Chương 21: Maglev* cực khoái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Maglev: tàu đệm từ

Lời thoại này quen thuộc đến mức khiến Vương Nhất Bác ngây ngẩn cả người

Hắn nhớ tới đêm trao giải đó, thời điểm ôm người về nhà, người nọ mơ mơ màng màng lẩm bẩm không ngừng.

Ông xã, cho anh.

Hóa ra, chỉ khi uống rượu, mê man không rõ, mới chịu gọi hắn là chồng, mới cần hắn?

Vậy khi tỉnh táo thì sao?

Muốn nghe một câu dễ nghe, khó đến vậy sao?

Ba năm, mỗi lần nhớ lại là một lần chịu đủ tra tấn, tự tôn thừa thãi của hắn đã nhảy ra kêu gào, nói cho hắn biết hết thảy cùng với Tiêu Chiến đều chỉ có một mình hắn tình nguyện, cảnh cáo hắn nên vứt bỏ đi, xoay người tiêu sái một chút, hoặc là ít nhất, cũng đừng mất mặt như vậy.

Hắn cẩn thận để ý từng tín hiệu báo với hắn rằng Tiêu Chiến có lẽ không hề yêu hắn, phân tích tỉ mỉ, cân nhắc cả trăm cả ngàn lần.

Ba năm này, tuyệt vọng quen thuộc giống như thủy triều vọt tới, cấp tốc muốn nhấn chìm hắn.

Sâu thẳm, u tối, yên tĩnh, bi thương cấu thành biển rộng.

Hắn biết hắn đối với Tiêu Chiến luôn có oán hận.

Hắn hận anh ra đi quyết tuyệt như vậy, bảy năm yêu đương chẳng nặng bao nhiêu, chỉ là một tàn niệm, nhẹ nhàng phất tay liền tan biến trong gió.

Hắn hận anh đã cho hắn một tình yêu nặng nề quá đỗi, khiến hắn từng nghĩ nếu thế giới này không có tình yêu, tuyệt đối không thể có hạnh phúc cực hạn.

Nhưng những oán hận này lại chính là bằng chứng cho tình yêu hèn mọn xâm nhập vào cốt tủy của hắn.

Khiến hắn không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, không muốn chịu đựng cũng phải chịu đựng.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc anh ỷ lại vào hắn, tiếng anh líu ríu bên tai hắn, mỗi một nụ cười, mỗi một lần làm nũng, mỗi một cái hôn, Vương Nhất Bác mới có thể cảm nhận được, hắn còn sống, có máu có tim, chứ không phải một khối thân xác không hồn.

Thỏ thỏ có lẽ không biết, vì một nụ cười của anh, sói lớn có thể làm được những gì.

Thỏ ngốc từng nói không cần hắn nữa trở lại rồi, giờ phút này đang nằm dưới thân hắn.

Giống như vô số giấc mộng, ấm ức xin xỏ hắn, khao khát hắn, gọi hắn chồng ơi chồng ơi.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy không có gì là không thể hòa giải, thậm chí đối với vận mệnh phải hào phóng một chút.

Muốn lấy cái gì thì lấy đi, dù sao, mang Tiêu Chiến về đây là tốt rồi.

Tiêu Chiến đã trở lại.

Chỉ một ý niệm này trong đầu, đủ cho hắn nhiệt huyết sôi trào.

Là hắn cố ý đó thì sao?

Hắn vất vả lắm mới giữ được người lại thì thế nào?

Hắn khẩn thiết khát cầu như vậy, lần thứ hai đã cướp được vợ về tay rồi.

Lần này, cho dù chết, cũng không buông tay.

Hắn chậm rãi cử động.

Cảm giác hắn quen thuộc, vợ của hắn, bảo bối của hắn.

Nóng bỏng, chặt chẽ, hứng tình, lại mềm nhũn, xấu hổ, nhõng nhẽo.

Người dưới thân rên khẽ, "Ưm", thịt mềm ở hậu huyệt bao bọc lấy hắn, hoan nghênh hắn, giữ chặt hắn.

"Tiêu Chiến, em yêu anh."

Hắn tách mông anh ra, đâm lút cán.

Vách thịt mềm mại được dịch sướng thấm ướt, mật huyệt khuếch trướng no đủ hoàn toàn thích ứng gậy thịt của hắn. Côn sắt cứng rắn liên tục lặp đi lặp lại, rút ra, đâm vào, mang theo tốc độ cùng tần suất khó lòng tưởng tượng.

Phòng ngủ tràn ngập tiếng nước nhóp nhép, tiếng da thịt đập vào nhau "bạch, bạch" vừa hữu lực vừa dồn dập, ồn ào náo động, giống như một bản giao hưởng tình dục lạc điệu, che giấu tiếng gầm sâu thẳm trong nội tâm, rằng rất sợ đối phương bị thương nhưng không thể ngừng lại.

Nghiền nát tất thảy, hủy trời diệt đất, chỉ để hét lên rằng em yêu anh.

Hắn lật Tiêu Chiến lại, mới phát hiện hai má của thỏ thỏ sớm đã đỏ ửng, môi muốn rướm máu, nước bọt cùng mồ hôi tán loạn trên mặt, ánh nước lấp lánh.

Vẻ mặt của Tiêu Chiến trong lúc làm tình, là phong cảnh dâm mĩ diễm lệ nhất trần đời.

Vương Nhất Bác chìm đắm trong mĩ vị của hắn, nắn bóp thịt mông, nhất thời quên động tác.

Thỏ Thỏ dường như đã nắm giữ được magic word, lặp đi lặp lại.

Anh ngây thơ kéo tay Vương Nhất Bác: "Chồng ơi, làm tiếp. Còn muốn."

Vương Nhất Bác lại động thân đâm vào.

Từ góc độ của Tiêu Chiến có thể thấy, nam nhân của anh khóe môi khẽ nhếch, hai má căng chặt, bờ vai vuông vức thẳng thớm, choker bằng da nổi bật trên cần cổ tuyết trắng, phập phồng theo động tác, cơ bắp cứng rắn, sợi xích nhấp nhô lên xuống, ở ngực chẳng biết bị anh cào ra vết máu từ khi nào.

Một giọt mồ hôi trượt theo độ cong của cằm, rơi xuống ngực Tiêu Chiến.

Anh dùng ngón trỏ quệt lấy, đầu ngón tay khẽ nâng, há miệng ngậm vào.

Vương Nhất Bác gần như nổi điên nắc mông Tiêu Chiến, xuyên xỏ càng lúc càng nhanh.

Bình thường nhất, lại chặt khít nhất, chính là tư thế truyền thống.

Như vậy hắn có thể chứng kiến hai mắt Tiêu Chiến dần dần mê man như thế nào, cánh môi khép mở chốc chốc lại rên khẽ, chân mày theo động tác đâm thọc hết khó nhịn nhăn lại đến ấm ức thả lỏng ra.

Hắn muốn làm giống như trước đây, cho nên liền làm như vậy.

Thời điểm hoan ái hắn thích gọi anh là bảo bảo, gọi hết lần này đến lần khác.

"Vợ ơi. Vợ à. Bảo bảo ơi."

Mỗi lần thúc vào, hắn đều đem xưng hô cả đời hắn chỉ dùng để gọi một người, thành kính dâng lên cho anh.

"Gọi em." Vương Nhất Bác thở gấp, ra lệnh.

"Vương. . . . . . Vương Nhất Bác." Giọng Tiêu Chiến bị chịch đến đứt quãng.

"Anh là vợ ai?"

"Ưm. . . Vợ Vương Nhất Bác."

"Ai?"

"Vương trư trư!"

Hắn nhảy xuống giường, một tay lôi Tiêu Chiến ra sát giường, đè người xuống, cả hai úp sấp lên mép giường.

"Vương Nhất Bác. . . Em làm gì?"

"Làm anh, nào, mông vểnh lên một chút."

Nói xong, hắn đem thứ thô to hung ác nhắm ngay khe mông của Tiêu Chiến, một nhát thọc vào.

Giường mềm, mông vợ mềm, tiếng rên rỉ cũng mềm.

Gậy sắt trượt vào trong lỗ nhỏ mềm nhũn của anh, quấy nhiễu anh, làm hỏng anh.

Hắn nắn bóp hai cánh mông giống như đang nhào bột, "bốp" một tiếng, đánh mạnh xuống.

Mông thịt đàn hồi nảy lên, in dấu tay đỏ sẫm.

Vương Nhất Bác run giọng quát: "Tiêu Chiến, còn rời khỏi em nữa không?"

Tần suất đâm thúc lại tăng lên, mông Tiêu Chiến bị làm lắc lư lên xuống, khoái cảm nghẹn ứ, muốn nói cũng nói không nên lời.

"Hả? Nói!"

Dục vọng, phẫn nộ cùng ủy khuất hỗn loạn vào nhau, ngữ khí mỗi lúc một điên cuồng.

Nước mắt chảy dọc xuống yết hầu, Vương Nhất Bác cảm giác mỗi một lần phát ra tiếng đều thực gắng sức.

Thao Tiêu Chiến lại càng ác liệt.

"Bốp!"

Lại một cái đánh nữa, Tiêu Chiến thích đến hai mắt mở lớn.

Vương Nhất Bác tìm đúng điểm mẫn cảm, lặp đi lặp lại nghiền nát, dường như muốn liều mạng chơi Tiêu Chiến đến cùng.

Căn bản không mất công tìm quá lâu, từng điểm mấu chốt trên cơ thể anh Vương Nhất Bác đều rõ như lòng bàn tay.

Điểm kia tựa như một cái công tắc, thời điểm đè lên thọc vào, anh không thể chống cự, chỉ đành tước vũ khí đầu hàng.

Tiêu Chiến cảm giác cả linh hồn cũng nhẹ nhõm, khoái cảm dời núi lấp biển từ tứ chi đuổi dần lên, anh biết anh muốn bắn rồi.

Trước đó một giây, anh nghe được Vương Nhất Bác nghẹn ngào nói:

"Vợ à, anh trở về đi."

Giọt lệ chảy xuống, Tiêu Chiến tới cao trào.

Cực khoái liên tục, cảm giác cao trào không thể khống chế rất đáng sợ.

Tựa như vật rơi tự do từ độ cao ba vạn thước.

Sau khi trọng lực biến mất, sinh mệnh nhẹ đến mức không chịu nổi.

Nhưng lúc này đây, anh không cần chống cự, giao cho Vương Nhất Bác là tốt rồi.

Bắn ra xong cơ thể anh luôn trong trạng thái đạt cao trào, Vương Nhất Bác thọc vào phát nào anh bắn ra phát đó, thẳng đến khi dịch trắng sữa biến thành trong suốt lỏng như nước lã, rốt cuộc không bắn nổi thứ gì nữa.

Ý thức bắt đầu mơ hồ, tầm mắt dần dần tan biến.

Cả thân thể anh giống như một lọ chứa dục vọng, nước chảy bèo trôi.

Không có giác quan, không thể nhận biết.

Chỉ có tính khí sung sướng cực độ, trở thành bằng chứng tồn tại duy nhất của anh.

Vương Nhất Bác dùng tay bịt lỗ sáo của anh lại, không ngừng gọi bảo bảo, bóp mông thịt của anh mãnh liệt thao làm, cho đến khi đồ vật chôn trong cơ thể anh căng trướng đến sắp làm hỏng anh.

"Vợ ơi, em muốn bắn." Vương Nhất Bác gian nan nói.

Chẳng biết là bởi vì câu nói này, hay là phía trước bị chặn, Tiêu Chiến run rẩy mất kiểm soát, khóc lóc nói:

"Vương Nhất Bác buông ra, anh cũng muốn bắn."

"Vợ, em. . . em nhịn không được. . ."

"Mau, mau bắn cho anh."

Tình triều vừa dài lâu vừa tàn khốc dưới một mảng hỗn loạn rên khóc ồ ạt bắn cả vào trong Tiêu Chiến.

Trong lúc nhất thời hai người đều không mở miệng.

Tình dục lơ lửng trong màn đêm yên tĩnh lưu lại mùi vị, như là hương thơm của hoa đỗ quyên sau cơn mưa bão.

Thân thể tách ra, tay vẫn nắm chặt lại một chỗ.

Một hồi hoan ái quá mức mãnh liệt, khiến cả hai người đều tự phủ phục trước tình yêu.

Chật vật, thất bại thảm hại.

Nhưng nếu đối phương là anh, em cam nguyện quỳ gối.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, chẳng biết vì cái gì, nhịn không được muốn cười.

Tiêu Chiến lườm hắn, nước mắt ướt sũng nãy giờ vẫn chưa chịu ngừng, anh ấm ức sụt sịt mũi.

Làm cách nào cũng vô ích, anh trông thấy Vương Nhất Bác cười, lại càng khóc lợi hại hơn.

Bàn tay to lớn, mang theo hơi ấm, che đi hai mắt anh.

Sợi sáng duy nhất của chiếc đèn mờ nhạt ở đầu giường cũng biến mất, Tiêu Chiến rơi vào bóng tối làm người ta an tâm.

Rõ ràng được thả lỏng, nước mắt lại chảy càng nhiều.

Ba năm.

Ngoại trừ lúc đóng phim, anh không rơi nổi một giọt nước mắt.

Mới gặp lại Vương Nhất Bác vài ngày, anh đã khóc không biết bao nhiêu lần.

Giống như khi đánh mất người chiều chuộng anh nhất, anh không có tư cách phóng túng chính mình.

Sống theo khuôn phép, lẻ loi độc hành.

Nhưng một lần nữa được tình yêu cùng ấm áp chặt chẽ bao bây, chua xót đau đớn vỡ ra trăm ngàn mảnh anh từng gắng sức nuốt xuống tức khắc trở mình, hợp thể, mang theo ác ý, như muốn báo thù mà càn quét tất cả mọi thứ.

"Làm sao lại khóc rồi?"

Thanh âm nặng trĩu đầy sủng nịnh của Vương Nhất Bác cất lên.

Tiêu Chiến động đậy mấy cái, lăn vào trong ngực hắn. Cuộn người lại giống như đứa nhỏ, gắt gao dính vào Vương Nhất Bác.

Anh không trả lời, Vương Nhất Bác cũng không hỏi, chỉ nhẹ nhàng xoa lưng anh, ôm vai anh, vỗ mông anh, làm mọi động tác để dỗ dành đứa nhỏ đi ngủ.

Mà Tiêu Chiến, quả nhiên liền rơi vào mộng đẹp.

Lần thứ hai mở mắt, Tiêu Chiến là bị đói tỉnh.

Vương Nhất Bác để thân trần, ngồi tựa vào đầu giường, đang gõ chữ trên điện thoại, chắc là công việc.

Thấy anh tỉnh, Vương Nhất Bác nghiêng người xuống vớt anh vào ngực.

"Em bế anh đi tắm nhé."

"Anh đói, muốn ăn trước."

"Ngoan, không lấy ra lại phát sốt nữa."

"Nhưng anh không muốn động đậy." Tiêu Chiến bắt đầu làm nũng.

Vương Nhất Bác buồn cười: "Người là thái hậu lão phật gia, nào có đạo lý để người tự thân vận động? Nô tài hầu hạ người." Nói xong, vòng tay xuống đầu gối bế Tiêu Chiến vào phòng tắm.

Tiêu Chiến ôm cổ hắn, vùi đầu vào hõm cổ hắn cười trộm: "Tiểu Bác tử, vất vả rồi."

Bởi vì đói nhũn cả người, Tiêu Chiến thoát được một màn bồn tắm play, lại xấu tính ôm chặt không chịu buông ra để hắn vào bếp nấu nướng.

May mắn đặt được hai phần gà rán KFC, Vương Nhất Bác bỏ vào nồi chiên không dầu hâm nóng, tách thịt ra đút cho Tiêu Chiến.

Nhẹ nhàng khoan khoái làm ổ trong chăn gặm hamburger, uống coca đá lạnh. . .

Đây là những ngày bị phong tỏa sao?

Low, đây là ngày thần tiên!

Ngay cả Tiêu - bình thường chỉ ăn mấy cọng rau uống sữa chua - Chiến cũng chẳng kiêng nể gì ăn thịt gà nhai hamburger như vũ bão, including một phần khoai tây chiên cỡ bự.

Ăn uống no bụng, rồi tính sổ sau.

"Vương Nhất Bác, anh hỏi em, hôm nay em ăn trúng xuân dược đúng không?"

". . . . . . ."

Này là cái ngữ khí hùng hổ gì?

Vọt vào phòng sách của em rõ ràng là anh, sao lại chối tội rồi?

Làm sao, thỏ thỏ được Đông Quách tiên sinh* đút no rồi bắt đầu uy hiếp sói lớn?

*Ẩn dụ điển hình của việc giúp người hại thân

"Xuân dược cái gì?"

"Hơ. . . Thế em vừa nãy. . . vừa nãy dữ như vậy để làm gì hả?" Giọng Tiêu Chiến dính dính nhão nhão, đuối lý nên đành hạ thấp xuống.

Vương Nhất Bác cười ha hả: "Có thể lúc trưa ăn nhiều hàu sống quá."

"What? Nhưng chính sách mới không phải nói cần tiết kiệm nhu yếu phẩm sao? Em mua hàu với rau hẹ kiểu gì thế?"

"À, có người mang tới cho em."

"Ai?"

Vương Nhất Bác cười không nói.

"Ắt —— xì!"

Ở nhà cách hơn mười cây số, trợ lý nhỏ hắt xì một cái rõ to.

"Còn nữa, em nói em yêu anh mà, em nói em không có người khác cơ mà, đồ bôi trơn lấy ở đâu ra?"

"Vừa mới mua."

"Ắt —— xì hơi!"

Tiểu Lý lại hắt xì, lấy một viên liên hoa thanh ôn*, thả vào nước ấm.

*Tên một loại thuốc do người Trung Quốc bào chế, giúp giảm bớt các triệu chứng ở người nhiễm nCoV.

Càng nghĩ càng thấy không đúng, thỏ thỏ chống nạnh: "Đồ bôi trơn em cũng mua được, sao không mua bao cao su. Em đó em đó, em rắp tâm hại anh đúng không? Sắp bị làm hỏng, còn phải phối hợp với em!"

"He he he", Vương Nhất Bác không nín được cười.

Tiêu Chiến trong lòng tràn đầy khó chịu, nâng chân muốn đạp sói thối xuống giường:

"Vương Nhất Bác! Anh nói với em bao nhiêu lần rồi! Anh là nam, không thể sinh con, OK?"

"Ắt —— xì hơi hơi!"

Đến cái hắt xì thứ ba Tiểu Lý hoàn toàn luống cuống, liên hoa thanh ôn vừa pha xong cũng để sang một bên.

Run tay mở ngăn kéo, lấy ra que test nhanh.

"Thiên linh linh, địa linh linh, Bác ca, anh dâu mau hiển linh, phù hộ cho em đừng trúng chiêu nha."

Linh hồn Tiểu Lý run lẩy bẩy.

----------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net