Chương 1: Tiểu khu bị phong tỏa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rạng sáng 3 giờ, Tiêu Chiến từ cửa nhà của chồng cũ trốn ra ngoài, trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Gió đêm tươi mát lành lạnh dưới lầu đem chút cảm giác không tính là quá say của thổi bay biến không còn một mảnh, hạ thân ẩn ẩn đau đớn khó lòng xem nhẹ. Tiêu Chiến rốt cuộc xấu hổ ý thức được:

Vừa rồi, anh mới cùng chồng cũ xảy ra tình một đêm.

Không phải tình chia tay, không phải tình quay lại*.

*Ở bản gốc là dduj một lần rồi chia tay/quay lại =))))

Loại tình này quả thực không hề có ý nghĩa.

Anh vô cùng ảo não đi dọc con đường tối đen ở tiểu khu, lôi điện thoại ra tính toán gọi xe riêng ——

Giờ này lại kêu trợ lý đến tận nhà chồng cũ để đón mình, anh nào có mặt mũi làm vậy.

Lấy tay vỗ vỗ lên má mình, thế mà vẫn còn nóng.

"Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hòa hợp. . . . Đằng sau là cái gì? Trung thực, thân thiện. . . ."

Tiêu Chiến cố gắng lẩm bẩm thanh tâm chú phiên bản mới toanh —— giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội. Ban đêm và cồn rượu khiến năng lực tự điều khiển của người ta giảm xuống. Anh lo lắng nếu cứ đứng suy nghĩ lung tung, anh sẽ chạy về nhà Vương Nhất Bác đòi ôm hắn ngủ liên tục ba tháng mất.

Rẽ qua một khúc cong, đường nhỏ dưới chân rộng mở sáng loáng, đằng trước hình như là cổng chính tiểu khu, à, không phải.

Anh lại bắt đầu ảo não.

Nhà là Vương Nhất Bác sau khi ly hôn mới mua, đây là lần đầu tiên anh đến. Nơi này anh thực sự không quen.

Anh chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh trắng xóa.

Tuyết rơi?

Anh rút kính ra đeo vào, tập trung nhìn lại, hoảng sợ.

Cổng chính của tiểu khu bị chặn bởi một cái hàng rào sắt cực lớn, trắng xóa bao phủ xung quanh, hóa ra là ——

Một đoàn người. . . mặc trang phục bảo hộ?

Tiêu Chiến sợ tới mức lùi cả vào đường nhỏ trong hoa viên tiểu khu.

Cái quỷ gì thế!

Tiểu khu bị phong tỏa?

Đệt, covid-19, đệt mẹ!

Tin dữ này khiến đầu óc anh hoàn toàn thanh tỉnh.

Đầu tiên, công việc phải làm sao bây giờ?

Mấy cái đã tuyên rồi, quay chụp quảng cáo, còn cả đống kịch bản đang chờ anh đàm phán.

Được rồi, ông đây là Tiêu có tiền, ông đây có thể tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ.

Nhưng làm sao để giải thích với người nhà anh đang ở đâu?

Bên phía trợ lý với người đại diện càng không thể giấu được.

Nhức đầu quá!

Tiếp nữa, ngoại trừ nhà của chồng cũ, anh đâu còn chỗ nào để đi?

Gắng gượng ngủ tạm trong vành đai xanh của tiểu khu? Hay là tranh ăn với mèo hoang ở hoa viên?

Bộ chính kịch kháng Nhật anh diễn gần đây vừa mới kết thúc đã bùng nổ. Anh khẳng định với quốc dân độ trước mắt của mình, chắc chắn sẽ bị nhận ra.

Như vậy không phải nói, anh phải cùng với người chồng đã ly hôn được 3 năm, ngoại trừ tình một đêm tối qua thì không có gì liên quan đến nhau hết, ở chung một chỗ như hình với bóng 24/24?

Tiêu Chiến âm thầm gào thét, đi lang thang trong tiểu khu như hồn ma vất vưởng, quả nhiên ——

Lạc đường.

Anh hoàn toàn không nhớ nhà Vương Nhất Bác ở tòa nào.

Này không thể trách anh được.

Mới bắt đầu anh đã uống hơi nhiều.

Hai ly rượu vang đỏ đó.

Được rồi, anh thừa nhận, rượu không làm say, là người tự say.

Lúc ấy tinh thần không tỉnh táo, chân có chút nhũn, còn nghĩ là do rượu.

Hình như ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Vương Nhất Bác anh bất giác sẽ động tình, đây là cái thói quen đáng chết gì?

Anh ngồi trên băng ghế dài ở hoa viên ngẩn người, thẳng đến khi trăng ngả về tây, phương đông hửng sáng.

Không được, đợi thêm lát nữa, kiểu gì cũng đụng mặt các bà các thím xuống đây tập dưỡng sinh.

Anh bấm số gọi Vương Nhất Bác.

Thời điểm bị chuông điện thoại đánh thức, Vương Nhất Bác không lập tức nghe, mà ngồi mờ mịt chốc lát.

Chất lượng rèm che rất tốt, hắn không thể phân biệt được bên ngoài đang là ban ngày hay là ban đêm.

Bên người quanh quẩn hơi thở của Tiêu Chiến, hắn không xác định nổi có phải hắn đang nằm mơ hay không.

Hắn nằm phía trong bên cạnh cửa sổ, đây là thói quen có từ khi bọn họ kết hôn. Chăn bông nửa giường bị vén lên, hắn sờ sờ, lạnh lẽo, không có độ ấm.

Hắn nghe điện thoại.

"Alo?"

"Vương Nhất Bác, tiểu khu nhà em có phải dính bệnh dịch rồi không?"

"Hả?"

Vương Nhất Bác tức khắc hoảng hốt.

Số điện thoại của Tiêu Chiến.

Dùng thanh âm cùng ngữ điệu dịu dàng nhất, nói ra một hung tin.

"Em không biết."

"Tiểu khu nhà em bị phong tỏa rồi."

"À. . ."

"Vương Nhất Bác." Giọng Tiêu Chiến ẩn chứa một loại dịu dàng vừa xa lạ vừa quen thuộc, "Anh không tìm được đường về nhà. Em có thể tới đón anh không?"

Lúc Tiêu Chiến mặt mày xám xịt đi theo chồng cũ trở về, trời đã tờ mờ sáng.

Bước vào cửa, anh nhịn không được lại nhớ tối sự điên cuồng buổi tối hôm qua.

Rõ ràng ở trong xe vỗ vỗ lưng người ta rất nhẹ nhàng, rõ ràng còn bế người ta kiểu công chúa từ hầm để xe vào nhà, cực kì dịu dàng.

Như thế nào mà vừa tới cửa, đã biến thành sư tử mắt đỏ ngầu rồi.

Tiêu Chiến bị ép chặt lên tường, người nọ hô hấp nặng nề, gặm cắn cổ, vai, xương quai xanh, tới cả vành tai của anh cũng bị hắn cắn mút. Hình như hắn lôi anh đến phòng ngủ, lột áo sơ mi của anh ra trói hai tay anh lại, anh bị vấp bởi quần áo rơi vãi một đường từ ngoài vòng trong, loạng choạng muốn ngã xuống.

Lúc Vương Nhất Bác lên tiếng, anh còn đang nhìn đôi dép đi trong nhà đến ngẩn người.

"Anh. . . Không thích đôi dép này sao?"

Thanh âm trầm thấp, cộng hưởng rõ ràng, rất có từ tính. Tiêu Chiến cảm thấy lỗ tai hơi ngứa ngáy, có chút khó chịu.

"Không." Anh mất tự nhiên đi tới sofa.

 Vương Nhất Bác không muốn sự xấu hổ này lại tiếp diễn, bèn trốn vào phòng bếp.

Tiêu Chiến ngồi trên sofa như thể vừa rơi vào hang ổ quân địch.

Phòng khách nhà Vương Nhất Bác thực ra không lớn hơn ở nhà cũ của bọn họ bao nhiêu.

Chỉ là thiếu chút hơi thở cuộc sống.

Cũng không thấy mũ bảo hiểm, ván trượt và lego. Chắc là được bày riêng trong một căn phòng nào đó.

Tiêu Chiến ở trong lòng mẫu mực tính toán, nên lấy tư cách gì để sống chung với Vương Nhất Bác.

Chẳng lẽ, cùng nhau tiếp tục. . . làm tình?

Ngay lúc tư tưởng của Tiêu Chiến lần nữa trượt dần về khu vực không thích hợp với trẻ em, mùi cháy khét từ phòng bếp lan ra phòng khách. Tiêu Chiến đi tới tính mở cửa ra xem, tay vừa chạm vào nắm đấm cửa, lại vội vàng rụt về.

Anh của hiện tại, đại khái không thể giống như trước đây, vọt vào trong bếp, đem người kéo ra, đích thân xuất trận.

Anh đã tính xong rồi, những ngày tới, anh phải bảo trì giới hạn với Vương Nhất Bác.

Đặc biệt là, anh hiện tại không rõ, trong cuộc sống của đối phương đã có thêm người mới hay chưa.

Ví dụ như, ở cửa sao lại bày hai đôi dép vừa nhìn đã biết là một cặp?

Lúc Vương Nhất Bác đẩy cửa phòng bếp ra, Tiêu Chiến cứ nghĩ anh sẽ nhìn thấy một vị chiến sĩ xuyên qua chiến trường khói súng, mang theo biểu tình bi tráng, trên tay cầm xác thực phẩm.

Nhưng mà anh lại nhìn thấy Vương Nhất Bác bưng hai khay đồ ăn, ung dung tao nhã từ nhà bếp đi ra, áo sơ mi xắn lên khuỷu tay, để lộ cánh tay rắn chắc nhẵn bóng cùng một chiếc đồng hồ Patek Philippe*.

Quả thực là công tử thế vô song*, nếu như trên cổ vị tổng tài bá đạo này không treo một chiếc tạp dề phong cách đáng yêu in hình chó corgi và thắt thành nơ bướm màu hồng nhạt.

*Câu gốc là "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song": người ở trên đường đẹp như ngọc, các công tử trên đời không ai sánh bằng, là một câu thơ khuyết danh ở trên mạng, dùng để miêu tả người đàn ông thanh lịch, ôn hòa.

Since when (kể từ khi nào) Vương đại thiếu gia của chúng ta lại biết làm bữa sáng?

Tiêu Chiến nhìn bữa sáng siêu cấp xa hoa đủ loại phong cách trên biển, trên cạn, trên không trước mắt, cảm giác thế giới này càng thêm hư ảo.

Đĩa sứ xương Hermes, tách cà phê Meissen, dao nĩa bạc Christofle.

Tôm sú chiên bơ, trứng mặt trời, thịt bò cuộn măng tây. . . . .

Nếu không phải tiểu khu đang bị phong tỏa, anh hoàn toàn không tin đây không phải do hắn đặt về.

Có thể là vẻ mặt kinh ngạc của anh quá mức rõ ràng, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng ho một tiếng: "Khụ. Chờ lâu rồi. Nếm thử chút đi?"

Tiêu Chiến máy móc nhấm nháp bữa sáng tinh tế này, nếu không phải vì anh quá xấu hổ, thì anh đã chụp ảnh lại rồi.

Về phần hương vị, anh cảm thấy mình căn bản không thể nếm ra được gì nữa.

Bởi vì anh nhớ lại lúc bọn họ yêu đương, lần đầu tiên ngủ lại nhà Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đã cho nổ tung cả phòng bếp.

Có lẽ là tiểu biệt thắng tân hôn, hoặc có lẽ do lợi thế tác chiến trên sân nhà, tóm lại lần đó Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác thao đến vô cùng tàn nhẫn. Anh vừa hét vừa khóc đòi dừng, đối phương lại không chịu dừng, ngoảnh mặt làm ngơ càng thêm dùng sức, giống như cây gậy gỗ bạt mạng đóng cọc trong thân thể anh, như là muốn xỏ xuyên qua cả người anh vậy.

Lần đầu tiên anh bởi vì làm tình mà tức giận, chạy sang ngủ ở phòng cách vách.

"Bảo bảo? Anh dậy chưa?"

Anh mang cái đầu tổ chim, tâm tình không tốt ra mở cửa: "Làm gì?"

"Anh. . . Anh có muốn em làm. . ."

"Không làm!" Huyết áp Tiêu Chiến tăng vọt.

Hắn hệt như cún bự ủy ủy khuất khuất tránh ra.

Thẳng đến khi cả nhà tràn ngập mùi cháy khét, Tiêu Chiến rốt cuộc mới hiểu.

Chữ "làm" trong "Muốn làm" của Vương Nhất Bác là một ngoại động từ.

Tân ngữ là —— bữa sáng.

Là anh xấu xa, cáo từ!

Thời điểm bữa sáng kiểu Vương thị được bày lên, Tiêu Chiến theo bản năng rụt về sau một chút.

Rất cay.

Cay mắt.

Tại sao trứng rán lại để trong đĩa sắt của MotoGP*, này không phải huy chương sao?

*Moto GP(Grand Prix motorcycle racing): tên là giải thể thao tốc độ số một thế giới về mảng đua được tổ chức ở các trường đua đường nhựa.

Còn nữa, tại sao lạp xưởng một mặt thì phấn hồng non nớt chưa hiểu sự đời, một mặt lại đen bóng như kinh qua ngàn vạn phong sương thế này?

Hít sâu.

Không được đánh bạn nhỏ.

Uống ngụm cà phê lấy thêm bình tĩnh.

"Phụt —— Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến đỏ mặt phun ra, "Coca sao lại nóng?"

"Không phải anh không thích uống đồ lạnh vào buổi sáng à?" Thằng nhóc thối nhìn anh bằng ánh mắt cún con vô tội thỉnh thoảng lại ngây thơ chớp chớp.

Được rồi. Có kỷ tử không? Cho anh hai quả.

Nghĩ nghĩ, Tiêu Chiến không nhịn được cười thành tiếng.

Anh tranh thủ nhìn người đối diện.

Bả vai Vương Nhất Bác bất giác thả lỏng.

"Em đã xem trong nhóm chat, hình như xuất phát từ tòa nhà bên cạnh. Phong tỏa sau 48 giờ hẳn là có thể gỡ rồi." Vương Nhất Bác bình tĩnh hỏi, "Công việc của anh rất quan trọng sao?"

"Anh vẫn ổn. Đã xin nghỉ phép rồi, cũng nhờ chị Hồng chuẩn bị sẵn phương án ổn thỏa quan hệ xã hội. Ổn cả thôi, xem tình hình dịch bệnh trước mắt, hắc tử cũng không dám lỗ mãng. Em thì sao?"

"Ừm, đều dàn xếp xong cả rồi."

Tán gẫu được hai câu, hai người lại rơi vào trầm mặc. Chỉ có tiếng dao nĩa thưa thớt miễn cưỡng làm nhạc đệm cho bữa ăn đầu tiên kể từ khi gặp lại của bọn họ.

Ăn no bụng xong, cơn buồn ngủ ập tới dồn dập không thể kiểm soát.

Tiêu Chiến muốn vào giường nằm ngủ, trầm ngâm chốc lát, lại không nói ra.

Chắc là Vương Nhất Bác không có người khác, ít nhất trước mắt chưa có. Nếu không sao có thể đưa anh về nhà?

Nhưng căn nhà này không giống nhà của một người đàn ông độc thân.

Nó sạch sẽ, tươm tất, ấm áp, hết thảy đều chuẩn bị đâu vào đó.

Trước cửa có hai đôi dép, trong phòng tắm có hai cốc đánh răng.

Tôm, thịt bò, trứng, cà phê.

Anh chỉ là ngoài ý muốn đến đây, ngoài ý muốn ngủ lại.

Anh không nên phá hỏng nơi này.

Nhưng lại ngoài ý muốn chú ý tới tất cả.

Anh cùng Vương Nhất Bác ngồi sóng vai trên sofa, im lặng không ai nói chuyện.

Cửa sổ mở ra, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, không khí cuối xuân loáng thoáng có hương hoa, và cả tiếng chim kêu ồn ào náo động.

Diện tích tiểu khu của Vương Nhất Bác không lớn, tổng cộng chỉ có 3 tòa nhà, còn lại tất cả đều là hoa viên cùng cây cối um tùm.

Loại tĩnh lặng này thực sự rất dễ chịu, rất có tính thôi miên.

Đang lúc Tiêu Chiến sắp dính cả mắt lại, Vương Nhất Bác đứng dậy nói hắn có một cuộc họp trực tuyến. Tiêu Chiến cũng lười so đo, thừa dịp Vương Nhất Bác không ở đây, lập tức ngã lên sofa nhắm mắt ngủ.

Anh ở trong mông mông lung lung không ngừng nhắc nhở chính mình đừng ngủ quá sâu, nhưng mà lại có một loại an nhàn khó lòng ngăn cản cứ túm lấy anh quẳng vào mộng đẹp.

Anh nằm mơ.

Trong mơ, anh đang xếp hàng để xét nghiệm NAT*.

*Xét nghiệm NAT, hay gọi đầy đủ là xét nghiệm Acid Nucleic là kỹ thuật sinh học phân tử được nghiên cứu vào cuối thế kỷ 20, hiện nay được ứng dụng rộng rãi trong y học. Xét nghiệm này giúp kiểm tra và phát hiện những chuỗi acid nucleic cụ thể trong các mẫu bệnh phẩm, từ đó xác định được loài hoặc phân loài cụ thể của sinh vật trong đó.

Ý thức được xung quanh đông đúc như vậy, anh theo bản năng kiểm tra bộ ba phòng ngừa chụp lén —— kính râm, mũ, ô che nắng có đang ở trên người không.

Không có.

Anh hoảng hốt, may mắn mọi người xung quanh hình như đều không phát hiện ra anh.

Anh hồi hộp đứng xếp hàng, rốt cuộc cũng tới phiên mình.

Người trước mặt nói với anh: "Há miệng. Không đủ, mở lớn thêm một chút."

Thanh âm cực kì trầm thấp.

Vương Nhất Bác?

Anh giương mắt nhìn, đối diện quả thực là Vương Nhất Bác, nhưng cảnh tượng tựa hồ thay đổi.

Mọi người biến mất, ánh sáng cũng trở nên tối sầm.

Vương Nhất Bác lạnh mặt đứng đó, biếng nhác nhìn anh, lặp lại mệnh lệnh kia:

"Chưa đủ, há ra chút nữa."

"Ngậm lấy em."

Anh đột ngột mở mắt, trông thấy Vương Nhất Bác đứng trước sofa, nhìn chằm chằm cái miệng đang mở lớn đến nuốt trôi cả núi sông của anh.

-----------------

Truyện đã cưng mà tác giả còn cưng hơn ó mấy bà. Au nói au là thông dịch viên nên biết edit truyện cũng là một thử thách (với tớ thì thực sự nó là một thử thách), còn động viên tớ cố lên >< Au gửi lời chào đến các fan BJYX Việt Nam nữa nha.

*Đồng hồ Patek Philippe - kiệt tác trăm năm của đồng hồ Thụy Sĩ - thành lập năm 1851 có trụ sở tại Geneva và thung lũng Joux, được biết đến là thương hiệu sản xuất đồng hồ đeo tay và đồng hồ bỏ túi cao cấp nhất thế giới hiện nay.

*Đĩa sứ xương Hơi Mệch

*Tách cà phê Meissen

*Dao nĩa bạc Christofle


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net