Chương 18: Khởi động xe ba bánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa kịp phản ứng, Vương Nhất Bác đã bị Tiêu Chiến túm ngã xuống đất.

Wow, mạnh vậy luôn?

Tiểu Vương vừa mới vất vả nhịn được đã lập tức cứng ngược trở về.

Tiêu Chiến duy trì tư thế nằm im trên đất, nhìn Vương Nhất Bác đang đè lên người mình, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve má sữa của hắn.

Trong phút chốc, ký ức tình yêu hỗn loạn dày đặc như cơn sóng lớn muốn dời núi lấp biển đánh thẳng về phía anh.

Nụ hôn đầu tiên của bọn họ, cũng giống như nụ hôn ban nãy vậy.

Vương Nhất Bác dùng cách thức của riêng mình ép anh ngậm miệng, bao nhiêu năm chẳng chịu thay đổi, vẫn bá đạo lại ngây ngô như thế.

Còn nhớ rõ lần đầu tiên hai người hợp tác là một bộ phim vườn trường, tới tiệc sát thanh, Tiêu Chiến uống không ít rượu, ôm mọi người trong đoàn làm phim khóc lóc ầm ĩ.

Không phải là vai diễn đầu tiên của anh, nhưng ở tổ kịch này, diễn xuất của anh có bước nhảy vọt, anh quen biết được nhiều bạn mới, gặp được đạo diễn biết thưởng thức anh.

Và quan trọng hơn cả là, anh gặp được Vương Nhất Bác.

Mùa hè đó, đã định sẵn ở sau bữa ăn này, sẽ đặt một dấu chấm hết.

Từ nay về sau, từng người lại trở về với ngày tháng tự mang vác gánh nặng cùng khát vọng của riêng mình, đi về những phương hướng khác nhau, không biết lần hội ngộ tiếp theo sẽ là ở nơi nào.

Kết thúc tới quá bất ngờ không kịp phòng bị.

Nhưng có nhiều lời, còn chưa kịp nói.

Tiêu Chiến khóc đến cuối cùng, trên bàn tiệc đã chẳng còn mấy người.

Vương Nhất Bác ngồi canh chừng anh, nhìn anh uống hết ly này đến ly khác, rầm rì kêu khó chịu, liền xin ông chủ một bát mì kéo tay sốt cà chua, từng miếng từng miếng đút cho anh.

Tiêu Chiến ngốc ngốc nâng mắt, lần đầu tiên trong đêm nay nhìn thẳng Vương Nhất Bác.

Anh nhịn suốt một đêm, không dám liếc Vương Nhất Bác lấy một cái.

Có lẽ chỉ cần liếc một cái thôi, anh có thể phá vỡ vách ngăn của mình, nói ra những lời mà trong lăng kính của giới giải trí, vẫn luôn bị cho là đại nghịch bất đạo.

Gần nhau là có khả năng ư?

Anh biết không phải.

Vương Nhất Bác thì sao?

Hắn có giống anh không, chỉ trong khoảnh khắc thôi, hắn cũng ôm ấp loại ý niệm xa vời như vậy.

Quả nhiên, vách ngăn của anh bị chọc thủng rồi.

Tiêu Chiến rũ mắt, kéo tay Vương Nhất Bác qua, ôm chặt vào trong ngực, dùng hai má cọ cọ, hệt như một con mèo nhỏ đang xù lông.

"Ài, nước miếng của anh chảy hết xuống tay em rồi."

Vương - uống mấy bình rượu mặt vẫn không đổi sắc - Nhất Bác tự dưng đỏ mặt lan cả xuống cổ, dòng điện chạy dọc từ đầu ngón tay hắn tới cổ tay, cánh tay, lại từ cánh tay chiếu thẳng vào tim, chiếu đến mức làm hắn dựng tóc gáy, dục niệm bắt đầu bộc phát.

Hắn định bụng phá vỡ sự xấu hổ này.

Nhưng sợ lỡ tay làm vỡ mơ mộng như bong bóng xà phòng bảy màu của Tiêu Chiến, lời đến bên miệng lại luyến tiếc nuốt ngược trở về. Anh hừ một tiếng, không thèm tay của tên xấu xa nữa, xoay người thất tha thất thểu ra khỏi nhà ăn.

Nhà ăn cách khách sạn không xa lắm, Vương Nhất Bác không quản anh, càng không dám tiếp xúc da thịt với anh, chỉ có thể gắt gao bám sát phía sau, chờ ai đó đi đến ngã ba không biết rẽ đường nào thì lôi trở về.

Thành phố N vào cuối mùa hạ, mưa to gió lớn tới chạng vạng mới ngớt, lá cây bị gió thổi rụng rơi đầy đất. Đèn đường màu trần bì* chiếu xuống các vũng nước mưa còn đọng lại, lấp la lấp lánh.

*Màu trần bì là màu vỏ quýt chín đã được sấy khô càng lâu càng tốt, sắc nâu cam ấm rất đẹp

Cả bụng khổ sở của Tiêu Chiến bắt đầu bốc lên, tính cả bát mì kéo tay ban nãy.

Trước khi sát thanh, anh đã thầm đếm ngược số cảnh quay còn lại, cùng Vương Nhất Bác diễn phân cảnh cuối cùng, sau khi đạo diễn hô "Cắt", anh lao vào đánh nhau với Vương Nhất Bác.

Anh cười rất thoải mái, nhưng trong lòng lại đau đớn như sông cuộn biển gầm.

"Vương Nhất Bác, sát thanh xong, em làm gì?"

Hỏi ra miệng rồi, Tiêu Chiến mới phát hiện hóa ra bản thân đối với đáp án lại chờ mong đến thế.

"Còn có thể làm gì? Làm việc thôi." Hai tay Vương Nhất Bác đỡ sau đầu, ngửa mặt lên trời, giống như đang nhìn ngắm bầu trời bị bóng cây che khuất.

Thực sự rất rất bị coi thường —— Tiêu Chiến thầm mắng chính anh tự mình đa tình.

Anh đứng dậy rời đi, bỏ lỡ một Vương Nhất Bác ngẩng đầu cao hết cỡ, chỉ vì không muốn nước mắt chảy xuống mà thôi.

Nghĩ đến đây, Tiêu - say rượu - Chiến thẹn quá hóa giận, quay phắt lại, đối diện với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác theo đằng sau đang cúi đầu vừa đi vừa đá lá rụng ven đường, không chú ý tới động tác đột ngột của Tiêu Chiến, lập tức đâm vào người ta.

Thỏ thỏ tức giận trừng mắt lườm hắn: "Vương Nhất Bác, em có phải muốn thoát khỏi anh càng sớm càng tốt không?"

"?" Vương Nhất Bác tự dưng bị cue, ngây ngẩn cả người.

"Em trông mong sát thanh đến mau mau, để có thể cách xa anh một chút đúng không?

Em trông mong chúng ta không bao giờ gặp lại nữa?

Em nhìn thấy anh liền phiền đúng không?"

"Em không có."

"Em có. Em vừa rồi cũng thấy anh phiền. Sau này, em quay về thành phố S của em, anh về thành phố B của anh, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Mau, em lôi điện thoại ra đây, anh xem có phải em xóa wechat của anh rồi không?"

"Vì cái gì mới được? Sao em lại thấy anh phiền? Anh nói lung tung cái gì thế?"

Tiêu Chiến bị hắn mắng một câu, cứ như hoài nghi trong lòng được chứng thực, tức khắc không kìm được nước mắt.

Anh xoay người sang chỗ khác, chân dài mở lớn, ba bước gộp thành hai, uy vũ sải bước mà đi.

Càng nghĩ càng ấm ức, anh giơ tay muốn chặt đứt tuyến lệ trên mặt, nhịn không được khóc thành tiếng.

Vương Nhất Bác sốt ruột đi theo anh, túm cánh tay anh, lại bị hất ra.

Từ maybach biến thành tàu đệm từ, Tiêu Chiến cúi đầu chạy một mạch.

Ngã tư đường không một bóng người, một người vừa chạy vừa khóc, một người khổ sở đuổi theo, thủ lĩnh bang thổ phỉ bay đi dỗ áp trại phu nhân trở về, hình ảnh quả thực vô cùng sinh động.

"Tiêu Chiến, anh đứng lại, anh nghe em nói."

"Nói cái gì? Chê anh nói nhiều nói lung tung mà? Chê anh nửa đêm còn vừa khóc vừa chạy phải không?"

"Không phải, đằng trước có xe."

"Anh. . ."

Tiêu Chiến đang gấp gáp nên không chú ý, đèn qua đường đã chuyển sang màu đỏ.

"Kít ——" Một chiếc xe chở đất đạp phanh khẩn cấp, ngay sát vài sợi tóc trước trán của Tiêu Chiến, gào thét lướt qua.

Bị Vương Nhất Bác kéo phắt lại, đập mạnh lên ngực hắn.

Nháy mắt một thoáng kinh hồn, hai người đều nhất thời mất khả năng giao tiếp.

Hồi lâu sau, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, bi thương nói:

"Ban nãy anh suýt nữa đã bị đâm chết, đúng không?"

"Đừng nói nữa."

"Nếu vừa rồi em kéo anh chậm một chút, có phải anh sẽ chết không?"

"Anh nói bậy bạ gì đó?"

"Anh chết, em có thể ân hận. . ."

Môi Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác cắn lên.

Sự việc xảy ra đột ngột, hai mắt anh mở lớn, nhìn Vương Nhất Bác gắt gao nhắm tịt mắt, cảm nhận được sự sợ hãi tột độ của hắn.

Cùng với sự dứt khoát một cách liều lĩnh.

Nụ hôn đầu tiên của bọn họ, cứ như vậy phát sinh trong đêm Giang Nam oi bức ẩm ướt, giữa ngã tư đường dưới cột đèn xanh đỏ.

Vương Nhất Bác không nói lời miễn cưỡng, dùng môi lưỡi tỉ mỉ hôn Tiêu Chiến, không qua loa phớt nhẹ, cũng không tiến quân thần tốc, chỉ là vô cùng cẩn thận, dịu dàng in môi mình lên, chậm rãi vuốt ve khóe môi Tiêu Chiến.

Nụ hôn vừa chấm dứt, hắn đứng thẳng người, đầu ngón tay khẽ lau đi nước mắt còn đọng lại trên mặt Tiêu Chiến, nở nụ cười:

"Tối hôm qua em mơ một giấc mơ, trong mơ hai chúng ta ở cùng một chỗ, rất hạnh phúc, rất vui vẻ. Anh cười vô cùng đẹp, em không hề muốn tỉnh lại. Anh nói xem, hiện tại có phải em cũng đang nằm mơ?"

Tiêu Chiến thút thít, muốn khóc lớn. Vương Nhất Bác ôm gáy anh, cẩn thận để anh vùi vào ngực mình.

"Tiêu Chiến, nếu em nói, em muốn có anh, muốn chung sống với anh, vĩnh viễn không tách ra, anh sẽ đồng ý sao? Em muốn cho anh một cuộc sống tốt nhất, nhưng mà hiện tại em chưa làm được. Đi theo em phải chịu khổ nhiều, anh có đồng ý không?"

Vành tai Tiêu Chiến áp sát lồng ngực Vương Nhất Bác, nghe tiếng tim đập hùng hồn mãnh liệt của thiếu niên, thình thịch thình thịch, từng chút tiến vào lòng mình.

Anh ngẩng đầu, đuôi mắt ướt đẫm, hôn lên môi Vương Nhất Bác.

Đó là Tiêu Chiến mười năm trước.

Tuy nói thời gian vội vã, nhưng mười năm đã quá dài, không phải chốc lát nữa.

Bọn họ lúc đó, từng rung động, từng triền miên, từng khắc khẩu, từng thất vọng.

Mười năm, bọn họ già đi bao nhiêu? (Không già, nguyện người mãi là thiếu niên)

Tiêu Chiến nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác, thấy hình ảnh phản chiếu nhỏ xíu của chính mình.

Bọn họ vẫn giữ thói quen tìm kiếm hình bóng mình trong ánh mắt đối phương, giữa chừng lạc mất ba năm, bọn họ cũng đã lạc mất chình mình.

Tiêu Chiến rướn người, hôn lên nước mắt nam nhân.

Có nhiều thứ đã tích tụ lâu lắm, đột nhiên nói ra, thế tới rào rạt như vỡ đê, không sao ngăn nổi.

Chút chủ động nho nhỏ của Tiêu Chiến, làm tim Vương Nhất Bác đập nhanh vô cùng.

Hắn biết, Tiêu Chiến một khi dùng hết sức lực để cám dỗ người khác, ai cũng đừng hòng thoát.

Loại trải nghiệm này chính là cực hạn, cực kì muốn sa vào.

May mắn ở chỗ ngoại trừ hắn ra, không người nào biết được.

Tiêu Chiến ngồi dậy, quỳ xuống, Vương Nhất Bác bị anh bóp mặt, cũng ngồi dậy. Hắn nhích đầu gối về phía trước, đủ để hai người dính sát không một kẽ hở.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng ngậm môi Vương Nhất Bác, dùng đầu lưỡi chơi trò bịt mắt bắt dê, trêu chọc hắn.

Tay anh vốn là mềm mại không xương, hiện tại cố ý nhẹ nhàng, động tác càng mềm nhũn, từ vạt áo sơ mi của Vương Nhất Bác lần mò tiến vào, đầu ngón tay lướt trên da thịt hắn, trên đường tiến lên xương quai xanh, lại đến đầu vai, cố ý lướt qua điểm mẫn cảm nào đó.

Vương Nhất Bác thoáng kịch liệt run rẩy.

Tiêu Chiến đắc ý phát ra nửa tiếng cười khẽ, nửa còn lại bị Vương Nhất Bác nuốt vào trong miệng.

Đầu lưỡi Vương Nhất Bác càn quét bừa bãi trong khoang miệng Tiêu Chiến, hạ thân cứng rắn như sắt thép, ác liệt đỉnh lên trên.

Tiêu Chiến bị mút có chút đau, cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ ngọt lịm: "Ưm. . ."

Anh bị hôn đến hơi ngửa ra sau, thắt lưng lại bị đôi tay to lớn gắt gao ôm trụ, để lộ ra yết hầu yếu ớt trí mạng.

Vật phẩm cam tâm tình nguyện hiến tế chính mình, thành kính dâng lên thần linh là hắn.

Vương Nhất Bác đỏ mắt, đứng phắt dậy bế Tiêu Chiến lao vào phòng ngủ chính.

Hắn cảm giác hạ thân như bị đốt cháy, lý trí không ngừng xói mòn. Hắn không xác định bản thân có đủ tỉnh táo, để không làm ra hành động thương tổn Tiêu Chiến hay không.

Hắn cấm dục đã lâu, sau khi gặp lại Tiêu Chiến đã làm tình hai lần, chẳng khác nào mở ra công tắc phủ đầy bụi, làm cho thân thể hắn một lần nữa trở nên nhạy cảm một cách tham lam.

Mà Tiêu Chiến còn đổ thêm dầu vào lửa:

"Vương Nhất Bác. . . " Thanh âm mềm mại thấm đẫm dục vọng, tí tách như mật ngọt, "Hôm nay cho em. . . Cho em làm gì cũng được."

Thỏ nhỏ hư hỏng muốn làm chuyện xấu, ánh mắt cong cong câu dẫn, bị đè lên giường còn chưa chịu thu liễm, khẽ kéo quần lót tứ giác trắng rộng thùng thình sói lớn cho anh mượn, quần kẻ ca rô màu xanh nhạt mặc dù vẫn mặc trên người, lại dám dùng ánh mắt khiêu khích răng nanh của quái thú, chậm rãi cởi bỏ vài nút thắt, vừa đủ lộ ra hai điểm phấn hồng trước ngực.

Anh thuận thế đá quần dài xuống, trườn lên phía đầu giường hai cái liền dừng lại, quay đầu ném ánh mắt sũng nước qua chỗ hắn.

Sói lớn nửa đứng nửa quỳ bên giường, ngước cằm, khóe miệng hơi nhếch, lẳng lặng nhìn anh.

Vương Nhất Bác chìm trong sắc vàng ấm mơ hồ của ngọn đèn ở phòng ngủ, ánh mắt trần trụi phác thảo đường cong thon gầy trên thân thể anh, nửa mặt giấu vào bóng tối, có chút âm tình bất định.

Hắn cúi đầu, vươn cổ tay cởi bỏ áo sơ mi, cỏi sạch quần áo, không nói một lời, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.

Dọa Tiêu Chiến thấy sợ.

Thỏ thỏ luống cuống lùi hai bước, mở ngăn kéo tìm đồ bôi trơn.

Cái thứ đang gồ lên như túp lều nhỏ nơi quần lót của Vương Nhất Bác nói cho anh biết, đêm nay, không có bôi trơn, anh sẽ chết ở trên giường.

"Đang tìm cái này?"

Vương Nhất Bác không biết từ chỗ nào lôi ra một lọ gel, nhoẻn miệng cười nhẹ, khiến Tiêu Chiến bắt đầu ý thức được nguy hiểm đang ở ngay trước mắt.

Răng thỏ cắn cắn môi dưới, lùi tiếp ra sau.

"Muốn không?" Vương Nhất Bác hướng Tiêu Chiến, quơ quơ thứ đồ trong tay.

Tiêu Chiến rũ mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

"Lại đây. Ăn của em."

---------------------

Thồiiiiiii, tạm biệt eo của anh Chiến sáu ngày sáu đim


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net