Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kỳ thật chân chính tiễn biệt, không có trường đình cổ đạo, không có quân cùng uống tận một chén rượu, chính là vào một buổi sáng sớm như bình thường, có người ở lại ngày hôm qua."
— "Ngày mai ở Kerville"

Quyết định ra đi vào ngày đó, không có gì đặc biệt.

Vẫn một ngày như thường lệ, Tiêu Chiến thức dậy một mình, ăn cơm một mình, một mình nằm trên ghế sofa xem mấy chương trình truyền hình nhàm chán đến nửa đêm, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ chờ Vương Nhất Bác về nhà.

Khi Tiêu Chiến đẩy đơn ly hôn đến trước mặt Vương Nhất Bác, vẻ mặt của cậu nhất thời khó có thể diễn tả bằng lời.

Mặc dù đã ở bên nhau bảy năm, nhưng Tiêu Chiến chưa bao giờ thấy vẻ mặt Vương Nhất Bác như vậy. Người này bất luận ở trong hay ngoài giới đều nổi tiếng là một tảng băng lạnh lùng, ngoại trừ lúc quay phim thì luôn kéo căng gương mặt liệt, thỉnh thoảng nở một nụ cười, đó là tiêu đề trang nhất được tìm kiếm nóng trong ba ngày.

Ngay cả khi chụp ảnh cưới, Vương Nhất Bác cũng chưa từng cười.

Tiêu Chiến bỗng nghĩ về hai hot search có thể xuất hiện vào ngày mai: #Vương Nhất Bác cười rồi, #Vương Nhất Bác Tiêu Chiến ly hôn.

Lúc kết hôn, Vương Nhất Bác không cười, vậy ly hôn dù sao cũng nên cười một cái đi. Tiêu Chiến cảm thấy, đối với Vương Nhất Bác bây giờ mà nói, ly hôn hẳn là một chuyện đáng vui mừng.

"Tiêu Chiến, anh điên rồi sao?"

Vương Nhất Bác vừa kết thúc một buổi chụp hình tạp chí. Thợ trang điểm không biết nghĩ ra ý tưởng kỳ lạ gì, có lẽ là Hoàng tử băng giá, nên tóc Vương Nhất Bác phân nửa đều ẩm ướt. Hiện tại đã là mùa đông, nhiệt độ ban đêm từ lâu đã xuống dưới 0 độ, đầu tóc cậu trở nên cứng đơ, môi lạnh cóng đến xanh xao, mắt cũng vằn lên tia máu đỏ ngầu vì thức khuya làm việc. Cậu thậm chí còn chưa tẩy trang, đường nét trên khuôn mặt thanh tú đến mức thực sự như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích, cả người trông có chút ngượng ngùng.

Tiêu Chiến mê man phân tích vẻ mặt Vương Nhất Bác, từ chấn kinh, nghi hoặc đến bối rối, tức giận, rồi anh lắc đầu nở một nụ cười với cậu: "Anh không điên."

Cùng ở trong vòng giải trí nhiều năm, cùng nhau trải qua nhiều sóng to gió lớn, Vương Nhất Bác khôi phục lại vẻ mặt liệt như trước, bình tĩnh nhìn Tiêu Chiến.

"Tại sao anh lại muốn ly hôn với em?"

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn xuống đôi dép lê tình lữ của mình - còn đôi kia của Vương Nhất Bác vốn dĩ đã bám đầy tro bụi trong tủ giày, anh tự giễu cười: "Bởi vì em ghét anh."

Vương Nhất Bác không biết nghĩ cái gì, trầm mặc một hồi, hạ thấp giọng, nói:

"Tiêu Chiến, em trước nay chưa hề nói em ghét anh."

Tiêu Chiến vẫn mỉm cười, cũng không vội phản bác lại Vương Nhất Bác, mà chỉ từ từ xắn tay áo lên, để lộ ra một vết sẹo:

"Vương Nhất Bác, em còn nhớ vết sẹo này không?"

Vương Nhất Bác mím môi không nói gì.
Tiêu Chiến đành tự trả lời: "Vết sẹo này là lần đầu tiên anh ở nhà nấu cơm cho em, lỡ làm đổ chảo, dầu trong chảo bắn lên người... Lúc đó chỉ còn cái tay không bị bỏng để làm đồ ăn cho em, anh gọi cho em cả năm cuộc điện thoại nhưng em cũng không thèm trả lời, gần tối anh nhắn tin cho em thì em nói bận không về nhà ăn cơm."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến nhưng mặt không biểu cảm, vẫn một mực im lặng.

Tiêu Chiến dường như không thèm để ý đến phản ứng của cậu, tiếp tục cười một mình, tiếp tục tự với chính mình: "Bảy năm trước, anh cãi nhau với bố anh, rồi bị ông ấy đánh cho quỳ trên mặt đất đến đứng dậy không nổi. Ông ấy...Ông ấy nói rằng từ nay về sau coi như không có đứa con trai này nữa... Sau khi bước ra khỏi nhà, anh gọi video cho em để được gặp em, anh đã cố chịu đựng nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của em, anh không kìm được nước mắt, anh nói là anh nhớ em rất nhiều. Em còn nói đàn ông không được khóc, em không thích anh khóc như vậy..."

"Chúng ta đăng ký kết hôn ở Phần Lan, em còn nhớ không? Cực quang ở đó rất đẹp. Ngày cuối cùng chúng ta ở đó, anh nghe người dân địa phương nói rằng ban đêm rất có thể sẽ thấy cực quang. Anh đánh thức em dậy vào giữa đêm, em đã tức giận, ném chăn gối vào người anh, đuổi anh ra khỏi phòng khách sạn và khóa cửa, nói anh không được làm phiền em ngủ."

"Lúc chụp ảnh cưới em không chịu cười, nhiếp ảnh gia rất khó xử. Anh đã kể rất nhiều chuyện cười để trêu chọc em, làm em cười. Anh biết mấy câu chuyện đó không được hài hước cho lắm. Em nói: Tiêu Chiến, anh thật phiền!"

"Lúc vừa mới tuyên bố chuyện kết hôn, hầu hết mọi cuộc phỏng vấn đều hỏi về đối phương, em nói không thích công việc xen lẫn tình cảm cá nhân, em bảo anh đừng xuất hiện nữa, đừng ra ngoài đóng phim nữa, an phận ở nhà."

"Lúc mới bắt đầu yêu nhau, chúng ta cùng nhau đến xưởng gốm làm một đôi cốc tình nhân, em còn nhớ không? Sau đó, trong một lần cãi nhau, em làm vỡ cốc của mình, anh muốn làm lại cặp cốc lần nữa, còn em thì luôn nói không có thời gian."

"Vương Nhất Bác, từ sau khi chúng ta kết hôn, chỉ cần là chuyện liên quan đến anh, hình như em đều không có thời gian để làm."

Tiêu Chiến giống như một người máy, vẫn giữ nụ cười, trong mắt dường như có một tia nước hiện lên rồi biến mất: "Hôm trước,... Vương Nhất Bác, hôm trước, paparazzi chụp được em và một nam diễn viên cùng tổ vào khách sạn, anh đã liên lạc với bọn họ để mua lại những bức ảnh này. Đây đã là lần thứ ba anh trả tiền cho một bức ảnh như vậy."

Tiêu Chiến lấy một túi giấy từ trong túi áo dệt kim bên ngoài áo ngủ, ra ném đến trước mặt Vương Nhất Bác: "Nếu như vậy còn không tính là ghét, vậy cái gì mới là ghét?"

"...... Em còn muốn nói gì với anh nữa không?"

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn những bức ảnh rơi ra từ trong túi giấy, tất cả đều lộn xộn trên bàn trà.

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, cầm lấy cây bút, viết tên mình lên đơn ly hôn, viết bên cạnh tên Tiêu Chiến.

"Không có."

"Vậy thì tốt."

Tiêu Chiến từ trong phòng ngủ đẩy vali của mình ra, một cái vali không tính là lớn, anh và Vương Nhất Bác sống chung với nhau suốt bảy năm, không nghĩ cuối cùng đồ đạc thuộc về mình lại ít như vậy, "Căn nhà này là em mua, thuộc về tài sản trước khi kết hôn, anh sẽ lập tức dọn ra ngoài. Đối với việc phân chia tài sản khác, cứ để luật sư của chúng ta nói chuyện. Khi nào em rảnh, chúng ta đến Phần Lan càng sớm càng tốt, làm thủ tục ly hôn chính thức."

Vương Nhất Bác vẫn cúi đầu, Tiêu Chiến không thấy rõ biểu tình của cậu, cậu không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

"Thời gian là kẻ trộm." Cuối cùng Tiêu Chiến cũng không kìm được nước mắt, nhẹ giọng đọc ra một câu thoại trong bộ phim đầu tiên anh và Vương Nhất Bác đóng vai chính, fan từng trêu đùa bộ phim đó là "tác phẩm định tình" của họ.

"Năm tháng và sóng biển cuốn trôi đi lớp cát, và cả những gì tuy vụng về nhưng ấn tượng khi yêu, cuối cùng lưu lại cho nhau, chỉ còn là bộ mặt đáng ghét."

"Vương Nhất Bác" Tiêu Chiến cười khóc, "Mặc dù kết cục của chúng ta không tốt đẹp, nhưng anh vẫn muốn nói với em một câu cảm ơn."

"Điều anh không hối hận nhất cuộc đời này, chính là gặp được em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC