Chương 22: Ảnh đế vs vua đanh đá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến ôm vai Vương Nhất Bác dỗi hờn chốc lát, đột nhiên nghĩ đến livestream bị tê liệt lúc nãy.

Thình lình xảy ra một trận hoan ái làm gián đoạn vấn đề quan trọng ——

"Vương Nhất Bác, em tính giải quyết 'Sợ yêu' thế nào?"

Vương Nhất Bác vẫn đang lạch cạch gõ chữ, nghe thấy Tiêu Chiến hỏi, hắn liền biết đêm nay khẳng định khó tránh phải thẳng thắn một trận.

Hắn buông điện thoại, sáp qua, đem Tiêu Chiến ôm vào ngực, nghiêm túc nói:

"Vì muốn giúp anh làm sáng tỏ."

Tiêu Chiến thở dài.

Tạo hóa trêu người đúng không?

Anh cam chịu không vùng vẫy tất cả đều là để bảo vệ cún con của anh, ít nhất cũng có thể khiến hắn ở trong vòng giải trí cách xa anh một chút.

Nhưng ai mà ngờ, Vương Nhất Bác vừa lên liền sát phạt quyết đoán, nhận hết toàn bộ, cún con biến thành vua sói, trong lúc nhất thời thực làm cho người ta không dám chậm trễ.

"Em biết từ khi nào?"

"Ngay từ đầu đã biết. Trước đó có người mua bản thảo anh với lão Bùi, em đã lưu ý rồi."

"Em vẫn lén để tâm đến tin tức của anh." Tiêu Chiến lườm hắn một cái, vươn tay vặt lông nách Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đau gần chết, xoay người lại thọc lét Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cười đến thở phì phò. Anh cắn tay Vương Nhất Bác, hỏi tiếp:

"Em không nghi ngờ anh với lão Bùi là thật đó chứ?"

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, nhất thời nghẹn họng.

Hắn vẫn luôn ép bức chính mình phải bỏ qua một sự thật rằng hắn cùng Tiêu Chiến đã ly hôn.

Hắn không muốn thừa nhận, nhưng lại vô cùng rõ ràng, hiện tại, thân là một người trong sạch tự do về mặt tình cảm, Tiêu Chiến hoàn toàn có thể lựa chọn một mối quan hệ mới.

Cho nên, mỗi lần hắn lén canh chừng tin xấu của Tiêu Chiến, sau đó kêu đoàn đội truy lùng số liệu và chiều hướng phía sau, thông qua dấu vết để lại, phân tích được đây vốn là bịa đặt.

Dù sao, hot search cùng nhiệt độ trên weibo thuần túy là dùng để bôi đen, loại chuyện xấu này lúc nào cũng có thể ngụy tạo ra, 100 tin thì 99 tin là giả.

Nhưng không phải vẫn còn một lần ngoại lệ đó sao?

《Luận về cách khiến Vương Nhất Bác hồi tưởng lại sự hèn mọn, hoảng sợ không chịu nổi trong vòng một giây, tiện thể bê đá đập vào chân mình 》—— trích Tiêu Chiến.

"Anh xin thề chuyện với lão Bùi là giả nha, cái gì cũng không có." Tiêu Chiến chỉ tay lên trời, nghiêm chỉnh đứng đắn thề thốt.

"Vậy anh với ai là thật?" Vương Nhất Bác mím môi, nắm cằm Tiêu Chiến, bộ dạng tức giận lại không dám phát hỏa, đáng yêu muốn chết.

"Thì. . . Đối phương không phải người. . ."

Hở?

Cho nên đúng thật là có?

Vương Nhất Bác xoay người sang chỗ khác dùng sức trừng mắt nhìn anh.

"Phải. . . Là một con heo thối!"

Tiêu Chiến cười cấu má hắn, nhéo nhéo.

"Cấm nhúc nhích, để như này đáng yêu, anh phải chụp ảnh lại."

Vương Nhất Bác thả lỏng nhoẻn miệng cười, áp qua ôm Tiêu Chiến, nhốt anh vào ngực mình: "Chụp cái gì mà chụp?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn hắn, cười cợt nhả, bị hắn hôn một cái.

Vợ rất nghịch, làm sao bây giờ?

Cục nợ!

Mới vừa ổn định được một lát, đã lại nghịch như quỷ.

"Thế tiếp theo phải làm cái gì đây? Em ở trước mặt mấy ngàn vạn người xem tuyên bố lui giới tạ tội. Bây giờ khẳng định là hắc tử đang dẫn đánh từng giây một, sau đó fans của em chạy đến mắng anh. Kết quả từ một mình anh bị bạo lực mạng biến thành hai chúng ta bị chửi bới. Nào nào nào, em nói đi, em tính toán cái gì thế hả?"

Vương Nhất Bác cười hôn loạn khắp má anh: "Em có nói anh phải quan tâm không?"

"Em không đóng phim nữa, sẽ rất đáng tiếc." Ai đó lại tiếp tục thơm cắn má anh nhanh như đạn bắn.

"Ỏ? Vậy anh không diễn nữa, thì không tiếc chắc?"

Vương Nhất Bác chất vấn, dùng từ sắc bén, ngữ khí lại nuông chiều.

Một đao dịu dàng trí mạng, Tiêu Chiến bất ngờ, lại không thể phản kích, thẹn quá hóa giận chui ra khỏi ngực Vương Nhất Bác:

"Anh. . . Anh không phải ảnh đế!"

"Trong lòng em anh là ảnh đế."

Tiêu - đang gân cổ lên cãi đỏ bừng cả mặt - Chiến đột nhiên được nịnh nọt, kết hợp với nét mặt chân thành tình sâu như biển của Vương Nhất Bác, nháy mắt liền xấu hổ chẳng biến trốn vào đâu.

Làm cái gì nha ——

Anh vốn muốn lườm Vương Nhất Bác một cái, lại cười không ngừng nổi, cái lườm nửa đường biến thành một ánh mắt quyến rũ xinh đẹp.

Vương Nhất Bác giật mình nhếch miệng "Mố?", ý tứ là ——

Vẫn muốn bị thao? (Thôi tha, chưa hồi máu kịp nữa má)

Tiêu Chiến tức khắc ngoan ngoãn im lặng như gà ngậm thóc.

Diện mạo của Tiêu Chiến, là kiểu khi anh không biểu lộ gì, mọi người sẽ cảm thấy anh rất ngoan, nhưng đến khi anh thực sự khoe ra hết, ai cũng mềm lòng không chịu nổi.

Đã sớm biết tính mê hoặc của người này rất mạnh, Vương Nhất Bác vẫn bị lừa.

Hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép xoa ót Tiêu Chiến: "Tiểu não của anh rốt cuộc là đựng thứ gì bên trong vậy hả? Em hỏi anh nhé, anh không tò mò sao, mặc nữ trang trong tiểu khu bé tí còn bị phong tỏa, sao có thể huyên náo lớn như vậy?"

"Hứ, anh tất nhiên là biết. Chị Hồng nói rồi, anh đắc tội với người ta, đối phương rõ ràng là muốn trả thù, bọn họ chỉ chờ anh mắc sai lầm thôi."

"Chị Hồng có nói cho anh, anh đắc tội với ai không?"

Tiêu Chiến híp mắt đánh giá Vương Nhất Bác: "Sao? Em biết?"

Vương Nhất Bác buồn cười.

May mà còn biết đường về nhà, thỏ ngốc này mà để nhảy lung tung ở bên ngoài, quả thực là không ai quản không ai thương: "Sao em lại không biết?"

Tiêu Chiến chợt nhớ ra, hình như Vương Nhất Bác trước đoạn nhắc đến lui giới có nói qua, hắn đã biết người đó là ai, thậm chí đang nắm giữ chứng cứ.

"Cho nên là ai mới được?"

"Tề Chấn Hiên."

"Ai??"

Tiêu thỏ thỏ hóa đá tại chỗ.

Vương Nhất Bác nhíu mày: "Khó tin vậy luôn?"

Từng chung nhóm, là người bạn tốt nhất trong giới của anh, sau khi ly hôn còn từng theo đuổi anh ——

Tề Chấn Hiên?

Bộ vườn trường anh đóng cùng Vương Nhất Bác lúc mới xuất đạo, nam hai chính là Tề Chấn Hiên.

Vốn là tuyển thủ tham gia cùng một show tuyển tú, quay vài bộ phim chế tác nhỏ, có chút nhiệt độ liền lập thành một nhóm. Mà trong bộ phim này của họ, người cuối cùng bật lên được, chỉ có Tiêu Chiến và Tề Chấn Hiên.

Không phải hơn 30 vẫn chưa hiểu thế gian hiểm ác, mà vì ——

Sao có thể là Tề Chấn Hiên?

Đừng nói đắc tội với không đắc tội, quan hệ của bọn họ căn bản có thể dùng hai chữ thân thiết để hình dung.

"Em nhầm rồi Vương Nhất Bác, nhất định là thế." Tiêu Chiến nghiêm mặt nói, "Anh cảm thấy em bị ghen tuông che mờ mắt rồi."

"Tại sao? Anh cứ thế tin tưởng hắn?"

Tiêu Chiến chần chừ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.

Tiêu Chiến nhớ rõ, hồi đầu tham gia chương trình tuyển tú, anh và Tề Chấn Hiên đã rất thân nhau rồi.

Tề Chấn Hiên xuất thân chính quy, trước đó tuy rằng chưa có tác phẩm tiêu biểu, nhưng đã đi đóng phim vài năm, kiến thức cơ bản về đài từ, biểu lộ cảm xúc vốn có sẵn, giữa một đám nugu thực ra rất xuất chúng.

Mà Tiêu Chiến, nhan sắc thần tiên được nhiều người qua đường hâm mộ, cùng với cá tính thẳng thắn lại ngốc ngốc, trong quá trình ghi hình, thường xuyên bị các tuyển thủ khác ngầm xa lánh, bắt nạt.

Tề Chấn Hiên khi đó hay giúp đỡ anh.

Hắn thích chọc người khác vui vẻ, thành thật nhiệt tình, là tính cách mà Tiêu Chiến rất thích kết bạn cùng.

Sau này thành đoàn, Tiêu Chiến rốt cuộc đã hiểu ra, chán ghét lục đục nội bộ vô nghĩa của nhóm nhỏ này, nào là chia bè kết phái, cô lập người khác, so sánh địa vị, tranh chấp chuyện lông gà vỏ tỏi. Anh ngược lại càng thân thiết với Tề Chấn Hiên, bởi vì hắn đơn giản.

Hai người bọn họ lần duy nhất xảy ra mâu thuẫn là sau khi chuyện của anh với Vương Nhất Bác bị lộ ra.

Tề Chấn Hiên biết tin liền chạy xe đến nhà Tiêu Chiến khởi binh vấn tội, chất vất Tiêu Chiến, đã nói cùng nhau phấn đấu, cùng nhau lăn lộn trong giới giải trí, tại sao vừa quay đầu liền lao vào tay Vương Nhất Bác, bám víu cái danh đại đỉnh lưu.

Lần đó Vương Nhất Bác cũng có mặt.

Tề Chấn Hiên ở phòng khách lắc mạnh vai Tiêu Chiến, kích động không thôi, ánh mắt đã đỏ ngầu: "Tiêu Chiến, chúng ta đã thề với nhau, cậu quên rồi sao? Chúng ta thống nhất rồi, tự mình nỗ lực, cùng nhau bạo hồng. Rất nhanh thôi, chúng ta có thể làm được. Sau này cậu định từ bỏ sao? Cậu phản bội lại lời thề sao?"

Tiêu Chiến bị hắn lắc đau, lại sợ Vương Nhất Bác trong phòng ngủ nghe thấy: "Cậu nói nhỏ chút được không? Cậu đừng kích động. Tôi hẹn hò cùng Vương Nhất Bác, liên quan gì đến lời thề của tôi với cậu? Tôi đâu có nói từ bỏ, tôi vẫn đang cố gắng mà."

"Cậu dính vào hắn, đi loại đường tắt này, còn nói không phải bội ước?" Tề Chấn Hiên cao giọng.

Tiêu Chiến bắt đầu nóng nảy: "Đường tắt? Cậu có ý gì? Tôi ở với em ấy không phải vì cần tài nguyên từ chỗ em ấy."

"Vậy thì vì cái gì?! Vì cái gì? Cậu đừng nói với tôi là bởi vì cậu thích hắn!" Tề Chấn Hiên liều mạng lắc vai Tiêu Chiến, giọng nói đã biến thành gào thét.

Cảm thấy đối phương dần dần mất đi lý trí, Tiêu Chiến phát hoảng, vươn tay bịt miệng Tề Chấn Hiên lại.

Vương Nhất Bác vừa từ phòng ngủ đi ra, liền nhìn thấy một màn này.

Thoáng chốc, hơi thở của Vương Nhất Bác dọa Tiêu Chiến sợ đến mức lui về sau mấy bước, trong ánh mắt kia thậm chí còn có cả sát khí.

Tề Chấn Hiên cùng Vương Nhất Bác trợn mắt giằng co, Tiêu Chiến bị đẩy sang một bên.

Vương Nhất Bác từng bước đi về phía Tề Chấn Hiên, Tiêu Chiến muốn xông đến giải thích, lại bị Tề Chấn Hiên đẩy ra phía sau, chắn trước người anh ý đồ muốn bảo vệ anh. (Ai mướn?)

Hai chân vấp vào nhau, Tiêu Chiến lảo đảo một cái, chuẩn bị ngã nhào xuống đất.

Dù sao anh cũng là tiểu mơ hồ nổi danh vạn năm, hậu đậu ngã suốt ngày, Vương Nhất Bác sớm đã thành quen, theo bản năng ôm lấy Tiêu Chiến ngay trước khi anh chạm đất, hai người cùng nhau lăn một vòng trên sàn nhà.

Tiêu Chiến vừa đáp đất liền túm lấy Vương Nhất Bác hỏi ngã có đau không, tung cẩu lương trực tiếp tại hiện trường.

Dưới đất có hai người quấn chặt lấy nhau, người đứng đó có trì độn thế nào cũng nên ý thức được, nhân vật thừa ra trong màn kịch nhỏ này rốt cuộc là ai.

Tận mắt chứng kiến tất thảy, Tề Chấn Hiến từ đó không còn cố ý làm thân với Tiêu Chiến, cái gì mà "lời thề của chúng ta" cũng không nhắc lại nữa.

Về sau, trong nhóm chỉ có Tiêu Chiến và Tề Chấn Hiên đứng vững gót chân trong vòng phim ảnh, xem như vất vả lắm mới đạt được. Những người khác trong nhóm, một người cũng không giữ liên lạc.

Lại về sau, còn nghe được chuyện Tề Chấn Hiên có tư bản sau lưng.

Tiêu Chiến nhất quyết không tin.

Anh biết Tề Chấn Hiên có thực lực.

Chính anh cũng bị bịa đặt vô số lần, anh biết đây đều là lời đồn thổi vô căn cứ.

Cây cao tất bị gió tàn phá, người càng xuất sắc càng chịu nhiều điều tiếng.

Sau khi anh ly hôn, Tề Chấn Hiên đột nhiên xuất hiện trở lại, an ủi anh vượt qua khoảng thời gian thất tình rất dài.

Anh mất ngủ, Tề Chấn Hiên sẽ gọi điện nói chuyện với anh, giới thiệu mấy tọa đàm thôi miên, gửi truyện cười nhạt, meme thú vị cho anh.

Tiếp đó có một lần, có thể là do bầu không khí, cũng có thể là do người đã say mèm, hắn hỏi Tiêu Chiến, hiện tại anh đã ly hôn rồi, hắn có thể xin một cơ hội không.

Tiêu Chiến cự tuyệt theo bản năng.

Anh không thể bắt đầu bất kỳ một đoạn tình cảm mới nào, mà Tề Chấn Hiên cũng đồng ý với anh, hai người mãi là bạn tốt.

Thậm chí bộ phim mới của Vạn đạo tìm tới anh, chính là nhờ Tề Chấn Hiên giật dây bắc cầu.

Khoan đã.

Phim mới của đạo diễn Vạn?

Tiêu Chiến khôi phục lại tinh thần, nhìn về phía Vương Nhất Bác.

-----------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net