Chương 36: Bé yêu, đứng lên!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Tiêu Chiến gật đầu hai cái, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng yên lòng.

Xem như tâm trạng đã cải thiện không ít.

Đã hơn 5 giờ sáng, không nói Tiêu Chiến cần phải ngủ, thời gian tập hợp của hắn cũng sắp đến.

"Vợ à, tiểu hắc ốc không cần gấp, anh có thời gian từ từ tải lại. Em sẽ tranh thủ trở về, ở bên cạnh anh sớm chút."

"Em. . . Em không phải. . . Thế tiểu Vương thì sao?"

Vương Nhất Bác cười ra dấu ngoặc nhỏ: "Tiểu Vương nói, đều ghi hết vào sổ cả rồi, đến lúc đó sẽ tìm anh tình kỹ từng thứ một."

Tiêu Chiến nhoẻn miệng cười.

"Em sắp phải đi tập hợp rồi, anh cũng nghỉ ngơi sớm chút, chịu không?"

"Chờ một chút!" Tiêu Chiến vội vàng gọi hắn, rồi lại ấp úng.

Cuối cùng, anh mới nói: "Nhớ phải bảo vệ chính mình thật tốt, không được để lây nhiễm."

Gần đây anh cảm thấy bản thân có chút dính người.

Vương Nhất Bác trưởng thành rồi, không còn thích cả ngày gọi anh là ca ca nữa, không còn gặp chuyện là chỉ phát giận hay trốn tránh nữa rồi.

Anh biết cứ nhõng nhẽo như vậy sẽ làm chậm chân hắn.

Vương Nhất Bác chọc anh: "Sao thế? Sợ em khó chịu? Hay là sợ nhiễm bệnh xong tiểu Vương sẽ co lại?"

Tiêu Chiến liếc mắt xem thường: "Đúng! Chính là sợ tiểu Vương tàn tật! Sau đó mỗi lần xxoo, anh đều phải dỗ nó —— bé yêu, đứng lên!!"

Tiêu Chiến không nghĩ tới, "Hoàng" Nhất Bác lại có thể debuff (gây bất lợi) đến tâm tình xấu của anh.

Tắt điện thoại, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy mí mắt thực nặng.

Được rồi, ngủ một giấc thật ngon, mở mắt ra, lại tiếp tục chiến đấu!

Mấy ngày kế tiếp, hạng mục công ích vật tư của Tiêu Chiến rốt cuộc chậm rãi đi vào quỹ đạo.

Vài người phụ trách chủ yếu đều có thể tự mình đảm đương, phía chị Hồng cũng đã tìm được bên thứ ba uy tín báo giá thích hợp.

Tiêu Chiến tiết lộ ý định chuyển giao công tác cho bên thứ ba trong diễn đàn cắn đường, ngay lập tức gây ra một đám đông khóc lóc muốn ngập cả chùa Kim Sơn.

Fans tội nghiệp hỏi có phải họ đã làm sai gì rồi không.

Tiêu - từng có kinh nghiệm truy tinh - Chiến nháy mắt cộng tình được với các cô gái nhỏ này.

Thôi cứ kệ đi vậy.

Công tác tình nguyện của Vương Nhất Bác vẫn đang tiếp tục, nhưng tình hình ở bệnh viện dã chiến dần cải thiện.

Tiêu Chiến biết cường độ công việc trước mắt của Vương Nhất Bác ban ngày không rảnh để nói chuyện, buổi tối còn phải ngủ bù, cho nên anh lôi cọ vẽ ra, có thời gian liền vẽ vài bức tranh cho hắn, hoặc là viết cho hắn một vài khúc thơ.

Thời gian rảnh rỗi, Tiêu Chiến khôi phục lại tốc độ lướt mạng 5G

Trước đó quá bận, một hai tuần không lên mạng đọc tin, thực sự là tối cổ.

Anh tính toán phải bù vào tử tế.

Đầu tiên, là việc công an thành phố S tiến hành kiểm kê tài sản trên danh nghĩa cá nhân, thực hiện lệnh bắt giữ tội phạm lừa đảo.

Một thông báo như vậy xuất hiện trên trang của anh nhất định là có liên quan đến giới giải trí, Tiêu Chiến đã có phán đoán của chính mình.

Không cần phí sức lực làm gì, anh trực tiếp chạy tới mấy bài đăng nói về tư bản sau lưng 818 Tề Chấn Hiên, chứng thực suy đoán của mình.

Có phải đội điều tra do Trần Vũ giới thiệu bắt đầu hành động rồi không?

Tiêu Chiến vừa nghĩ tới liền sảng khoái một trận!

Tiện tay nhấp vào liên kết @Tề Chấn Hiên, lại phát hiện tài khoản của đối phương đã bị khóa.

Hóa ra Tề Chấn Hiên đã tuyên bố lui giới, sau đó xóa đi rồi.

Thực ra ngẫm lại cũng đủ hiểu, cho dù không tự mình xóa, fans của Tiêu Chiến cùng người qua đường nhất định sẽ mắng hắn đến nổ tung.

Weibo không nằm ngoài pháp luật. Giới giải trí lại càng không phải.

Cây đại thụ cho hắn tựa lưng hóng mát ngã xuống, hắn tự khắc chỉ còn đường trốn chạy.

Ngoài ra, hai ngày trước nhân vật song nam chủ trong bộ phim mới của Vạn Tinh Huy đã lên hotsearch quan tuyên.

Chẳng qua chuyện này Tiêu Chiến sớm đã nắm được tin tức từ chỗ chị Hồng.

Bởi vì nguyên nhân dịch bệnh, thời gian khai máy có điều chỉnh, nhưng nhiệt độ thảo luận không giảm.

Một phần là do nguyên tác đã có lượng fan tử trung nhất đinh, đương nhiên đề tài chủ yếu vẫn đến từ hai vị nam chủ.

Trước mắt độ thảo luận của cặp chồng chồng kháng dịch ở trên mạng rất cao, tranh cãi cũng lớn.

Ngay cả trong trận doanh của hậu viện hội, cũng có một nhóm fans không tán thành việc hai người tham gia kháng dịch.

—— Chiến Chiến hai lần trước bị bạo lực mạng còn chưa rút được kinh nghiệm sao?

—— Không có công ty hút máu, tại sao còn đi cọ loại nhiệt độ quốc gia đại sự này? Phong làm việc nghĩ thế nào vậy? Chiến lượng phương hướng đều không có người đến hỗ trợ ư?

—— Biểu diễn văn nghệ trong bệnh viện dã chiến? Đám người đó xứng không? Bọn họ chỉ biết trách móc chửi bới! Ma ma đau lòng lắm đó được không?

—— Tôi đã khấn phật rồi, cùng yêu tinh đó làm lành sau này không được chuyện gì tốt đẹp đâu, sớm đã báo trước cho cpf biết rồi.

Tiêu Chiến đảo mắt xem thường, thoát weibo.

Wechat nhảy tới tin nhắn của chị Hồng.

【Hồng Hồng Hỏa Hỏa】: Chiến Chiến, có tin tức chẳng biết là tốt hay xấu, em muốn nghe một chút không.

【Rabbit x. z】: Chị Hồng, không việc gì. Bây giờ chị có kéo em đến bệnh viện dã chiến cũng được, em mà do dự thì không mang họ Tiêu.

Chị Hồng cách một màn hình cũng có thể cảm nhận được ý chí chiến đấu nồng đậm.

Ôi, lâu lắm rồi không thấy một Tiêu Chiến tràn đầy sức sống như vậy.

【Hồng Hồng Hỏa Hỏa】: Từ từ, đến bệnh viện thì sao lại là tin tốt được?

【Rabbit x. z】: Được gặp chồng em?

【Hồng Hồng Hỏa Hỏa】: Đừng ép chị yue em, cảm ơn.

【Rabbit x. z】: Không sao, vốn là việc hiển nhiên.

【Hồng Hồng Hỏa Hỏa】: Búa lớn.jpg

【Hồng Hồng Hỏa Hỏa】: Bỏ đi, tin này tốt nhất là không chia sẻ với em. Dù sao chị cảm thấy khả năng em chấp nhận không lớn, bỏ đi thì hơn.

【Rabbit x. z】: Chị định bỏ cái gì? [lạnh rùng mình]

【Hồng Hồng Hỏa Hỏa】: . . . . . . .

【Hồng Hồng Hỏa Hỏa】: 'Sợ yêu' mời em tham gia, em muốn đi không? Chị vốn định trực tiếp từ chối, phòng ngừa vạn nhất muốn báo em một câu thôi, không cần áp lực, chúng. . .

【Rabbit x. z】: Em đi!!!

【Hồng Hồng Hỏa Hỏa】: ta không đi ha.

【Hồng Hồng Hỏa Hỏa】: Không sao hết, Chiến Chiến, chúng ta không cần hấp tấp, còn nhớ bài 'Đừng tức giận' chị chỉ em không?

【Rabbit x. z】: Em nói là. . . Em muốn đi.

【Hồng Hồng Hỏa Hỏa】: ?? Em đến đấy để làm gì?? Trước tiên phải nói rõ ràng.

【Rabbit x. z】: Em muốn quay show!

Chị Hồng lập tức cảnh giác.

Bệnh tình của Tiêu Chiến cô biết hết.

Cô cũng biết rối loạn lưỡng cực là do bệnh trầm cảm cùng cảm xúc đè nén khó lòng kiềm chế xen kẽ sinh ra, một người trong khoảng thời gian nhất định có thể tinh thần sa sút, không có lòng dạ làm chính sự, sau đó một thời gian lại sinh khí dồi dào, phóng túng không thể kiềm chế.

Cô lập tức gọi điện cho Tiêu Chiến.

"Chiến Chiến, em có khỏe không?"

Tiêu Chiến bị chất giọng mẹ hiền dọa sợ tới mức chả hiểu mô tê gì cả.

Lần gần nhất chị Hồng dịu dàng như vậy chính là. . .

Mẹ nó, hình như là chưa bao giờ.

"Em không sao. Em rất tốt mà. Chị không cảm thấy em đang rất vui vẻ ư?"

"Chiến Chiến, chị cũng chỉ là. . . Chị cảm thấy báo cho em biết là nghĩa vụ phải làm. Nhưng em không cần áp lực, đừng bị mấy chuyện như vậy kích thích. Em biết đó, đời người còn dài, chờ em sống đến tuổi của chị Hồng. . ."

"Khoan đã!" Tiêu Chiến ngắt lời, "Chị Hồng, chị nghe em nói. Tình trạng của em hiện tại rất ổn định, tư tưởng bình thường. Ghi hình tiết mục là bởi vì em cần cơ hội lên sóng, cũng cần một nền tảng để lên tiếng công khai."

"Lần trước nghe giáo huấn còn chưa đủ? Loại nền tảng đó còn khát máu hơn cả cá mập! Hai kẻ dẫn show quả thực. . ."

"Em chính là cần loại nền tảng như vậy. Em phải đứng ra, đem mọi việc nói rõ ràng. Chỉ biết tại sao không?"

Trương Hồng không hề muốn biết.

Cô cảm giác bệnh tình của Tiêu Chiến khẳng định là nặng thêm rồi, nhưng đang lúc dịch bệnh tăng cao, bản thân cô cũng bị giam lỏng trong tiểu khu, phải giúp anh thế nào?

Tiêu Chiến không cần cô cue tới, tự hỏi tự trả lời: "Fans của em, khán giả của em, bọn họ cần phải biết cảm tình mà bọn họ bỏ ra không hề đặt nhầm chỗ. Mà em, cũng cần để người khác biết, con người chân thật của em, suy nghĩ của em là như thế nào."

"Ai để ý?"

Câu hỏi của chị Hồng dường như làm cho Tiêu Chiến ngây ngẩn cả người.

Ai để ý?

Anh đã từng chất vất Vương Nhất Bác như vậy.

Lúc đó anh nói, anh biết chính mình vẫn luôn để tâm.

Ngược lại, Tiêu Chiến cũng biết, Vương Nhất Bác lại càng để tâm.

Nhưng mà, không hẳn là chỉ vì anh.

Hoàn toàn chính xác, Tiêu Chiến nghĩ thầm.

Cái khán giả cùng người hâm mộ để tâm chính là thiết lập của anh.

Ý tưởng chân thực của anh, câu chuyện của anh, lập trường của anh, căn bản không hề liên quan.

Không ai để ý đến chúng, thậm chí là bài xích.

Đó là vì, sự thật, không chỉ không hề hoàn hảo, thậm chí còn đi ngược hoàn toàn với cái gọi là hoàn mỹ.

Tựa như trong tình yêu, thứ khiến chúng ta say đắm, thường chỉ là người trong trí tưởng tưởng của chúng ta mà thôi.

Một người không do dự, không sợ hãi, không phản bội.

Nhưng anh không muốn thế.

Anh muốn làm một chính mình chân thực nhất.

Có dũng khí tiếp nhận sự chân thực của người khác nữa.

Anh tin rằng chân thành hết mức có thể sẽ xua tan đi vẻ giả tạo cùng bài xích, chỉ để lại sự cộng hưởng cùng thấu hiểu lẫn nhau.

Dạy anh điểm này, là Vương Nhất Bác, là fans của anh, cũng là chính anh sau khi bước ra khỏi thống khổ mê man, tiến lên phía trước.

Anh sẽ trả cho họ một lời giải thích.

"Chị Hồng, chị giúp em nhận tiết mục này đi. Chị yên tâm, giao cho em. Em có thể đối phó."

Đầu dây bên kia thoáng trầm mặc.

Một lát sau, giọng nói bất đắc dĩ của Trương Hồng vang lên: "Chị nhắc nhở em một chút, phía họ sẽ tìm tư liệu của chúng ta trước, nhưng kịch bản và câu hỏi lại không cần phía chúng ta thông qua, cho nên tạm thời không lấy được quy trình cụ thể, gần như là cue sống tại chỗ, rất nguy hiểm. Hơn nữa còn phát sóng trực tiếp."

"Hiểu rồi. Nhờ đoàn đội giúp em chuẩn bị trước, chúng ta toàn lực ứng phó."

"Chiến Chiến, em. . . Em so với trước kia không giống lắm."

Tiêu Chiến không quen nổi sự dịu dàng bất thình lình của chị Hồng.

"Bởi vì á. Em bây giờ là Nữu Hỗ Lộc Tán rồi!"

"Vâng. Em giỏi." Giọng của Trương Hồng kèm theo ý cười.

Tắt điện thoại, Tiêu Chiến tính toán đem chuyện này nói với Vương Nhất Bác.

Nằm trong dự kiến, đối phương không bắt máy.

Lại nói, vụ việc của Tề Chấn Hiên anh được Trần Vũ giúp đỡ không ít, muốn cảm ơn đàng hoàng, nhưng suy nghĩ một hồi, vẫn là nên nói với anh họ một tiếng, nhờ anh họ thay mình chuyển lời.

Tiêu Chiến tò mò không biết anh họ của mình hiện giờ thế nào, vì thế dứt khoát gọi video tới Cố Ngụy.

"Alo, anh ơi."

"Có việc gì?"

Tiêu Chiến cảm thấy khung cảnh bên Cố Ngụy cực kì ồn ào.

"Không có việc gì, chỉ là muốn, cảm ơn anh Trần Vũ, lần này đám người bạo lực mạng em, bị người của anh Trần Vũ nhổ ra cả tư bản đứng sau. Nhờ anh thay em gửi lời cảm ơn."

"Được. Có thế thôi à?"

"Ừm. Anh vẫn đang trong bệnh viện dã chiến hả?" Tiêu Chiến nhìn thấy Cố Ngụy đeo mặt nạ bảo hộ.

"Ờ, đừng nói nữa. Chồng cũ của em, cũng đang ở đây."

Vương Nhất Bác?

Đột nhiên, điện thoại bị rung lắc, có lẽ đã xảy ra xung đột.

Tiêu Chiến trông thấy Cố Ngụy biến sắc, chửi bậy một tiếng, tắt điện thoại.

-----------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net