Chương 10: Nữ trang của anh thế nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân cơ hội gửi video, Tiêu Chiến tiếp tục chiếm lĩnh phòng sách, không quản được cái tay, đăng nhập vào nick phụ, tìm tin tức của chính mình.

Sau trận bạo lực mạng năm đó, anh đã cài lại thời gian sử dụng weibo trên điện thoại, ngoại trừ đăng bài thương mại, bình thường sẽ không mở ra, bởi vì sợ mình không nhịn được đi tra linh tinh.

Một bình luận tiêu cực hoặc bôi đen, đủ làm anh stress hơn nửa ngày. Mười lời khen ngợi, mười quả rắm cầu vồng* cũng không cứu vớt lại được.

*Cụm từ hay dùng để ám chỉ hành vi fan khen idol ó

Vài năm qua đi, anh vẫn không thể chịu đựng nổi cái gọi là "tội ác bình thường" này.

Thời điểm trở thành trung tâm của toàn mạng, anh mới hiểu sâu sắc, cái gì là "Ở trong tuyết lở, không có bông tuyết nào trong sạch."

Bắt đầu từ đó, anh cực kỳ hâm mộ Vương Nhất Bác.

Nhưng mà có một số việc đã được định sẵn là học không tới.

Vương Nhất Bác làm việc hầu như chẳng khi nào trái lương tâm, chính hắn không muốn làm, bất luận là người nào cũng không ép buộc được hắn.

Cho nên, mỗi khi hắn nghiêm túc làm điều gì đó, trong lòng hắn tuyệt đối không tư lợi, không tư thù.

Không cần người khác can thiệp, không màng vinh nhục khen chê.

Hoằng Nhất đại sư* từng nói: Người phỉ báng ta, thay vì biện bạch, chi bằng dung nạp.

*Hoằng Nhất đại sư (1880-1942), tên thật là Lý Quảng Hầu, hiệu Thúc Đồng, sinh quán tại Thiên Tân, gốc Sơn Tây, Hồng Đổng. Trước khi xuất gia, ông là một nhạc gia nổi tiếng, đồng thời là một người rất giỏi về thơ văn, từ phú, là một tay thư pháp có hạng, còn là chuyên gia giáo dục trong lĩnh vực mỹ thuật tạo hình.

Mà Vương Nhất Bác ngay cả dung nạp cũng chẳng thèm, hắn chỉ làm chuyện hắn đã nhận định, ánh mắt người đời đối với hắn không đáng một tấc.

Dùng thời gian vài năm, Tiêu Chiến mới hiểu được đây chính là một loại tự tin.

Trong lòng mỗi người đều có một cán cân rất lợi hại, anh hi vọng bản thân có thể học được cách, vứt bỏ toàn bộ những cán cân bọn họ tuỳ ý treo trên người anh xuống.

Ai ngờ làm công tác tâm linh chấn chỉnh tinh thần cả nửa ngày, mở weibo ra, chưa được một giây đã sụp đổ.

Có người gắn anh cùng một lão sư trong nghề thành cp, hơn nữa còn đi bỡn cợt khắp nơi.

Kết quả doanh tiêu hào viện cớ "Tìm hiểu một chút về cp bùng nổ gần đây", nhanh chóng khơi mào.

Làm đỉnh lưu nhan trị cao, bị ghép cp là chuyện cơm bữa.

Sau khi cùng Vương Nhất Bác kết hôn, nhiệt độ của các cp tụt xuống vài năm, hôn nhân vừa tan vỡ lại tiếp tục xôn xao.

Vòng giải trí đơn giản người đến người đi, người này vừa lên người khác đã rớt lại phía sau, là chuyện bình thường.

Nhưng bộ phim này của họ là chính kịch thuần, hơn nữa còn là đề tài kháng Nhật.

Lão sư bị kéo giẫm, tuổi tác lớn hơn Tiêu Chiến một vòng. Đã từng làm người bình thường, Tiêu Chiến am hiểu sâu sắc cách tồn tại trong công việc giống như một người bình thường, hơn nữa vốn muốn lãnh giáo, bình thường hay tặng ít đồ này nọ, sau khi diễn xong còn cùng nhau bàn luận về kịch bản hoặc vai diễn.

Vị lão sư này luôn coi Tiêu Chiến là hậu bối, truyền thụ không ít kinh nghiệm, còn giới thiệu tài nguyên cho Tiêu Chiến.

Phim vừa mới chiếu xong, một vài video quay ở góc độ gian xảo đã được tung ra.

Tiêu Chiến khi cười rất ngọt, đuôi mắt cứ hễ rủ xuống là lại như đang làm nũng, bộ dạng có chút nhiệt tình, kết hợp cùng góc độ kỳ quái, khoảng cách gần hơn một tí, đã bị viết thành "Mị thái chồng chất, tao thủ lộng tư*".

*Ý chỉ sự tàn tỉnh, bỡn cợt

Mà vị "lão tiền bối" kia lại luôn đóng vai trung niên tinh anh hạng A, ngoại hình nam tính, bình thường có chút lạnh lùng, nói năng thận trọng, hơn nữa giai đoạn quay phim cần nhập diễn, lãnh đạm càng thêm rõ ràng, liền bị viết thành "liều mạng tránh tị hiềm, vẫn bị bám lấy".

Một biểu hiện trung lập, giữ mình.

Điều này khiến những kẻ rắp tâm thổi phồng thừa cơ hãm hại.

Kết cục dưới bàn tay doanh tiêu hào, hướng đi của câu chuyện trở nên cực kì ý vị.

Một vài món quà nhỏ thể hiện tâm ý, ở tổ kịch nào Tiêu Chiến cũng sẽ tặng, thời điểm thảo luận kịch bản, phó đạo diễn thường hay ở đó, thậm chí tay chân thân mật cũng là diễn viên khác đùa giỡn với nhau.

Hết thảy dưới các bài viết doanh tiêu hào đều biến thành hành trình quyến rũ nghệ sĩ gạo cội của Tiêu Chiến.

Sau khi câu chuyện bị đẩy lên cao trào, dứt khoát chững lại để nó tạo ra động thái lớn một chút, tiếng ca đã dứt nhưng dư âm vẫn văng vẳng bên tai, còn kết thúc bằng cách tung ra một số hình ảnh mơ hồ cực độ, nói trong hình là Obama cũng có người tin.

Ra đời vở kịch bạch liên hoa lòng dạ hiểm độc đoạt đi trái tim của minh chủ võ lâm chính phái.

Tác giả không đi viết văn học mạng lại ngồi đây làm doanh tiêu hào, đúng là nhân tài không được trọng dụng, Tiêu Chiến oán thầm.

Tác phong của giới chính kịch có chút lạc hậu cổ hủ.

Có lưu lượng tức là có tội, Tiêu Chiến muốn đứng vững gót chân quả thực không dễ dàng.

Bộ phim này tìm tới anh chính là canh bạc lớn của nhà sản xuất.

Nhóm thanh y xem thường anh, nhóm idol lại đỏ mắt với tài nguyên của anh, tất cả đều đang chờ đợi để chê cười anh.

Mà câu chuyện thêu dệt cp này xuất hiện vừa đúng thời cơ, không biết muốn cho bao nhiêu người cười trộm.

Ngay khi phẫn nộ cùng ủy khuất chậm rãi xộc lên hốc mắt, Trương Hồng gọi điện tới. Anh mau chóng hắng giọng, nhưng cảm giác vô lực trong ngữ khí vẫn là khó lòng che giấu.

"Chiến Chiến, em đọc được rồi à?"

"Đọc rồi." Giọng Tiêu Chiến có chút khàn, "Lại là fan của em sao?"

"Đương nhiên không phải. Lần này hiển nhiên có người nhúng tay, hơn nữa tư bản sau lưng lai lịch không nhỏ." Trong giọng chị Hồng lộ ra vẻ mệt mỏi, "Em có thể đã đắc tội với người ta rồi."

Tiêu Chiến nhếch mép, không nói.

Anh bình thường yêu cầu chính mình phải tận lực đối đãi với người khác bằng thái độ chân thành nhất, hơn nữa năm đó bị bạo lực mạng thiếu chút đã sụp đổ, anh hiện tại tuy không thể nói như đi trên băng mỏng nữa, nhưng cũng hết sức khiêm tốn.

Đắc tội bị người khác ghi hận, chẳng phải tất cả những người bị anh đoạt mất cơ hội đều có thể sao? Nếu nghĩ như vậy, phạm vi thực sự quá lớn.

"Chị Hồng, em không nghĩ ra ai cả. Vậy nên làm gì bây giờ?"

"Bên phía công ty đang chi tiền dập hotsearch, nhưng lần này bọn chị phát hiện hotsearch lên vừa nhiều vừa liên tiếp. Xem tình thế trước mắt, quyết tâm của đối phương rất lớn, muốn chỉnh em bằng được, nếu đối đầu với bọn họ và weibo, chúng ta không chiếm được tiện nghi."

Tiêu Chiến trầm mặc không nói.

"Chị vừa mới liên hệ với phòng làm việc của Bùi lão sư, bọn họ có chút giận dữ, không quá phối hợp. Chúng ta bên này chỉ có thể dùng văn bản của luật sư để thanh minh trước. Trạng thái trước mắt tạm thời có thể khống chế, về phần hotsearch, phòng làm việc và sức chiến đấu của fan em vẫn luôn lợi hại, việc này em có thể yên tâm." (Ai đụng dzô anh là iem bắn bỏ, khum nói nhìu)

"Vâng, vất vả rồi."

"Chị gọi đến, thực ra là muốn nhắc nhở em, với kinh nghiệm của chị, chỉ sợ đây mới chỉ là bước đầu tiên của đối phương, hẳn là đã bày ra một bàn cờ lớn, chúng ta không thể không phòng bị."

"Cái gì mà ván cờ?"

"Trước mắt chưa rõ, không đoán bừa được."

"Em làm được gì không?"

"Án binh bất động, giảm bớt độ tồn tại, làm ít sai ít. Em bây giờ đang cách ly, ngược lại là chuyện tốt. Dưới loại tình huống này, nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm."

"Phía Bùi lão sư thì sao?"

"Khỏi cần liên hệ. Lão bùi một năm bị bịa đặt phải tới mấy tuần, đơn thuần chỉ là nói nhảm, bọn họ căn bản không để ý tới, Cho nên lí do bọn họ không chịu phối hợp, là vì họ biết, chuyện lần này muốn nhắm vào em."

Tiêu Chiến bị tức nghẹn không chịu nổi.

Sau lần đó anh đã thay đổi toàn bộ nhân viên trong đoàn đội, cải tổ lại tác phong, không hỏi thế sự, tự mình quyết định toàn cục, đoàn đội trước mắt đã chẳng khác nào bộ đội tinh anh.

Nếu ngay tới chị Hồng cũng lo lắng đề phòng như vậy, sự tình đến tột cùng là bắt nguồn từ đâu?

"Chị hi vọng là chị nghĩ nhiều. Huống hồ thiết lập đoàn đội ngay từ đầu vốn là bảo vệ em, để em chuyên tâm diễn xuất, không hề muốn quấy rầy em. Nhưng mà, nếu đối phương xuống tay dứt khoát nhanh gọn, em bên này lại không có phòng bị, rất dễ dàng bị rơi vào thế trở tay không kịp, cực kì bị động."

"Chị Hồng, em hiểu. Cảm ơn chị, thật đó."

Buông điện thoại, Tiêu Chiến cảm thấy rất khó thở.

PTSD* của anh đối với bạo lực mạng chưa khỏi hoàn toàn, không ngờ lại thêm một chuyện anh không mong đợi, lần nữa xảy ra ——

Xét nghiệm lần thứ hai.

*PTSD: rối loạn căng thẳng sau sang chấn

Lần này, Tiêu Chiến không dám cải trang nữa, kêu Vương Nhất Bác liên hệ với bên quản lý tài sản và ban quản lý tiểu khu giải thích rõ tình huống, yêu cầu lấy mẫu tận nhà.

Bên quản lý tài sản tích cực phối hợp, chủ động liên hệ với phía tiểu khu, nhưng lại có chút mâu thuẫn với các đại bạch ở đây.

Tình hình dịch bệnh liên tục chuyển biến xấu, không ít tiểu khu bị phong tỏa, khu xét nghiệm lấy mẫu luôn cực độ căng thẳng.

Loại thời điểm này, yêu cầu riêng lẻ đặc biệt nhiều. Bác sĩ lấy mẫu đã bị hạ lệnh cấm, ngoại trừ các thiết bị y tế cần thiết, không được tiếp các trường hợp đặc thù, nhất nhất tuân theo quy định sắp xếp chung.

Tiêu Chiến có chút do dự.

Đem mọi chuyện ngả bài với Vương Nhất Bác, có lẽ còn lợi dụng được tài nguyên của hắn, nhưng nếu làm vậy, mối quan hệ của bọn họ sẽ phát triển thành thế nào?

Anh nghĩ không ra.

Bạo lực mạng năm đó là ngòi nổ then chốt khiến bọn họ chia tay, giờ lại xuất hiện loại tình huống này, Tiêu Chiến không quá nguyện ý mạo hiểm.

Cho nên, sau khi yêu cầu lấy mẫu tận nhà bị bác bỏ, anh không thể biểu lộ thái quá, tránh làm Vương Nhất Bác nghi ngờ.

Tới giờ ăn trưa, Vương Nhất Bác vẫn phát hiện anh khác thường.

"Anh làm sao vậy?"

"Có sao đâu."

"Chuyện xét nghiệm tính thế nào? Xuống lầu làm nha?"

Nghĩ đến việc bị chụp được cùng chồng nhỏ nhà mình aka tình cũ mập mập mờ mờ rồi đăng toàn bộ lên mạng, Vương ảnh đế sinh ra cảm giác mong chờ gạo nấu thành cơm.

"Vương Nhất Bác, em thấy anh cải trang thành nữ thì thế nào?"

"???"

Khoan đã, tại sao chuyện lại phát triển sang hướng này.

Vương Nhất Bác không trả lời, Tiêu Chiến chẳng thèm hỏi nữa, trái lại là tai Vương Nhất Bác dần dần đỏ lựng.

Thành thật mà nói, Tiêu Chiến mặc đồ nữ gợi cảm đến mức bạo phát.

Nhưng hắn có may mắn đến mấy, cũng chỉ được nhìn qua một lần.

Bởi vì lần đó thỏ nhỏ bị hung hăng tra tấn quá mức, về sau sống chết không chịu mặc nữa.

Vương Nhất Bác hiện tại mới chậm chạp tiêu hóa xong, tiếc rằng đã quá muộn.

"Rất đẹp."

Tiêu Chiến không nghĩ tới cung phản xạ của chồng cũ lại kéo dài lê thê tới như vậy.

"Đâu nhất thiết phải đẹp. Có thể nhờ Tiểu Lý mang một bộ tới cho anh được không?" Tiêu Chiến chột dạ hỏi.

Kết quả loại ngữ khí này lọt vào tai Vương Nhất Bác, hoàn toàn biến thành thẹn thùng.

Cũng đúng.

Ít nhất không cần xinh đẹp giống như lần trước.

Vương Nhất Bác hồi tưởng lại cảnh tượng Tiêu Chiến mặc đồ nữ khiến hắn cả đời khắc cốt ghi tâm.

Hôm đó là sinh nhật hắn, Tiêu Chiến nói dối là không sắp xếp được thời gian, thực tế lại lén tới đoàn làm phim tham ban.

Đoạn thời gian trước hắn mệt chết đi được. Hắn phải quay cảnh đánh đấm với xã hội đen dưới sự tra tấn của đại đạo diễn, không đạt yêu cầu thì điên cuồng NG, tất cả cảnh sử dụng vũ lực và đua xe hắn lại kiên trì không dùng đóng thế, tóm lại mấy ngày này, thân thể và tinh thần hắn đều bị tra tấn cực hạn.

Cũng may tên ngốc Tiểu Lý kịp thời bán đứng hắn, Tiêu Chiến mới lấy được thẻ phòng của hắn.

Vì thế sau khi hết cảnh quay về phòng nghỉ tối om, mò mẫm thẻ phòng để bật điện, thời điểm bị thân thể mềm nhũn thơm mát như ngọc dính lấy, phản ứng đầu tiên của Vương to gan là:

Quỷ a a a a!

Là quỷ, cũng là loại quỷ xinh đẹp câu hồn đoạt phách người ta.

Khoảnh khắc Vương - háo sắc - Nhất Bác công tâm đụng tới tất chân cao đến đùi của Tiêu Chiến, hết thảy đều là mộng.

Cạch —— Đèn được bật sáng.

Ánh mắt không có thời gian để kịp thích ứng, hình ảnh trước mặt có chút mơ hồ, tim Vương Nhất Bác lập tức muốn nứt ra.

Tiêu Chiến mặc một thân trang phục hầu gái, mặt đỏ sắp nhìn được xuyên thấu.

"Vương Nhất Bác, tắt đèn đi."

"Tiêu Chiến, anh dám tắt đèn, đêm nay em làm chết anh."

--------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net