Chương 17: Livestream chính thức tê liệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loại chiêu hiểm này của Nam Duyệt là kiểu lấy máu đổi vàng, uy lực khôn cùng, giết địch một ngàn tự tổn một ngàn, sát chiêu tuyệt mệnh.

Nhưng mà, chỉ cần chiêu này không đánh chết được đối phương, cho dù đối thủ chỉ còn một tia máu tàn, cũng phải trực tiếp GG.

*GG: thuật ngữ trong game, nghĩa là đầu hàng

Chẳng may không tiêu diệt được địch, chờ Vương Nhất Bác ngóc đầu trở lại, đắc tội với hắn đến mức độ này, hắn có lật tay một cái quật chết hai người bọn họ không cũng rất khó nói.

Dù sao thì theo dõi Vương Nhất Bác cả quá trình vừa rồi, Kim Đa Lạc phát hiện đối phương rõ ràng có chuẩn bị mà tới.

Tiêu Chiến ngồi trước màn hình cảm nhận được một tia tuyệt vọng.

Anh tuyệt đối không nghĩ tới Vương Nhất Bác lại chìa lưng tiếp nhận loại đòn roi tra tấn vô hình đó.

Tự tôn của sư tử có bao nhiêu cường đại, chỉ mình anh biết.

Anh đoán Chung Tiểu Bắc gọi điện cho anh tán phét hồi lâu nói không chừng là do Vương Nhất Bác âm thầm bày mưu đặt kế, phải níu chân anh, để anh không có cơ hội xem chương trình này.

Để anh không biết, không nghe, không thấy gì cả, người anh sùng bái, tôn trọng, cất giấu vào nơi mềm mại nhất của trái tim, lại vì bảo vệ anh, chủ động hiến tế chính mình.

Gương mặt lạnh nhạt của Vương Nhất Bác nổi lên ý cười nhẹ, thống khoái trả lời:

"Tôi nhận. Hơn nữa cũng nhất định phải giải thích. Ở phương diện này tôi không có gì để nói."

Hắn đứng lên, cúi đầu thật thấp trước màn hình:

"Là tôi sai, vô cùng xin lỗi."

Những ác ý, nguyền rủa, chửi bới này, vốn là của Tiêu Chiến.

Mà chồng cũ của anh, cúi người thật thấp, đem tất cả tự gác lên vai chính mình.

Từng giọt từng giọt lệ nóng rơi xuống màn hình, tầm mắt Tiêu Chiến một mảnh mơ hồ, cho nên không chú ý tới vẻ mặt ngạc nhiên đến mức khó coi của Nam Duyệt.

Hai người chủ trì hoàn toàn không nghĩ tới Vương ảnh đế lại nói ra lời xin lỗi một cách dễ dàng như vậy, họ nói nhiều cũng vô dụng, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Trước mắt bọn họ tung ra bao nhiêu sắc nhọn, đều bị Vương Nhất Bác hóa giải nhẹ bẫng.

Việc đã đến nước này, không thể lui nữa, chỉ đành tiến lên trước đánh một trận sống chết.

Nam Duyệt khẽ cắn môi: "Có thể xã hội của chúng ta đối với nghệ sĩ luôn rất bao dung. Bất luật có thê thảm thế nào, chỉ cần còn fan, nghĩa là vẫn còn vốn liếng đông sơn tái khởi, thậm chí có nghệ sĩ sau khi gặp chuyện không may, ngược ra fan sinh mệnh, độ trung thành vô cùng cao. Có lẽ Nhất Bác chính là người may mắn như vậy, một cái cúi đầu hôm nay đã là tất cả những gì cậu phải trả giá rồi."

Tiêu Chiến trợn tròn mắt.

Anh không tưởng tượng nổi, sao một người lại có thể sắp xếp từng câu từng chữ vốn không hề khó nghe trở thành những lời nói ác độc như vậy?

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm màn hình chốc lát, chớp mắt mấy cái, không nói gì.

Tất cả mọi người đều bị ánh mắt nhu hòa trầm tĩnh kiểu "bố già" của hắn trấn áp.

Kim Đa Lạc có một dự cảm chẳng lành.

"Nếu tôi là người may mắn như vậy, cứ đem may mắn của tôi trao cả cho Tiêu Chiến đi. Những năm gần đây, anh ấy nghiêm túc diễn phim, dốc sức làm việc, sau đó thì sao? Bị nói xấu, bị bạo lực mạng. Nam lão sư nói nghệ sĩ đều là người may mắn, có người may mắn nào khó coi như anh ấy ư?"

Nam Duyệt cũng bị ánh mắt của Vương Nhất Bác hù dọa, trực tiếp trầm mặc vài giây trong phòng live, không ai nói gì cả, chỉ có đạn mạc là không ngừng thay đổi.

Mặt Vương Nhất Bác đã hoàn toàn lạnh ngắt.

Khuôn mặt hắn thực ra vẫn luôn lạnh nhạt, giận lên một cái, liền sát phạt quyết đoán, hung ác nham hiểm theo style bạo quân.

"Tôi tình nguyện đem cả nghiệp diễn của mình ra để đánh cược, nhất định chứng minh với mọi người Tiêu Chiến trong sạch. Kẻ gây rối phía sau tôi đã tìm ra rồi, mọi người sẽ biết nhanh thôi. Tiêu Chiến lần này bị bạo lực mạng quy mô lớn, chiếm mất tài nguyên công cộng trong lúc tình hình dịch bệnh căng thằng, tất cả đều do người khác một tay dựng lên, cũng là lỗi của tôi. Nếu các bạn không hài lòng, hi vọng tôi biến mất, tôi đồng ý lui giới tạ tội."

Kim Đa Lạc và Nam Duyệt nhìn nhau, đều nghĩ rằng mình nghe lầm.

Nhưng trông thấy sự kinh hãi quá độ trên mặt đối phương, lại cảm thấy hình như không hề nghe sai.

Lui giới tạ tội??

Một giây trước bọn họ còn đặt Vương Nhất Bác lên lò nướng, nhịp nhàng đánh thái cực, anh đến tôi đi, vô cùng náo nhiệt.

Giây tiếp theo đối phương trực tiếp quăng ra quả bom nguyên tử, tuyên bố chấm dứt chiến tranh.

Không phải, đạo đức quân sự ở đâu?

Nam Duyệt và Kim Đa Lạc hoàn toàn không đoán trước được hướng đi của tình hình.

Ít nhất thời điểm liên lạc với đoàn đội của Vương Nhất Bác, không ai đề cập tới chuyện Vương Bác không dễ chọc, giễu cợt một chút đã đòi giải nghệ.

Huống hồ ai cũng biết họ đã ly hôn, Tiêu Chiến vẫn luôn là vẩy ngược của Vương Nhất Bác, không thể nói đụng vào là đụng vào được.

Sự tình dần dần trở nên lúc to lúc nhỏ.

Tuy nói bị bịa đặt, bị bôi đen, bị chế giễu, bị chất vấn, đều là để công chúng hưởng thụ một màn lưu lượng kiếm tiền như nước công khai chấp nhận trả giá.

Nhưng mà, khiến một ảnh đế vừa nhậm chức đã muốn lui giới, tuyệt đối không phải chuyện đùa nữa.

Đúng vậy, tiết mục của bọn họ được phần đông nghệ sĩ và khán giả ưu ái, nhưng không có nghĩa bọn họ có thể tùy tiện đắc tội đỉnh lưu.

Hoặc chuẩn xác mà nói, là fan của đỉnh lưu.

Tư bản chỉ kiếm lời.

Đại lão chân chính của giới giải trí trước nay chưa từng có tiền, chỉ có người hâm mộ của đỉnh lưu, vì thần tượng nhà mình liều mạng tiếp ứng, đánh bảng, mua đại ngôn.

Fan hâm mộ của Vương Nhất Bác người đông thế mạnh, bức họ giận lên, họ điên cuồng báo cáo, khống bình, mặc kệ ai không phục cũng phải chấp nhận.

Hơn nữa, vạn nhất hắn thực sự nắm trong tay tư liệu thì sao?

Đến lúc đó dư luận đổi chiều, hai người bọn họ lập tức biển thành tiểu nhân thả đá xuống giếng, nối giáo cho giặc.

Bị vạ miệng dính đến tài nguyên, thực sự là thiệt hại quá lớn.

Hai vị chủ trì đều là người có kinh nghiệm, vừa phản ứng lại đã tươi cười rạng rỡ, đem đề tài chuyển hướng sang chuyện bát quái vô hại, ví dụ như, hỏi thăm Tiêu Chiến có khỏe không, sống có tốt không, giống như một cuộc trò chuyện gia đình vậy.

Vương Nhất Bác cũng thể hiện ra giáo dưỡng và phong độ tiêu chuẩn, có hỏi tất có đáp, tuyệt đối không thay Tiêu Chiến bán thảm, cũng không thay anh xem nhẹ mọi thứ.

Bằng lời hay ý đẹp, Vương Nhất Bác dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất nói ra chuyện kinh thiên động địa nhất, giống như chưa hề phát sinh sự việc gì cả.

Chỉ đáng thương cho internet chậm chạp của thỏ ngốc, bây giờ điện thoại anh mới phát đến đoạn Vương Nhất Bác nói lui giới tạ tội kia.

Anh đỏ mắt lao thẳng vào phòng sách, nhào lên người Vương Nhất Bác cướp chuột máy tính, đem phòng livestream nãy giờ toàn nói điều tốt đẹp, dân chủ hòa ái đánh một trận long trời lở đất.

"Vương Nhất Bác em điên à! Không cho em nói, mau. . ."

Vương Nhất Bác ứng biến thần tốc, lập tức đẩy chuột ra xa, xoay người lại, bàn tay to lớn kẹp chặt cổ tay Tiêu Chiến, kéo lên đỉnh đầu, ngăn cản không cho anh xông tới.

"Không được nghịch. . . Anh. . . Tiêu Chiến! Anh đòi chuột làm gì?"

"Em tắt live đi. . ."

Trên màn hình, Tiêu Chiến mặc quần kẻ caro màu xanh nhạt, tóc tai bù xù, nước mắt nước mũi nhem nhuốc bị Vương Nhất Bác chế trụ, cả người còn không cam tâm ngọ nguậy tới lui, ý đồ muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích.

Lại nói tiếp, thỏ thỏ tuy rằng tư chất nhã nhặn, nhưng một khi nổi khùng, mấy con trâu cũng chẳng giữ được.

Vương Nhất Bác thấy đòn tấn công thất bại, chỉ đành chuyển sang dùng trí, dỗ dành Tiêu Chiến: "Ngoan nhé, anh đứng dậy, em tắt ngay", lại đột ngột diều hâu trở mình, từ ghế điện bật dậy, thuận thế vùng lên, xoay người đè Tiêu Chiến. Bị sức nặng của hai người chồng lên, ghế điện chịu không nổi ngã về phía sau, trước mắt mấy trăm vạn người xem trực tiếp trình diễn một màn kabedon đẹp mắt.

Tiêu Chiến bị đè đầu óc lại trở nên thanh tỉnh, biết Vương Nhất Bác ăn mềm không ăn cứng, dứt khoát chu mỏ thay đổi thành vẻ mặt mềm mềm đáng yêu, khóe mắt ươn ướt, năn nỉ:

"Bây giờ anh không cho em live nữa, được không hả Vương Nhất Bác?"

Anh cào khẽ bàn tay to lớn đang kìm chặt lấy mình.

Vương Nhất Bác cứng ngắc như đá tảng, ngữ khí lại nhũn nhũn:

"Nhiều người xem như vậy, chúng ta để lát nữa rồi nói chịu không?"

Tiêu Chiến chợt nhớ ra vẫn còn đang phát sóng, bướng bỉnh từ trên ghế đứng dậy, vùng vẫy gào lên với màn hình: "Ban nãy Vương Nhất Bác nói bừa, đừng tin em ấy, em ấy không có lui giới đâu. . ."

Vương Nhất Bác vươn một tay bịt miệng Tiêu Chiến, kết quả trọng tâm không vững, giẫm lên bánh lăn của ghế điện, trực tiếp chuồn khỏi hiện trường.

Phịch —— Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến cùng nhau ngã xuống đất.

Hình ảnh tĩnh lặng, trên màn hình không một bóng người, ghế điện thành công lùi ra một góc xa tít, chỉ có tiếng không có hình.

Nhưng chính vì như vậy, lại mang tới cảm giác có chuyện gì đó cực kì kích thích sắp sửa phát sinh.

(. . .Âm thanh dính dính nhão nhão khó lòng miêu tả cộng với tiếng thở gấp. . ."

"Vương Nhất Bác, em có phải đồ ngốc không?. . . Hả?. . . Em biết. . . Em thì biết cái gì? Ai cần em thay anh chịu thiệt?"

"Tiêu Chiến, anh im miệng, anh. . ."

"Anh cứ không. . ."

(. . . Tiếng vải quần áo cọ xát vào nhau. . . âm thanh thở dốc càng thêm nặng nề. . .)

"Tiêu Chiến, đó là nút nguồn, đừng. . . Anh đừng động. Anh muốn làm hỏng máy tính của em đấy à!!!"

(. . . Càng nhiều tiếng thở dốc. . . Tiêu Chiến thậm chí còn bắt đầu rầm rầm rì rì. . ."

"Anh có ngoan chưa!"

"Vương Nhất Bác, em đứng lên nói lại, em nói với bọn họ, việc của anh không liên quan đến em, em căn bản không tính lui giới."

"Anh có ngậm miệng lại không? Không chịu im em hôn anh nhé?"

"Anh. . ."

Lời Tiêu Chiến định nói bị mắc kẹt trong cổ họng, sau đó là vài tiếng rên rỉ vụn vặn, tranh cãi dần dần biến mất.

Trong nháy mắt, không một ai dám bắn đạn mạc.

Hàng ngàn vạn người đang xem livestream, đúng vậy, vừa mới nhảy vào thôi, đều làm cùng một động tác, chỉ yên lặng xem, không bình luận gì cả ——

Tăng âm lượng điện thoại lên mức tối đa.

Cẩn thận lắng nghe, còn có thể nghe được tiếng ấp úng, tiếng ấm ức khe khẽ cùng một chút tiếng nước.

Rốt cuộc là hôn nhau kịch liệt như nào thế? (Ủa ai pít)

Thời khắc kiểm nghiệm chất lượng âm thanh điện thoại tới rồi.

Nam Duyệt và Kim Đa Lạc ngay cả nhảy tới cứu nguy cũng quên, ngớ ngẩn nhìn chằm chằm màn hình.

Qua một phút đồng hồ dài như cả thế kỷ, vẫn là Kim Đa Lạc bừng tỉnh trước, há miệng định nói.

Cả mấy ngàn vạn người cùng nhau bắn đạn mạc hai chữ —— "Câm miệng."

Người chủ trì bị khán giả cấm ngôn, có thể nói 'Sợ yêu' bị đẩy tới bước đường này, là chuyện trước nay chưa từng có trong lịch sử phát sóng.

Hình ảnh livestream khẽ động một chút, sau đó. . .

Trực tiếp tê liệt.

Vương Nhất Bác hôn đến là sảng khoái, lúc buông Tiêu Chiến ra, mới phát hiện môi anh bị hắn mút sưng.

Vương Nhất Bác: Này. . .

Khoan đã, microphone của hắn, hiệu quả thu âm hẳn là bình thường đi?

Sau đó hắn nhớ ra hình như tuần trước Tiểu Lý đến đây, lắp cho hắn một cái micro chống ồn đời mới nhất.

Àii. . . Công nghệ cao đúng là rất hại người.

Vương Nhất Bác vỗ trán thở dài.

Môi Tiêu Chiến thành thế này rồi sao có thể để người khác nhìn thấy.

Vương Nhất Bác lặng lẽ liếc mắt ra phía bàn.

Phát sóng bị gián đoạn, hình ảnh dừng lại ở khuôn mặt hoài nghi nhân sinh của Kim Đa Lạc.

Biểu tình cực kì phù hợp với logo nhà tài trợ ở bên cạnh.

Ha ha. . . Vẫn may, vẫn may.

"Tắt chưa?"

Tiêu Chiến còn đang nằm dưới nền nhà, thanh âm ngọt ngọt dính dính, môi khẽ mấp máy chỉ vừa đủ cho Vương Nhất Bác nghe.

Tim Vương Nhất Bác run lên, chuột máy tính nhanh chóng di chuyển đến dấu x ở góc trên bên phải màn hình, click.

Phải nắm bắt thời gian, hắn muốn ăn thịt thỏ.

--------------------




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net