Chương 24: Nam phản diện chuẩn sách giáo khoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở wechat ra, Tiêu Chiến không phải bị đống tin nhắn chưa đọc dọa sợ, mà là vì khung chat từ trên xuống dưới hiển thị xem trước đều là một dòng chữ:

[Link] #Tiêu Chiến [Siêu thoại] #Tiêu Chiến bị bịa đặt ác ý. . .

Tiêu Chiến tùy tiện ấn bừa một cái, link liên kết lại gắn kèm tài khoản weibo UNIQ Vương Nhất Bác.

What?!

Vương Nhất Bác lại nhân lúc anh ngủ lén làm cái trò gì thế?

Anh nhanh chóng click vào đường link, lập tức chuyển tới weibo của Vương Nhất Bác.

"#Tiêu Chiến [Siêu thoại] #Tiêu Chiến bị bịa đặt ác ý ngụy tạo bằng chứng bôi đen. Người khởi xướng nếu không xin lỗi sẽ công bố thân phận, bảo lưu bằng chứng liên quan trực tiếp chuyển giao cho cơ quan tư pháp xử lý với tội danh bôi nhọ phỉ báng người khác."

Kế đó là rất nhiều ảnh chụp. Tiêu Chiến mở lần lượt từng ảnh ra xem kỹ.

Loại bài đăng kiểu này trên weibo chỉ để làm trò cho cư dân mạng xem, rất ít khi vừa lên đã tung ra bằng chứng mang tính quyết định, hơn nữa thường thường chỉ là thùng rỗng kêu to, rất khó chứng minh ảnh chụp màn hình có phải thật không, hay là thay đổi nickname ảnh đại diện, tự nhắn tin qua lại với acc phụ của mình.

Nhưng hình ảnh lần này Vương Nhất Bác đăng, chính là đoạn tin nhắn thực sự của cẩu tử nổi danh và thủy quân, thông tin đăng nhập cụ thể đã được xác minh, còn đính kèm lịch sử thanh toán của tài khoản gốc.

Đây chỉ là một phần của chuỗi chứng cứ, vậy phần còn lại chẳng phải càng bạo phát hơn sao?

Nếu chính mình không phải nhân vật trung tâm, anh thậm chí muốn vác acc phụ chạy đến khu bình luận để thúc giục!

Ăn dưa ăn lên người mình, nhân sinh vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm.

Tiêu Chiến kéo đến phần bình luận, top comment thế mà lại là của Vương Nhất Bác:

"@Hồ Vĩ"

Hồ Vĩ, nhân sĩ trong giới paparazzi, một trong hai blogger đăng bài hắc Tiêu Chiến có lượt truy cập cao nhất.

Tiêu Chiến bị dọa tới rồi.

Đỉnh lưu vòng nghệ sĩ chủ động cue đỉnh lưu vòng cầu tử, này không phải vở hài kịch tướng thanh của Quách Đức Cương biến thành sự thật rồi ư?

Quách Đức Cương:

Ở nhà ga không mua được vé, tôi hỏi cảnh sát: "Anh có biết ở đâu bán vé lậu không?"

Cảnh sát: "Tôi cũng đang tìm!"

Phụt.

Tiêu Chiến thầm nghĩ, Hồ Vĩ mà thèm để ý đến cmt của em, trời đổ mưa đỏ cho xem.

Kết quả mưa đỏ nóng nảy rơi ngay lập tức. Hồ Vĩ:

Bản thân rất hối hận về hành vi bịa đặt tin tức bôi nhọ danh dự Tiêu tiên sinh, bày tỏ sự hối tiếc sâu sắc về những thương tổn mà Tiêu tiên sinh đã phải chịu đựng, tôi chân thành xin lỗi. Tài khoản này sẽ đóng vĩnh viễn.

Mưa đỏ hóa thành mưa máu.

Tiêu Chiến nghẹn họng nhìn trân trối.

Hành vi như vậy, Hồ Vĩ không phải người đầu tiên. Có người còn đắc tội nặng hơn với các tiền bối khác, bị bức bỏ nghề cũng không ít. Nhưng có lẽ bởi vì ảnh chụp lén là thật, song phương cũng không quá rõ ràng.

Công khai giải thích, bằng chứng đanh thép giống như bọn họ, từ cổ chí kim, chính là lần đầu tiên.

Vương Nhất Bác muốn dùng cách làm này để chứng minh anh thực sự bị oan uổng.

Àii, làm sao bây giờ? Người đàn ông của anh có lúc nào mà không ngầu lòi đâu.

Bởi vì bài đăng này up trực tiếp vào siêu thoại của Tiêu Chiến, dưới khu bình luận hầu hết đều là fans của anh.

"Hàng ghế vip" ở trên đầu, từ sau sự kiện nữ trang, lại có một vài cpf nhân lúc loạn lạc trà trộn tiến vào.

Bách chiến bách thắng 1005: Vương Nhất Bác, ai là người đứng sau mau báo tên ra đi! Tay em không giữ nổi đao nữa đâu! [chặt thớt] [chặt thớt]

Seansmommy: Được rồi, hai đứa nếu muốn tái hôn, mẹ cũng không phải không thể đồng ý. [Kiêu ngạo]

Khói nổi bốn phương Kiên Quả vì Chiến mà đến: Người này tôi nhận, búa tạ cũng dám gánh. Ủng hộ anh chồng cũ nha!

Túi nhỏ của Tiêu bảo: Vương Nhất Bác, lúc trước mắng anh là em sai, cho em giải thích. [Quỳ gối]

Bách hương quả chỉ đúng không sai: a a a a a a! [khóc lớn] [khóc lớn] [khóc lớn]

Đào đào ngâm rượu ướp lạnh: chăm sóc anh cậu cho tốt, đốc thúc ăn cơm, cho ăn ít bánh mì nhỏ thôi!

Tiêu Chiến đọc đến là vui vẻ.

Ăn dưa của bản thân, vẫn có chỗ tốt, chính là trong lúc người người đang tập trung dự đoán nội dung của tập tiếp theo, kịch bản chính thức lại ở trong tay mình.

Trước lúc mở QQ xem bọn họ cắn đường, anh tính bổ sung khí huyết, lấp đầy cái bụng đói đã.

Lăn lộn đứng lên, muốn rời giường.

"Rầm ——!"

Nhức người quá, mỏi như vậy luôn?

Động cái là đau!

Getting up: Attempt=1, Fail=1 (Khởi động: Nỗ lực = 1, Thất bại = 1)

Tiêu Chiến rời giường chưa xong, đã vội ghé người lên mép giường, chôn mặt xuống chăn lông ngỗng cọ cọ.

Tối hôm qua quả thật là. . . quá mãnh liệt!

Suy nghĩ vàng khè đầy đầu giá kể giống như tóc mới nhuộm, cọ cọ mấy cái liền phai bớt màu đi thì tốt biết bao.

Mình phải cấm dục, mình phải cấm dục, mình phải cấm dục!

—— Tiêu Chiến hệt như con thiêu thân lao đầu vào chăn điên cuồng cọ cọ.

Người nào không tự hạn chế được bản thân chính là bông cúc yếu xìu!

Lúc Vương Nhất Bác đẩy cửa bước vào, tầm mắt vừa khéo là một màn như vậy.

Bé thỏ trơ trụi da thịt trơn bóng, nửa người trên vùi vào chăn như đang trốn trong đống cỏ khô, nửa người dưới bông cúc vểnh lên phơi phới trong nắng sớm.

Tiêu Chiến ngoảnh đầu lại, đối mặt với kẻ đang hoảng sợ đứng sững ngoài cửa.

"Nha! Anh không phải! Anh không có! Em đừng qua đây a a a!"

Vương Nhất Bác giơ điện thoại, đứng hình luôn rồi.

Vài giây im lặng, không ai nói chuyện.

Sau đó, vẫn là tiếng trong điện thoại đánh vỡ sự trầm mặc đáng xấu hổ này, giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên:

"Alo? Tiêu Chiến?"

Là Tề Chấn Hiên.

Vương Nhất Bác đưa điện thoại cho anh, xoay người tính ra ngoài.

Tiêu Chiến lắc lắc đầu với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác khoa tay múa chân giơ ngón cái cùng ngón út giả làm điện thoại đưa lên miệng, lộ ra biểu tình nghi vấn.

Tiêu Chiến lại gật gật đầu, rúc vào chăn, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

Vương Nhất Bác ngồi xuống.

"Alo?"

"Tiêu Chiến, thực xin lỗi." Giọng Tề Chấn Hiên nghe rất mệt mỏi.

Tiêu Chiến im lặng chốc lát, đáp lời: "Không. . . Tôi không trách cậu, không cần xin lỗi." Tề Chấn Hiên có chút vui mừng ngạc nhiên: "Thật sao? Cậu, cậu, cậu tha thứ cho tôi?"

"Tôi không tha thứ."

"Vừa rồi mới nói không trách tôi mà?"

Tiêu Chiến mím môi, nghiêm túc nói: "Tôi tin cậu bôi đen tôi, nhất định có nỗi khổ riêng, tôi có thể hiểu được, cho nên không trách cậu. Nhưng mà, tôi không tha thứ cho người đã phản bội tôi, tôi cũng có nỗi khổ của mình, hi vọng cậu hiểu cho."

Vương Nhất Bác không ngờ tới thỏ thỏ nhà mình lại cơ trí như vậy.

Thỏ thỏ giờ phút này tựa vào thành giường, chăn kéo đến ngực, cầm chắc điện thoại, biểu tình vừa cao ngạo vừa cô đơn, có lẽ. . . . .

Chỉ thiếu một điếu thuốc trên tay nữa thôi.

Vương Nhất Bác buồn cười, làm động tác "Nào, lão đại, châm lửa".

"Cậu cùng Vương Nhất Bác thông đồng với nhau đúng không? Nhục mạ tôi, hai người vui chưa?"

"Có ý gì?"

"Vương Nhất Bác nói với tôi, nếu cậu chịu tha thứ, sẽ không công bố bằng chứng còn lại. Cậu có trong sạch của cậu, tôi có đường sống của tôi. Cho nên, căn bản là gạt tôi thôi đúng không? Đùa giỡn với tôi rất cao hứng, đúng không?"

Tiêu Chiến ngước mắt nhìn Vương Nhất Bác một chút.

Gần đây chồng cũ của anh càng lúc càng quá đẹp trai rồi.

Không cần thiết phải lãng phí ánh sáng tươi đẹp vào một miệng giếng sâu thẳm tăm tối.

"Ừm, đúng, cao hứng." Thỏ thỏ nóng nảy đứng bật dậy, sói lớn ở bên cạnh vội vàng ôm xuống, "Cho nên bạo lực mạng với tôi, cũng là vì chơi vui, đúng chứ? Tôi hỏi cậu đó, chơi vui không?"

"Tiêu Chiến, cậu có biết, tài nguyên phim ảnh kia tôi phải làm thế nào mới có được không?"

"Tôi biết, mang tư bản tiến tổ."

Đầu dây bên kia trầm mặc chốc lát.

"Cậu thực sự cho rằng Vạn Tinh Huy chỉ dựa vào tiền là có thể mua chuộc được ư?"

Tiêu Chiến ngây ngốc.

Anh chỉ biết Vương Nhất Bác hẳn là chặn mất vai diễn của Tề Chấn Hiên, nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì. . . Hai người bọn họ tối qua hơi bận, chưa kịp hỏi tới.

Anh không biết Vạn Tinh Huy cần gì, cũng chẳng rõ Vương Nhất Bác đã làm gì để thu phục được đạo diễn.

Thanh âm trong điện thoại liền giải đáp nghi vấn của anh: "Ông ta không thiếu tiền, cái ông ta thiếu là một tác phẩm tốt, nền tảng phát hành và thông qua kiểm duyệt."

Quả thật là thế.

Vạn Tinh Huy thành danh đã lâu, cái ông ta đang đợi chính là một kịch bản tốt, một tác phẩm chất lượng, thứ có thể giúp ông ta loại bỏ đi hai chữ "thương mại" trong danh hiệu "Bậc thầy phim điện ảnh thương mại đại lục" của chính mình.

"Cậu cho rằng, là ai nghe nói cậu thích nguyên tác tiểu thuyết, liền tự bỏ tiền túi ra mua bản quyền, mời biên kịch về cải biên, lại dùng quan hệ đưa vào trong tay Vạn Tinh Huy? Là ai vì dàn xếp tài nguyên mà phải lên giường với kẻ chính mình ghê tởm đến muốn ói? Cậu có biết không, là ai vì cậu làm những việc này, là ai vì cậu bất chấp tất cả ký tên vào một ván bài liều mạng?"

"Tiêu Chiến, cậu chẳng biết gì cả. Bởi vì trong mắt cậu, vốn chưa từng có tôi."

Tiêu Chiến hoàn toàn chết sững.

Nếu thực sự trên tay anh đang có điếu thuốc, hẳn là tàn khói đã rơi xuống đầy giường.

Anh không biết.

Tất cả anh đều không biết.

"Sau đó, chồng cũ của cậu, chồng cũ! Chỉ bằng một đoạn thử vai gửi cho Vạn Tinh Huy!!!"

Tề Chấn Hiên rít gào đến khàn cả giọng, Tiêu Chiến nắm chặt điện thoại, khe khẽ phát run.

Thời điểm mở miệng, thanh âm xen lẫn chút nghẹn ngào: "Vương Nhất Bác cướp của cậu, cậu hận em ấy, tôi thì sao? Cậu nói đã làm tất cả vì tôi, vậy tại sao còn muốn hại tôi?"

"Ý của cậu là, muốn tôi sau khi hi sinh tất cả, trơ mắt nhìn đôi cẩu nam nam các người, ở trên màn ảnh khanh khanh ta ta, dựa vào vai diễn của tôi, thu được danh lợi, nối lại tình xưa?"

Tiêu Chiến nói không nên lời.

"Vương Nhất Bác, ha ha ha ha ha. . ."

Tề Chấn Hiên đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười vừa điên cuồng lại thê lương xuyên qua điện thoại tràn ra khắp phòng ngủ, tựa hồ nghe được cả tiếng vọng.

"Vương Nhất Bác hắn đã biết chưa, lúc cậu uống say lôi kéo tay tôi nói rất cần tôi, có bao nhiêu phóng túng? Hắn đã biết chưa, những lần cậu không ngủ được, đòi tôi đến tận nhà ngủ cùng cậu? Hắn ở bên cạnh đúng không? Vương Nhất Bác, tiếp điện thoại đi, để tôi kể hết cho nghe."

Vương Nhất Bác không thay đổi sắc mặt.

Tiêu Chiến nháy mắt suy sụp.

"Tề Chấn Hiên, đây là cách thức yêu một người của cậu sao?"

"Làm sao? Thủ đoạn cướp cậu về tay của Vương Nhất Bác, so với tôi thì quang minh chính đại hơn ư? Lễ trao giải nhân cơ hội cậu bị chuốc say, mang cậu về nhà, sắp xếp đưa người dương tính vào tiểu khu, giam cầm cậu. Không từ thủ đoạn cướp mất vai diễn của tôi, ép cậu mặc nữ trang đi xét nghiệm. Để dư luận nhắm vào cậu, sau đó mượn chương trình phát sóng trực tiếp lật lại thế cờ cho cậu. À phải rồi, thời điểm hai người đối diễn, hắn lựa thời cơ cùng cậu diễn giả làm thật đúng chứ? Cậu thích không? Cậu mỗi khi thích lên, là kiểu. . ."

Bộp.

Tiêu Chiến đập điện thoại lên tường, màn hình vỡ nát, mảnh nhỏ văng đầy đất.

---------------------



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net