Chương 20: Điều giáo play không điển hình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai nhắm đọc được thì đọc, không đọc được bỏ qua, không ảnh hưởng nội dung truyện. Không biết trong mấy tuần cách ly bà au đã phải trải qua những gì *toát mồ hôi*

----------------------

Bấy giờ Vương Nhất Bác mới ý thức được hắn đã phạm phải lỗi lớn gì.

Tiêu Chiến đây là. . . Đem của hắn nuốt hết cả rồi?

Hắn nhanh chóng ngồi xuống, ngón cái lau đi dịch trắng bên môi Tiêu Chiến, lo lắng nói: "Ăn rồi à? Khó chịu không? Nào, nhổ ra, phun vào tay em, mau."

Tiêu Chiến yếu ớt khoát tay, nghĩ thầm, không phải mấy ngày trước mới bắn à, sao lại còn nhiều thế?

Ăn cũng ăn rồi, không thể nghĩ nữa, nghĩa là lại muốn nôn.

Yue —— Tiêu Chiến nôn khan ra tiếng.

Vương Nhất Bác vội vàng vuốt lưng anh, thấy anh chẳng phun ra được gì, càng sốt ruột.

"Em đi lấy cho anh cốc nước ấm."

Quả nhiên, đầu óc của thẳng nam, nước ấm là vạn năng.

Vương Nhất Bác rót nước về tới nơi, Tiêu Chiến đã chạy vào WC ói thử mấy cái.

Dạ dày trống rỗng, nôn không ra.

Coi như bổ sung năng lượng đi. . . Tiêu Chiến tưởng tượng, lại muốn yue.

Vương Nhất Bác một bên giúp anh thuận khí, một bên áy náy nhìn anh: "Thực xin lỗi."

Khoan đã, tại sao quý ngài đây lại không làm theo kịch bản thế?

Chẳng lẽ không phải nên là, bị anh khiêu khích, tung ra một câu "Nam nhân, anh đùa với lửa rồi", sau đó đối xử với anh ác liệt gấp bội sao?

Anh quay đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt dịu dàng, đôi môi ửng đỏ, đang rất lo lắng cho anh.

Anh phát hiện ở rất nhiều thời điểm Vương Nhất Bác đặc biệt mềm mại.

Giống chú cún bự, đang tuổi thay lông, bông xù rất đáng yêu.

Tiêu Chiến biết, này đại khái là bởi vì, Vương Nhất Bác ở trước mặt anh, luôn là bạn nhỏ tim mềm lương thiện nhất.

Đối diện với dục vọng cùng tình yêu, theo bản năng vẫn lựa chọn về sau.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng dựa qua, lập tức được Vương Nhất Bác ôm lấy.

Anh khẽ thở dài: "Vương Nhất Bác ơi, là anh cam tâm tình nguyện, rõ chưa?"

Đối phương nắm tay anh thật chặt, không nói gì.

Bầu không khí kiều diễm tan biến.

Oh yeah, đây không phải đêm mãnh liệt trong tưởng tượng của Tiêu Chiến.

"Nói đi cũng phải nói lại, có tuổi rồi đúng không?" Anh chọc chọc điểm nhỏ trước ngực Vương Nhất Bác, ngả ngớn nói: "Chẳng được như trước nữa."

"Ừm. Phải làm sao bây giờ?"

Giọng nói của Vương Nhất Bác mang theo chút ý cười.

Hơ, sao không xi nhê gì thế hả, lão Vương?

Không được, không được.

"Anh. . . Anh ngay đến mở rộng cũng tự làm rồi. . . Em không chịu đút anh ăn no sao?"

Trong lòng Vương Nhất Bác lại chấn động.

Ba năm không gặp, thỏ ngốc biến thành hồ ly tinh rồi.

Giỏi câu dẫn như vậy.

Đang ngủ gục tức khắc bật dậy, bạn học tiểu Vương xung phong nói tôi có thể nhảy vào cứu giúp một chút.

"Hay là, anh đem bộ nữ trang kia mặc vào đi."

"Không nhìn ra nha Vương Nhất Bác, hóa ra vẫn còn cái loại khẩu vị này."

"Em không phải đang tích cực tìm cách trị anh đó sao?" Vương Nhất Bác nói xong, từ tủ quần áo lấy nữ trang ra.

Tiêu Chiến chui tọt vào nhà tắm thay quần áo, do dự một chút, quyết định không đeo vòng cổ.

Vương Nhất Bác khoác lại sơ mi nghiêm chỉnh, kiên nhẫn đứng canh giữ ở cửa chờ thỏ thỏ.

Vợ hắn vốn là da mặt mỏng, lúc thẹn thùng là thời điểm phóng đãng nhất, lúc phóng đãng nhất lại không chịu ló mặt ra cho hắn xem.

Người trong nhà tắm: "Anh có hai điều kiện."

"Hả?"

"Em đồng ý anh mới đi ra."

"Điều kiện gì?"

Một bàn tay thò ra, cầm theo cái choker: "Em đeo cái này vào, sau đó bịt mắt lại."

Ồ hiểu rồi —— tiểu Vương tò mò ngẩng đầu lên.

Muốn chơi kiểu gì đây?

Điều giáo. . . play?

Thời điểm madam Tiêu lên sàn, chính là khoảnh khắc khêu gợi nhất.

Cún con Vương Nhất Bác quỳ gối trên giường, đeo choker trên cổ, ngọn đèn ở đầu giường le lói chiếu xuống. Áo sơ mi rộng mở, lộ ra da thịt săn chắc, có thể nhìn thấy cơ bụng xếp thành từng khối phía dưới, tuyến nhân ngư quyến rũ, còn có. . . .

Đại 🐔 chưa cứng hết cỡ đã thô to không chịu nổi.

Hai mắt hắn bị cà vạt che khuất, ai đó còn thắt đuôi cà vạt thành một cái nơ bướm xinh đẹp sau đầu hắn, tơ lụa màu đen chợt như phát sáng trên mặt.

Lỗ tai cún con nghe được tiếng vang, đầu lệch sang một bên.

Hệt như loài dã thú cực kì trung thành đang vận sức chờ phát động.

Sau khi thị giác bị tước đoạt, các giác quan còn lại trở nên mẫn cảm vô cùng.

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến đã trở lại phòng ngủ, hắn dùng thính giác cảm nhận phương hướng của anh, sau đó ——

Nhẹ nhàng gầm một tiếng.

Tiêu Chiến nổi da gà.

Đều là nam nhân, hình ảnh này đối với anh mà nói, đặc biệt chấn động.

Hô hấp của anh dần dần dồn dập.

"Đem. . . Đem dây xích của em qua đây cho anh."

Vương Nhất Bác nhích qua chỗ anh, kéo sợi trang sức dài trước ngực đưa qua.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng túm lấy, Vương Nhất Bác bị kéo hơi lảo đảo sáp đến.

Tiêu Chiến tựa vào gối mềm ở đầu giường, bên trong tất lưới không mặc gì cả, sợi tơ mỏng manh thắt lên da thịt, mang đến kích thích mới lạ.

Quần da ở tư thế này có hơi chật, Tiêu Chiến cởi phắt ra, lại nằm xuống.

"Em úp sấp xuống đi. . ." Anh không am hiểu kiểu làm tình này, thanh âm có điểm lơ mơ.

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn ghé tới trước ngực Tiêu Chiến, gác cằm lên xương quai xanh của anh, giống như bé cưng tròn mắt mong chờ Tiêu Chiến vuốt lông.

"Em. . . liếm anh."

Tiêu Chiến nhìn hắn, anh xấu hổ muốn chết.

May mà Vương Nhất Bác bị che mắt rồi.

Hắn còn thực sự chỉ dùng đầu lưỡi, liếm liếm xương quai xanh Tiêu Chiến.

Một đường kéo xuống hai hạt chocolate nhạt màu trước ngực, cách một lớp yếm lụa, đảo quanh liếm mút.

Đầu lưỡi mềm mại linh hoạt, hơi thở nóng rực, cổ họng khàn khàn hừ nhẹ.

Tiêu Chiến: Có. . . Có chút không chịu được.

Cún con tiếp tục liếm xuống dưới, dừng ở rốn hồi lâu, đầu lưỡi linh hoạt tiếp tục kéo đến một nơi sớm đã rất có tinh thần nào đó, hồng hồng ướt đẫm.

"Chỗ đó không muốn." Tiêu Chiến cả người đều nổi da gà, run rẩy nói.

Vương Nhất Bác không ngoan, cố chấp vùi đầu xuống.

"Không muốn!"

Tiêu Chiến kéo dây xích, cổ Vương Nhất Bác bị ngửa ra sau.

Nhát kéo này không khống chế độ mạnh yếu, hầu kết bị tác động, hít thở không thông, Vương Nhất Bác gầm nhẹ một tiếng.

Tiêu Chiến bị dọa, vội vàng thu tay lại, muốn rướn người lên xem xét, lại phát hiện dưới quần lót của Vương Nhất Bác sung huyết căng cứng, càng thêm dữ tợn đáng sợ.

Sao lại có màu tím nhỉ?

Nữ vương Chiến ngơ ngác nhìn dây xích trong tay.

Chắc là, cún con không ăn thịt người đâu ha?

Tiêu Chiến lại bắt đầu mơ màng.

"Em giúp anh. . . Giúp anh cởi tất."

Mũi cún con của Vương Nhất Bác ủn lên bụng Tiêu Chiến, cọ cọ dọc theo lưng quần tìm khóa kéo.

Nhập vai như vậy thì cũng đúng. Nhưng mà Vương Nhất Bác đâu cần dùng mỗi miệng, có thể dùng tay mà?

Vương - nhất quyết không dùng tay kéo khóa - Nhất Bác đầu đầy mồ hôi, lăn sang bên cạnh, dụi vào cạnh sườn Tiêu Chiến, ý bảo anh trở mình.

Đây là thể loại điều giáo gì?

Chưa gặp qua nữ vương nào nghe lời như vậy.

Xoay người nằm sấp xuống, tương đương với việc dâng mông đào tròn vo lên miệng sói.

Đầu lưỡi chạm vào nếp nhăn quen thuộc, Vương Nhất Bác gắt gao túm chặt Tiêu Chiến, liếm mút mạnh đến phát điên.

Nước bọt xẹt qua da thịt bại lộ trong không khí, rõ ràng lạnh lẽo, lại bị hơi thở của cún con vừa biến thành sói hun nóng muốn bỏng.

Dưới hai tầng kích thích nóng lạnh song song, mật huyệt của Tiêu Chiến dần dần thoát khỏi sự kìm kẹp của lý trí, bắt đầu phối hợp hé mở, mời gọi.

Sói lớn không nhìn thấy, nhưng xúc giác minh mẫn. Đầu lưỡi cách tất lưới dò xét xung quanh, giống như dân chơi sành sỏi, lập tức tìm được vị trí thuộc về chính mình.

Đương nhiên cũng phát hiện ra trái ớt lớn cao ngạo dựng đứng của anh, đã lén lút chảy nước từ bao giờ.

Địa phương bí ẩn bị chạm phải, Tiêu Chiến xấu hổ co rút, kích thích khiến da đầu run lên.

"Không được! Không muốn. . ."

Anh nên hiểu rằng, muốn thuần hóa thú dữ, không thể không buông bỏ dây cương trong tay.

Vương Nhất Bác tháo choker và dây xích ra, răng nanh ghìm xuống từng sợ tơ đang thít chặt lấy mật đào, dã man cắn xé.

Tất lưới bị làm hỏng, vết rách mỗi lúc một lớn.

Hậu huyệt hoàn toàn bại lộ trong không khí, Tiêu Chiến run rẩy không chịu nổi. Động tình đến cực điểm, không làm gì cũng tự động rên rỉ.

Vương Nhất Bác lôi cà vạt che mắt xuống, trói hai tay Tiêu Chiến ra sau.

Đôi tay to lớn hữu lực nắm chặt hai bên mép tất lưỡi bị hắn cắn hỏng.

Roẹt ——

Tất lưới bị xé rách hoàn toàn, mông đào nảy ra, trần trụi xuất hiện trước mắt hắn.

Gậy sắt nóng rực chà xát lên mật huyệt, Tiêu Chiến sợ hãi hô ra tiếng.

Trong vòng vài chiêu, nữ vương biến thành tù nhân của thú dữ.

Nhưng gậy sắt nóng rực lại không vội vã tiến vào, mà chỉ dùng chút dịch trắng, cọ vòng quanh lỗ nhỏ.

Tiêu Chiến bị cọ khóc, mông vểnh lên hết cỡ, hắn lại lạnh lùng né tránh.

"Hức ——" Nữ vương nào đó vứt bỏ thể diện, năn nỉ, "Em đâm vào."

Người phía sau không nhúc nhích.

Tiêu Chiến bị trêu chọc đến ấm ức, chỉ cầu được thao, định bụng vươn tay cầm lấy của hắn tự nhét vào.

Nhưng tay bị trói rồi.

Sợ hãi cùng hưng phấn.

Căng thẳng cùng khát tình.

Phản ứng bản năng của động vật nhỏ khi khẩn trương sẽ tiết ra hormone kích thích.

Ga giường phía dưới đã bị nước của Tiêu Chiến làm ướt hết.

"Vương Nhất Bác. . . . Vương Nhất Bác. . . ." Anh khó chịu vặn vẹo thân mình.

"Làm gì?"

"Làm. . . Làm anh. Anh ra lệnh cho em."

"Hửm." Vương Nhất Bác cười khẽ, "Ra lệnh cho ai?"

"Cho anh đi mà."

"Ai cho anh?"

"Em."

Vương Nhất Bác bị chọc giận.

Hắn bế xốc Tiêu Chiến dậy, bắt anh quỳ trên giường.

Mặt bị ép xoay sang trái, Tiêu Chiến chỉ có thể nhìn thấy hoa văn trên giấy dán tường cùng rèm cửa, anh không biết Vương Nhất Bác định làm cái gì.

Roẹt ——

Yếm bị xé rách.

Tiêu Chiến cảm thấy sợ hãi. Lại càng ức chế khao khát.

Anh nhớ rõ lần gần nhất Vương Nhất Bác dùng sức lực mãnh liệt cưỡng chế anh như vậy đã là nhiều năm trước.

Toàn thân Tiêu Chiến gần như hắn đã lột sạch, chỉ còn độc một mảnh tất lưới nằm vắt vẻo trên bắp đùi.

Vương Nhất Bác đè chặt lên người anh, da thịt tiếp xúc khiến mỗi một ma xát nhỏ lại kích phát một gợn sóng tình dục.

Bàn tay to lớn đã quen với việc chống đỡ sức nặng của cả cơ thể trong nhiều năm tập breaking gẩy gẩy đầu ngực anh, xoa bóp tới lui.

Bàn tay còn lại dùng kinh nghiệm bao nhiêu năm vặn tay ga điều khiển motor nắm lấy thứ ướt át cương cứng của anh, càng tuốt lộng càng dính nhớp.

Anh không được.

Anh muốn xin tha.

"Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác chịch anh. Chịch anh." Anh khóc nức nở.

"Vẫn không đúng, nói lại lần nữa."

Cự vật thô to đột nhiên thọc một chút vào mật huyệt non mềm.

Tiêu Chiến lập tức cao giọng rên rỉ.

"A ——"

Thích đến không quỳ nổi nữa.

Anh đã mở rộng tốt lắm, nhưng vẫn hơi đau như trước.

Người nào đó dù sao cũng là thiên phú dị bẩm.

Nhưng trong đau đớn, lại càng ngứa ngáy nhiều hơn, không ngừng tăng lên, không thể giảm bớt.

"Cún con, Bác Bác ngoan, tiểu Trư Trư. . . Em mau vào, em vào đi!"

"Không đúng. Nói lại."

Vương Nhất Bác cắm sâu thêm một chút.

Giọng rên rỉ của Tiêu Chiến lập tức thay đổi, huyệt thái giương co giật. Anh cảm giác hạ thân sắp tan thành nước.

Thích đến chảy nước.

Kết quả Vương Nhất Bát chỉ đâm vào, hoàn toàn bất động.

Vừa mới được giải quyết, côn thịt của hắn vẫn bừng bừng phấn chấn, thong thả không nhanh không chậm.

Là kiểu khổ hình cay nghiệt nhất.

Tiêu Chiến vừa định nhấp mông, đã bị Vương Nhất Bác bóp chặt.

"Vẫn không chịu nói?"

"Xin em, xin em mà. Vương Nhất Bác, em động đi."

Tiêu Chiến ngọt ngọt dính dính cầu xin, Vương Nhất Bác không khống chế được nổi lên phản ứng.

Gậy sắt chôn trong cơ thể anh to thêm một vòng, nhưng vẫn nhất quyết án binh bất động.

Vương Nhất Bác xấu xa ghé bên tai Tiêu Chiến, thì thầm:

"Lại đi. Nói đúng liền chịch anh."

Hốc mắt Tiêu Chiến ướt sũng nước.

"Ông xã, cho anh."

----------------------

Ét ô ét, ai ship cho bịch nước biển ik, gõ mấy ngày mới xong nổi tại bí từ ó =))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net