Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

23.

Tề vương vào cung, hắn mách lẻo với hoàng hậu nương nương như thế nào, không ai biết cả. Nhưng Tề vương là đứa con trai mà khi hoàng hậu hơn bốn mươi tuổi mới có được, khi đó bà đã thất sủng nhiều năm, con trai trưởng đã lập gia đình, con gái cũng đã xuất giá, bất ngờ mang thai vào độ tuổi đó nên vốn đã vô cùng chiều con. Nghe nói hôm ấy Hàn vương bị hoàng hậu nương nương triệu vào cung, phải quỳ ở ngoài cửa mấy canh giờ bà mới nguôi giận.

Mọi chuyện còn chưa dừng lại ở đây, chẳng mấy ngày sau ngự tiền đã nghị luận chuyện quân chính, không biết như thế nào  mà Hàn vương lại lời qua tiếng lại với quốc tướng. Hắn vốn cố chấp, cứng đầu, một khi không cùng ý kiến với triều thần là ngay lập tức hùng hổ dọa người. Đại tướng quân   không nghe nổi, cũng nói vài ba câu giúp đỡ quốc tướng. Hàn vương lập tức ngầm mỉa mai châm chọc, lôi luôn cả nợ cũ ra tính, nói đại tướng quân đã lén nhận chỗ tốt từ phía Nam Du, cho nên từ ngày tới đất Thục đã bắt đầu giơ cao đánh khẽ với Nam Du.

Những lời này há có thể tùy tiện nói ra, lão tướng quân cởi triều phục ngay trên triều đình, xin hoàng thượng cho phép hắn cởi bỏ áo giáp. Kết quả, Hàn vương bị hoàng thượng khiển trách một trận, bảo hắn về đóng cửa tự kiểm điểm bản thân, cũng không cần hắn thượng triều nữa.

Sau chuyện này, Hàn vương giống như trở thành người câm, rất nhiều sự vụ không còn nghe thấy hắn độc đoán tự quyết nữa, thay vào đó Tề vương lại được thánh sủng, việc gì Bệ hạ cũng muốn triệu hắn vào cung nghị sự, hỏi xem hắn nghĩ như thế nào. Tuy Tề vương chẳng làm nên trò trống gì, nhưng mồm mép dẻo quẹo giỏi nịnh bợ, lần nào cũng gãi đúng chỗ ngứa của hoàng thượng, khiến hoàng thượng vô cùng vui vẻ. Liên tiếp nhiều ngày trong triều không có đại sự, mùa xuân ở kinh thành lại ngắn, thời gian thấm thoắt trôi qua càng khiến người ta không nhận ra được.

Đến tháng sáu, trời đã chuyển sang nóng bức, y phục cũng mặc mỏng hơn, bụng của Tiêu Chiến càng ngày càng lớn, hiện tại đến cả cửa phòng y cũng không muốn bước ra.

Trong thời gian đó, Ngụy vương lại có sự vụ mới, trở thành tổng lĩnh chỉnh sửa thư tịch, mỗi ngày đều phải ở chung với một đám lão hủ nho tám chục tuổi lật xem đống sách cũ nát.  Hắn tới "điểm danh" được ba ngày đã chê nhàm chán, đến ngày thứ tư ra khỏi nhà, trên đường đi mua được chút hoa quả tươi thì lại đòi về, nhất quyết không đi nữa.

Tiêu Chiến thấy hắn vừa về đã căn dặn hạ nhân bỏ hoa quả vào trong giếng cho mát, sau đó cởi áo khoác ngoài, rồi mới ngả lưng xuống giường.

"Bỏ bê nhiệm vụ à."

Nhất Bác hừ mũi một tiếng, ngồi trên giường đạp tung giày ra, nói "Ta bỏ bê nhiệm vụ mới hợp lẽ thường, vị kia cũng không mong ta thật sự đi chỉnh sửa thư tịch."

Tiêu Chiến bật cười, tay y cũng đang mở một quyển sách, Nhất Bác đưa tay cầm lấy, lật bìa sách ra xem, thấy đây là một cuốn ghi chép địa lý, nói về phong cảnh của các nước thì hỏi: "Sao tự dưng lại xem cái này?"

"Rảnh rỗi giết thời gian thôi". Tiêu Chiến lật qua một trang, "Nhưng ta đọc cũng thấy hay lắm, hóa ra thiên hạ này còn nhiều nơi đến vậy. Ngoài Bắc Lương với Nam Du ra, phía Đông còn có Bách Việt, hướng xuống phía Tây sẽ có Tập Chiêu quốc..."

"Mấy nơi đó đều là nước nhỏ, một khe núi có thể nhét được mười quốc quân, giống như bãi phân dê vậy, phọt một phát được cả đống." Nhất Bác ngáp một cái, lại bảo y:

"Ngươi nên đi lại nhiều một chút, dạo trong vườn thôi cũng được, ngươi cứ rúc trong phòng thế này...."

Tiêu Chiến không thèm để ý đến hắn, tiếp tục đọc sách. Nhất Bác lại nói

"Khắp phủ sớm đã biết ngươi mang thai, chuyện cần bàn tán cũng đã bàn tán rồi, ngươi đâu nhất thiết phải giấu diếm như vậy."

Tiêu Chiến rời khỏi cuốn sách đang đọc dở, lạnh lùng liếc hắn một cái, Nhất Bác nhướng mày, vươn tay sờ lên hai cánh môi của mình, trề ra thành hình mỏ vịt, ra hiệu  không nói nữa.

Hắn yên lặng, không quấy rầy Tiêu Chiến nữa. Mỗi người ngồi dựa vào một bên giường, Tiêu Chiến chống tay lên một cái gối mềm, phía sau eo cũng lót một cái để đỡ bụng. Giữa hai người có một bàn trà nhỏ, Nhất Bác chống cằm, khuỷu tay lại chống lên trên bàn trà, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không nhìn hắn, lật trang sách trong tay, lạnh nhạt nói∶

"Ngụy vương từ trước đến giờ nổi tiếng là không có tài cán gì, vì sao bệ hạ lại muốn ngươi đi chỉnh sửa thư tịch?"

"Chuyện này. . . Ta cũng chịu. " Nhất Bác cười khẩy, "Đó là do Văn thái phó nhìn chướng mắt cái loại đích trưởng tôn mà văn võ đều không làm nên được trò trống gì như ta, sợ sau này xuống dưới đó không biết phải ăn nói với ông nội ta như như thế nào. Năm lần bảy lượt dâng sớ lên Bệ hạ, muốn Bệ hạ trọng dụng ta. Ông ta là nguyên lão tam triều, bệ hạ cũng không thể không nể mặt, bị ông ta nói đến phiền nên mới đuổi ta đi làm mấy việc như tu sửa hoàng lăng, cải biên thư tịch. Chứ sao có thể giao cho ta việc đàng hoàng được. "

"Văn thái phó?" Tiêu Chiến hơi ngẩng đầu,

"Tại sao ta chưa từng biết đến. "

"Ông ta sắp trăm tuổi đến nơi rồi, từ lâu đã không hay ra ngoài đi lại." Nhất Bác xua tay, "Đại nho đương triều, hai đời thiên tử đều là học trò của Văn thái phó, khi ta còn nhỏ cũng là được ông ta dạy lớp vỡ lòng.

Nguyên nhân đại khái chính là như vậy, hắn mới không chịu nổi Ngụy vương càng ngày càng sa sút như thế, biết rõ không được người ta thích vẫn cứ vác cái mặt già dâng sớ lần nữa.

Nhất Bác hơi dừng lại, thưởng thức mứt quả trong đĩa thủy tinh trên bàn trà, sau đó lại nói∶ "Lần đầu tiên ta tự xin đi tiếp quản tỉnh khác, cũng là Văn thái phó tụ tập mấy vị lão thần dâng sớ, nhất định phải đón ta về. "

Tiêu Chiến ∶ "Ông ta. . . . ?"

Nhất Bác biết y muốn nói gì, mỉm cười lắc đầu∶ "Không, Văn thái phó chỉ là lão hủ nho, không làm nổi chuyện đại nghịch bất đạo. Ông ta không có ý nghĩ kia đâu-- Ông ta chỉ là quan tâm thân phận cháu đích tôn của ta mà thôi. Đối với người như bọn họ, trưởng út trên dưới, trong ngoài thân sơ đều phải phân chia rạch ròi, thế thì đất nước mới có quy củ -- cũng may mà Văn thái phó nghĩ như vậy, Bệ hạ mới có thể tha cho ông ta. "

Tiêu Chiến đã buông sách xuống tự bao giờ, y giống như đang rất hứng thú ∶ "Ngươi vẫn luôn nói đến chuyện ra ngoài tiếp quản tỉnh khác, ta vẫn chưa hỏi ngươi, ngươi đi đến đâu vậy?"

"Tây Bắc. "Nhất Bác tung một miếng mứt, hứng miệng đón lấy, hững hờ nhai trong miệng.

"Thế mà Bệ hạ cũng cho phép ư?"

"Tất nhiên là không." Nhất Bác nở nụ cười, "Nhưng ta có di chiếu của ông nội."

Kể ra chuyện này cũng hợp tình hợp lý. Tiên đế một lòng che chở cháu trai, mắt thấy không còn sống lâu nữa, không người che chở bèn để lại chiếu thư, đưa cháu trai rời xa kinh thành, ít nhiều cũng bảo vệ hắn bình an.

Thế nhưng Tiêu Chiến vẫn chưa hết băn khoăn, "Nếu ông nội thương ngươi, sao lại đẩy người đến tận hoang mạc?"

Nhất Bác không trả lời ngay, hắn đứng dậy bưng bàn trà qua một bên, rồi ngả xuống nằm bên cạnh Tiêu Chiến, lúc này hắn mới nói∶ "Không phải vậy đâu. Sau khi ông nội bệnh nặng, Bệ hạ đã ép ông nhường ngôi. Ông để lại chiếu thư, muốn chờ sau khi ông băng hà sẽ lập tức đưa ta đến phía đông, tìm cho ta đất phong an nhàn phú quý nhất. Bệ hạ phê chuẩn, ông nội mới hạ chỉ nhường ngôi. "

"Vậy tại sao. . ."

"Là ta tự mình muốn đi Tây Bắc. "Nhất Bác vừa nói, vừa nhẹ nhàng kề đầu lên bụng nhỏ đã thành hình của y. Gần đây hắn thường xuyên làm như vậy, có đôi khi còn có thể khẽ nói chuyện với đứa bé trong bụng.

"Năm cha ta mười sáu tuổi đã thân chinh Nhu Nhiên, chính là xuất phát từ biên quan Tây Bắc. Năm đó ta mười sáu tuổi, ta muốn tới đó thử xem sao. "

Tiêu Chiến duỗi tay đặt lên gáy hắn, tiện tay vuốt tóc cho hắn: "Chỉ tới xem thôi à?"

Nhất Bác ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, vẻ mặt phức tạp. Giống như muốn trách cứ, nhưng bên môi lại bất giác lộ ra ý cười.

Tiêu Chiến lật qua lật lại quyển địa lý trong tay, rút ra một bức gấp gọn hai đường từ trong trang sách, quơ quơ trước mặt Nhất Bác.

Bức thư kia đến từ Tây Bắc, không đầu không đuôi, ngay cả phần đề chữ cũng không có, vỏn vẹn ba bốn dòng, chỉ nói tù binh Nam Du bị lưu đày lúc trước đã đến Hàm Châu của Tây Bắc, Hàm Châu là tòa thành trì cuối cùng trước khi ra khỏi biên giới, cũng là đích đến của phạm nhân khổ sai bị lưu đày. Một đường lặn lội xa xôi, số người có thể sống sót đến được Hàm Châu đều không còn quá nửa.

Tiêu Chiến∶ "Nếu ngươi đã không muốn để ta biết, tại sao còn giấu trong quyển sách mà ta thường đọc?"

Nhất Bác ấp úng, "À" một lúc lâu, chỉ đành thành thật khai báo∶ "Thì ngày hôm qua ta đang đọc. . . Ngươi đột nhiên tỉnh lại, ta, ta chỉ đành tiện tay kẹp vào trong sách, không phải do. . . . Quyển sách vừa hay được ngươi đặt trên đầu giường. "

Đêm qua, Tiêu Chiến đột nhiên bị chuột rút, Nhất Bác nhanh chóng xoa cẳng chân cho y, sau khi xoa xong, hắn cũng quên luôn chuyện bức thư.

Nhất Bác nói tới đây, lại vội vàng đấm bóp chân cho y, nheo mắt nhìn sắc mặt y, lại nói ∶ "Tuy không sống được quá nửa...nhưng cũng may đã sang mùa hè, Hàm Châu không còn lạnh nữa. . . ."

Tiêu Chiến nhìn hắn, không đáp lại.

Lúc này Nhất Bác cũng không nắm rõ được tâm trạng của y, chỉ có thể tìm chuyện để hàn huyên, "Hơn nữa, Tiêu phu nhân cũng đã được sủng ái trở lại, nàng sẽ tiếp tục nghĩ cách cầu xin..."

"Nàng không thể. "Tiêu Chiến bình tĩnh nói, "Vốn dĩ nàng ta bị khiển trách là vì chuyện này, không dễ dàng gì mới lấy lại được sủng ái, chắc chắn sẽ không nhắc tới lần nữa."

Sự thật đúng là như vậy, Nhất Bác thở dài,  không nói gì nữa, chuyên tâm xoa chân cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến hơi nhích người, dịch chân sang chỗ khác, lại hỏi∶ "Ngươi có người ở Tây Bắc?"

Nhất Bác nói∶ "Hai thuộc hạ cũ của cha ta."

"Bình thường cũng không hay qua lại đúng không?"

Từ khi Tiêu Chiến vào phủ, y chưa từng phát hiện ra Ngụy vương có bất cứ liên lạc gì với phía Tây Bắc. Ngày trước, tội danh của lão Ngụy quốc công là mưu nghịch, Chu thị nổi loạn, toàn quân Tây Bắc đều bị thanh trừng trong một lần, cho dù còn có thuộc hạ cũ của lão Ngụy quốc công, chắc hẳn cũng không được trọng dụng, càng không dám đường hoàng qua lại với Ngụy vương.

Nhất Bác nói∶ "Đúng vậy....Tuy không có tác dụng quá lớn, nhưng tốt xấu cũng nên dặn trước một lời, chuẩn bị một phen, để người Nam Du có thể sống thoải mái hơn một chút."

Tiêu Chiến nghĩ, hắn là vì mình.

Nhất Bác thấy y không đáp lại, cũng không biết y rốt cuộc đang nghĩ gì. Tổn hại gần một nửa, từng người từng người một, họ đều là thần dân của y, là máu thịt của y, hắn cũng không thể khuyên y đừng nghĩ nhiều. Cuối cùng chỉ đành thở dài, vẫn giống như mọi lần, để Tiêu Chiến một mình yên tĩnh.

Nhưng hắn còn chưa kịp đứng dậy, một bên cẳng chân của Tiêu Chiến lại giật giật, dịch trở lại trên đầu gối của hắn, ấn chặt hắn, không cho hắn đứng dậy.

Nhất Bác nghiêng đầu nhìn y, chỉ thấy Tiêu Chiến lại cầm lấy sách, che mặt lại.

"Lại chuột rút à?"

"Ừm." Tiêu Chiến ậm ừ đáp lại, chân cọ lên đùi hắn. Nhất Bác duỗi tay, dùng lực vừa phải xoa chân cho y.

"Cảm ơn."

Nhất Bác dừng tay lại, lông mày nhướng lên cao, "Gì cơ?"

Tiêu Chiến không để ý đến hắn, đạp hắn một cái, ra hiệu cho hắn tiếp tục xoa bóp

Nhất Bác nhích đến gần, vươn tay muốn cướp sách, "Ta không nghe rõ, ngươi nói lại lần nữa đi."

Tiêu Chiến hơi tránh ra, mím môi, nhất quyết không nói. Nhất Bác càng sấn lại gần, y càng tránh đi chỗ khác, vai đã ngả ra tận phía ngoài giường, eo ưỡn thẳng lên, cái bụng tròn trịa vừa vặn chống lên người Nhất Bác. Hắn giống như không thể dùng sức, đột nhiên nhíu mày, hét lên một tiếng.

"Lặp lại lần nữa đi mà!"

"Đừng làm loạn. . . Chuột rút thật rồi đấy"

"Được rồi được rồi."

Hai người vẫn đang tranh luận, nô tỳ bê mâm đựng hoa quả đi vào, nhìn bọn họ không chớp mắt, cũng chẳng hề kinh sợ, giống như đã quen nhìn thấy những hành động xấu hổ của hai người. Tiêu Chiến vội vàng đẩy hắn ra, Nhất Bác không làm loạn nữa nhưng vẫn lười biếng dựa sát vào người y, hắn ghét bỏ rút phăng cái đệm lót vướng víu dưới lưng y ra.

Tiêu Chiến nghiến răng: "Đau lưng lắm!"

Nhất Bác cười hì hì: "Đau lưng thì để ta xoa bóp cho, sợ cái gì?"

Hắn vừa nói vừa xoa xoa hai cái, Tiêu Chiến muốn tránh, nhưng lại kiêng dè đám nô tỳ đứng đó, nên đành để mặc hai tay hắn sờ soạng khắp nơi, trên mặt chỉ để lộ biểu cảm giống như có một con mèo đang vắt vẻo trên người, y hỏi nô tỳ: "Ngươi vừa nói tới đâu rồi?"

Nhất Bác dừng động tác lại, cũng hỏi theo: "Nói cái gì cơ?"

"Gần đây khắp nơi trên kinh thành đều đang truyền tai nhau một vụ án. Ta đang nghe kể rất hứng thú, ai mà biết ngươi mới về đã sai người đi làm việc này việc kia rồi."

"Ồ, vậy ra là lỗi của ta." Nhất Bác mỉm cười, cầm lấy một quả nho mọng nước từ trong mâm hoa quả, hất cằm hỏi: "Vụ án gì thế? Kể ta nghe xem?"

Nô tỳ kia mồm mép lanh lợi, thấy chủ tử hỏi đến thì trả lời rất lưu loát có đầu có đuôi. Chuyện là có nhà họ Tôn giàu có trong kinh thành, gia chủ mới qua đời không lâu. Dựa theo luật lệ của Bắc Lương, phần lớn tài sản trong nhà đều do con dòng chính kế thừa, những ngày tháng sau đó của đệ đệ muội muội có được sống tốt không thì phải xem lòng dạ của ca ca bọn họ thế nào. Nhưng có lẽ vị chủ nhân mới của Tôn gia tâm địa độc ác, em trai của hắn viết thư cáo trạng chính ca ca ruột của mình trình lên quan phủ, nói rằng lúc hắn sinh ra, mẫu thân chỉ là một thứ thiếp nhỏ bé, không phải chính thê, thế nên hắn không được tính là con vợ cả. Sau này, vợ chính của Tôn lão gia mắc bệnh qua đời, mẫu thân của bọn họ mới được lập thành chính thê. Dựa theo luật, chỉ đứa con được sinh ra sau khi mẫu thân được lên làm chính thê thì mới được tính là con dòng chính.

Tiêu Chiến nhíu mày, vô cùng ngạc nhiên: "Bắc Lương còn có luật lệ này sao?"

Nhất Bác day day huyệt thái dương, không biết trả lời thế nào: "Làm sao ta biết được, cha ta chỉ lấy mỗi mẹ ta, mẹ ta cũng chỉ sinh một mình ta."

Chuyện phân chia giữa dòng chính thứ, Bắc Lương có cả sổ sách dày cộm ghi chép lại, nhưng chẳng có ai rảnh tới mức đi tra những thứ này.

Y hơi ngừng lại rồi hỏi tiếp: "Thế Kinh Triệu Doãn* xử ra sao?"

*Kinh Triệu Doãn: Một chức quan ở thời Trung Quốc cổ đại, giữ nhiệm vụ quản lý hành chính và trị an ở kinh đô, sau thời Tam Quốc thì đổi thành Kinh Triệu Quân. Ở Việt Nam gọi chức vụ này là Đô Trưởng.

Nô tỳ đáp: "Vẫn chưa xét xử ạ! Nhà họ Tôn này lắm tiền, chủ nhân mới nhà họ cũng không chịu trận ngồi yên, hắn mời một vị tiên sinh chuyên viết đơn kiện tới, ngày nào cũng làm ầm ĩ bên ngoài nha môn. Hiện tại, đầu đường xó chợ đâu đâu cũng đang bàn tán chuyện này, quan phủ hết lần này đến lần khác trì hoãn, không dám xét xử." 

Tiêu Chiến bật cười: "Chuyện này có gì đâu mà không dám xét xử, luật lệ đã nói rõ ràng rồi, nên dựa vào luật ấy mà phán quyết. Nếu mọi người đều đang quan tâm chuyện này, chẳng lẽ không có ai đi tra luật Bắc Lương sao?"

"Đã tra rồi ạ! Bọn họ nói Nhị công tử đã đúng, Bắc Lương quả thực có luật lệ như vậy. Thế nên hôm nay, nhà nhạc phụ của đại công tử Tôn gia đã gửi đơn kiện, muốn cáo trạng Tôn gia tội giấu diếm lừa gạt."

Tiêu Chiến thắc mắc: "Sao lại có chuyện này nữa?"

Nhất Bác giải thích: "Bắc Lương có tục lệ, xuất giá gả thê phải có sự tương xứng giữa dòng chính thứ, nếu như con vợ lẽ lại đi lấy đích nữ nhà bọn họ, thì bọn họ có thể đi cáo quan, yêu cầu bồi thường, chuyện hôn sự cũng sẽ hủy bỏ."

Tiêu Chiến: "Vậy không phải mọi thứ đều đã sáng tỏ rồi sao? Kinh Triệu Doãn cớ gì vẫn chưa xét xử?"

Nô tỳ nói: "Dạ đúng ạ, mọi người đều đang bàn tán, không biết quan lão gia đang nghĩ gì nữa ạ."

Tiêu Chiến cười: "Ta biết rồi, chắc chắn là thế lực nhà họ Tôn lớn mạnh, Kinh Triệu Doãn không dám động vào......"

"Không phải vậy."

Tiêu Chiến ngoảnh lại, thấy Nhất Bác đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó cười phá lên, hắn lắc đầu: "Ta hiểu rồi......Quan phụ mẫu trong kinh thành quả là không dễ làm."

"Nói ta nghe xem?"

Nhất Bác vẫy tay cho nô tỳ lui xuống, tự tay bóc vỏ quả nho đưa tới miệng Tiêu Chiến, lúc này mới nói: "Năm đó Hoàng hậu nương nương của chúng ta cũng không phải là chính thất."

Tiêu Chiến kinh ngạc: "Ý ngươi là..."

Nhất Bác gật đầu: "Khi đó Hoàng hậu nương nương lấy tư cách thị thiếp để vào Vương phủ, sau khi sinh hạ được một trai một gái, Bệ hạ muốn mượn sức Lâm gia nên mới bỏ vợ cả, sắc phong bà ta làm vương phi."

Nhất Bác hạ thấp giọng, đầy ý tứ sâu xa: "Tề vương mới là đứa con trai được sinh ra khi bà ta lên làm chính thất."

Chẳng trách Kinh Triệu Doãn không dám xét xử.

Mặc dù trong luật pháp đã viết rõ mười mươi, hắn cũng không dám đem tài sản chia cho nhị công tử Tôn gia. Nếu chuyện này truyền đến tai Hàn vương, thì chẳng phải ngang nhiên đâm một nhát sau lưng hắn sao. Tuy rằng thời gian gần đây, Hàn vương bị Bệ hạ khiển trách nhiều, nhưng trong triều hắn vẫn có căn cơ vững vàng và giữ nhiều uy danh trong quân đội, thế nên không thể dễ dàng khiến hắn lung lay được. Dù Kinh Triệu Doãn có mười cái đầu thì cũng không dám chống lại Hàn vương.

Tiêu Chiến thoáng nghĩ ngợi rồi nói khẽ: "Ngươi cho rằng là Tề vương...?"

"Không chắc." Nhất Bác thấy y không ăn thì nhét quả nho vào miệng mình.

"Chuyện huynh đệ Tôn gia tranh đoạt tài sản, chưa hẳn là kế hoạch do Tề vương vạch ra. Tề vương với đám người kia chẳng tên nào có đầu óc như vậy. Nhưng chuyện này náo loạn tới nỗi ai cũng biết, thế nên rất khó nói có phải hắn đã rêu rao sau lưng hay không. Nếu không phải hắn, Hàn vương sẽ nghĩ thế nào?"

Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác, nở nụ cười bỡn cợt: "Nhưng ta nghe nói, huynh đệ bọn họ đã hòa thuận như xưa rồi, mấy hôm trước còn mở yến tiệc nữa mà?"

Nhất Bác: "Huynh đệ thiên gia khẩu Phật tâm xà là chuyện thường thấy, không lẽ Thái tử lại ngây thơ vậy sao."

Tiêu Chiến hơi hất cằm lên, cố ý nói: "Không biết thật mà. Đại Du bọn ta trọng lễ nghĩa, từ trước đến nay vẫn là huynh hữu đệ cung* nha."

*Huynh hữu đệ cung:Anh em yêu thương và tôn kính lẫn nhau.

Nhất Bác lại bị y chặn lời, hắn duỗi tay xoa xoa má y, trêu chọc: "Bản lĩnh khua môi múa mép này, ngươi dùng ở trên giường là được rồi."

Tiêu Chiến hất tay hắn ra, không hùa theo sự trêu ghẹo của hắn, y hỏi: "Nếu thật sự là Tề vương, tiếp theo sẽ thế nào?"

"Nếu Tề Vương làm chuyện này ............" Nhất Bác cười, "Thì hắn đã tự cho là mình thông minh rồi."

Nhất Bác chỉ dừng lại ở đó, vẻ mặt đăm chiêu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng Tiêu Chiến.

Tiết trời giữa hè, ngay cả cơn gió cũng mang theo hơi thở nóng bức, bông hoa cuối cùng trên cành cũng không chịu nổi cái nóng này, nhẹ tung bay lắc lư theo làn gió xuyên qua song cửa sổ rộng mở, rơi xuống ly trà trên bàn. Cánh hoa thấm nước, nhẹ nhàng xoay vòng vòng, hai người trên sạp không ai nhìn thấy nó đang yên lặng lặn sâu xuống đáy nước.



------------

Lâu lắm rồi không ra chương mới T_T


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net