Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Từ bãi săn trở về kinh thành mất hơn một tháng, thời điểm cuối năm tới ngày càng gần. Bắc Lương đế không bận tâm đến sự phản đối kịch liệt của Hàn vương, thu nạp con gái Hoài Dương Hầu phong làm Tiêu phu nhân. Hắn thương Tiêu phu nhân sốt ruột nhớ nhà, để thể hiện ân sủng còn cho phép nàng vào viện giặt đồ chọn ra lấy một nô tỳ hầu hạ người Nam Du. Chưa dừng lại ở đó, chẳng mấy ngày sau, Bắc Lương đế còn dự định lấy hai chữ "Hiển Bình" để phong hầu cho Tiêu Chiến, coi như là trấn an những tù binh Nam Du ở trong triều.

Tiếc là, ý chỉ còn chưa ban xuống, một đội quân báo đã đánh tới cửa lớn cung thành.

Nam Du Giang Lăng Hầu dẫn binh, dùng kế hoả công, lấy ít thắng nhiều, đánh bại Bắc Lương cùng Long Châu. Đúng vào dịp cuối năm, tướng sĩ Bắc Lương thương nhớ quê nhà,  chủ soái bê tha, bị một đội tử sĩ của Giang Lăng Hầu lén chui vào doanh trướng, cắt đi thủ cấp. Tướng sĩ Nam Du coi cái chết nhẹ như không, sĩ khí dâng trào, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi liên tiếp thu hồi lại được hai vùng đất đai bị mất, cho dù cuối cùng chỉ trấn thủ được Long Châu, nhưng cũng đã là một trận đại thắng nở mày nở mặt.

Quân báo truyền đến, Bắc Lương đế tức giận ném thanh chặn giấy trên bàn, lập tức mang hai chữ "Hiển Bình" sửa thành "Dung Đức", hạ chỉ lệnh cho Tiêu Chiến mặc tang phục, đến tông miếu của liệt tổ liệt tông Bắc Lương tế bái, lấy việc này làm cho quần thần Nam Du nhục nhã

*Dung Đức (庸德): Phẩm chất bình thường

Tang phục không thể chuẩn bị kịp thời, nên vẫn phải mặc đồ của Ngụy Vương. Nô tỳ thay y phục cho Tiêu Chiến trong mắt ngập tràn thấp thỏm không yên, chỉ sợ y không chịu nổi sỉ nhục sẽ tìm đến cái chết. Kết quả nét mặt Tiêu Chiến bình thản, bên môi thậm chí còn nở nụ cười mơ hồ.

Nhất Bác ngồi bên cạnh, tay bưng chén trà thổi thổi vụn trà đang nổi lềnh bềnh, nói với nô tỳ: "Không cần đau lòng cho y. Y hiện tại da mặt dày rồi, sẽ không bận tâm đâu."

Tiêu Chiến cười lạnh: "Sao không nói là đã quen với người Bắc Lương các ngươi......"

Y hơi ngừng lại, vế sau chắc chắn không phải lời gì dễ nghe,  chẳng biết nghĩ đến điều gì , trên mặt liền lộ ra ý cười kín đáo, không nói tiếp nữa.

Nhất Bác vẫy tay cho nô tỳ lui xuống, tự tay thắt sợi gai* trên lưng cho y. Tư thế này giống như ôm đối phương gói gọn vào trong lồng ngực. Động tác của hắn nhẹ nhàng, vừa thắt vừa cười nhìn người trước mặt: "Đây cũng không tính là nhục nhã gì, ngươi đã bước vào cửa của ta rồi, sắp đến năm mới, đi tế bái tổ tiên cũng là bổn phận của ngươi."

*Sợi gai ()Tên chung cho loài thực vật gai dầu. Sợi vỏ thân có thể được sử dụng để làm dây thừng, bao tải và dệt vải

Lông mày Tiêu Chiến khẽ động, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng hàm răng lại khẽ nghiến chặt.

Nhất Bác lúc này mới lớn tiếng cười, thuận thế đặt lên môi y một nụ hôn, nói tiếp: "Chớ nên đắc ý, tế bái xong rồi còn có phong hầu, cần phải khóc thì cứ khóc. Tâm trạng của ngươi gần đây tốt lên nhiều đấy."

"Biết rồi." Tiêu Chiến vung tay hắn ra, xoay người muốn rời đi. Mới đi được nửa bước, không biết nghĩ đến cái gì, lại ngoảnh đầu nhìn hắn, "Ta thấy tâm trạng ngươi dạo này cũng rất tốt. Bắc Lương bị đánh bại, ngươi vui vẻ cái gì?"

"Bọn ta bị đánh bại ư?" Nhất Bác nhàn nhã ngồi trở lại ghế, trên tay vẫn cầm chén trà, chậm rãi đưa lên nhấp một ngụm "Vậy tại sao vẫn chưa có ai đến đón ngươi trở về?"

Ý cười trên mặt Tiêu Chiến cũng tắt dần đi, rất lâu sau y mới lạnh lùng nhả ra một câu:

"Nếu như nói suông có thể làm nên việc, thì Ngụy Vương ngươi thật sự không cần ta phải hao tâm tổn trí rồi." Nói xong lập tức rời đi, để Nhất Bác ngồi một mình ở đó, không biết đang nghĩ cái gì, ý vị sâu xa nhìn vào chén trà rồi lắc lắc đầu.

Ngay sau đó hắn vẫy tay cho gọi nô tỳ kia vào: "Chuẩn bị triều phục cho ta."

Nô tỳ kia ngạc nhiên nói: "Vương gia cũng muốn tiến cung? Không phải ngài không đi xem Thái tử phong hầu sao?"

Nhất Bác lắc đầu: "Ai mà kiên nhẫn xem mấy thứ đó chứ. Mau chuẩn bị đi, chú ý trong cung có người tới báo tin."

Nô tỳ chỗ hiểu chỗ không, vâng dạ một tiếng rồi tự mình đi chuẩn bị. Nhất Bác ngoảnh mặt qua, nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, hắn chỉ thấy những bông hoa tuyết lớn rơi xuống bay lả tả, đất trời đã chìm trong một màn trắng xóa.

"Còn nữa, nói với phòng bếp." Hắn lên tiếng gọi nô tỳ kia lại , mi tâm nhàn nhạt hiện ra một tia ưu phiền, "Chuẩn bị canh gừng. Thái tử trở về sẽ cần dùng đến."

Đêm hôm đó Thái tử vẫn chưa quay lại phủ.

Việc này dường như không nằm ngoài dự đoán của Ngụy Vương, chẳng bao lâu sau hắn đã tự mình đi vào giấc ngủ, triều phục vắt trên đầu giường, giống như bất cứ khi nào mặc lên là có thể khởi hành ngay lập tức. Tới canh năm, ngoài trời tờ mờ sáng, mới có một cung nhân tới báo tin, nói ngày hôm qua Dung Đức hầu ngự tiền vô trạng, mạo phạm Bệ hạ, bị phạt đục băng ở trong cung.

Ngụy Vương ngồi trên giường, vẻ mặt tỉnh táo, tóc tai vẫn chỉnh tề, không giống với bộ dáng vừa mới tỉnh dậy. Hắn ngẩng đầu nhìn cung nhân lạ mặt, đột nhiên nói: "Ngươi cũng là người Nam Du?"

Cung nhân kia đáp: "Vâng, nô tỳ là cung nữ Nam Du bị đưa vào viện giặt đồ."

Ngụy Vương gật đầu: "Vậy ngươi thay bổn vương đa tạ phu nhân."

Cung nhân cúi đầu: "Phu nhân nói, là việc nên làm."

Truyền đạt xong, cung nhân kia đứng dậy lập tức rời đi, lén lút men theo lối cửa sau lẻn ra ngoài.

Ngụy Vương lúc này mới gọi người tới hầu hạ hắn thay triều phục tiến cung.

Lúc nhìn thấy Tiêu Chiến, y đang quỳ trên lớp băng cứng ở phượng hoàng trì, trong tay chỉ có một thanh đao nhỏ sớm đã cong lên. Y vẫn mặc tang phục như cũ, y phục đã bị một tầng tuyết dày bao bọc, từ cổ áo đến vạt áo đều đã kết lại thành một lớp băng cứng rắn. Đôi tay vừa đỏ vừa sưng phù lên, bị thanh đao với băng tuyết bắn tung tóe xoẹt qua toàn máu là máu.

Nhất Bác đi tới bên cạnh, xòe ô ra, che chắn trên đỉnh đầu y.

Tiêu Chiến nhận ra có người đến, cứng ngắc nghiêng mặt qua, nhìn thấy chiếc giày trên thêu gấm hoa, tay hơi ngừng lại, sau đó lại tiếp tục đục băng. Một đao giáng xuống, vết thương trên bàn tay bị cọ sát càng chảy ra nhiều máu hơn. Y cứ thế mơ hồ đem khối băng ném vào thùng bên cạnh, không để ý đã có rất nhiều vết máu lưu lại trên đó, chảy xuống đỏ thẫm cả một mảng. Chúng rất nhanh đã đông cứng lại, thoạt nhìn giống như những đóa hoa huyết được niêm phong trong lớp băng

Nhất Bác cúi người xuống, đưa tay giữ lấy cổ tay y: "Theo ta trở về."

Tiêu Chiến lắc đầu, nhẹ nhàng vung ra: "Ngươi về đi, ta không sao."

"Thế này mà gọi là không sao à?" Hắn đánh khẽ vào cổ tay Tiêu Chiến, thanh đao nhỏ cũ nát theo đó rơi xuống đất phát ra tiếng động, nhưng tay của y đã sớm tê cóng, ngón tay co quắp lại, vẫn duy trì tư thế giữ đao.

Tiêu Chiến: "Ngươi......"

"Ngươi cái gì mà ngươi!" Nhất Bác cắt ngang lời y, lập tức đem ô ném sang một bên, từ vạt áo xé ra một mảnh vải, vội vàng băng bó vết thương trên tay Tiêu Chiến, vươn tay ra muốn nâng y đứng dậy.

Tiêu Chiến không động đậy. Gió tuyết nổi lên ngày càng lớn, ùn ùn kéo đến thổi quét đi tất cả. Y đã hoàn toàn bị làm cho đông cứng, Nhất Bác phải kéo tới hai lần y mới chật vật cười một tiếng giải thích: "Người ta đông cứng cả rồi, đừng cố kéo nữa.....Ngươi sao lại thô bạo như vậy chứ?"

Nhất Bác cúi đầu nhìn, thấy quần áo dưới gối y bị ngâm trong nước, lại quỳ trên mặt băng, nên bị đông cứng là điều dễ hiểu.

Hắn ngay tức khắc lấy đoản kiếm từ trong giày ra, men theo bắp đùi Tiêu Chiến tách quần áo y ra khỏi lớp băng kia. Trang phục mùa đông rất dày, sợi bông bên trong cũng kết thành khối băng, hắn xuống tay mạnh thì sợ làm Tiêu Chiến bị thương, nhưng nhẹ tay thì khối băng kia lại không hề nhúc nhích. Giữa băng tuyết lạnh giá ngập trời, thế nhưng hắn lại đổ mồ hôi.

Tiêu Chiến yên lặng nhìn hắn, đột nhiên khẽ nói: "Ngươi sớm đã dự đoán trước chuyện này rồi."

Nhất Bác không nói gì, tiếp tục công việc đang dang dở.

Tiêu Chiến nói: "Ngươi còn nhắc ta......Đừng nên bày ra bộ dạng đắc ý."

Nhất Bác dừng lại, thở dài: "Đó là phụ thân của ngươi, ngươi phải hiểu rõ ông ấy hơn ta."

Tiêu Chiến gật đầu. Phụ hoàng đã bị đội quân của Hàn Vương dọa cho khiếp vía rồi. Lo sợ thắng lợi của Giang Lăng hầu lại khiến cho Bắc Lương đế không hài lòng, nên đã lệnh cho Giang Lăng Hầu rút quân. Lúc phong hầu, Bắc Lương đế đặc biệt lệnh cho y đọc quân báo hoàn toàn khác. Long Châu lại nằm trong tay Bắc Lương. Giang Lăng hầu thu quân trở về, nước mắt tuôn rơi, đau buồn phẫn nộ không thôi, lâm bệnh nặng không dậy nổi.

Đúng vậy, y phải là người hiểu phụ thân mình nhất, nhưng...dù sao đó cũng là phụ thân của y.

Môi dưới Tiêu Chiến run rẩy, khẽ nói: "Có tiếp tục đánh nữa cũng không giữ được. Phụ hoàng người là vì tính toán lâu dài, cũng là vì lo lắng cho ta."

Nhất Bác không hề ngẩng đầu lên: "Ngươi nói với ta chuyện này làm gì?"

Tiêu Chiến không đáp.

Nhất Bác vẫn đang cùng sợi bông bị đông cứng kia giằng co, giống như vô cùng căm hận, đột nhiên nghiến răng nói:

"Ta đoán cái gì cũng đoán không nổi ngươi tự đi tìm đường chết thế này, ngươi rốt cuộc đã nói cái gì với Bệ hạ rồi!"

"Tức giận, hỗn xược, ăn nói hồ đồ." Tiêu Chiến lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, âm thanh dần nhỏ lại, "Là ta kích động, lần sau sẽ không như thế nữa."

Nhất Bác mắng y: "Còn có lần sau?!"

Vẻ mặt Tiêu Chiến thản nhiên: "Ta cho rằng......Ngươi đang đợi xem trò cười của ta."

Nhất Bác nghiến chặt răng: "Đúng. Ta chính là thấy ngươi đắc ý quá rồi, nghĩ ngươi xứng đáng bị quở trách."

Hắn nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Tiêu Chiến, sau đó vẫn tiếp tục vùi đầu vào phá bỏ băng tuyết. Đoản kiếm trong tay phát ra những âm thanh ma sát ken két, cạy ra một mảng lớn quần áo bị bao bọc trong băng, giải thoát Tiêu Chiến ra ngoài.

Tiêu Chiến sớm đã quỳ đến tê cứng, sức nặng cả cơ thể đều dựa vào người hắn, y vẫn dùng ngữ điệu yếu ớt nói: "Vậy ngươi nhìn bộ dạng ta bây giờ, chắc là mãn nguyện rồi."

Sắc mặt Nhất Bác còn lạnh hơn cả băng trong Phượng Hoàng trì, hắn phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi nhả ra một câu:

"Ta mãn nguyện đến chết đi được."

Tiêu Chiến vịn vào cánh tay hắn, khó khăn đứng dậy, vẫn còn có sức lực cười một tiếng: "Ngươi đưa ta đi thế này, phải ăn nói thế nào với Bệ hạ đây?"

Nhất Bác bực tức đáp: "Ta thèm quan tâm ông ta nghĩ cái gì!"

Tiêu Chiến im lặng nhìn hắn.

Nhất Bác khôi phục lại ngữ khí, còn giải thích thêm một câu: "Ta là đích trưởng tôn của Tiên đế, gia phả tổ tiên đã ghi rõ ràng, văn võ bá quan trong triều đều nhìn vào, ông ta chỉ là con vợ lẽ, sẽ không dám giết ta đâu."

Đối với việc này Tiêu Chiến không có bất kì ý kiến gì, cũng không biết có phải thực sự tin vào câu "Không dám giết ta." của hắn hay không. Một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Bệ hạ ban thưởng ta cho ngươi, là làm nhục ta, cũng là để thăm dò ngươi."

Nhất Bác cáu kỉnh: "Còn cần ngươi nói cho ta?"

Hơi thở Tiêu Chiến gần như mong manh: "Ngày đó ở trong điện, ngươi không nên giữ ta lại."

Nhất Bác: "Không nên giữ thì cũng giữ tới hôm nay rồi, nói mấy lời này có tác dụng gì chứ!"

Tiêu Chiến không nói nên lời, rất lâu sau mới thở dài một hơi

Trong triều ai cũng biết, chất tử Nam Du, thực ra là một củ khoai lang nóng phỏng tay*. Nếu như cùng y quá gần gũi, ít nhiều cũng sẽ có hiềm nghi thông đồng với giặc. Nhưng trước mắt y không thể chết được, còn cần dùng y để áp chế Nam Du. Hoàng đế nhìn có vẻ chỉ là nhất thời hào hứng, nhưng thực ra lại nham hiểm tính toán từng bước, muốn xem Ngụy Vương hành động như thế nào.

*Nguyên văn (烫手山芋): Khoai lang nóng phỏng tay: Ví với sự việc khó giải quyết, khó khăn. Nhưng sau khi giải quyết được rồi sẽ có lợi, hoặc dùng để thực hiện mục tiêu, không từ bỏ cho đến khi đạt được mục tiêu (Nguồn: Baidu)

Nếu đổi lại là người khác, sợ đã như cận kề nguy hiểm, ngày ngày ăn ngủ không yên. Nhưng hết lần này tới lần khác Ngụy Vương bày ra hành vi phóng túng, chẳng hề chú ý người khác cười hắn đảo lộn luân thường đạo lí, đắm chìm vào mỹ sắc. Tiêu Chiến nhớ lại ngày hôm đó trên bãi săn, hắn ở trước mặt Bắc Lương cao quý, nói "Tình đầu ý hợp" với mình, trong lòng không khỏi chế nhạo.

Khá khen cho Ngụy Vương giả ngây giả dại nhà ngươi.

Tiêu Chiến khẽ tránh khỏi vòng tay dìu đỡ của hắn, bình tĩnh đáp: "Ta và người đều là bất đắc dĩ, ngươi cũng không cần giả bộ như vậy."

Y nói xong câu này, tự mình đã tiến về phía trước hai bước.Đôi chân tê dại nhanh chóng lưu thông máu huyết, mang đến cảm giác đau nhức ngứa ngáy. Dưới chân Tiêu Chiến mềm nhũn, một bàn tay lại đưa ra vững vàng giữ lấy tay y. Một cánh tay chống đỡ lấy cả người lung lay như sắp đổ, tay còn lại túm lấy áo choàng phía sau, ôm người bao bọc vào trong lồng ngực.

"Giả bộ?" Thanh âm của Nhất Bác đè nén thấp xuống, cổ họng như đang ngậm một ngọn lửa, "Ngươi cho rằng đây là giả bộ?"

Tiêu Chiến lại muốn tránh hắn, nhưng không tránh được, y cũng có chút tức giận, nghiêm mặt nói:

"Ngụy Vương điện hạ khoanh tay đứng nhìn, lẽ nào còn không phải muốn diễn "Tình sâu nghĩa nặng" trước mặt Bệ hạ sao?"

"Diễn?" Nhất Bác cắt ngang, đôi mắt hắn đã đỏ rực lên. Hai người ở sát gần nhau , Tiêu Chiến chỉ cảm thấy tim mình đột nhiên bình bịch một tiếng, giống như rơi xuống đáy vực, đập đến mức y đến đầu óc choáng váng.

Nhất Bác rất lâu sau vẫn không nói được lời nào, cuối cùng cười một tiếng thê lương: "Tiêu Chiến, người quả thật là độc ác."

Sắc mặt đông cứng trắng bệnh của Tiêu Chiến nổi lên sắc đỏ khác thường, y lại rơi vào mơ hồ rồi. Lòng đầy toan tính là Ngụy Vương, ngược lại người thốt ra hai từ độc ác kia cũng là Ngụy Vương.

Tiêu Chiến trong chốc lát vắt óc suy nghĩ, nhưng vẫn không tìm ra được lời nào đáp lại, tức giận đến choáng váng đầu óc.

Nhất Bác không nhìn ra sự khác thường của y, lấy hết lý lẽ lại nói: "Ta cho rằng ông ta nhiều nhất cũng chỉ trách cứ ngươi đôi câu, sao mà biết được ngươi thành ra bộ dạng này, còn cãi lại ta! Nếu như ta biết sớm......"

Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên thấy sức nặng đè lên trên tay, thân mình cũng suýt nữa bị kéo ngã xuống. Nhìn lại đã thấy y mắt nhắm, mỏng manh như phiến lá, nhẹ nhàng ngã vào trong lòng hắn.

Tốt lắm, nói người ta đến hôn mê luôn rồi.

Nhất Bác buồn bực ngậm miệng lại, cúi người xuống xốc y bế lên, sải bước muốn rời khỏi chỗ này. Thái giám canh giữ ở bên hồ lúc này mới nhận ra có điều bất thường, vội vàng chạy đến muốn ngăn cản: "Ngụy Vương người đang làm gì vậy!"

Nhất Bác không thèm để ý tới gã, vóc người Tiêu Chiến cực cao, hôn mê  ngất vào trong lồng ngực hắn, một đường tuột xuống. Hắn suýt chút nữa bế không nổi.

Tên thái giám thấy hắn nhanh chóng bước đi, hấp tấp la lên đuổi theo: "Đây là, Bệ hạ......"

"Phiền ngươi bẩm báo lại giúp bổn vương, Bệ hạ đã ban hầu gia cho ta, thì y chính là người của ta. Người của ta làm cho Bệ hạ không vui thì chính là tội của ta, ta sẽ tự đến thỉnh tội với Bệ hạ!"

Chưa nói hết câu, hắn đã băng qua gió tuyết đi mất rồi.

Lúc Tiêu Chiến tỉnh lại, ngoài trời đã là một mảnh tối thui mờ mịt. Có điều vào đông ngày ngắn, cũng không nhìn rõ đã là giờ nào. Y gắng sức ngồi dậy, nhìn đồng hồ nước ở trong phòng, quả nhiên vẫn chưa muộn lắm.

Nô tỳ thấy y tỉnh lại, vội vàng gọi cung y tới, bắt mạch cho y một lần nữa.

Tiêu Chiến vẫn còn chìm trong mơ màng, cúi đầu nhìn, thấy vết thương trên tay đã được băng bó cẩn thận. Chỉ là bị đông cứng nên xuất hiện không ít vết nứt nẻ trên da, than lửa trong phòng rực cháy, ngứa ngáy vô cùng. Y vốn muốn gãi nhưng lại bị thái y râu tóc bạc phơ ấn lại, cau mày đặt lên mạch tượng trên tay y, lại bảo y thè đầu lưỡi ra.

Tiêu Chiến không kiên nhẫn nói: "Ta không có bệnh, chỉ là ngủ một lát thôi."

Nô tỳ vội đáp: "Đây là vương gia phân phó, Thái tử cứ khám một lần đi, yên tâm mới tốt."

Tiêu Chiến đành miễn cưỡng, thè đầu lưỡi ra cho cung y kia nhìn, thấy hắn khám xong được người đưa xuống kê đơn thuốc, y liền vội vã xốc chăn lên muốn đứng dậy: "Ngụy Vương đâu?"

Nô tỳ ngăn y lại: "Ngụy Vương nói, Thái tử chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt, có thời gian vương gia sẽ đến thăm người."

"Hắn đâu rồi?"

Nô tỳ ấp a ấp úng, không thể trả lời, rõ ràng là Ngụy Vương đã dặn dò không được nói.

Tiêu Chiến lại ngồi xuống bên giường, nhíu mày: "Nói."

Nô tỳ sợ hãi mếu máo đáp: "Vương gia đang quỳ ở trước cửa cung của Bệ hạ......"

"......"

Tiêu Chiến im lặng, chỉ là mi tâm cau lại ngày càng chặt, không biết đang nghĩ cái gì.

Nô tỳ thấy thế, liền dâng bát canh nóng đến trước mặt y, khẽ khàng nói: 'Thái tử, người ăn gì đó trước đã."

Tiêu Chiến lắc đầu. Y mất sức hao tổn tinh thần, thực sự không có khẩu vị. Nhưng nhìn thấy ánh mắt của nô tỳ, đành phải nhận lấy. Kết quả vừa mở ra, đã bị mùi thuốc nồng đậm bốc lên ngửa về đằng sau.

"Đây là cái gì?"

"Là dược thiện" Nô tỳ đáp, "Đại phu đã nói, Thái tử tỳ vị hư nhược, mạch tế lại hoạt, có chứng đầy bụng khó tiêu, đây là dùng Bạch Truật......"

*Mạch tế lại hoạt (脉细而滑): Mạch tế còn gọi là mạch tiểu, mạch nhỏ nhưng còn bắt được. Mạch hoạt: Mạch đi lại lưu lợi, trơn như hòn bi lăn trong đĩa, người có thai cũng có mạch hoạt (Theo sách: Bài giảng Y học cổ truyền tập 1)

*Bạch truật (白术): Là một loại thuốc Đông Y, nằm trong nhóm thuốc bổ khí hay còn gọi là thuốc kiện kỳ, có công dụng chữa các bệnh gây ra do khí hư

Lời nô tỳ còn chưa nói xong, Tiêu Chiến đã đẩy bát dược thiện kia ra

Đầy bụng khó tiêu......Ngày hôm qua từ lúc y rời khỏi phủ Ngụy Vương đi tế bái đã không ăn gì vào bụng rồi, lấy cái gì mà tích tụ?

Đầu óc Tiêu Chiến choáng váng, vừa nghĩ đến thân ảnh vững vàng ôm lấy y trước khi mất đi ý thức, lại nghĩ đến người lúc này đang quỳ  trước cửa cung, trong lòng rối như tơ vò, dồn hết tất cả buồn bực trong lòng hướng về phía gã lang băm kia phát tiết ra

"Hắn mới ăn no đầy bụng ấy"






**Chúc mọi người Valentine vui vẻ nha !!! ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net