Chương 19: Maybach tăng tốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến sững sờ không dám nhúc nhích.

Anh nghĩ rằng mình vẫn luôn là một người hiền lành dễ tính.

Nhưng sao có thể như thế, anh vất vả chủ động muốn phản công, lại để cho Vương Nhất Bác chiếm được hời.

Đáng giận.

Nội tâm của thỏ hư đeo lên một cặp kính râm, biểu tình dần trở nên tà mị.

"Binh pháp thỏ thỏ" bước đầu tiên: cứ ngoan ngoãn nghe lời, sói lớn sẽ lơ là phòng bị.

Cầm gel bôi trơn, Vương Nhất Bác từ trên cao nhìn xuống Tiêu Chiến đang chần chừ chớp chớp mắt, ý cười trên mặt cũng nhạt đi một ít, mặt nạ cương quyết kiên định không đổi bắt đầu xuất hiện vết nứt.

May mà thỏ nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, quỳ dậy từng bước nhích qua, bộ phận trơn bóng theo động tác lắc lư qua lại, làm cổ họng Vương Nhất Bác khô nóng.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Vương Nhất Bác, ngồi xuống, lộ ra đầu ngón chân trắng muốt hơi hồng hồng.

Ngón tay nhẹ nhàng vói vào quần lót căng phồng của Vương Nhất Bác, tốn không biết bao nhiêu sức mới đem quần lót kéo xuống dưới.

Bị kẹt bởi một 🐔 lớn.

Cự long vừa thoát khỏi gông cùm xiềng xích, lập tức giương cung bạt kiếm ngẩng đầu lên, bộp một tiếng, đánh lên chóp mũi Tiêu Chiến.

Thỏ ngốc nháy mắt mê mang.

Anh dịch người ra sau, ngửa đầu, từ dưới nhìn lên Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến sở dĩ trải qua một lần bạo lực mạng chết người vẫn không ngã xuống là có nguyên nhân.

Diễn xuất cùng nhan sắc của anh, trong giới giải trí là vô cùng hi hữu.

Nhìn chăm chú như vậy vốn là biểu hiện thích hợp của một người cam nguyện phục tùng, Tiêu Chiến dùng đôi mắt vốn đã to tròn linh động vô tội nhìn Vương Nhất Bác, đôi môi mềm mại khẽ nhếch, môi trên ngốc ngốc vểnh lên, môi dưới cắn xuống, để lộ ra hai chiếc răng thỏ đáng yêu.

Nghe được Vương Nhất Bác đang ở thế khống chế toàn cục phải nước sôi lửa bỏng vì mình, anh cũng bị hắn mê hoặc đến thần hồn điên đảo, lý trí nổ tung.

Anh một lòng một dạ muốn giao ra chính mình, tùy Vương Nhất Bác xử trí.

Đánh anh cũng được mắng anh cũng được.

Chỉ cần có thể rơi vào vòng tay của người anh ái mộ cùng cực, ở một nơi được hắn tận tình đùa bỡn, dạy dỗ, cọ xát, tiến vào.

Chỉ cần Vương Nhất Bác thích.

Sợ hãi cùng khát vọng cực độ muốn bị thao túng, bị nắm chặt, xỏ xuyên.

Trông thấy người phía dưới đã hoàn toàn tin tưởng hắn, ánh mắt mê luyến đáng thương không có lấy nửa phần tạp niệm, Vương Nhất Bác bỗng nhiên cảm thấy chấn động.

Muốn lên đỉnh tới nơi.

Hắn cảm giác được cái đầu dưới của mình lại căng trướng thêm một ít, căng đến phát đau.

Không một người đàn ông nào có thể kháng cự loại ánh mắt này.

Hắn lại càng không thể.

Tiêu Chiến dùng hai ngón tay gẩy gẩy tiểu Vương, nhẹ nhàng kéo đến gần mặt mình, miễn cưỡng di chuyển lên xuống, tay còn lại vẫy vẫy như muốn chào hỏi: "Hi!"

Cùng lúc đó, thỏ hư của hắn âm thầm lấy tay vỗ trán, cực kì bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời thở dài —— ài, đây là cái thứ khổng lồ gì vậy, mình ngậm không nổi mất.

Nghĩ đến vận mệnh của bản thân trong đêm nay, anh quyết định không thể để Vương Nhất Bác dễ chịu.

Thỏ thỏ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, rướn người lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ngọt ngào lên đỉnh đầu tiểu Vương.

Anh không dám mở mắt, chỉ thẹn thùng mím môi.

Vương Nhất Bác ngửa mặt, ôm đầu, kịch liệt thở dốc.

Xong đời, chưa gì hắn đã muốn bắn.

Ai ngờ giây tiếp theo, quy đầu của hắn đột ngột bị môi lưỡi ấm nóng mềm nhũn từng chút từng chút bao bọc lấy, mút mát, nuốt vào.

Thỏ thỏ đem hắn ăn vào rồi.

Không hề báo trước.

Vương Nhất Bác nghiến răng, nỗ lực ổn định tinh thần.

Hắn quá lớn, thỏ thỏ ăn không hết, cho nên anh rất ít khi làm vậy.

Hơn nữa, anh thực sự đã bỏ hắn đi quá lâu rồi.

Sợ chính mình quá nhanh không giữ được thể diện, Vương Nhất Bác nhanh chóng đệm trước một lí do hoàn hảo.

Nào ngờ Tiêu Chiến không chỉ dùng sức nhẫn nhịn phản ứng sinh lý muốn nôn khan trong miệng, còn dùng lưỡi thịt khe khẽ kẹp lấy quy đầu, liên tục cọ cọ.

Vương Nhất Bác nháy mắt sụp đổ.

Thỏ thỏ của hắn quả thực rất thương hắn.

Còn chưa bắn, hắn đã thỏa mãn đến thăng thiên.

Hai mắt thỏ thỏ đã ướt sũng nước, có chút nhịn không nổi, tội nghiệp nhìn sói lớn.

Ài, ý chí sắt đá cũng phải tan thành bọt biển, Vương Nhất Bác vươn tay muốn đem anh vớt lên.

Không ăn nữa, không ăn nữa, chúng ta không ăn nữa nhé.

"Binh pháp thỏ thỏ" bước thứ hai: yếu thế một cách thích hợp, thể hiện thành ý, để kẻ địch càng thả lỏng đề phòng.

Giây tiếp theo, thỏ thỏ lại vươn đầu lưỡi quấn lấy bạn tiểu Vương.

Đường gân dữ tợn trên côn thịt thô to giống như đang giương nanh múa vuốt, mỗi một nếp gấp Tiêu Chiến đều vô cùng quen thuộc.

Anh dùng đầu lưỡi cố gắng phác họa lại nó, nhẹ nhàng đè ép mạch máu, mạch đập bên dưới không ngừng xao động, anh như con thú nhỏ đang không ngừng liếm láp miệng vết thương.

Thương tích chất chồng tích tụ qua năm này tháng nọ dần dần kết vảy cứng rắn, lại vì được đầu lưỡi non mềm an ủi mà cam lòng tan rã, lành lại.

Nhìn bộ dạng tự nguyện của anh, Vương Nhất Bác trong lòng chua xót đau đớn.

"Binh pháp thỏ thỏ" bước thứ ba: Tấn công bất ngờ lúc đề phòng của kẻ địch đang ở mức thấp nhất, ngay khi hắn thỏa mãn lập tức rút quân, đánh cho hắn trở tay không kịp.

Đầu lưỡi của thỏ thỏ bắt đầu linh hoạt kích thích hắn, ngón cái cùng ngón trỏ vòng lên, ôm trụ lấy gốc rễ của tiểu Vương, tay kia như có như không đảo qua hai túi tròn của hắn.

Đây là mệnh môn của hắn, thỏ thỏ biết thừa.

Móng tay mang theo chút sắc nhọn nhẹ nhàng quét qua, Vương Nhất Bác mở to hai mắt, run rẩy không thể khống chế, đỉnh người về phía trước.

"Hmm. . ." Hắn rên rỉ ra tiếng.

Tiêu Chiến khẽ khàng lui trở về, Vương Nhất Bác bất mãn túm lấy gáy anh.

"Trả đồ bôi trơn cho anh, đem một tấm gương qua đây."

Bỗng nhiên dừng lại nửa vời, tiểu Vương một đường dựng thẳng đứng, cực kì bất đắc dĩ theo Vương Nhất Bác ra ngoài lấy đồ.

Tiêu Chiến nhìn lọ gel bôi trơn hương rau mùi, lâm vào trầm mặc.

Thôi bỏ đi.

"Binh pháp thỏ thỏ" bước thứ ba: tiến công trên diện rộng, lấy khí thế áp đảo quân địch.

Tiêu Chiến đem gương trang điểm đặt lên chăn, điều chỉnh góc độ, bóp gel lên tay, tìm tới huyệt nhỏ phía sau.

Sớm đã động tình, nhưng khi thực sự nhét ngón tay vào, xúc cảm ma xát với dị vật vẫn làm anh kích thích đến khó chịu. Thanh âm rên rỉ cao thấp của anh, rơi vào tai Vương Nhất Bác, chẳng khác nào đang làm nũng.

Tiêu Chiến ngước mắt, ôm lấy Vương Nhất Bác, hỏi: "Em giúp anh nhìn xem, nhìn trong gương ấy, xem anh làm đúng chưa, được không?"

Một tay vòng ra sau, một tay đỡ lấy tiểu Vương, Tiêu Chiến lại ngậm lấy đồ vật của Vương Nhất Bác, ấp a ấp úng ăn vào.

Trong gương, lỗ nhỏ của anh lấp lánh ánh nước trong suốt, co bóp theo tiết tấu ra vào của đầu ngón tay, phấn phấn nộn nộn.

Mà bên kia, hai miệng trước sau đều mở ra nghênh đón, môi mềm cọ xát tới lui, âu yếm trên cự vật của chồng, bàn tay nhỏ xíu gắng sức vuốt ve hai quả trứng tròn tròn bên dưới.

Vương Nhất Bác ngắm anh động tình, vừa chuyên chú khẩu giao cho hắn vừa tự mình mở rộng, thị giác bị tấn công bằng hình ảnh ướt át cực độ, tinh thần thỏa mãn đến mức cao nhất, khoái cảm trong thân thể không chịu nổi khống chế, liên tục lan rộng ra.

Động tác của Tiêu Chiến đột ngột thay đổi cường độ, dưới thân lại nhét thêm một ngón tay, căng trướng khiến anh rên rỉ lớn tiếng. Mà phía trước ngậm lấy Vương Nhất Bác, đổi thành răng nanh liên tục cọ xát, liếm đến quy đầu, tinh nghịch hút nhẹ một cái.

Da đầu Vương Nhất Bác co giật một trận, mất kiểm soát không ngừng thúc lên trước. Hắn nắm tóc Tiêu Chiến, ép buộc anh mút chậm lại.

Loại cường độ này rất nguy hiểm.

"Binh pháp thỏ thỏ" bước cuối cùng: một tiếng trống cổ động vang lên, tung ra sát chiêu, công phá kẻ địch.

Tiêu Chiến ăn đến đỏ bừng hai mắt, nước mắt sinh lý không ngừng chảy xuống.

Anh ra hiệu muốn Vương Nhất Bác ngừng lại một chút, ngẩng đầu, nhìn người trên cao giống như thần linh, yếu ớt chẳng khác nào em bé, ấm ức hỏi:

"Vương Nhất Bác, em còn yêu anh không? Còn cần anh không?"

Vương Nhất Bác dường như cảm nhận được có đôi tay bóp nghẹt trái tim hắn. Máu ngừng chảy, hít thở không thông, ngột ngạt không chịu nổi.

Lát sau bàn tay đó lại dịu dàng buông lỏng, máu mãnh liệt lưu thông, va vào vách tường, như thủy triều vỗ vào rặng đá ngầm, cuồn cuộn dâng trào.

Có người dùng tình yêu nồng nhiệt, ở nơi hoang mạc xa xôi ngàn dặm, vắng vẻ tuyệt vọng từ năm nay qua tháng khác, vì hắn nuôi lớn một gốc hoa hồng.

"Tiêu Chiến, em yêu anh. Em cần anh. Em muốn anh." Hắn thống khổ gào thét.

Tiêu Chiến trừng mắt, lệ nóng từng giọt từng giọt rơi xuống.

Anh gắt gao ngậm chặt tiểu Vương, khẽ vuốt dọc theo háng hắn, cầm lấy túi cầu âu yếm trong lòng bàn tay.

Vương Nhất Bác bị anh nhiệt tình mút mát, mới vừa gắng gượng nhẫn nhịn lại bắt đầu thúc mạnh trong miệng anh, căng cứng càng lúc càng lợi hại.

Tiêu Chiến biết hắn sắp tới rồi.

Vương Nhất Bác muốn kêu anh dừng lại, nhưng lí trí không cho phép hắn tước vũ khí đầu hàng.

Tiêu Chiến chưa bao giờ đối xử với hắn như vậy, hắn sướng đến linh hồn muốn thoát khỏi thân thể, tất thảy lực chú ý đều dồn cả xuống hạ thân đang được bọc trong khoang miệng ấm áp mê người.

Không được, hắn muốn bắn, nhịn không nổi nữa rồi.

Tiêu Chiến tìm đúng thời cơ, bất ngờ dùng sức mút mạnh vào.

Chuyện xấu tới đột ngột, Vương Nhất Bác không kịp cản anh, chớp mắt một cái, giống như đạp vào khoảng không vô định.

Ban đầu có hơi đau, Vương Nhất Bác theo bản năng muốn đẩy anh ra.

Chỉ là dần dần, cảm nhận sâu sắc đó chậm rãi biến thành cơn khoái cảm cường đại quét qua tứ chi hắn, hệt như trận gió lốc khổng lồ, tập kích xung quanh hắn, kết tụ ở đốt cuối của xương sống, ầm ầm vang dội.

Trước mắt Vương Nhất Bác trắng xóa, điên cuồng đỉnh tới, tinh dịch ồ ồ phun ra.

Hắn bắn.

Phản ứng Tiêu Chiến không có nhanh như vậy, anh còn đang mút.

Dịch trắng đục nháy mắt phun ra, anh bị sặc tới ho khan.

Vương Nhất Bác ngửa người ra sau, cao trào ngập đầu, quên mất một Tiêu Chiến chật vật khôn tả.

Mà thỏ thỏ của hắn, không thèm do dự một giây, đem tất cả nuốt hết xuống bụng.

Thẳng đến khi tầm mắt khôi phục bình thường, Vương Nhất Bác suýt nữa đứng không vững.

Một lần cao trào thống khoái vui vẻ.

Hắn chẳng khác nào lữ khách lặn lội đường xa giữa trời đông giá rét, tiến vào một ngôi nhà sung túc, lò sưởi ấm nóng, tay chân tê liệt, ý thức chậm chạp, nội tâm sống sót sau tai nạn, ngập tràn hạnh phúc.

Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc Tiêu Chiến, dịu dàng than thở một cách thỏa mãn:

"Vợ à."

Tiêu Chiến ngẩng đầu, bên miệng vẫn lưu lại vệt trắng sữa sáng bóng, nhìn hắn đầy khiêu khích:

"Vương Nhất Bác, nhận thua chưa?"

-------------------

Chương này anh Chiến cháy hết mình, chương sau chắc đến lượt Bo cháy khét lẹt luôn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net