Chương 14: Rau hẹ hàu sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác cầm điện thoại, đứng trước cửa sổ, giống như một pho tượng yên tĩnh.

Thấy hắn hồi lâu không lên tiếng, Hàn Ái Thù nhẹ giọng hỏi: "Nhất Bác?"

"Ừ, tôi đây."

"Bên này tôi sẽ nhanh chóng cùng đội kiểm tra lại tình hình, đưa ra phương án. Đương nhiên, làm tới mức độ nào vẫn cần ngài định đoạt."

"Mức độ gì?"

Hàn Ái Thù nghe tiếng cười lạnh của Vương Nhất Bác mà nổi da gà.

"Đã rõ."

"Lập thêm một phương án khác. Cái trước là Tề Chấn Hiên nợ anh ấy, phần này, là tôi nợ anh ấy."

"Ông chủ! Thật đó, xin ngài hãy suy nghĩ lại. Ý kiến của đội là tốt nhất ngài không nên nhúng tay vào chuyện này." Hàn Ái Thù có chút bất đắc dĩ khuyên nhủ, "Ít nhất, ngài không cần tự mình xuất trận, không nhất thiết phải dùng cách này, có thể. . ."

"Cô Hàn." Vương Nhất Bác bình tĩnh đánh gãy lời cô, "Tôi chờ kế hoạch của cô. Đừng làm tôi thất vọng."

Hắn ngắt điện thoại, yên lặng nhìn cửa sổ, ngắm trăng tròn nghiêng về hướng tây đến thất thần.

Nói tới cùng, hết thảy vẫn là do hắn dựng lên.

Cùng Tiêu Chiến đối diễn xong, hắn chỉ biết Tiêu Chiến nhất định có thể diễn Ngô Hiến, hắn tuyệt đối không để người khác diễn Vương Cát.

Biết Tề Chấn Hiên mang tư bản tiến tổ, muốn thay thế hắn ta, phải dùng đường tắt.

Chuyện của Vạn Tinh Huy hắn đã sớm nghe, biết Vạn Tinh Huy làm phim là để kiếm cơm, nội tâm đối với nghệ thuật cực kỳ chấp nhất. Hơn nữa, hắn còn nghe nói ông ta đã đem cả kiếp đạo diễn của mình đặt cược hết vào bộ phim này.

Vì thế hắn gián tiếp nhờ một tiền bối kỳ cựu trong giới, ở trước mặt đề cử hắn với đạo diễn Vạn.

Đề tài và hình thức phim lần này của Vạn Tinh Huy rất khó để chiếm được doanh thu phòng vé cao, thậm chí có qua xét duyệt hay không còn phải phụ thuộc vào ý tứ thỏa hiệp tới một mức độ nhất định với bên quảng điện.

Cho nên mới nói, không có tư bản, Vạn Tinh Huy nhất định nửa bước khó đi.

Nhưng tư bản vừa xuất hiện đã nhét vào một tiểu thịt tươi yếu ớt kém cỏi đảm đương một trong hai vị trí nam chủ, cách biệt yêu cầu quá mức khó coi.

Vương Nhất Bác gọi điện cho Vạn Tinh Huy, cam đoan hai chuyện.

Thứ nhất, nếu để hắn diễn Vương Cát, có thể bảo đảm diễn xuất. Không thể nói suông mà không có bằng chứng, Vạn đạo có thể xem video diễn thử rồi định đoạt.

Thứ hai, Vương Nhất Bác hắn rất xem trọng vai diễn này, nguyện ý góp vốn sản xuất, tiền của tư bản bên kia có thể trả lại, thiếu bao nhiêu hắn bù bấy nhiêu.

Đầu tư một bộ phim, cái đáng để bỏ tiền ra chính là tác phẩm, không nên mượn danh tiếng của đạo diễn để trải đường cho nghệ sĩ nhà mình. Cho dù vai Vương Cát không chọn hắn, hứa hẹn đầu tư của hắn vẫn không thay đổi, thậm chí bằng thân phận ảnh đế của mình, ở phương diện khác có thể kêu gọi tài nguyên nhân mạch, tùy ý Vạn đạo sử dụng.

Điện thoại vừa mới tắt, đoàn đội của Vương Nhất Bác đã soạn thảo hợp đồng gửi qua email của Vạn Tinh Huy, tỏ vẻ có thể kí kết bất cứ lúc nào, tốc độ này khiến Vạn Tinh Huy nghẹn họng trân trối.

Vạn Tinh Huy là loại người chỉ kiêu căng ngạo mạn ở ngoài mặt, xem như bị Vương Nhất Bác hoàn toàn nắm được thóp.

Vì vậy trước khi video diễn thử được gửi đến, Vạn Tinh Huy đã nhanh chóng gật đầu.

Cả đồng tiền không cần điều kiện kèm theo, ngốc đâu mà không lấy?

Thẳng đến khi xem diễn thử, Vạn đạo bật khóc tại chỗ, òa lên như đứa nhỏ.

Nước mắt nước mũi còn chưa lau khô, hai diễn viên chính đã định xong, là Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Tề Chấn Hiên cùng tư bản sau lưng phản ứng không kịp, ù ù cạc cạc bị bài trừ khỏi danh sách cạnh tranh.

Cá nhân nghệ sĩ đương nhiên nóng nảy, mà mức độ lớn nhỏ của sự nóng nảy này lại liên quan trực tiếp đến khả năng hùng hậu của tư bản sau lưng.

Đáng tiếc dự án lần này của Vạn Tinh Huy không phải đại chế tác quá lớn, đều cần vốn, tiền của ai mà không phải là tiền?

Nếu đã có đủ vốn rồi, việc gì phải quỳ theo mông của "Hoàng Tứ Lang*" nữa.

*Hoàng Tứ Lang là tên một nhân vật trong phim Nhượng tử đạn phi do Châu Nhuận Phát thủ vai, Hoàng Tứ Lang làm giàu bằng cách bán lao động và thuốc phiện sang nước ngoài, hãm hại lừa gạt dân chúng, không chuyện ác nào là không làm. Dụng ý ở đây là Vạn đạo có tiền của Vương Nhất Bác rồi, nên không thèm tiền của tư bản bên Tề Chấn Hiên nữa.

Việc đã đến nước này, Tề Chấn Hiên nói thế nào cũng phải náo loạn một chút.

Tin đồn về Tiêu Chiến và Bùi lão sư, chỉ sợ đều là vở kịch một tay Tề Chấn Hiên thêu dệt ra.

Đoàn đội của Vương Nhất Bác quá lợi hại, Tề Chấn Hiên liền tránh nặng tìm nhẹ, xuống tay ở chỗ Tiêu Chiến, từ đó mới cắn ngược sang phía hắn.

Không nghĩ tới sự việc lần này hắn vốn đã có tính toán, cơ hội mà đối phương cần —— Tiêu Chiến mặc nữ trang, đương nhiên hắn cũng đoán được từ sớm rồi.

Tính kỹ lại một lượt, chẳng phải hắn mới là thiên kiếp định mệnh của Tiêu Chiến ư?

Thỏ nhỏ ngốc mà biết hẳn là ấm ức lắm.

Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác cười tự giễu một tiếng.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, bên trong một mảnh tối đen.

Vạn vật đều tĩnh lặng, có thể nghe được tiếng thở nhỏ xíu phập phồng lên xuống của ai đó.

Tiêu Chiến đã ngủ ngoan lắm rồi.

Vương Nhất Bác ngồi bên giường, nghiêng đầu lên mu bàn tay thò ra khỏi chăn, nhẹ nhàng cọ cọ.

Thỏ ngốc, vất vả cho anh rồi.

Chuyện kế tiếp, cứ giao cả cho em.

Tiêu Chiến ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau, ủn trong ổ chăn cuộn người thành cục lớn cục nhỏ xong, mới chậm chạp rời giường.

Anh biết anh đang trốn tránh.

Vì anh đoán được, Vương Nhất Bác hiện tại khẳng định là biết rồi.

Tiêu Chiến còn chưa nghĩ ra phải đối mặt với hắn như thế nào.

Kết quả vừa mở cửa, một mùi khét lẹt nhẹ nhàng thoảng tới.

Trong lúc dịch bệnh, người đàn ông số 1 gia đình đã biến thành đầu bếp tại gia, mua một cửa hàng thực phẩm về để nấu nướng.

Nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất chỉ cần cách thức nấu đơn giản nhất, nhưng nấu ăn đơn giản thường thường lại dễ mắc sai lầm nhất.

Tiêu Chiến mang tâm tình cứu vớt sinh linh tiến vào phòng bếp, chỉ thấy một cái bếp nướng thật lớn bên trên bày n con hàu khổng lồ cùng một ít rau hẹ cháy khét, xình xịch bốc lên khói đen ngòm.

Anh tay mắt lanh lẹ nhúng mấy cái "rau hẹ bị đốt đến hóa kiếp" vào trong nước, kéo tay Vương Nhất Bác đang chuẩn bị cho thêm rau lên bếp lò.

Stop đi.

"Em đừng nướng nữa, lửa to như vậy, lát nữa cả nhà ngập trong khói đó. Sao em không đem ra ban công?"

"Ban đầu tính ra ban công, hàng xóm thấy khói tưởng nhà mình cháy, suýt nữa đã gọi 119."

Tiêu Chiến tuyệt vọng bưng kín mặt.

Sao mà Vương Nhất Bác đi đến đâu, cứ như ngựa phi nước đại rùm beng đến đó thế.

Ngài là ai vậy, chiến thần sao?

Rèn sắt cũng cần cứng rắn, hàu bự nhờ vào lớp vỏ kiên cường của mình mà tránh được một kiếp.

Chằng biết Vương Nhất Bác vì sao lại chọn lúc dịch bệnh mà xa xỉ, mua nhiều hàu sống như vậy.

Tiêu Chiến nhanh tay xào trứng với rau hẹ, vui vẻ ăn no nê một bữa.

Anh nhớ rõ trước khi ly hôn Vương Nhất Bác không thích xuống bếp.

Hắn giống với tất cả thẳng nam, cho rằng trù nghệ của mình không phải không tinh, mà căn bản là do không dụng tâm để ý tới. Hơn nữa còn không thể nói, nói cái là xắn tay áo nấu ngay một bữa, thực đơn vừa đưa ra, một bàn tiệc đầy đủ món ăn cả ngày của người Hán điển hình, dưa hấu khắc họa tiết, củ cải cắt tỉa theo style đại tiệc cấp quốc gia.

Sau đó để lại một phòng bếp đầy thương tổn, làm anh tốn cả ngày trời mới thu dọn xong.

Lại nói, anh cảm thấy Vương Nhất Bác thực sự đã thay đổi.

Vài thứ trước đây hay bị Tiêu Chiến oán trách, hiện tại một cái cũng không thấy đâu.

Tiêu Chiến hỏi ra một chuyện mà anh từ lúc vào ở nhà Vương Nhất Bác vẫn luôn buồn bực:

"Vương Nhất Bác, em cất ván trượt, lego, mũ bảo hiểm ở đâu rồi? Sao anh không thấy?"

Vương Nhất Bác im lặng ăn hàu, một lúc lâu sau mới nói: "Xử lý xong rồi."

"Tại sao?" Tiêu Chiến như bị sét đánh ngang tai.

Dựa vào hiểu biết của anh với Vương Nhất Bác, sở thích còn quý hơn mạng hắn. Cứ thế bỏ đi, chẳng phải đã mất nửa cái mạng rồi sao?

Vương Nhất Bác trước đây không có việc gì làm sẽ chạy vào phòng sách cũ của bọn họ. Căn nhà hiện tại lớn như vậy, lại chỉ dư ra một phòng sách.

Bốn bức tường trong phòng sách ở nhà cũ, từ dưới lên trên tất cả đều là kệ gỗ và tủ kính, bước vào sẽ cảm thấy ngay cả chỗ để thở cũng không có, dì giúp việc mỗi lần lau dọn phải lau mấy giờ đồng hồ.

Bao nhiêu đồ vật, bấy nhiêu cảm tình.

Nói không cần, liền không cần nữa ư?

Lại dựa vào hiểu biết của anh đối với Vương Nhất Bác, xác suất hắn nay Tần mai Sở, cảm tình thay đổi là bằng không, nhưng anh vẫn dè dặt hỏi: "Không thích nữa sao?"

Vương Nhất Bác cười cười, lắc đầu.

Tiêu Chiến buông đũa, nghiêm túc nhìn Vương Nhất Bác.

Có lẽ cảm thấy mình hơi giống kẻ gây sự, anh nhẹ nhàng hỏi khẽ:

"Vậy rốt cuộc là vì cái gì?"

"Anh đã nói, anh không muốn cùng mấy thứ đồ vật kia tranh giành tình cảm, anh không thích em mỗi ngày đều tiêu tốn nhiều thời gian như vậy vào nó."

Vương Nhất Bác cũng buông đũa, giải thích vô cùng chân thành.

"Em. . . Em ngốc à? Đó là anh giận dỗi thôi."

Coi lời nói trong lúc cãi nhau là thật, sau đó ép buộc chính mình từ bỏ niềm yêu thích đã chăm chút nhiều năm.

Rốt cuộc là đã tạo nghiệt gì?

Tiêu Chiến đau đớn đứng dậy, cảm thấy bản thân có chút quá khích. Anh chẳng thèm khống chế âm lượng:

"Không có những thứ này, em vẫn là Vương Nhất Bác sao?"

"Không có anh, em cũng không còn là Vương Nhất Bác."

Có thể do xúc động, thẳng nam nhưng không phải thẳng nam mới để lộ quyến luyến ủy khuất bấy lâu nay hắn không dám nói. Vương Nhất Bác bị chính âm thanh của mình làm nghẹn, vẻ mặt có chút hối hận lại sững sờ.

Thấy Tiêu Chiến trừng đến hồng cả hai mắt, chỉ trong giây lát, nước mắt tròn như hạt đậu vàng lách tách rơi xuống.

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ thở dài, haizz, lại làm người ta khóc rồi.

Giấy lau trên bàn ăn đã dùng hết, Vương Nhất Bác muốn chạy ra bàn trà lấy bịch giấy khác cho Tiêu Chiến, hắn thực sự chỉ muốn thò chân ra đến phòng khách thôi.

Nhưng thỏ thỏ lại nghĩ hắn tức giận, ngoác miệng khóc ầm lên, ôm chặt thắt lưng hắn, nức nở nói:

"Vương Nhất Bác, anh rất thương em."

Đau lòng ba năm nay tại sao lại không trở về tìm em.

Đau lòng cho hết thảy ủy khuất của em.

Đau lòng chúng ta bỏ lỡ nhau mất ba năm rồi.

Vương Nhất Bác xoay người ôm chặt Tiêu Chiến, dịu dàng vỗ lưng anh, nói khẽ:

"Ngốc quá. Em tính đi lấy giấy lau cho anh thôi."

"Anh tưởng em không cần anh nữa."

"Ngốc. Em lao tâm khổ tứ biến mình thành dáng vẻ mà anh muốn, sao có thể không cần anh được. Hay em cho anh tát em nhé?"

Tiêu Chiến bị hắn chọc cười văng cả nước mũi.

"Anh vẫn là yêu thích Vương Nhất Bác trước đây."

"Thế anh về mà tìm Vương Nhất Bác trước đây đi."

Vương Nhất Bác nổi giận đùng đùng định bỏ đi, lại bị ôm dính.

"Không được, không được. Bo Bo này anh cũng muốn."

Tiêu Chiến giỏi nhất là nhõng nhẽo, mà Vương Nhất Bác đối diện với Tiêu - làm nũng - Chiến lập tức ra vẻ không nổi, cam lòng bại trận.

Chẳng qua hắn có thể nhịn thêm 5 giây: "Anh muốn Vương Nhất Bác trước đây cũng không phải không được. Nếu anh đã muốn, em đem mấy thứ kia nhặt về là xong."

"Nhặt về?"

"Mũ bảo hiểm em để ở đội xe mấy cái, số còn lại đưa anh Chính giữ hộ; lego bởi vì nhiều quá, em thuê nhà kho cỡ nhỏ để cất. Ván trượt dù sao đều là Tiểu Lý cầm hộ em, em trực tiếp treo đầy tường nhà nó, lúc nào nhớ thì đến thăm chút chút."

À ha, ma ma đã ba ngày không đánh mình, mình phải đi phá nhà mới được! (đoạn này ý bảo Bo ngứa đòn)

"Mẹ nó, Vương Nhất Bác! Em trả nước mắt lại cho anh!!!" Thỏ quyền nện xuống, uy lực khôn cùng.

Vương Nhất Bác cười bắt lấy tay Tiêu Chiến, thấy Tiêu Chiến phẫn nộ đòi về nhà, kéo kéo cánh tay anh: "Vợ —— ơi ——"

Đàn ông biết làm nũng là ưu điểm, vừa trở tay đã lãi được một nụ hôn sâu.

--------------------

Vương Nhất Bác: Không thông minh là không có vợ đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net