Chương 31: Túi bánh bao trên trán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác vào cửa, trông thấy Tiêu Chiến tâm tình vui vẻ ngâm nga hát, đang đứng cạnh bồn rửa ở phòng bếp cắt tỉa hoa hồng.

Phòng bếp nằm trọn ở góc của căn hộ, cùng một phiến cửa sổ dài nhìn toàn cảnh, hệt như bức tranh phong cảnh khảm trên tường gạch men sứ phong cảnh Bắc Âu. Người nào nấu cơm ngẩng đầu lên liền có thể qua sát cây cối xanh um tươi tốt dưới lầu, tâm tình sẽ được cảnh vật sâu thẳm trầm tĩnh chữa lành.

Tiêu Chiến đặt bình hoa lên mặt bàn phía trước cửa sổ, vừa ca hát vừa lao động.

Bản thân bức họa vốn đã rất đẹp, người ở cửa dừng chân lại hồi lâu.

Thời điểm Vương Nhất Bác đặt cọc căn nhà này, hắn cùng Tiêu Chiến còn chưa ly hôn.

Tiêu Chiến đột ngột mất đi toàn bộ công tác, không dám ra cửa, làm gì cũng không vui vẻ nổi. Hắn thỉnh thoảng xin nghỉ phép ở đoàn làm phim để quay quảng cáo, nếu trống thời gian dù chỉ là nửa ngày, cũng phải chạy một vòng về nhà.

Đã lâu rồi hắn không được thấy, Tiêu Chiến vui vẻ bổ nhào vào lòng hắn, hoặc nhảy thẳng lên người hắn, dùng chân kẹp chặt hông hắn, bị hắn ôm lấy xoay vòng vòng.

Giống như một lần xa cách đều là một lần cửu biệt trùng phùng.

Khoảng thời gian đó mỗi khi về đến nhà, chờ đợi hắn luôn là cả đống bực tức, hầu hết đều là phàn nàn về nhà ở.

Ví như, căn nhà rõ lớn nhưng không hề có không gian riêng tư, không để ra một khoảng làm ban công cảm giác rất ngột ngạt, phòng thừa thì ít, đều bị Vương Nhất Bác chiếm làm của riêng, phòng bếp quá nhỏ, vừa tối lại không có cửa sổ.

Vương Nhất Bác hoàn toàn hiểu được.

Ngày nào cũng buồn chán ngồi ở nhà, tóm lại sẽ dần dần phát hiện ra những chỗ không hài lòng.

Tựa như một người đối mặt với một người khác mỗi ngày, cũng sẽ phát hiện đối phương có rất nhiều khuyết điểm.

Vừa vặn lúc đó tiểu khu bên này bắt đầu bàn giao.

Xem qua một lần hắn liền quyết định mua, chủ yếu là ngôi nhà này hoàn hảo tránh được tất cả các điểm bom của Tiêu Chiến.

Hắn vừa đứng trong gian nhà mẫu, vừa tưởng tượng đến khoảnh khắc trao chìa khóa cho Tiêu Chiến anh sẽ cao hứng phấn khích thế nào, nhào vào lòng hắn đòi ôm đòi hôn như thế nào.

Đáng tiếc, thời điểm hoàn thiện nhà, bọn họ đã ly hôn.

Vương Nhất Bác khi ấy không nghĩ tới, có lẽ một ngày nào đó, hắn vẫn có thể đem chìa khóa đặt vào trong tay Tiêu Chiến.

Hắn lặng lẽ đi qua, từ phía sau vây lấy người đang bận rộn cắm hoa.

Lông tóc cún bực chọc anh ngứa ngáy, Tiêu Chiến rụt bả vai muốn trốn. Cún bự đằng sau lại không thuận theo, dính chặt lấy anh.

"Có đồ này muốn cho anh."

"Làm gì? Anh mới không thèm đâu."

"Em còn chưa nói là cái gì."

"Hoa cũng đã tặng, cảm giác không tồi. Nếu còn tặng nữa, khẳng định có mưu đồ. Đừng nói là đại lễ gì đó khiến anh không thể từ chối được nha, ý chí của anh yếu lắm."

Hóa ra chỉ số thông minh của thỏ ngốc thỉnh thoảng vẫn biết đường login.

"Yếu thì đừng chống cự, nhận lấy là được rồi." Vương Nhất Bác đặt cằm lên xương quai xanh của Tiêu Chiến, theo động tác nói chuyện nhấp nhô lên xuống.

"Ê. Em mê hoặc anh. Muốn khơi dậy lòng hiếu kỳ của anh, đúng không? Không có việc gì tự dưng xum xoe thì chính là kẻ trộm." Nói xong, anh cẩn thận xoay người lại, không để mông đào lọt vào tầm bắn của quân địch, "Anh còn muốn nghỉ ngơi thêm một ngày. Hôm nay anh không được đâu."

Vương Nhất Bác cười khúc khích thành tiếng.

Hắn nhanh nhảu mổ chóc một cái lên môi Tiêu Chiến, lôi ra thứ đồ nho nhỏ nhét vào túi áo anh.

Tiêu Chiến thấy bàn tay đang lần mò xuống bụng mình, tưởng hắn định cù lét mình, xoay người muốn trốn, lại bị Vương Nhất Bác vớt vào ngực.

"Gì?"

Thỏ ngốc cầm lấy vật nhỏ xem xét, hóa ra là một chùm chìa khóa.

Anh ngơ ngác vài giây, như sa vào đồn địch ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, nhíu mày.

"Cho anh để làm gì?"

"Nhà thì phải có chìa khóa. Không để cho anh, chứ để cho ai?"

"Không đúng, Vương Nhất Bác. Em muốn làm gì?" Tiêu Chiến cảnh giác co rụt người lại.

Vương Nhất Bác cười, nhìn thế nào cũng đều thấy một tia chột dạ.

"Không đúng không đúng. Em có vấn đề. Hoặc là em làm sai chuyện hoặc là muốn xin xỏ anh, phải không?"

"Anh ở đây, em đưa anh chìa khóa, này cũng có vấn đề?"

"Bằng hiểu biết của anh đối với em, nhất định có điều kỳ quặc." Tiêu Chiến đứng thẳng người, xoa xoa thắt lưng, chí khí hiên ngang, "Nói, em có nhận tội không?"

"Lãnh đạo." Vương Nhất Bác xốc nách đặt Tiêu Chiến lên tủ lạnh, lấy lòng hết thơm lại hôn, "Xin chỉ thị của lãnh đạo, em muốn cùng hội chị Ôn đến bệnh viện dã chiến biểu diễn công ích. Mong lãnh đạo phê chuẩn."

Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra.

Vương Nhất Bác căng thẳng chờ câu trả lời của Tiêu Chiến, người nọ lại chẳng nói gì, rũ mắt suy nghĩ một hồi hóa ngốc luôn.

Hắn đau lòng một trận.

Hiện giờ thực sự không nhìn nổi trên mặt thỏ thỏ lộ ra bất cứ một tia cô đơn nào, làm hắn đứng im một chỗ không biết phải làm sao, không biết nên nói gì.

Trầm mặc giằng co hồi lâu, cuối cùng, vẫn là Tiêu Chiến xoay người tránh ra, lấy trên kệ xuống một cái cốc, đặt dưới máy pha cà phê, một bộ "anh bộn bề nhiều việc, anh không rảnh".

Vương Nhất Bác đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, mòn mắt trông mong nhìn anh.

Tiêu Chiến nghiêng đầu, vừa chạm phải ánh mắt của Vương Nhất Bác liền lập tức né tránh.

Chẳng ngờ, hắn đã thò người qua, cầm thêm một cốc kiểu dáng tình lữ với chiếc của anh, cũng pha một cốc cà phê.

Vương Nhất Bác lúc này động tác thong thả, nối gót theo sau Tiêu Chiến, nhìn thoáng qua cũng khá bộn bề nhiều việc.

Tiêu Chiến mở tủ lạnh lấy sữa, không cẩn thận, duang ——! một cái. Hai cái đầu đập vào nhau.

Lần này đại khái va chạm rất mạnh, trước mắt Tiêu Chiến pháo hoa nổ tán loạn, vừa đau vừa chóng mặt, mất hứng bĩu môi.

. . . . . .

Mẹ nó, căn nhà này của Vương Nhất Bác thực sự xung khắc với phong thủy của anh! Anh ở chỗ này ngày ngày đều bị thương.

Cứ như vậy, vẻn vẹn chỉ sau một ngày, Tiêu Chiến lại ngồi trên ghế nằm ngoài ban công. Người trước mặt tay cầm lọ rượu thuốc, dùng băng gạc dán lên trán cho anh, một bên vân vê một bên thổi khí.

Thổi thổi, chốc chốc Vương Nhất Bác lại cười.

Vừa rồi nhất thời cẩn trọng, kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ.

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn hắn, lại bĩu môi.

Từ nãy đến giờ, anh đều ở trong trạng thái tức tối mà không có chỗ trút giận.

Cục u to tướng mọc trên trán, bôi rượu thuốc màu nâu sẫm, thị giác bị hơi rượu làm cay, giống như cái túi chứa đầy máu, muốn bục ra đến nơi.

Tiêu Chiến mở điện thoại, bật camera.

Cục u trên trán anh, to như cái bánh bao vậy.

Trách không được Vương Nhất Bác cứ cười mãi.

"Sao em không đập bẹp nó xuống?? Lấy lực tác động trị lực tác động, tương đương nhau!"

"Bà xã à, lát nữa anh lấy búa đập thử xem, đại khái chắc là khỏi đó."

Tiêu Chiến không nhịn được, cười văng nước miếng.

Hay rồi, tích tụ nửa ngày, một giây phá hỏng!

"Vương ——Nhất—— Bác! ! !"

"Bọn em hiện tại đến bệnh viện dã chiến chính là quấy rầy người ta. Em vừa đến, mọi người đều rối loạn, tiếp xúc với nhau sẽ bị lây nhiễm đó."

"Bọn họ đã dương tính cả rồi, lây nhiễm thế nào được nữa?"

". . . . . ."

"Vậy em khẳng định sẽ bị hắc tử treo lên đánh. Nói em chiếm dụng tài nguyên công cộng, nói các em nhiễu loạn trật tự bệnh viện, nói các em phá hỏng thành quả phòng dịch, nói các em diễn trò!"

"Không phải là anh nói với em sao? Làm việc tốt, chớ hỏi tiền đồ, không màng khen chê."

". . . . . ."

Vương Nhất Bác đem người ôm vào ngực, ôn tồn dỗ dành: "Em biết anh lo lắng cho em, phải không? Em nhất định sẽ cẩn thận, tuyệt đối không bị lây nhiễm, được không?"

"Ai lo lắng cho em?"

"Thì không nỡ. Không nỡ để em đi."

Tiêu Chiến không lên tiếng, Vương Nhất Bác biết anh là ngầm thừa nhận, ôm người càng chặt, thổi thổi cái túi trên trán: "Em luyến tiếc anh bao nhiêu, anh có biết không?"

"Vương Nhất Bác, sao cứ phải là em? Em không đi, giới giải trí chẳng lẽ không có người khác ư? Em làm chuyện tốt, đều trở thành tư liệu để hắc tử công kích em. Một lần như vậy hai lần như vậy. Em vì sao vẫn muốn đi?"

Vương Nhất Bác xoa xoa đầu anh, không trả lời.

Tiêu Chiến trong lòng chua xót: "Có đôi khi anh thực sự rất muốn hỏi em —— như vậy, có mệt không?"

Một câu hỏi đã cất giấu từ lâu.

Cũng là điều duy nhất Tiêu Chiến mãi vẫn không cách nào thông suốt.

Vương Nhất Bác nhoẻn miệng cười: "Nếu tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, làm gì còn ai đi nữa. Dù sao vẫn phải có người đứng ra mà."

"Đáng giá không? Bọn họ đáng giá không?"

"Đáng giá. Cho dù chỉ một người cảm thấy đáng giá, cũng là đáng giá."

"Nếu không ai để ý thì sao?"

Vương Nhất Bác lui lại, các ra một khoảng, nhìn chằm chằm vợ mình đang cả mặt nghi hoặc, ngón tay gảy gảy cánh môi hoa: "Sao lại không ai để ý?"

Hắn hôn lên môi Tiêu Chiến: "Có anh. Anh để ý."

"Anh để ý ——"

"Nhưng mà. . . . . Không muốn em đi."

Nghẹn nửa ngày, Tiêu Chiến chui vào ngực Vương Nhất Bác, rốt cuộc nói ra lời thật lòng, thanh âm ngập tràn ủy khuất.

Vừa mới hòa hảo đã lại tách ra, về mặt lý trí anh có thể lý giải, về mặt cảm tình anh không thể tiếp nhận.

Chẳng có gì để tức giận.

Chồng anh vẫn luôn là thế, nhiều năm như vậy rồi, nếu anh không hiểu được hắn, tuyệt đối không xứng ở bên hắn.

Nhưng cứ lo lắng, cứ khó chịu, cứ không nỡ để hắn đi.

"Anh phải đi cùng em!"

"Không được. Anh đến làm gì?"

"Làm gì? Em có thể làm công ích, anh thì không thể sao? Em chính là tiêu chuẩn kép."

". . . . . . ."

"Em muốn anh đồng ý cũng được, điều kiện là phải mang anh theo!"

". . . . . . ."

"Hoặc là em cho anh một lý do, hoặc là anh hiện tại lập tức nhắn tin cho chị Ôn."

"Em đã nghĩ, đến khi về nhà, có thể trông thấy anh. Em đã nghĩ, cứ để anh ngồi ngốc ở nơi an toàn nhất, em không cần bận tâm lo lắng cho anh."

"Còn nói không phải tiêu chuẩn kép?"

Vương Nhất Bác rốt cuộc nhượng bộ: "Như vậy nhé, em đi trước, xem tình hình. Nếu tốt, anh đến sau, chịu không? Lại nói, phong ba trên mạng của anh vẫn chưa hoàn toàn bình ổn, ít nhất chờ thêm hai ngày, anh thấy sao?"

Tiêu Chiến cuối cùng đành cực kì không tình nguyện mà gật đầu.

Anh không muốn gây thêm phiền toái cho Vương Nhất Bác.

Kết quả, sáng sớm hôm sau đến giờ xuất phát, Vương Nhất Bác nhìn ba cái thùng to tướng ở phòng khách, cằm thiếu chút nữa rơi thẳng xuống đất.

Hắn là đến bệnh viện dã chiến, không phải đi nghỉ mát.

Thỏ thỏ rốt cuộc là thu dọn cái gì cho hắn vậy?

Mở thùng ra, hắn sợ ngây người.

Logic lưu trữ của thỏ thỏ vô cùng chặt chẽ.

Thùng thứ nhất tất cả đều là quần áo và giày dép, dài ngắn sắp xếp hợp lý, chất liệu nhẹ mát nhanh khô. Hắn đếm thử, tất và quần lót chuẩn bị đủ cho 21 ngày, lại thêm hai cái túi rẫy, bên trên dùng bút lông đánh dấu, "tất bẩn", "quần lót bẩn".

Hắn rõ ràng đã nói với thỏ thỏ là chỉ đi một tuần.

Thùng thứ hai đồ ăn. Đại ngôn của Vương Nhất Bác, đồ ăn thức uống cái gì cần đều có, bên nhãn hàng gửi tới đều cất cả vào phòng chứa đồ, bị thỏ thỏ nhét hết vào thùng, buộc chặt vào với nhau, chỗ nào lõm xuống liền chèn thêm mấy cái xúc xích ngô.

Thùng thứ ba. . . . Thùng thứ ba hắn cảm thấy để nguyên ở nhà cũng được.

Cảm thấy rất xấu hổ.

Là vài bộ lego mới, bài poker ảo thuật, ván trược cùng với. . . . một chiếc flycam.

Hắn nhớ rõ tuổi của mình là 33, chứ không phải 13.

Một lần nữa gỡ ra đóng gói lại, Vương ảnh đế cố gắng "nhanh gọn dứt khoát" để không bị phát hiện, thỏ thỏ nhà hắn thực ra đang đứng ngay đằng sau, thờ ơ lạnh nhạt nhìn hắn bận rộn, hờn dỗi chống nạnh.

Thành công đem ba thùng hợp vào làm một, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Đang tính xoay người tạm biệt thỏ thỏ, liền thấy thiên hạ nhà mình hai mắt đẫm lệ tựa người vào tường, bẹp miệng không nói lời nào.

"Em đi làm công ích, bảo, ngay tại thành phố S thôi, không phải thâm sơn cùng cốc."

Tiêu Chiến không thèm để ý, ngoảnh mặt đi chỗ khác.

"Chị Ôn mà trông thấy em mang những thứ này, khẳng định sẽ chê cười em. Nếu bị hắc tử chụp được, không phải càng bất ổn sao?"

Thỏ thỏ từ chối nói chuyện, bĩu môi ngửa đầu lên trời.

"Nhưng em mang theo cái này, được không?" Vương Nhất Bác lấy đồ từ balo ra, "Đây là camera mini ghi hình trực tiếp, em đã cài 4G bên trong rồi, em đeo nó trước ngực, anh lúc nào cũng có thể thấy em đang làm gì, chịu không?"

Tiêu Chiến bấy giờ mới quay đầu lại: "Chị Ôn sẽ không đồng ý đâu."

"Đồng ý mà, như vậy vừa khéo quay được tư liệu sống. Trước lúc diễn có máy quay chính thức thì phải diễn tập mà, em đeo thế này rất tiện."

Đem người ôm vào ngực, Vương Nhất Bác mới phát hiện chính mình có bao nhiêu luyến tiếc.

Ánh mắt của thỏ thỏ làm tim hắn sụp đổ, ngọt ngào hệt như chiếc kẹo đường đã bị hắn cắn mất một ngụm.

"Làm sao bây giờ, em không muốn đi nữa rồi."

Tiêu Chiến ngẩng đầu, ngón tay chọc chọc má sữa của Vương heo con, dường như chất chứa ngàn vạn lời nói, cuối cùng lại không biết nên nói từ đâu.

Cũng chẳng phải đi rồi không về nữa, càng chẳng phải nơi thâm sơn cùng cốc gì, mãnh nam thân cao mét tám, còn không biết tự chăm sóc mình sao?

"Vậy camera của em phải luôn mở nha. Anh muốn xem."

"Vợ à."

Vương Nhất Bác sáp người tới, cắn cắn cánh môi anh, mút một chút đã động tình liền vươn lưỡi vào trong, hôn mãi hôn mãi đến mức thở không ra hơi, vác Tiêu Chiến lên vai trực tiếp xông vào phòng ngủ.

"Em không đi. Em muốn ăn, ngay lập tức."

10 phút sau, Vương Nhất Bác đứng chờ xe ở cổng tiểu khu đắc ý cười ra tiếng.

Thỏ thỏ ban nãy nằm trên vai hắn, hai chân vung vẩy loạn xạ, hắn ôm không vững suýt làm người ta ngã xuống.

Chọc thỏ giận phừng phừng mắng loạn "lưu manh", "bại hoại", đá đít hắn ra khỏi cửa.

Trước khi đi, lại hôn thêm một cái, thực sự là bao nhiêu cũng không đủ.

Rất mềm, rất thích.

【A$AP yibo】: Bà xã, em yêu anh. Chờ em về.

------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net