Chương 13: Sói lớn thối của thỏ nhỏ ham ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiêu Chiến, em có thực sự rõ ràng, em hiện tại đang đối mặt với tình huống như thế nào không?"

Tiêu Chiến lần đầu tiên nghe thấy chị Hồng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình.

"Em biết."

"Em căn bản không biết."

"Thứ nhất, động thái này của đối phương là không muốn lưu lại bất kỳ đường sống nào, hạ sát chiêu, rõ ràng là trả thù, phản kích nếu mềm lòng, chẳng khác nào dâng tay chịu trói; thứ hai, bọn họ có thể nắm giữ căn cứ chính xác mà ngay cả em cũng không lường được, chị không dẫn theo em từ lúc em xuất đạo, nhưng cũng đủ rõ ràng mấy năm nay có bao nhiêu hắc liệu không nổi được bọt nước, giả liệu đó có bị đào lại nữa hay không, nhiều hay ít, không ai biết; thứ ba, cho dù tung ra vũ khí pháp luật, thủ tục điều tra rườm rà phải mất một khoảng thời gian rất dài. Chờ tới khi có kết quả, nhiệt của em sớm đã nguội lạnh. Đến tình trạng này rồi, em xác định vẫn muốn một mình gánh vác?"

Tiêu Chiến biết Trương Hồng chưa nói toạc tất cả ra miệng.

Thực ra, bọn họ đều tự hiểu trong lòng rồi, làm rõ ra cũng chẳng có nghĩa lý gì cả.

Đem nồi quăng lên người Vương Nhất Bác.

Đây là con đường duy nhất hữu hiệu.

Cũng là con đường duy nhất vừa lên đã bị Tiêu Chiến phủ quyết.

Hai người trầm mặc chốc lát, Trương Hồng lại nói: "Chiến Chiến, là một người đại diện, có những chuyện không phải chị nên nói. Nhưng dẫn em 3 năm, là người chị chứng kiến em từng vũng bùn từng chút đứng lên, chị có nghĩa vụ phải nói em nghe sự thật, lựa chọn của em sẽ tạo ra kết quả gì, sẽ trả giá những gì, em có tiếp nhận được không. Em có thể không cần nghĩ đến chị, không nghĩ đến phòng làm việc, đến rất nhiều rất nhiều người khác. Em chỉ vì mình mà tính toán một chút thôi, được không?"

Tiêu Chiến rơi nước mắt.

Trương Hồng cẩn thận giúp anh thảo luận hướng đi của tình thế tiếp theo.

Sự thật chứng minh, chị Hồng quả thật có tố chất của nhà tiên tri.

Thủy quân nhanh chóng tung chiêu, hot search bị chỉnh đến chướng khí mù mịt. Trong tình hình dịch bệnh nước sôi lửa bỏng, có vẻ cực kì hoang đường, chói mắt.

Giả liệu bay đầy trời, phần lớn là bản ghi chép tin nhắn bịa đặt vô căn cứ, thông tin check in khách sạn, ảnh chụp mờ mờ ảo ảo, cắt ghép theo kiểu "búa bổ".

Bên dưới tất nhiên có rất nhiều người gan dạ, cho dù bịa đặt phỉ báng là phạm pháp, chỉ cần trả thù lao đủ cao, tự khắc có người cam nguyện lấy thân thử nghiệm.

Về phần người qua đường.

Đám ô hợp, không phân biệt thị phi trái phải. Phiên phiến phán bừa cho xong.

Miễn là tiêu đề đủ bóng bẩy, nội dung đủ bạo, lập tức được bọn họ tràn vào cho một cú click, lan truyền rộng rãi.

Về phần bình luận thế nào?

Phải nhìn vào nhiệt độ.

Lần bạo lực mạng trước đó, Tiêu Chiến có thể nói là hoàn toàn không nắm được tình hình. Tuy nói bị đánh trở tay không kịp, nhưng hậu tri hậu giác cũng coi như một loại phúc khí.

Mà lần này, đã được báo động trước, lại tự mình chứng kiến cả quá trình, thậm chí tự tay buông bỏ cơ hội phản kích duy nhất, đối với Tiêu Chiến mà nói, chẳng khác nào đang nhận bản án lăng trì.

Nhưng anh chỉ lẳng lặng nhìn tin tức mang theo đám đông cuồng nộ phát ngôn bừa bãi, fan của đối thủ vui sướng khi người khác gặp họa, tha hồ đâm chọc, fan nhà mình tuyệt vọng đi tẩy quảng trường, người qua đường hứng trí ăn dưa, công chúng nhân lúc cháy nhà đi hôi của, xoi mói móc mỉa. . . . .

Cũng có người cảm xúc trào dâng, vung tay la hét muốn Tiêu Chiến "giải thích, xin lỗi, giải nghệ".

Mà anh lại cảm thấy rất bình tĩnh.

Đói bụng.

Ra khỏi phòng sách kiếm ăn, anh gặp Vương Nhất Bác đang lắc lư ở ngoài cửa.

"Đói rồi hả?"

"Àii, em vừa nói xong, anh thấy đói thật luôn." Tiêu Chiến cười cười, "Có cái gì ăn không?"

Vương Nhất Bác nhoẻn miệng cười dịu dàng, mang theo chút nuông chiều: "Có món ngon, theo em qua đây."

Tiêu Chiến nhìn bộ dạng thần thần bí bí của hắn, nhịn không được cảm thấy mong chờ.

Bàn ăn rất ngăn nắp, trải khăn tơ tằm may thủ công, bày biện rực rỡ muôn màu.

Bắt mắt nhất chính là giỏ bánh mì to đùng bằng tre đan tay, phủ vải caro màu trắng đỏ xen kẽ, bên trong để đủ loại ô mai mơ mận, sữa động vật cùng bánh mì nhỏ xốp giòn, Tiêu Chiến muốn chảy nước miếng hứng không kịp luôn rồi.

Trong tô thủy tinh lớn bên cạnh, là hoa quả cắt khối đủ màu, có xoài, anh đào, dứa, bưởi, chuối và việt quất, ở trên đổ sữa chua Hy Lạp, rắc thêm chocolate M&M nghiền nát cùng nho khô ướp lạnh.

Đằng sau để một chiếc thớt gỗ, nửa thớt bày vài miếng sushi cá hồi, cơm nắm tròn vo, cảm giác nhìn thấy được cả vân tay của Vương Nhất Bác. Nửa còn lại là càng cua tuyết cùng sò Bắc Cực, trắng trắng hồng hồng, dưới ánh sáng vàng ấm tản ra hương sắc của hạnh phúc.

Khoa trương nhất chính là, trên bàn còn có một cái xô sắt nhỏ, bên trong thản nhiên đặt mấy bông hồng kiêu căng dựng thẳng và một gốc đường thảo hoàng đế* cao sang quý hiếm, nhưng vẻ đẹp của chúng nó thế mà lại bị hai bông hướng dương to bằng cái bồn rửa mặt cùng một bó hoa cải dầu cỡ bự lấn át mất.

Đương lúc dịch bệnh, bó hoa tình yêu của Vương Nhất Bác chẳng may trộn lẫn vài cây nông nghiệp, hoàn toàn có thể hiểu được, thậm chí đến lúc ăn xong, còn có hạt hướng dương để cắn.

Tuyệt.

Vương Nhất Bác không ngồi xuống nhận một lạy cảm ơn của Tiêu Chiến, mà cầm chiếc cốc tráng men ở bên phải giỏ bánh mì lên, rắc một ít bột vào sữa nóng, hương chocolate nồng đậm tỏa ra. Hắn chạy tới tủ lạnh lấy túi bắt kem, phun một cục lớn lên trên sữa nóng, tư thế giống như thứ này không cần trả tiền.

Ăn đi, ăn như không còn ngày mai.

Cuối cùng, Vương ảo thuật gia lấy ra ba viên kẹo dẻo màu hồng nhạt, vàng sữa, xanh biếc và một cây chocolate lớn, cắm lên cục kem kia.

Khi uống cốc sữa này, trước tiên môi sẽ tiếp xúc với lớp kem tươi cứng ngắc vô cùng gắng gượng vì để trong tủ lạnh, còn cực kì cố chấp dính lên mũi anh, làm anh uống nửa ngày cũng không uống được đến sữa nóng. Nếu như chậm rãi nghiêng cốc, nóng lạnh hòa vào nhau, thơm ngào ngạt, thời điểm chất lỏng ngọt ngào chảy vào khoang miệng, kem tươi bị nóng chảy ra, vuốt ve tất cả ủy khuất, bất lực, lo lắng, nuốt xuống cổ họng, ấm áp cả đến vách dạ dày.

Là tuyết, là lò sưởi của mùa đông.

Là đêm giáng sinh, là hương vị của gia đình, hương vị của mối tình đầu.

"Vương Nhất Bác em muốn bỏng chết anh à!!!"

Tiêu Chiến cuống quýt buông cốc, lao vụt vào phòng bếp, mở vòi nước hết cỡ, vốc nước lên mặt để súc miệng, cứ như cổ họng bị bỏng, phù phù phù phù kêu loạn hết cả lên.

Vương Nhất Bác cầm cốc lên uống thử một ngụm, không nóng.

Tim hắn chậm rãi trầm xuống.

Phòng bếp liên tục truyền đến âm thanh hùng hùng hổ hổ, Vương Nhất Bác cách cửa kính, nhìn Tiêu Chiến đang đưa lưng về phía hắn, bả vai ngăn không được mà liều mạng run rẩy.

Vương Nhất Bác biết anh đang khóc.

Lại trở về bàn ăn, Tiêu Chiến không chút khách khí càn quét hết sạch.

Vương Nhất Bác ngồi đối diện anh, cái gì cũng chưa nói, cười ngắm anh ăn, trước lúc anh thả miếng sushi cuối cùng vào miệng liền nhắc nhở anh:

"Anh, chừa cho em ít nhân."

"A? Em chưa ăn gì à?"

"Em ăn rồi."

"Vậy em muốn anh để lại cho em cái gì? Anh chưa ăn hết mà." Tiêu Chiến chẳng thèm để ý, tiếp tục lùa thức ăn vào miệng."

"Anh chừa lại chút đi mà. Muộn thế này rồi còn ăn nhiều như vậy, anh không sợ đau dạ dày hả?"

"Ò."

Tiêu Chiến cực kì ấm ức buông móng thỏ xuống, đứng dậy, đem bát đĩa thả vào bồn rửa.

Đang định xoay người, đã bị đôi tay hữu lực quấn lấy thắt lưng. Vương Nhất Bác gác cằm lên vai anh, ủy ủy khuất khuất nói: "Thực ra em chưa ăn tối."

Tiêu Chiến vuốt lông chó bự: "Muộn rồi. Ai kêu em không nói sớm."

"Em muốn ăn anh."

"Cuốn xéo."

Vương Nhất Bác xoay người anh lại, gắt gao ôm chặt, tỉ mỉ nhìn ngắm khuôn mặt anh: "Thỏ nhỏ ham ăn."

Tiêu Chiến bị thanh âm của hắn chọc ngứa ngáy lỗ tai.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng sáp đến, ngậm lấy môi trên của anh, nhẹ nhàng mút vào một chút, lại dịu dàng buông anh ra: "Em đây chỉ đành ăn chút kem từ miệng thỏ nhỏ thôi vậy."

Chua chua ngọt ngọt.

Thích quá.

Mặt Tiêu Chiến nóng bừng.

"Lát nữa em phải dùng phòng sách. Ngày mai có chương trình, là kết nối video, em muốn điều chỉnh máy tính chút xíu."

"Anh tự ngủ một mình được không?"

"Gì? Không nên hỏi nam nhân được không. Hỏi thì chính là rất được!"

Tiêu Chiến bĩu môi, trực tiếp đi ra phòng khách.

Đêm khuya trong phòng sách, Vương Nhất Bác cùng đoàn đội triển khai công việc qua điện thoại.

Thỏ nhỏ thực sự rất ngốc, nhiều năm như vậy còn không biết chồng cũ của mình là cái đức hạnh gì.

Vương Nhất Bác mấy năm nay đều dùng acc phụ ẩn núp trong các group fan của Tiêu Chiến, từ trước đến giờ luôn một đường ăn dưa, dùng mạng 10G, phát sinh chuyện lớn như vậy, Tiêu Chiến còn tính gạt hắn?

Còn tưởng sẽ giấu được?

Hắn từng đối với Tiêu Chiến chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, anh vừa biết liền tức giận, hoặc là tặng cho hắn một cú đấm nhẹ nhàng:

"Vương Nhất Bác, có một số việc, anh hi vọng em chính miệng nói cho anh biết, chứ không phải anh đi nghe từ người khác."

Thỏ ngốc, câu này về sau anh nói với chính mình đi, được không?

Sau khi ly hôn, Vương Nhất Bác tự thành lập công ty giải trí, dựa vào kinh nghiệm hoạt động ở Hàn và nhân mạch nhiều năm dốc sức đào góc tường tích lũy, bối dưỡng ra một đội thân vệ của chính mình.

Vào thời điểm đó, có rất nhiều phe cánh phát bản thảo nói hắn muốn làm một cuộc "chạy đua vũ trang của giới giải trí", nhưng sau đó dường như chưa từng thấy hắn dùng đến lực lượng này, kiêng kị cũng dần sáng tỏ.

Phòng ngừa chu đáo, Vương Nhất Bác không cho phép mình tiếp tục té ngã ở cùng một chỗ.

Ba năm trước hắn không thể bảo vệ Tiêu Chiến, vì thế ông trời liền cho hắn cơ hội thứ hai.

"Nhất Bác, kết quả phán đoán của đội về cơ bản đã có rồi."

Gọi tới là giám đốc đoàn đội Hàn Ái Thù, là đại tướng Vương Nhất Bác bê từ Hàn Quốc về.

Sau khi gia nhập công ty, cô nhanh chóng lập một đội ngũ chuyên gia với kinh nghiệm phong phú bao gồm hacker, nhà phân tích tâm lý, nhà văn, chuyên viên phiên dịch, v.v để cập nhật khống chế dư luận bất cứ lúc nào. Buổi chiều hắn đem tình hình nói qua với Hàn Ái Thù, đội ngũ chuyên nghiệp rất nhanh đã đưa ra kết quả.

"Người thực sự không ít, muốn khóa chết người khởi xướng trên diện tình nghi rộng như vậy, vẫn là cần nghe ý kiến của ngài." Hàn Ái Thù nói, "Nhiệt cao nhất là hai bài đăng của doanh tiêu hào, nhiều câu chữ có nhắc tới một tài nguyên phim ảnh gần đây. Chúng tôi cho rằng bộ phim này xuất hiện có vẻ đứt gãy thiếu logic, chỉ sợ đó mới là ý đồ thực sự của tác giả."

Cô nhanh chóng đọc lại một đoạn trong bài đăng.

Vương Nhất Bác đè nén lửa giận, lẳng lặng nghe.

"Có thể nói Tiêu Chiến nhớ lại một chút, đương nhiên ngài cũng phải cân nhắc, gần đây có nhận tài nguyên phim ảnh hay chèn ép qua ai không?"

Vương Nhất Bác thản nhiên hừ một tiếng.

Hàn Ái Thù nghe xong cũng cười, hai người trăm miệng một lời:

"Tề Chấn Hiên." 

-------------------

*Đường thảo hoàng đế


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net