Phiên ngoại: Vân Sơn Thiên Vạn Trọng (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nghe rất quen. Đây là Tạ Doãn đã nói cho y biết, có điều Tạ Doãn không ăn được, cuối cùng đều là một mình y tự ăn. Tạ Doãn ngủ mãi không chịu tỉnh, y cũng phải chuẩn bị cái gì để ăn, liền ra ngoài tìm thịt rừng, y thích nhất là bắt được hươu, như vậy thì một con có thể ăn được mấy ngày.

Y đã học được món thịt muối. Tiểu Ngôn công tử hai bàn tay không dính nước mùa xuân, ngay cả thời điểm cơ khổ không nơi nương tựa lúc trước cũng sẽ có người làm cơm cho y, hiện tại đều phải học từ đầu.

Nói một hồi, lại cảm thấy những lời mình nói rất vô nghĩa, liền bắt đầu kể những chuyện trong triều mà Phạm Nhàn viết trong thư cho Tạ Doãn nghe, hỏi hắn ngươi cảm thấy Triệu Uyên có thật tâm chịu an phận không? Y đương nhiên là không mong chờ vào việc Tạ Doãn sẽ trả lời. Vẫn không ngừng lại mà nói tiếp, Phạm Nhàn đã được đề vào tôn thất, hắn hiện tại không còn là Phạm Nhàn nữa, đường đường chính chính tên là Triệu Minh Thâm.

Ngôn Băng Vân nói đây chính là những gì ngươi muốn thấy phải không? Mỗi một bước ngươi đều đã hoàn thành. Điện hạ thật sự là tính toán không bỏ sót bước nào, nhưng ngươi chưa bao giờ nghĩ cho bản thân mình.

Thanh âm của Ngôn Băng Vân chợt thay đổi, y đã gấp đến cực điểm, nặng nề lên xuống mấy lần, xuân thủy ẩm ướt chảy ra rất nhiều. Toàn thân y đều run rẩy, dùng sức ôm chặt vai Tạ Doãn, rốt cuộc cũng trầm mặc một hồi, sau đó lại kịch liệt leo đến cao trào.


Y đã bắn lên bụng Tạ Doãn, thậm chí còn văng lên cả ngực hắn. Nhưng của Tạ Doãn vẫn cứng ngắc như cũ, cây côn nóng rực vẫn kịch liệt co rút trong vách huyệt, mặc cho y đã liều mạng lên xuống thế nào vẫn không chịu bắn ra.

Ngôn Băng Vân đột nhiên cười.

"Ngươi không biết đâu, thời điểm ngươi không tỉnh lại, Phạm Nhàn đã nói với ta không bằng tiễn ngươi đi một cách thống khoái." Y nhẹ nhàng nghiêng đầu, môi dán lên cổ Tạ Doãn, động mạch ở cổ cũng nảy lên qua hàm răng của y, "Ta đã đánh hắn một trận, hắn mới không nhắc đến nữa."


Nhưng có lẽ, Phạm Nhàn đã đúng.


Ngôn Băng Vân nhẹ nhàng tách ra, nhìn thẳng vào mắt Tạ Doãn. Đây là lần đầu tiên y thấy một cảm xúc khác ngoài sự thiếu kiên nhẫn và hờ hững trong mắt Tạ Doãn. Ánh mắt của hắn bình thản hơn, thanh bạch giống như một mảnh hồ tĩnh lặng. Giống như lúc này hắn mới thật sự tỉnh lại.

Tạ Doãn thương xót nhìn người đang ở trên người hắn, bọn hắn vẫn huyết nhục tương liên như cũ.


Ngôn Băng Vân nhẹ nhàng đưa tay che mắt Tạ Doãn lại, ngừng một lát, sau đó lại buông tay xuống, khoác lên cổ Tạ Doãn. Động mạch vẫn đập, máu trong người vẫn chảy, chứng minh Tạ Doãn vẫn còn sống.


Y nghĩ, từ lúc bắt đầu đáng lẽ ta không nên cưỡng cầu.


Ngôn Băng Vân đột nhiên hé miệng ra, hung hăng cắn lên cổ Tạ Doãn. Một cái cắn này vô cùng tàn nhẫn, dù là không cắn nát da thịt nhưng lại giống như dã thú cắn lên, còn dùng răng day day hai lần.

Y chỉ cần động thủ một cái liền có thể khiến Tạ Doãn ra đi thống khoái, cũng cho chính bản thân y được thống khoái, nhưng y không chịu, lại càng muốn cắn hắn, giống như muốn nuốt trọn Tạ Doãn. Tạ Doãn giống như muốn né tránh một chút, nhưng Ngôn Băng Vân không xác định được có phải do ảo giác của mình hay không.

Y chỉ cảm thấy trong cổ Tạ Doãn mơ hồ phát âm thanh, hậu huyệt của y vẫn đang ngậm chặt cự vật của Tạ Doãn, thậm chí là cắm vào nơi tư mật sâu nhất, khiến cho toàn thân y đều phát run. Cả người y căng cứng dùng lực, răng cũng đang dùng lực, hạ thân cũng dùng lực, cọ sát với biên độ cực nhỏ, cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân để giữ Tạ Doãn. Y đột nhiên cảm nhận được cự vật trong thân thể kịch liệt giật một cái, sau đó bắn vào nơi sâu nhất trong thân thể y.


Một chất lỏng ấm áp chậm rãi chảy xuống từ miệng Ngôn Băng Vân, y đột nhiên cảm thấy miệng mình tràn ngập một mùi tanh nồng.


Ngôn Băng Vân như vừa tỉnh dậy từ trong giấc mộng, nhìn thấy bên cổ Tạ Doãn đã bị y cắn cho chảy máu, máu đỏ tươi không ngừng chảy ra, vết thương mơ hồ khiến y không nhìn được rõ.


Tại thời điểm Tạ Doãn ngã xuống ngày ấy, máu của hắn hoàn toàn bị Thấu Cốt Thanh làm cho đông cứng, không chảy ra ngoài được. Ngôn Băng Vân không để ý vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vô thức muốn xuống khỏi người Tạ Doãn để đi tìm đồ xử lý vết thương cho hắn. Kết quả là vừa tách ra đã cảm thấy có một dòng nước ấm nóng chảy xuống đùi. Ngôn Băng Vân có chút cứng ngắc, y thấy Tạ Doãn đang rũ mắt nhìn xuống, nhìn về chất lỏng đặc quánh màu trắng như ẩn như hiện dưới chân y.


Sau đó y nghe được một thanh âm khàn khàn nhưng vẫn luôn quen thuộc.

"Không đau."


Ngôn Băng Vân tựa như vừa bị điện giật.


Tạ Doãn nhìn y, hữu khí vô lực lặp lại một lần, "Không đau."


Hắn không nói chỗ nào không đau. Nhưng Ngôn Băng Vân không tin, cắn thành dạng này rồi sao có thể không đau. Y luôn luôn làm hắn bị thương, lúc trước là vậy, hiện giờ cũng thế. Hai chữ này giống như đã hao tốn hết toàn bộ khí lực của Tạ Doãn, hắn rũ mắt xuống, không nói thêm bất kì lời nào nữa.

Ngôn Băng Vân ngẩn người một hồi, chậm rãi đứng thẳng lưng. Sau đó y nhanh nhẹn chạy xuống giường, kì thật trên người vẫn còn chút dinh dính cùng nỗi đau nhức ẩn ẩn, là vừa rồi đâm vào quá mạnh bạo, nhưng y không để ý chút nào.

Y chỉ tùy tiện khoác tạm y phục lên người, một lần nữa đi vắt khăn nóng đến lau sạch người cho Tạ Doãn. Xác thực là vết thương trên cổ Tạ Doãn không sao cả, mặc dù nhìn rất dọa người nhưng vết thương không sâu. Ngôn Băng Vân vẫn cẩn thận lau sạch cho hắn, lại đắp chăn lên cho hắn.

Làm xong hết thảy y mới đứng dậy, thấp giọng nói với Tạ Doãn một câu, "Ngủ đi."


Tối nay y định ngủ ở bên ngoài.


Tạ Doãn mở to mắt nhìn y, tích chữ như vàng nói lần thứ ba trong đêm nay: "Khát."


Ngôn Băng Vân đành đi lấy nước cho hắn, đỡ hắn ngồi dậy cho uống nước. Hiện tại hắn đã có thể tự mình nuốt, không cần Ngôn Băng Vân dùng miệng đút cho nữa.

Uống xong lại nằm xuống, Ngôn Băng Vân vừa dập nến đi, lại nghe thấy Tạ Doãn nhả ra một chữ trong bóng tối.

"Nóng."


"..."

Ngôn Băng Vân nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng lại quay lại vén chăn ra cho hắn, cầm tay Tạ Doãn đặt ra ngoài chăn: "Còn gì muốn phân phó nữa không?"


Không có. Tạ Doãn không nói gì nữa. Ngôn Băng Vân cũng không đứng lên nữa. Tay của y nắm lấy tay Tạ Doãn, không nhúc nhích.

Trong bóng tối, người kia nhẹ nhàng cử động ngón tay. Chỉ có một ngón, hắn chỉ có thể động đậy một ngón.


Nhưng Tạ Doãn vẫn nắm chặt tay Ngôn Băng Vân.

---------------------------

Quả nhiên ngoài BJYX thì cũng chỉ có Doãn Ngôn mới làm tôi soft đến mức này UwU

Tôi vừa xem qua qua mấy chương của p2 rồi, p1 thì toàn cãi nhau giận nhau các thứ xong p2 thì cứ đè nhau ra "làm" thôi =))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net