Chương 12: Khốn thú chi đấu*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Khốn thú chi đấu: trận chiến của những con thú bị mắc kẹt

Về đến nhà, Tiêu Chiến thay quần áo, chị Hồng đã gọi điện tới ngay tức khắc.

Vốn là tiểu khu bị phong tỏa đột ngột, không thể có cẩu từ trà trộn, cùng lắm là vài người xếp hàng gần đó cùng các đại bạch làm xét nghiệm chẳng may chụp được mà thôi.

Nếu chỉ lan truyền ra tới chừng đó, chị Hồng muốn áp chế có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Nhưng lúc này lại có điểm rất vi diệu.

Gần đây anh vẫn luôn ở trong tiểu khu, không hề có động tĩnh, đối phương một bên đốt tiền đào hố chờ anh mắc sai lầm, để anh rơi vào thế vạn phần bị động.

Nhưng hôm nay nháo ra một hồi như vậy, chẳng khác nào đem thuốc liều cao tưới vào miệng bọn họ.

Cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, sẽ bỏ qua cho anh ư?

Mơ tưởng hão huyền.

"Tiêu Chiến, em đang ở chỗ Vương Nhất Bác, đúng không?"

"Đúng. Cho nên, chị Hồng, chị đã thấy rồi, phải không?"

"Phải."

Tim Tiêu Chiến bỗng chốc trùng xuống.

Chị Hồng gọi điện cho anh đúng lúc như vậy, đương nhiên là thấy rồi, này chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ, ảnh chụp anh cải trang thành nữ đã rơi vào tay kẻ có lòng, tung ra ngoài bằng vận tốc ánh sáng.

Ác ý cùng quyết tâm của kẻ địch vượt quá sức tưởng tượng của anh.

"Chị Hồng, có phải hết cứu rồi không?"

"Tiêu Chiến. Em đối với chính mình rốt cuộc tính toán thế nào vậy?"

Tiêu Chiến nhất thời hoảng sợ.

Tính toán?

Nếu nói với chị Hồng, anh chẳng có kế hoạch gì cả, chị Hồng sẽ nghĩ gì?

Có phải cảm thấy super project bản thân dồn toàn bộ tâm huyết trong suốt khoảng thời gian qua cuối cùng lại như bùn nhão không thể đỡ nổi một bức tường?

Anh không có tính toán, càng không hiểu tính toán.

Bước chân vào giới nghệ sĩ, anh chưa từng nghĩ mình sẽ bạo hồng.

Anh thích diễn xuất, nên mới dấn thân vào nghề diễn viên.

Nhưng ngay từ đầu, anh không hề ý thức được, làm một minh tinh, tại nơi tiên y nộ mã*, đằng sau vỏ bọc tích cực lạc quan, phải chấp nhận trả giá những gì.

*chỉ những người nhà giàu mang quần áo sang trọng, hào hoa xa xỉ

Anh nhớ rõ ngày trước thích Tôn Yến Tư, thời điểm nghe tin thần tượng mình yêu mến phải chịu đủ loại tra tấn từ chứng trầm cảm và mất ngủ, đã thấy đau lòng, khó tin đến mức nào.

Dẫu sao đó cũng là mặt trời nhỏ trong lòng anh.

Dẫu sao, mặt trời cũng không có tối tăm.

Nhưng mà hiện tại anh đã biết rồi, hết thảy đều phải trả giá. Tất cả mọi người sẽ chọn làm một việc, có lẽ không phải bởi vì món hời lớn sau này, mà là vì, chuyện tốt đẹp hơn thế lại có giá quá đắt, bọn họ trả không nổi.

Thẳng đến lần bạo lực mạng năm đó.

Biết nói thế nào đây? Coi như leo càng cao ngã càng đau đi.

Tiêu Chiến hoàn mỹ cũng có nhược điểm, bao nhiêu đối thủ cùng fan của bọn họ nếm mật nằm gai, ngậm đắng nuốt cay chờ đợi, rốt cuộc đã nhìn thấy hi vọng.

Mà nhược điểm này, lại thuộc về những người luôn miệng nói yêu thương anh nhất.

Đối với fan, anh chưa từng oán hận dù chỉ một chút.

Anh đã nói qua rồi, fan của anh, đều là tiểu cô nương đơn thuần nhất.

Nhưng đơn thuần, không phải lí do để được thế giới này bỏ qua.

Từ áo giáp biến thành nhược điểm đến tột cùng có bao nhiêu đau đớn, không ai thấu hiểu hơn Tiêu Chiến.

Đối với chính mình, Tiêu Chiến cũng không nhận là người giỏi tính toán.

Nếu buộc phải nói ra, có lẽ là hi vọng được nhận càng nhiều vai diễn, lưu lại tác phẩm chất lượng, làm một diễn viên thực thụ.

Anh ngượng ngùng đem nguyện vọng này biến thành một ước mơ, hoặc thậm chí là trù tính chức nghiệp.

Anh cảm thấy, nếu có thể tiếp tục làm diễn viên, chính là một may mắn.

Chẳng qua lúc đó anh chưa quá hiểu chuyện.

Chìm nổi trong trung tâm cơn lốc, anh cần phải bắt lấy một khúc gỗ trôi nổi, một cọng cỏ cứu mạng.

Người đó, chỉ có thể là Vương Nhất Bác.

Cho nên, tất cả cái hố trong cảm xúc tiêu cực của anh đều đánh lên người Vương Nhất Bác.

Thậm chí cuối cùng, còn buộc hắn rời khỏi chính mình.

Sau trận bạo lực mạng năm đó một khoảng thời gian rất dài, anh không có công việc, không có thông cáo, bị treo lên liên tục, bị cười cợt châm biếm. Nhưng đây vừa hay lại là thời gian cho anh được lắng đọng, để anh nghiêm túc suy nghĩ, xác định bản thân, anh là ai, anh muốn làm gì.

Cạo xương chữa độc, nghĩ lại đương nhiên là vô cùng thống khổ, nhưng sau khi thông suốt, đoạn quá khứ này được anh nhẹ nhàng cất đi.

Duy chỉ có một điều: Anh bởi vậy mà vụt mất chồng, vụt mất cuộc hôn nhân tốt đẹp nhất.

Điều này đã trở thành tâm nguyện vướng mắc lớn nhất cả đời Tiêu Chiến.

Anh đã từng nghĩ chỉ cần cùng Vương Nhất Bác phân rõ giới hạn, thì trong hai người họ, ít nhất cũng được một người có kết cục êm đẹp.

Nhưng anh sai rồi.

Trí nhớ của internet có hạn, mà nỗi nhớ của anh với Vương Nhất Bác không hề có điểm dừng.

Gặp lại, ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn anh, những gì quen thuộc vẫn luôn ở đó, chưa từng thay đổi.

Đứng giữa việc bảo vệ Vương Nhất Bác, và ích kỷ lôi hắn xuống vũng lầy với mình, anh đã chọn vế trước, còn tự cho mình là đúng.

Đáng tiếc thế giới của người trưởng thành không có thầy giáo chấm bài, càng không có chọn lại lần nữa.

Thị phi được mất, hình như chính anh cũng không rõ ràng lắm.

Cho nên, bài tập về nhà còn dang dở của cuộc đời anh giống như đề thi mãi mãi không được sửa lỗi, ông trời lại sẽ ghé đến, tiếp tục kiểm tra anh.

Vẫn là hai chọn một, dùng cách thức tương tự, xuất hiện trước mắt Tiêu Chiến.

Mang theo cùng một nỗi sợ hãi đấu tranh, cùng một tình yêu và đầy ắp miễn cưỡng.

"Chị Hồng, kế hoạch của em là, —— bất luận thế nào, cũng phải bảo vệ Vương Nhất Bác."

Tốc độ lên men của dư luận vượt xa dự đoán.

Tất cả các loại tin tức tiêu cực về Tiêu Chiến bùng nổ trên rất nhiều tài khoản, nhưng chị Hồng nói chỉ sợ đây là muốn phân tán lực chú ý của họ, không thể trúng bẫy.

Tuy nói đống tin xấu này đều là xào lại, không hề mới mẻ, nhưng không ngăn được người đông thế mạnh, rất nhanh bầu không khí dư luận đều tràn ngập ý đối địch.

Hỗn chiến giằng co gần một giờ rưỡi, hai bài post của doanh tiêu hào thành công đột phá vòng vây, trở thành hai cổ trùng mạnh nhất.

Bài đầu tiên là ảnh chụp từ góc độ của cẩu tử, hầu như tất cả đều là ảnh Tiêu Chiến ra vào khách sạn, ảnh chụp ở bãi đậu xe được cà bóng lên, vô cùng trau chuốt, vô cùng đều đặn.

Lại nói người đứng cạnh Tiêu Chiến trong ảnh quả thực là đủ loại, nào là bạn diễn hợp tác cùng tổ kịch, nhân viên công tác của công ty, hoặc là đối tượng hợp tác một vài thương vụ, nhưng chú thích bên dưới những bức ảnh đó đều có danh tính rất đầy đủ, uy tín, chẳng hạn như người phụ trách quỹ đầu tư điện ảnh và truyền hình, lão làng ngành sản xuất phim, đại đạo, tiền bối, nghệ sĩ vân vân.

Đừng hỏi, đương nhiên là giả.

Nhưng bài post này lại cung cấp chuẩn xác danh tính thân phận của mỗi một bóng người mờ tịt trong ảnh, kèm với đó là thời gian chụp ảnh nhìn qua có vẻ vô cùng chính xác, cộng thêm bàn tay nhào nặn của cẩu tử nổi tiếng với biệt danh "Ủy ban kỷ luật giới nằm vùng" Hồ Vĩ, chỉ bằng ngang ngược đoán bừa, đưa ra bằng chứng giả vô cùng xác thực, toàn bộ sự việc đã đi theo hướng không thể phân biệt nổi.

Thành thật mà nói, dựa vào bảng giờ giấc mà bài post này đưa ra, Tiêu Chiến hoàn toàn có thể trở thành 996* và 007* kiểu mẫu mới nhất trong thế giới quy tắc ngầm.

*"996" chỉ chế độ 1 tuần làm việc 6 ngày, thời gian làm từ 9 giờ sáng tới 9 giờ tối, trưa và tối được chỉ tổng cộng 1 tiếng đồng hồ. Thông thường thời gian làm việc trong ngày là hơn 10 tiếng đồng hồ.

*"007" là chỉ 1 tuần làm việc 7 ngày không nghỉ ngày nào, làm việc từ 0 giờ này tới 0 giờ sau, tổng cộng 24 giờ đồng hồ, không có thời gian nghỉ ngơi. (Sếp nào bắt t làm thế này, t đánh tòe mỏ xong nghỉ việc liền)

Kéo thẳng đến ảnh cuối cùng mới là cảnh Tiêu Chiến mặc nữ trang, thuận tay bình luận về vóc dáng anh, cố ý không cue Vương Nhất Bác, đăng thêm một vài ảnh chụp các đại lão ra vào cổng chính của tiểu khu, còn dùng "Phiên bản cấp thấp của Hải Thiên Thịnh Diên*" để ám chỉ trong tiểu khu này từ lâu đã có rất nhiều người ưa thích "vận động".

*Hải Thiên Thịnh Diên là một buổi triển lãm được tổ chức trên du thuyền sang trọng cao đến 45 m với trị giá 2,5 tỷ NDT ở Tam Á, Hải Nam, Trung Quốc vào 4/2013. Sau khi điều tra, cảnh sát xác định, buổi triển lãm thực chất là tiệc thác loạn tập thể trá hình. Theo báo cáo của cơ quan cảnh sát, bữa tiệc có sự tham gia của rất nhiều gái mại dâm cao cấp. Bao gồm rất nhiều người mẫu có tiếng của làng giải trí Đài Loan.

Bài post thứ hai lại viết theo chiều hướng tiểu thuyết truyện ký, thao thao bất tuyệt nhưng thiết kế rất tinh vi. Ngoại trừ bức ảnh nữ trang làm áp trục, đa số đều là hình có độ phân giải cao được chỉnh sửa kỹ lưỡng của trạm tỷ, tuyệt đối không phải bút tích của blogger không tên tuổi.

Lịch sử đen đã sắp xếp ổn thỏa.

Đọc xong hai bài đăng này, Tiêu Chiến thực ra cảm thấy khá thẹn thùng.

Lúc đó tuổi còn nhỏ, không biết quý trọng danh tiếng, cũng không ai dạy anh cách bảo vệ chính mình.

Ngoài ra còn có một vài tấm ảnh ngoài lề, ví dụ như anh tương tác, đùa giỡn với bạn diễn, vẫn là lựa chọn góc độ rất vi diệu, ánh mắt này, động tác này, biểu tình, tất cả đều chỉ trong nháy mắt, cắt câu lấy nghĩa bất biết bối cảnh.

Nhưng lực ảnh hưởng của bài đăng này rất kinh người, Tiêu Chiến còn nghiêm túc hoài nghi đây có phải người đã lôi kéo bịa đặt mối quan hệ của anh và Bùi lão sư hay không.

Vị doanh tiêu hào này am hiểu sâu sắc lịch trình hoạt động, toàn bộ tác phẩm của anh từ khi xuất đạo tới nay, bên dưới mỗi một ảnh lại viết một câu cảm thán kiểu "Tất cả đều có huyền cơ", chẳng hạn như:

"Lần hợp tác này kết thúc, đỉnh lưu họ Tiêu bễ nghễ chúng sinh lấy khí thế ngóc đầu trở lại. Bước tiếp theo, tài nguyên cùng chuyện xấu của anh ta với bạn trai mới lớn tuổi lại tiến thêm một nấc thang khổng lồ, có thể nói là ngủ một giấc thành danh, ngủ tiếp giấc nữa, khiến đồng nghiệp líu lưỡi, khiến người trong ngành vừa nghe tin đã sợ mất mật."

Cừ thật, ngóc đầu trở lại, nghe tin đã sợ mất mật, người nào không biết còn tưởng anh là trùm ma túy Đông Nam Á.

Không giống doanh tiêu hào thứ nhất, bài đăng thứ hai đề cập đến rất nhiều lời tiên đoán và đồn đại, thậm chí vận dụng các thể loại lý luận phân tích tâm lý lâm sàng, đem tiêu điểm đặt trên "Thể chất của Tiêu Chiến có thể nói là rất đặc thù, ngay cả các vật dụng hoặc thuốc kích thích khó lòng miêu tả cũng đã từng sử dụng qua."

Giọng văn miêu tả bằng ngôn ngữ cực kỳ trung lập, thậm chí còn mang theo chút hương vị uy tín của khoa học.

Nhưng tính kích động của nó lại rất mạnh.

Tới trình độ nào ư?

Tới mức nếu như đây không phải đang viết về mình, chính Tiêu Chiến cũng muốn tin sái cổ.

Tác giả thậm chí còn không quên khiêm tốn pha thêm mấy lời kỹ xảo nói đỡ:

"Tin tức đều được cung cấp nặc danh, tính chân thực chưa thể nghiệm chứng, nhưng ngữ khí vừa sợ hãi vừa chán ghét của người đưa tin, nghe không giống làm giả."

Kết cục cao trào được blogger chất lượng cao viết ra như thế, còn lại đều là miêu tả tỉ mỉ tình trạng hôn nhân tan vỡ của anh với Vương Nhất Bác.

Thông minh đến cực điểm, ác độc đến cực điểm.

Tiêu Chiến rốt cuộc không bình tĩnh nổi nữa, tay cầm chuột khẽ run lên.

Trong câu chuyện vừa được thêu dệt này, Vương Nhất Bác chính là nam chủ thích hợp nhất.

Mở đầu là thần thượng số 1 của làng giải trí Long Ngạo Thiên* gặp gỡ tuyển thủ giỏi đùa bỡn lòng người Tiêu Chiến, trải qua một loạt công phu dụ dỗ lừa gạt liên tiếp thất thủ, rốt cuộc chân lún xuống bùn, trở thành hiệp khách bất chấp vì tình.

*Long Ngạo Thiên là một nhân vật được tổng hợp từ tất cả hình mẫu nam chính trong tiểu thuyết mạng, thường dùng để châm chọc một số nhân vật chính trong những tiểu thuyết mà bản thân tác giả chưa đủ năng lực và kinh nghiệm sống.

Sau khi để Tiêu Chiến tóm được, Vương Nhất Bác mới biết bản thân đã bị Tiêu Chiến lừa rất nhiều lần, bừng tỉnh khỏi mộng lớn, quyết đoán ly hôn. Nhưng mà, trong một lễ trao giải nào đó, lại lần nữa rơi vào bẫy của Tiêu Chiến.

Vì cái gì ư? Đương nhiên là vì tài nguyên trong một bộ phim mới.

Vết sẹo quá khứ lớn như vậy, hai người làm sao có thể tái hợp?

Vì thế tác giả tiến thêm một bước bới móc sở thích tình thú của Vương Nhất Bác, ám chỉ hắn ưa thích SM, từng có quan hệ với người lưỡng tính, bị công ty phát hiện, cưỡng chế chia rẽ để tẩy trắng.

Lần này Tiêu Chiến chui đầu vào lưới, bị Vương Nhất Bác ép mặc nữ trang, chính là bằng chứng.

Hai người rùa ngắm đậu xanh*, cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng chung một giuộc, hoàn toàn không phải loại tốt đẹp.

*Bởi vì mắt rùa chỉ bé bằng hạt đậu, nếu đặt trước mắt nó một hạt đậu xanh, nó lập tức nhìn không rời mắt, hình ảnh ẩn dụ ý nói hai anh mình trời sinh một cặp (mang ý tiêu cực).

Cả nước chịu ảnh hưởng của virus mới, toàn dân một lòng kháng dịch, lại có người ở trong tiểu khu tuyên dâm giữa ban ngày ban mặt, tuyệt đối là thối nát đến tận xương tủy.

Ngay sau đó tác giả lại phân tích chi tiết bộ quần áo Tiêu Chiến mặc, dựa vào tâm lý học ám chỉ trong nội tâm của đôi cẩu nam nam có nhiều mặt u ám không muốn để người ngoài biết.

Cuối cùng của cuối cùng, tác giả đăng ảnh chụp Tiêu Chiến trong phim chính kịch, đứng trên sân khấu màu đỏ, vài ảnh cut show tống nghệ của CCTV, dùng một câu nghi vấn vô cùng ngắn gọn để kết thúc:

"Thân là người vẫn còn lương tâm, thử hỏi chúng ta thực sự có thể trơ mắt nhìn một nghệ sĩ như vậy xuất hiện trong tầm nhìn của đại chúng, trở thành thần tượng của vô số người trẻ tuổi thậm chí là cả thiếu niên nhi đồng hay sao?"

Tiêu Chiến cảm thấy có gì đó ở huyệt thái dương co giật muốn chui thẳng ra ngoài, như là không chịu nổi gông cùm xiềng xích nữa, muốn thoát khỏi thân thể Tiêu Chiến.

Mà toàn thân anh đã đổ mồ hôi lạnh ướt sũng, rét run cầm cập, ngay cả khớp hàm cũng đang run rẩy.

Đối thủ không chỉ có chuẩn bị mà đến, còn tính toán một hòn đá ném chết hai con chim.

Quan trọng hơn là, bọn họ đã đổ tiền cược vô cùng lớn.

Cược tình yêu của Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác chưa hề chấm dứt, nhất định tự bó tay bó chân, ném chuột sợ vỡ bình*.

*Muốn đánh kẻ xấu lại sợ ảnh hưởng người khác

Được lắm, các người thắng.

"Chiến Chiến, chuyện tiếp theo, chị hi vọng em có thể suy nghĩ rõ ràng, sau đó trả lời lại chị được chứ?"

"Cho dùng hôm nay thực sự cùng đường mạt lộ, em cũng tuyệt đối không giẫm đạp lên Vương Nhất Bác. Chị Hồng, em đã nghĩ kĩ rồi."

Đầu dây bên kia chỉ còn lại sự trầm mặc.

-------------------

Từ lúc edit fic đầu tiên đã quyết tâm không chọn fic hiện thực hướng để đỡ sì chéc rồi huhuhuhu. Mà bà au mới viết được mấy chương đã kêu truyện ngọt sủng não tàn người ta mới chọn, nỡ lòng nào lừa đảo người ta 😭😭😭 Tàn chỗ nào không biết, mà xong chương này cái nghĩ đến năm 2020, cái ngồi khóc như chó.

Tí mà lắp được tên lửa vào đuýt thì có khi up thêm chương 13.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net