Chương 29: Thực phẩm thay thế đỉnh chóp nhất của chó chăn cừu Đức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên thực tế, Hàn Ái Thù căn bản không dùng hết thời gian một giờ liền tra ra được trò mèo ba năm trước của Tề Chấn Hiên, Tiêu Chiến biết tin liền giơ ngón cái với không khí.

Không hổ là đội quân át chủ bài của Vương ảnh đế.

"Anh Tiêu, không biết anh có tiện nói với tôi, anh cần tư liệu này, là để làm gì không?"

Tiêu Chiến nheo mắt nhìn về phía Vương Nhất Bác, đối phương gật đầu với anh.

"Không có gì bất tiện cả, tôi chỉ muốn Tề Chấn Hiên ba năm trước trong lúc tôi bị bạo lực mạng có phải đã nảy sinh toan tính, và rốt cuộc là hắn tính toán cái gì."

Hàn Ái Thù trầm mặc chốc lát: "Tôi hiểu rồi."

"Nhưng tôi không hiểu." Tiêu Chiến cảm giác lời nói của cô có chút không đầu không đuôi, "Chuyện này. . . Nếu như cô đã tra được rồi, có thể nói ra được không?"

"Dùng chút thủ đoạn, sợ làm bẩn mắt anh. Dù sao, tôi còn. . . Nhất Bác là sếp của tôi, cụ thể nên làm thế nào cần nghe ý tứ của sếp. Mong anh hiểu cho."

Tiêu Chiến trong lòng lộp bộp một tiếng.

Tư liệu này rốt cuộc xấu xí âm u đến mức độ nào mà lại khiến Hàn Ái Thù cảm thấy không nên nói với anh?

Vương Nhất Bác nhanh tay cướp điện thoại, tắt loa ngoài, đi vào phòng sách.

Nội dung sau đó, cụ thể thế nào, Tiêu Chiến không rõ.

Anh ngơ ngác nhìn bàn ăn, trong đầu không nhịn được chiếu ra một bộ phim điện ảnh.

Thời điểm gian nan nhất, anh làm thế nào đương đầu hết thảy, hiện giờ nghĩ lại, trí nhớ bỗng dưng trở nên rất mơ hồ.

Duy chỉ một cảnh tượng, anh quên không được.

Đó là ở nhà cũ của anh và Vương Nhất Bác, các phòng tuy rằng đều bình thường, nhưng thắng ở chỗ có một chiếc bồn tắm rất lớn, bên cạnh bồn tắm là cửa sổ sát đất, có thể dễ dàng quan sát phong cảnh dưới lầu.

Tiêu Chiến vẫn luôn cảm thấy thiết kế này cực kì hiếm thấy, chẳng lẽ thực sự có người chẳng kiên nể gì tắm bên cửa sổ? Này không phải đặc biệt giống khung cảnh trong gv à?

Sau khi kết hôn, trừ khi bị Vương Nhất Bác quấn lấy, anh rất ít khi dùng bồn tắm lớn, nếu có cũng nhất định kéo rèm.

Dưới sự phẫn nộ của cộng đồng mạng, thật lâu thật lâu không có lịch trình, chồng lại không ở bên cạnh, anh thường xuyên cảm thấy thời điểm chạng vạng trôi qua thực khó khăn.

Khi đó anh còn chưa biết một vài kích thích tố trầm cảm sẽ phóng thích mạnh nhất vào lúc hoàng hôn, anh chỉ biết bầu trời dần dần mờ nhạt, vật thể trong phòng dần dần chìm vào bóng tối mù mịt, chút nắng cuối ngày từ cửa sổ chiều vào, độ sáng còn chẳng bằng bật đèn lên xong tắt ngay, anh nảy sinh xúc động mãnh liệt muốn tự mình hại mình.

Vì thế anh cởi bỏ quần áo, xả đầy một bồn nước lạnh, đem thân thể ngâm vào trong nước, cảm nhận tốc độ lưu thông của máu chậm lại, dần dần đông cứng.

Sau đó nghiêng đầu chậm rãi chìm xuống, thẳng đến khi mực nước ngập qua con ngươi.

Tốc độ tối đi của bầu trời giống hệt tốc độ của vật rơi tự do, ở nơi giao hòa giữa hoàng hôn và đêm đen đạt tới vận tốc nhanh nhất.

Không trung rộng lớn ngoài cửa sổ, trầm xuống nhanh chóng đến mức bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, ánh đèn neon vụt sáng soi bóng lên mặt nước trong bồn, mảnh vỡ rơi đầy đất, tinh tú bay đầy trời.

Bởi vì rất lạnh, anh cả người cứng ngắc, xúc động bỏng cháy không tên thôi thúc trong thân thể bởi vì trì độn cứng ngắc mà bị khuyên lui.

Ví như, lười chết, cho nên còn sống.

Đêm đen buông xuống, đoạn thời gian khó khăn lại bị hủy bỏ đi một lần.

Anh để thân trần từ bồn tắm đứng lên, đi ra, lau khô nước trên người, mặc áo, bật tất cả đèn điện trong nhà.

Dưới ánh sáng huy hoàng, đối diện với kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ trong gương, nói một câu:

"Tiêu Chiến, chúc mừng mày, lại một lần nữa chết không thành. Sống rồi, rất tuyệt, giỏi lắm."

Không biết vì sao, cảnh tượng đó anh vẫn luôn gặp lại trong mơ, hết lần này đến lần khác nhớ tới.

Không phải đau, hay nói đơn giản là không đau.

Càng giống như một đoạn tu hành. Một hồi độ kiếp.

Một lần hoàng hôn là một lần xoay chuyển kinh luân.

Một lần lại một lần, chính là cuộc sống, chính là luân hồi.

Niết bàn trùng sinh từ trong liệt hỏa, là một Tiêu Chiến hoàn toàn khác.



Thời điểm Vương Nhất Bác từ phòng sách đi ra, biểu tình rất tối tăm.

Tiêu Chiến thầm nghĩ, chẳng lẽ Tề Chấn Hiên tội ác tày trời đến mức Vương Nhất Bác hàn huyên đã nửa giờ rồi vẫn còn bực bội?

Kết quả đối phương duỗi tay ra với anh, màn hình điện thoại chói lọi đập vào mặt, một người mặc quân phục, ảnh đại diện đại soái trong tư thế quân đội khôi ngô tuấn dật, từng hồi từng hồi chuông "tăng tăng tăng tằng tắng tắng tằng tằng tằng" reo vang.

What?

Trần Vũ gọi video cho anh?

Anh cẩn thận cầm điện thoại, nhấn nút nghe.

Vương Nhất Bác đứng bên cạnh xoa thắt lưng, không có ý rời đi.

"Alo, Vũ ca, đang bận gì thế?" Tiêu Chiến đối với cảnh sát nhân dân luôn luôn vừa kính vừa sợ.

Trần Vũ lập tức nhập vai: "Không có việc gì, đang rảnh."

Aiza, sao có thể mặc một bộ đồng phục cảnh sát đẹp trai như vậy để đi phạm quy chứ hả!! —— Nội tâm Tiêu Chiến mãnh liệt rít gào.

Nhưng Trần Vũ làm mặt chính khí đến mức Tiêu Chiến cảm thấy giây tiếp theo hắn sẽ nghiêm nghỉ, chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn sau đó hô vang một câu: "Gần đây các vụ lừa đảo qua internet liên tục xảy ra. Toàn bộ người dân vui lòng tải app trung tâm phòng chống gian lận quốc gia về thiết bị di động!"

Tải, tải, lập tức tải ngay.

Tiêu Chiến tự dưng chột da: "Anh họ với anh đều bộn bề nhiều việc ha, khó xử lắm mới dám quấy rầy."

Trần Vũ tiếp tục xụ mặt: "Nghe nói em muốn tìm đội trinh sát, làm sao, gặp phiền phức?"

Khoan đã, đây là ngữ điệu thẩm vấn phạm nhân à?

Tiêu Chiến ngây ngẩn cả người.

"Anh chỉ muốn nhắc nhở em, gần đây dịch bệnh căng thẳng, tài chính địa phương túng thiếu, KPI của cục thuế vụ cao quá đáng, đội trinh sát đang ở bên đó hỗ trợ điều tra. Hai đứa là minh tinh, phải nộp thuế thì nhanh chóng nộp, phải bổ sung thì nhanh chóng bổ sung. Một khi để trinh sát can thiệp vào, thủ đoạn của bọn họ không ít đâu."

Nội tâm Tiêu Chiến trợn trừng mắt xem thường.

Không phải, anh họ Cố Ngụy của anh rốt cuộc đã nói bậy gì với Trần Vũ thế?

Tuyết rơi tháng sáu, anh từ nguyên cáo biến thành bị cáo trong vòng một giây, thật sự là so với Đậu Nga* còn muốn oan hơn!

*"Oan Đậu Nga" là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất "Đông Hải Hiếu Phụ" trong "Liệt Nữ truyện". Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng.
Trong vở kịch có một màn cảm động lòng người sâu sắc, Đậu Nga trước khi bị hành hình đã phát ra ba lời thề như đinh đóng cột với quan giám trảm: 1. Nếu tôi bị oan, thì "đao chém qua đầu một giọt máu nóng cũng sẽ không rơi xuống đất mà sẽ bắn lên trên dải lụa trắng kia"; 2. Nếu tôi bị oan, thì "sau khi thân chết, trời sẽ giáng tuyết dày ba thước, đắp lên thi thể tôi"; 3. Nếu như tôi bị oan, sau khi tôi chết thì "từ giờ trở đi, Sở Châu này sẽ hạn hán trong suốt 3 năm liền".
Lời thề của Đậu Nga ngay sau đó đều đã ứng nghiệm: Máu bắn lên dải lụa trắng, tuyết rơi tháng 6, vùng Sở Châu đại hạn 3 năm.

"Không phải, Vũ ca, anh hiểu lầm rồi. Em vẫn đóng thuế đầy đủ mà."

Trần Vũ ngoẹo đầu, trừng mắt nhìn, ý tứ là: vậy thì tìm trinh sát làm cái quỷ gì?

Tiêu Chiến ngắc ngứ một giây.

Cố Ngụy nói không sai, chồng nhà anh quả thật là thực phẩm thay thế đỉnh chóp nhất của chó chăn cừu Đức. (Chả hỉu)

Máu cũng chảy ra rồi này đệt mẹ.

Thấy Tiêu Chiến ấp a ấp úng, Vương Nhất Bác kéo ghế bên cạnh Tiêu Chiến ra ngồi xuống, bình tĩnh thêm thoại: "Vũ ca, anh ấy nói không rõ, để em giải thích thay."

Quả nhiên sau khi đẩy qua cho Vương Nhất Bác, hai thẳng nam nói chuyện trơn tuột như chocolate quét dầu bôi trơn vị rau mùi. (Chắc nghỉ ăn rau mùi quá)

 Trần Vũ đối với giới giải trí không hiểu biết nhiều, nhưng đối với pháp luật tội phạm khứu giác cực kì nhạy bén. Vương Nhất Bác trình bày sơ qua về hành vi của đoàn đội Tề Chấn Hiên, lập tức khiến Trần Vũ hứng thú.

Rất nhanh, hai người liền mở phòng họp.

À, phòng gì á, phòng hội nghị Đằng Tấn nha.

Tiêu Chiến bị cướp điện thoại cực kì nhàm chán, định bụng đi nấu cơm, nhưng mấy ngày hôm nay quen thói ăn sẵn đồ Vương Nhất Bác nấu, chán gần chết, lại bắt đầu nhớ thương diễn đàn cắn đường trên QQ.

Ngay lập tức phóng vọt vào phòng sách, gặt hái niềm vui cả ngày.

Mở máy tính, đăng nhập QQ, anh tức khắc kinh ngạc đến phát ngốc.

Diễn đàn cắn đường kia, đầy ặc.

500 người, xôm tụ giòn giã.

Anh nhanh chóng ấn vào, suýt nữa thì bị tốc độ nhảy bình luận làm cho hoa mắt chóng mặt.

"Vương Nhất Bác có thể lo liệu, thật đấy!"

"Tiêu Chiến anh điên à, ly hôn với một người đàn ông như vậy, anh không có tim!"

"Motor có bản lĩnh thì đừng mò vào đây, cút cút cút."

"5555, fan only mất nhà rồi, mấy người còn định đuổi tôi đi đâu?"

"Vợ chồng son bây giờ đang làm gì nhỉ?? [cười xấu xa]"

Tiêu Chiến thầm nghĩ: đang thượng tôn pháp trị, không thể tưởng tượng được đâu ha ha ha.

Tiêu Chiến nằm liệt vạn năm đột nhiên có loại xúc động rất muốn lên tiếng.

Vì thế, anh lộp bộp nhảy vào:

"Khẳng định là cùng chồng lên kế hoạch tìm cách lật ngược thế cờ."

Ấn Enter.

". . . Ủa ai thế?"

"Thông tấn xã à??"

"Đá ra đi."

Ớ này! Có nói đạo lý không thế!

Fan only không đá, đá chính chủ?

Cái quỷ gì thế? Quy tắc ở đâu?

"Sao lại đá tôi, làm vậy mà được à?"

"Không có việc gì, các người đối xử tốt với rùa bú bình chút đi, không biết gì thì bạn cứ vào weibo tra là ra nhé người đẹp, mau vào weibo đi. Vương Nhất Bác tung bằng chứng part 2 ra rồi. Sảng khoái! Chị em trong diễn đàn một nửa đã xuất chinh vào weibo của Tề Chấn Hiên, bạn vào quảng trường nhìn chút đi, cảm nhận thử xem."

Hình như là bình luận của admin.

Không phải, sao tôi có thể là rùa bú bình được chứ!

Các người mở to mắt ra mà nhìn xem niên đại của tôi to đùng cỡ nào, tức chết tôi rồi.

Tiêu Chiến chỉ đành thoát ra khỏi diễn đàn cắn đường, chạy vèo một cái sang weibo.

Cừ thật, Vương Nhất Bác thực sự tung chiêu rồi.

Nhưng mà cũng chẳng có gì, tư liệu bằng chứng này anh không muốn xem, một chút cũng không muốn xem.

Là chuyện xấu của Tề Chấn Hiên, cũng là lịch sử đen nhất cuộc đời anh.

Ngón chân nhức mỏi, bất động không muốn đi ra phòng khách.

Chẳng ngờ, một bình luận của Vương Nhất Bác lại thu hút được lực chú ý của anh.

"Hy vọng người hâm mộ tiếp nhận thông tin một cách lý trí, không ỷ vào quyền tự do ngôn luận phát biểu lung tung dưới weibo của những người không liên quan. Không dùng bạo lực mạng để chống lại bạo lực mạng. Pháp luật chính nghĩa có thể đến muộn, nhưng quyết không vắng mặt."

Đây chính là ý tứ của Tiêu Chiến.

Bị lời nói khôn ngoan sắc xảo làm cảm động không chịu nổi.

Fan mất lý trí từng gây ra cho anh thương tổn rất lớn, nhưng anh mãi mãi tin tưởng vào bọn họ, chỉ là nhất thời lầm đường lạc lối, tin tưởng vào tình yêu của bọn họ, vĩnh viễn đơn thuần như ngày đầu tiên. Nhưng phải dẫn dắt thế nào, vẫn khiến anh đau đầu.

Vương Nhất Bác nói rất hay, dường như cũng báo trước hành động tiếp theo.

Chẹp chẹp, không hổ là. . . . . . 

Chồng mình.

Tùy tiện lướt xuống, ngoại trừ Hồ Vĩ lần trước lên tiếng giải thích sau đó rút lui, một số tài khoản của các doanh tiêu hào khác đã bị khóa.

Weibo của Tề Chấn Hiên quả thực đang bị tấn công, căn bản fan của hắn không có sức lực chống đỡ, hầu hết đều chán nản rời khỏi trận địa.

Fan Tiêu Chiến càng thêm mười phần khí phách.

Lời hô hào của Vương Nhất Bác chẳng qua chỉ khiến bọ họ thay đổi phương thức âm dương quái khí mà thôi.

"Đến chỗ của ca ca nhà tao lấy tiền nha, 5 mao tiền một ảnh đã nhớ chưa? [kinh ngạc đến ngây người] [kinh ngạc đến ngây người]"

"Phòng làm việc của ca ca nhận thu thập ảnh chụp, thật giả đều thu, 5 tệ một ảnh. [icon bắc loa]"

"Bạn hữu đẹp đẽ nhân cách tốt thành tích tốt như vậy, sao có thể bôi nhọ người ta? Thuê hẳn nhà văn về viết tiểu thuyết dựng chuyện xong trả thù lao cao vút à. @z.x Tề Chấn Hiên"

Phụt.

Không cần thiết phải thế đâu các bảo bối.

Tiêu Chiến nghiến răng ken két tắt tab trang chủ của Tề Chấn Hiên.

Sau đó anh liền phát hiện một nhiệt sưu mới cứng: Bùi Xung nói Tiêu Chiến không phải. . . . .

Không phải cái gì?

Tiêu Chiến trực tiếp mở weibo của Bùi Xung.

Bùi Xung:

"Nhìn hot search gần đây có chút cảm thán. Tôi biết Tiêu Chiến không phải kiểu như các người nói. Hợp tác với Tiêu Chiến hai lần, cậu ấy chính là diễn viên trẻ lạc quan nỗ lực. Văn hóa vòng fan đối với diễn viên luôn tạo thương tổn rất lớn, mong các vị khẩu hạ lưu tình."

Thời gian đăng bài hóa ra lại là buổi sáng hôm qua.

Lúc đó Vương Nhất Bác còn chưa lên sóng 'Sợ yêu' đâu.

Làm sao bây giờ tự dưng lại lên hot search?

---------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net