Chương 27: To 'lui' or not to 'lui'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến một bên ngang bướng đầy mặt, một bên rất muốn nhảy dựng lên hô to: I do, I thực sự do, I rất muốn do, I do ngay bây giờ cũng được.

Nhưng lý trí nói với anh: Không, mày không muốn, mày không nghĩ gì hết. . .

Bởi vì như thế trông rất giống một tên ngốc bị thần kinh.

Lúc này, chuông cửa vang lên.

Là vị thần tiên nào nghe thấy lời cầu nguyện của anh vậy?

A di đà phật, Vô Lượng Thiên Tôn, thánh Allah, đức mẹ Maria, tạ ơn các ngài!

Vương Nhất Bác nhanh chóng bước ra mở cửa.

Thừa dịp Vương Nhất Bác ra ngoài tiếp đón người đồng đội bất đắc dĩ của anh, Tiêu Chiến cà nhắc mò vào phòng khách, chuồn sang phòng ăn.

Hương vị quá mê người rồi!

Vương Nhất Bác vừa dặn anh ăn nguội không ngon nữa, làm anh cực kì tò mò.

Mấy năm gần đây Vương Nhất Bác hẳn là dày công nghiên cứu kỹ năng đứng bếp, chẳng trách lại tiến bộ nhanh như vậy.

Xem hôm nay hắn cho anh ăn sơn hào hải vị gì nào?

Trên bàn bày ngay ngắn hai bát mì, hai quả trứng rán, một đĩa dưa chuột.

Ok, quả là món ăn quý hiếm lạ mắt, không ăn nhanh lúc còn nóng thực sự là rất đáng tiếc. (Đúng òy, mì nguội ai mà ăn)

Từ từ, mùi vị quen thuộc này!

Tiêu Chiến thầm nghĩ, không hay rồi, khập khiễng tiến vào phòng bếp nhìn ngó.

Wow, lão Vương đúng là không hề xem tin tức.

Vỏ mì ăn liền thịt bò dưa chua Lão Đàn* nằm ngay ngắn trong thùng rác.

*Nhà cung cấp dưa cải của hãng mì này ngày 15/3/2022 đã vi phạm nghiêm trọng luật an toàn vệ sinh thực phẩm, CCTV đưa tin, trong quy trình sản xuất dưa cải được ngâm trong hố đất, công nhân không đeo bao tay, đi chân trần hoặc là đi dép lê. Sau sự kiện ngày 15 tháng 3, sản phẩm mì thịt bò dưa chua đã không thể tìm kiếm trên toàn bộ các sàn mua sắm thương mại như Taobao, Pinduoduo, JD.

Cáo từ!

Tiêu Chiến xoay người đi ra, không cẩn thận dùng chân bị thương chống đỡ sức nặng cơ thể, đau điếng người, trọng tâm xiêu vẹo.

Ừm. . . .

Nhà này của Vương Nhất Bác sau này anh không ở nữa, nó phạm phong thủy với anh!

Chẳng lẽ biệt danh đi trên đất bằng cũng ngã của anh từ giờ sẽ biến thành đang đứng thẳng cũng ngã được ư?

Tiêu Chiến nhắm mắt chịu trận, chuẩn bị nghênh đón mặt đất dấu yêu.

Ơn trời, không có.

Vương Nhất Bác đi vào, thuận tay vớt anh lên.

Không hổ là minh tinh trời sinh, bàn tay vàng trong làng thuận tiện.

Ôm ngang người Tiêu Chiến ngồi xuống ghế, Tiêu Chiến ngay ngắn đáp lên đùi hắn.

Đệt.

"Chân bị thương xong ngốc luôn rồi phải không, ở trong này nghịch ngợm cái gì?"

"Vương Nhất Bác em không biết hả, mì em nấu là mì dưa chua Lão Đàn! Không ăn được đâu."

Vương Nhất Bác nghi hoặc trong chốc lát, dứt khoát vứt bỏ chính kiến cơ bản.

So với Baidu, hắn càng tin tưởng khả năng lướt mạng 5G của Tiêu Chiến hơn.

"Không có hướng dẫn, em chỉ đành nấu cái này." Cún bự ủy khuất.

"Sao lại không có hướng dẫn?"

"Ca, anh nhắc em nhớ đấy à, điện thoại của em là bị ai đập hỏng?"

"Phụt. Vương Nhất Bác, cáo từ!"

Tiêu Chiến giãy giụa tính đứng dậy, lại bị Vương Nhất Bác ấn chặt vào đùi hắn.

"Anh đè lên em, anh nặng, em đau. Em để anh đứng lên đi."

Đương nhiên nguyên nhân thực sự không phải chỉ có mỗi cái này, mà còn bao gồm cái thứ cứng rắn nào đó đang chọc chọc vào mông anh.

"Em có đồ ngon. Anh ngồi ngoan em liền cho anh ăn."

"Có quỷ mới tin em. Em có món ngon còn cần dùng đến mì dưa chua chắc?"

"Em vừa mới có."

"Mấy tháng rồi?"

"Em. . ." Vương Nhất Bác ấn lên lưng Tiêu Chiến, vỗ bốp vào mông anh mấy cái, mắng câu nào đánh câu đó, thực ra cũng không đau lắm, "Thì là Khang Sư Phụ 3+2, nước ép dương mai, chocolate lớn, với một phần tiểu long khảm nữa thôi. Có ăn không?"

"Làm gì? Em cho rằng mua nhiều đồ ăn vặt như vậy là có thể mua chuộc được anh sao?" Tiêu Chiến nhéo nhéo má sữa của tiểu trư trư, "Nói thật cho em biết, mỗi bánh 3+2 là mua đứt được anh rồi nha. Anh ăn với!"

Vương Nhất Bác cười chiều chuộng: "Vậy anh ngồi ngoan không chạy lung tung, được không? Chỉ giỏi làm loạn thôi."

Tiểu long khảm vừa đặt lên bàn, lát sau đã bị tiêu diệt sạch sẽ.

Vương Nhất Bác ngồi một bên dùng thìa đút nước ép dương mai ướp lạnh cho anh, pha chế xong liền giao đến luôn nên vẫn còn bọt. Vương Nhất Bác viện cớ còn quá nhiều bọt, không để Tiêu Chiến tự uống, thực chất chỉ là không muốn Tiêu Chiến ăn lẩu nóng xong lại nhai một đống đá mà thôi.

"Vương Nhất Bác bản lĩnh của em lớn thật ha, tiểu long khảm em cũng biến ra được."

"Không phải em làm."

"Thế thì ai?"

"Anh nhớ lần xét nghiệm thứ hai không, có mấy cô gái vừa chạy vừa khóc đó? Hình như là fan cp của chúng ta. Bọn họ gửi ở phòng bảo vệ một đống đồ ăn, phòng bảo vệ chứa hết nổi, mang lên tận nhà mình."

"À."

Tiêu Chiến thầm nghĩ: Bách Hương Quả nhà anh sao lại đông thế nhỉ?

Nghĩ nghĩ, không khỏi nhớ đến topic cắn đường trên QQ, cực kì muốn vào cắn ké một miếng.

Cầm điện thoại lên, trái tim lại trùng xuống.

Ngoại trừ cắn đường, thế giới internet vô cùng phức tạp. Ân oán với Tề Chấn Hiên, tuyên bố lui giới của Vương Nhất Bác, sự kiện bạo toàn mạng của anh. . .

Vương Nhất Bác thấy sắc mặt anh xụ xuống, tưởng rằng anh để ý chuyện riêng tư của mình bị phơi bày ra ánh sáng, cố gắng giải thích: "Cái này đều là do em, em nhận lỗi với anh. Nhưng mấy thứ này cứ để ở phòng bảo vệ cũng làm khó họ."

Tiêu Chiến hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy ánh mắt khẩn thiết của Vương Nhất Bác, trong lòng tê rần.

"Đương nhiên phải trách em, đều tại em, tại em không tái hôn với anh sớm một chút. Tình thú của phu phu hợp pháp, bọn họ quản được sao?"

Vương Nhất Bác giật hết cả mình, hai mắt tự dưng tròn xoe: "Vợ, anh nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa."

"Biến. Lời hay không nói hai lần, không nghe thì quên đi." Tiêu Chiến kiêu ngạo bĩu môi.

Vương Nhất Bác quay đầu qua chỗ khác trộm cười, thỏ có cái lý của thỏ. Lát sau thực sự không nín được, hô hố cười cong cả thắt lưng.

Cười đến mức phát hỏa, hun hai má Tiêu Chiến đỏ bừng. Chẳng qua một chân đã tàn, bằng không Tiêu Chiến thề phải lấy cái mạng nhỏ của Vương Nhất Bác, cười như tên khùng tên ngốc vậy.

"Em cứ vui vẻ đi, anh đảm bảo bây giờ em mà lên mạng, cẩu tử đều đang ép em lui giới cho xem."

"Lui thì lui thôi."

"Vương Nhất Bác! Em không thể nghiêm túc một chút sao?" Thấy Vương Nhất Bác còn ngây ngô cười. Tiêu Chiến không thèm nhắc nữa, "Em không lo lắng à? Vậy em nói cho anh biết đi, em chuẩn bị tuyệt chiêu gì rồi?"

"Không có. Em nói thật, lui thì lui."

"Vương Nhất Bác!"

Tiêu Chiến bắt đầu tức giận. Hôm trước xem Vương Nhất Bác trên sóng trực tiếp dễ dàng tuyên bố bản thân sẽ giải nghệ anh đã cảm thấy sốt ruột, loại chuyện này không thể nói giỡn.

Sợ Tiêu Chiến giận dỗi, Vương Nhất Bác lập tức ngồi ngay ngắn, khụ khụ, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, anh không cần lo lắng."

Tiêu Chiến chỉ thấy hoảng hốt.

Trước đây điều làm anh chán ghét nhất chính là Vương Nhất Bác cái gì cũng không chịu nói với anh, kêu anh không cần quan tâm, nói anh đừng quản cái này đừng quản cái kia, thường xuyên lặp lại khiến bọn họ xảy ra bất hòa.

Nhưng hiện tại, anh bỗng nhiên hiểu ra, Vương Nhất Bác là đang bảo vệ anh, Vương Nhất Bác thương anh.

Anh có chút mềm lòng, dịu dàng hỏi: "Anh chỉ muốn biết tính toán của em, em khẳng định sớm đã có cách rồi, không nói với anh được ư?"

Quả nhiên, thẳng nam thối đều là ăn mềm không ăn cứng.

Vương Nhất Bác cười chua xót: "Em nói thật, lui chính là lui. Nếu em không tuyên bố ngay trên sóng livestream, người lui giới bây giờ chính là anh đó!"

Đúng là như vậy.

Tiêu Chiến thầm nghĩ.

"Mặc dù em tung ra bằng chứng Tề Chấn Hiên bôi đen anh, cẩu tử chưa hẳn đã bỏ qua cho em. Em để lộ điểm yếu như vậy, phe đối thủ nhất định bắt lấy cơ hội công kích em, thật sự sẽ bị bọn họ ép lui giới đó!" Tiêu Chiến có chút nóng vội.

Anh biết Vương Nhất Bác tuyên bố công khai như vậy là vì muốn bảo vệ anh, sắp bị hắn làm cảm động đến tinh tẫn nhân vong rồi.

Nhưng suy nghĩ nghiêm túc lại, chỉ còn tự trách cùng âu lo.

Mới vừa cầm cúp ảnh đế đã giải nghệ, đem đến tai họa to lớn như vậy cho Vương Nhất Bác, anh không cách nào tha thứ cho chính mình.

"Lui thì lui thôi."

"Không phải. . .Em. . .Sao em có thể nghĩ như vậy chứ?"

Tiêu Chiến buồn bực.

Vương Nhất Bác trong ấn tượng của anh là một tam lang liều mạng, công việc chính là trời của hắn, đất của hắn, không khí của hắn, vui vẻ của hắn.

Hắn ra ngoài lăn lộn từ khi còn rất nhỏ, căn bản không giống bông hoa trong nhà kính học hành chăm chỉ từng bước tốt nghiệp đại học như Tiêu Chiến.

Lúc trước anh nghe Vương Nhất Bác nói sẽ lui giới, tưởng rằng hắn mệt mỏi oán trách thế thôi, sau này càng nghe càng thấy hắn nói thuận miệng.

Tóm lại, anh tuyệt đối không tin Vương Nhất Bác thực sự OK với chuyện giải nghệ.

"Nghỉ rồi có thời gian chăm anh mà!" Vương Nhất Bác cũng có chút nóng nảy.

"Hả?" Tiêu Chiến cả kinh, trong lòng lập tức đau xót.

Vương Nhất Bác nhìn biểu tình "Tôi không phải tôi không có tôi vô tội" của Tiêu Chiến liền bực bội, lấy tay cào tóc:

"Anh chính miệng nói qua cái gì, anh không nhớ nữa sao?"

"Anh nói cái gì?"

"Anh nói, ngày nào cũng chẳng có ai ăn cơm cùng anh, lúc anh khổ sở em không ở bên cạnh, chuyện vui lại không thể chia sẻ với em. Anh còn hỏi em tại sao lại nhận nhiều như phim như vậy, thích đóng phim hơn thích anh. Anh nói chúng ta giống bạn cùng phòng, đi tới đi lui nhiều sẽ tách nhau ra. Anh còn nói trong hai người chúng ta, phải có một người nghỉ ở nhà, không phải em thì chính là anh, bằng không thì không thể sống với nhau lâu dài. Này không phải đều do anh nói sao?"

"Anh nói thế á?"

"Làm sao, nói xong không nhận?"

Này. . . . Có hơi xấu hổ ha.

Nghe cứ thấy. . . Giống giống những lúc anh quấn Vương Nhất Bác thường hay nói mấy lời buồn nôn như vậy.

Nhưng mà, ai lại coi mấy lời vớ vẩn này là thật được chứ?! (Dạ có mỗi chồng anh)

Lương tâm Tiêu Chiến đùng đùng trỗi dậy, tiện đà hóa thành một trận đau đớn.

Chồng của anh trong ba năm xa cách kia, chẳng lẽ đã đem tất cả những lời nói, những cảm xúc tiêu cực trong quá khứ, hết lần này đến lần khác tự quất lên chính mình, cho rằng đó chính là nguyên nhân bọn họ ly hôn?

Anh ngồi ở bàn ăn, yên lặng đỏ mắt.

Thấy anh lại bắt đầu ủy khuất, Vương Nhất Bác ngồi một bên lẩm bẩm, thôi toi rồi.

Hắn đứng dậy bước ra sau lưng Tiêu Chiến, xoay người ôm anh, xoa đầu anh, nhẹ giọng nói: "Ngoan nhé, việc này không thể đổ lên đầu anh được, em đã nói là em sai mà, được không? Đừng mất hứng nhé."

Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác, ngẩng đầu chăm chú nhìn vào mắt hắn, lắc lắc tay hắn:

"Nhưng mà bây giờ anh không muốn em lui giới. Phải làm sao đây?"

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, có phải do hắn nuông chiều quá tay rồi không, trên đời còn có người nhiều lý lẽ như vậy sao?

Được rồi.

Nhận mệnh.

Không phải đã viết thành bài hát rồi đấy à?

Yêu là mê tín thiên thời địa lợi.

Mê tín là gì?

Ý nghĩa của nó là tin tưởng mơ mơ màng màng.

Chủ yếu là người quay về rồi, đang rúc trong ngực hắn đây, hiện tại lại nhìn hắn đáng thương ấm ức như vậy, hắn có tức giận cũng lười so đo.

"Vậy không lui. Nhưng phải nói trước, nếu sau này em chọc giận anh, anh phải nói cho em biết, không được đang yên đang lành thì đòi ly hôn, chia tay. Anh có đồng ý không? Anh đồng ý đi rồi em không lui nữa."

"Anh không chia tay! Sao em cứ nhắc đi nhắc lại vấn đề này thế? Toàn là em nói, anh chẳng nói gì cả."

Hơ, ba ba tự dưng nổi nóng.

"Em về sau ngày nào cũng nói ly hôn, nói chia tay, vốn không có chia cũng bị em lải nhải thành chia thôi."

Tiêu Chiến càng nói càng ủy khuất.

"Anh bị làm sao ấy?!"

Vương Nhất Bác ngây ngẩn cả người.

Ơ, không đúng, nghe sao cũng ra cái bẫy?

Tính làm gì? Lại định lừa gì mình?

Nghĩ đến đây, khóe miệng không nhịn được hớn hở cong lên.

-----------------------

Nghe khùng khùng trẩu trẩu thế thôi, chứ bọn yêu nhau nó nói chuyện với nhau thế thật đấy các bạn, chỉ nghiêm túc mấy câu đầu thôi, được một tí là lại cãi nhau um lên :)) Đấy là thấy bọn bạn nó thế, chứ có người yêu đâu mà biết :)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net