Chương 38: Hoan hỉ ba đánh một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến mờ mịt xuống xe, nghi hoặc bước về hướng khoảng sân nhỏ trước đồn cảnh sát.

Đi được một đoạn, anh quay đầu tính hỏi Trần Vũ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, lại phát hiện người phía sau đã biến mất không thấy bóng dáng.

Ban ngày ban mặt, con quỷ nào dám trêu chọc anh? Chơi có vui không?

Anh trừng mắt nhìn, muốn xác nhận bên trong không phải Vương Nhất Bác.

Kết quả, đằng sau lớp cửa kính, vị trí ban nãy Vương Nhất Bác ngồi đã trống không, người nào cũng không có.

Vừa rồi rõ ràng có vài người, nhưng vì cái gì mới quay đầu lại, ngay cả chỗ ngồi trực bên dưới biển hiệu tên đồn cảnh sát cũng rỗng tuếch, Tiêu Chiến có chút luống cuống.

Anh chần chừ chốc lát, dứt khoát rảo bước.

Tiêu Chiến là người theo chủ nghĩa duy vật có chọn lọc, thời điểm cầu phúc, anh tin tưởng thần phật tồn tại, bình thường rảnh rỗi cũng sẽ đến chùa miếu cúng bái hoặc đeo một sợi dây đỏ trên cổ tay; nhưng thời điểm nghi thần nghi quỷ, anh lại tin tưởng thế giới này căn bản không có quỷ, hết thảy đều là suy đoán của con người.

Vấn đề này anh sớm đã đem ra phổ cập nhiều lần cho Vương Nhất Bác, kết quả người này trước sau vẫn cứ sợ ma sợ quỷ trốn vào ổ chăn, Tiêu Chiến cảm thấy nói không chừng hắn cũng là kiểu có chọn lọc, mỗi khi Tiêu Chiến ở bên cạnh hắn sẽ trở nên đặc biệt nhát gan, bản tính rất chi là chó ngáo.

Ngay đến anh cũng có lúc sợ hãi, Vương Nhất Bác khẳng định càng sợ hãi.

Vẫn là nên nhanh chân chạy vào cứu hắn ra.

Tuy nói Tiêu Chiến còn đang nghi ngờ Vương Nhất Bác vì sao không ở bệnh viện thay vì cảnh cục, nhưng một thoáng kinh hồng vừa trôi qua làm anh thở phào nhẹ nhõm một hơi —— còn người, không phải đang nằm là được, những thứ khác không tính là xảy ra chuyện, đều có thể giải quyết.

Tiêu Chiến đứng đợi hồi lâu, hô vài tiếng cũng chẳng ai để ý.

Bên trong trống không, cảnh sát nói không chừng đều đã ra ngoài rồi, chờ đợi không phải cách hay. Tiêu Chiến căng thẳng, trực tiếp bước vào.

Cả đồn cảnh sát lác đác vài người. Tiêu Chiến đi dọc theo hành lang, rẽ mấy vòng, trông thấy một nhóm cảnh sát mặc cảnh phục chỉnh tề vây quanh cửa phòng hội nghị, tất cả đều cách một tường kính, nhìn ngó vào trong.

Tiêu Chiến có dự cảm chẳng lành, nhanh chóng đi qua.

"Cảnh sát, các vị cảnh sát. . . "

Cảnh sát vây quanh cửa đồng thời quay đầu lại, khoa tay múa chân làm một dấu "X".

Tiêu Chiến ngây ngẩn cả người.

Đây là. . . Bình thường sao?

Một nữ cảnh sát còn gạt anh ra: "Đừng phá, chúng tôi sắp nhìn được mấu chốt rồi."

Tiêu Chiến cũng tụ lại, nghĩ thầm nếu mình đoán đúng, Vương Nhất Bác hẳn là đang ở bên trong, nhưng hắn rốt cuộc là làm cái gì, "mấu chốt" cái gì mới được?

Không đợi anh nhìn rõ người bên trong, nữ cảnh sát gầy teo, biểu cảm cứ như đã chết, cả người mắc kẹt cứng ngắc chậm chạp chuyển động, hoảng sợ nhìn Tiêu Chiến, há miệng lại không phát ra âm thanh, biểu tình cứ như nhân vật trong phim bị quỷ dọa xanh mặt há hốc miệng chờ một giây trước khi màn hình tối đen.

Tiêu Chiến sợ tới mức cũng quay đầu lại nhìn.

Phía sau đâu có ma.

Nữ cảnh sát vẫn duy trì nét mặt hoảng sợ, động tác khẽ biến đổi.

Cô vỗ vỗ nữ cảnh sát dáng người hơi mập phía sau lưng.

Nữ cảnh sát mập chỉnh lại tầm mắt, vội vàng gạt cánh tay của nữ cảnh sát gầy ra, nhưng tay của nữ cảnh sát gầy kia không hề ngừng lại.

Cô bất đắc dĩ đành phải xoay người.

"Tiêu Chiến ——? !"

Nữ cảnh sát mập trông thấy Tiêu Chiến đứng đằng sau, hét ra tiếng chói tai, chữ "Chiến" còn có cả âm vọng, vang dội khắp đại sảnh rộng lớn, nghe thôi đã cảm thấy da đầu co giật.

Hả?

Vai hề, à không, ma quỷ hóa ra là mình sao?

Tiêu Chiến bắt đầu hoài nghi chính mình tinh thần không bình thường.

Tất cả cảnh sát lúc này đều quay đầu lại, biểu tình kinh ngạc, bọn họ hiển nhiên là đã nhận ra Tiêu Chiến.

Hai nữ cảnh sát béo gầy nét mặt cứ như vừa gặp quỷ, còn đang gắt gao ôm chặt lấy nhau.

Tiêu Chiến theo bản năng sờ sờ mũi, nghĩ thầm: chẳng lẽ anh đang thất khiếu đổ máu sao? Dọa cảnh sát nhân dân sợ thành ra thế này.

Cửa phòng họp mở đột ngột, một cảnh sát lớn tuổi ngó đầu ra, nghiêm túc quát lớn:

"Họp chợ à, ầm ĩ cái gì? Giải tán!" Nghe ngữ khí dường như là lãnh đạo.

Mỗi tội chẳng ai thèm nghe.

Tất cả mọi người đều đang nhìn Tiêu Chiến.

Qua vài giây, mới có một nam cảnh sát quay đầu đi: "Sở trưởng, hình như người nhà đến rồi."

Nam cảnh sát nhỏ giọng thì thầm: "Không phải ly hôn rồi sao?"

Kết quả hai nữ cảnh sát tuy ngoại hình không giống nhưng lại như trẻ sinh đôi dính lấy nhau bỗng nhiên hoàn hồn, nổi giận đùng đùng gào lên với nam cảnh sát đáng thương, người gầy quát "Anh thì biết cái gì", người mập thét "Tôi chính là muốn tự tay làm thủ tục tái hôn cho bọn họ đấy."

Này. . . Chắc là fan ha, còn tưởng chuyện ma quái gì.

Tiêu Chiến xấu hổ cười cười.

Sở trưởng nghiêng người nhường đường, ý bảo Tiêu Chiến nhanh chóng bước vào.

Anh có thể nghe được tiếu càu nhàu của sở trưởng ở sau lưng, trước lúc đóng cửa còn nói với nhóm cảnh sát đứng vây quanh: "Chờ Trần Vũ trở về, kêu cậu ta tới gặp tôi, không có việc gì tự dưng mang minh tinh tới, một người không đủ còn muốn hai người, phiền toái gần chết."

Tiến vào phòng hội nghị, Tiêu Chiến liếc mắt một cái liền trông thấy Vương Nhất Bác.

Ban nãy nhìn qua cửa kính, Vương Nhất Bác cực kì bình thường, bởi vậy Tiêu Chiến cũng buông xuống nghi ngờ.

Hiện tại nhìn kỹ mới biết, đó hoàn toàn là do anh chỉ nhìn được một bên sườn mặt của Vương Nhất Bác mà thôi.

Trên trán phía bên trái của hắn dán một miếng băng, vết rách trên xương lông mày còn đang há miệng, vệt máu trên sống mũi vẫn rõ ràng, hình như là mất một khối da.

Trái tim Tiêu Chiến lập tức vọt lên cổ họng.

Vương Nhất Bác chớp chớp mắt cún đầy ủy khuất nhìn anh, Tiêu Chiến chỉ hận bản thân pháp lực không đủ cao để đoán được hắn là vì bị đánh nên ủy khuất, hay là đánh nhau sợ Tiêu Chiến mắng nên mới ủy khuất.

Nhưng bất luận thế nào, anh là mang trọng trách mà tới.

Ai cũng đừng hòng ở trước mặt anh dám đụng đến Vương Nhất Bác.

Anh nhanh chóng đi tới chỗ trống bên cạnh Vương Nhất Bác, ngồi xuống, cho đám người ở bàn đối diện một nửa ánh mắt.

Thoáng nhìn qua, Tiêu Chiến hơi giật mình. Đối diện không giống kiểu người lưu manh cường tráng, ngược lại còn có chút già yếu.

Chẳng qua bằng nửa ánh mắt này, anh cũng lập tức hiểu được, Vương Nhất Bác nhất định là bị người ta bắt nạt.

Bởi vì dựa vào tính cách của hắn, tuyệt đối không làm ra chuyện cậy mạnh đánh yếu.

Nhưng trái lại có một số người, tôi yếu tôi có lý, quen thói ngang ngược, quen được đặc biệt chiếu cố, cho rằng người khác sợ phiền toái mà nén giận chính là sợ bọn họ.

Anh lại liếc mắt thêm một cái, thu hồi tươi cười, nói với đồng chí cảnh sát ngồi ở bàn dài bên cạnh người đối diện: "Đồng chí cảnh sát, xin hỏi tình huống hiện tại là thế nào?"

Sở trưởng nhếch mép sang một bên, đồng chí cảnh sát nhỏ ngồi cạnh bất đắc dĩ mở miệng: "Chúng tôi vừa mới làm ảo thuật."

Ảo thuật?!

Tiêu Chiến quay sang nhìn, trong tay Vương Nhất Bác quả thực đang cầm một bộ bài poker. Anh nhận ra nó, dù sao lúc xếp hành lý giúp Vương Nhất Bác chính tay anh đã bỏ nó vào.

Chẳng lẽ bây giờ cục cảnh sát còn tổ chức. . .

Triển lãm biểu diễn tài nghệ?

"Khụ khụ." Sở trưởng dùng sức ho ra tiếng.

Cảnh sát nhỏ tức khắc ngầm hiểu: "Người nhà à, là như thế này, bọn họ ở bệnh viện dã chiến tranh chấp ẩu đả, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự an toàn xã hội, thời kì đặc thù nên chỉ có thể tách bọn họ ra trước. Ngồi trước mặt ngài là các người nhà của đương sự, ba đương sự còn lại vẫn đang cách ly trong bệnh viện."

Tiêu Chiến trầm mặc một chút, lạnh lùng mở miệng: "Ba đánh một?"

"Không phải, bài poker chỉ dùng để làm ảo thuật." Cảnh sát nhỏ giải thích.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm cảnh sát nhỏ, bình tĩnh hỏi: "Tôi không nói bài poker. Ý của tôi là, đối phương có ba người đánh một mình chồng tôi, phải không?"

Cảnh sát nhỏ không truy tinh, chỉ đơn thuần cảm thấy Tiêu Chiến rất giống nhân vật mà anh diễn trong bộ phim kháng nhật đó. Chẳng qua, trong ánh mắt đối phương, cảnh sát nhỏ có thể cảm nhận được luồng áp bức của chính nghĩa, lời nói đến bên miệng liền thức thời nuốt ngược trở vào.

Người nhà đối phương trả lời thay: "Không phải ba đánh một, là một lừa ba. Minh tinh cái gì chứ? Đạo đức bại hoại."

Lại nói tiếp: "Chúng tôi đều vào bệnh viện rồi, còn muốn lừa tiền của chúng tôi, so với dân chợ búa ven đường thì có gì khác nhau?"

Tiêu Chiến đầy mặt dấu chấm hỏi.

Chỗ này nhất định là có hiểu lầm gì đó.

"Lừa tiền cái gì?"

"Tự cậu không nhìn thấy sao??" Giọng điệu cực kì giống gia đình nhà gái đến nhà trai kiếm cớ, "Cậu xem xem trong tay hắn cầm bài gì. Chính là đạo cụ, đạo cụ gạt người."

"Không phải gạt người, là ảo thuật. Vừa nãy tôi đã biểu diễn lại một lần rồi, không phải. . ." Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng mở miệng.

Tiêu Chiến thầm nghĩ: anh cảm ơn cả nhà em nhé Vương Nhất Bác, em làm tình nguyện thì cứ làm tình nguyện đi, ảo thuật cái gì?

Anh nghĩ nghĩ, liền trừng mắt liếc Vương Nhất Bác một cái, người nào đó lập tức im bặt.

. . . . .

Tiêu Chiến hiểu được đại khái rồi.

Vương Nhất Bác khẳng định là biểu diễn ảo thuật, sau đó hù dọa người xem một trận. Khán giả tưởng mình bị lừa thật, xảy ra mâu thuẫn, tiếp đến là động thủ đánh người.

Tiêu Chiến thấp giọng hỏi: "Phía cô Hàn đã xử lý dư luận chưa?"

Vương Nhất Bác còn chưa kịp tiếp lời, chị gái lớn tuổi người nhà đối phương nghe loáng thoáng thấy hai chữ "dư luận", đột nhiên lên tiếng: "Hai người là minh tinh, hẳn nên biết chuyện như vậy sẽ ảnh hưởng đến dư luận thế nào. Chúng tôi yêu cầu các người phải xử lý thích đáng."

Tiêu Chiến "hừ" một tiếng cười khẩy.

Chị gái hiển nhiên bị chọc giận, quay sang ba vị cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, các anh xem minh tinh bây giờ kiêu ngạo biết bao nhiêu. Bọn họ lừa tiền gạt người, còn đánh người. Bây giờ lại cười nhạo dân đen chúng tôi. Ngài cảnh sát nhìn xem, bọn họ là loại đức hạnh gì?"

Tiêu Chiến nhìn ánh mắt đen láy của nhóm cảnh sát, lời tàn nhẫn đến bên miệng miễn cưỡng nuốt xuống, tỉ mỉ hỏi rõ sự tình.

Vốn là, Vương Nhất Bác làm xong công tác tính toán quay về khách sạn cách ly, nhưng nghe nói bên trong khu bệnh nhân có fan của hắn, sống chết muốn gặp mặt hắn. Vương Nhất Bác thấy bọn họ đều là người bệnh, liền mềm lòng, muốn biểu diễn một màn ảo thuật cheer up (cổ vũ) bọn họ một chút, để tránh tị hiềm nên không chọn trong nhóm fan, mà chọn mấy dì mấy bác bình thường làm khán giả hỗ trợ tương tác.

Ảo thuật bài poker biểu diễn xong, tờ 100 tệ của khán giả bị hắn biến mất, sau đó lại tự trở về trong tay bọn họ. Nhưng có vài người nói tờ 100 tệ này không phải của họ, lại có người nói tờ 100 tệ trong tay mình nhìn giống tiền giả.

Nhóm fan lại quá nhiệt tình, ở trong mắt người lớn tuổi hơn, không phải cùng một bọn thì cũng là đám lừa đảo. Cho nên mới ầm ĩ hết cả lên, Vương Nhất Bác gọi bảo an đến bảo vệ fan. Mấy bác mấy dì bị vạch mặt, nghĩ thầm bắt giặc thì bắt tướng trước, liền vây quanh Vương Nhất Bác. Trong cả quá trình xảy ra chút xung đột, song phương bên nào cũng cho là mình đúng, đều nói người động tay động chân trước không phải mình.

Tiêu Chiến nghe xong liền hiểu ngay.

Anh quay ra hỏi người đối diện: "Cô hi vọng sẽ giải quyết thế nào?"

"Giải quyết thế nào cũng không được. Làm minh tinh kiếm được nhiều như vậy, còn cướp đoạt của dân chúng, chúng tôi không phục."

Tiêu Chiến nghe ra được câu nào cũng móc nối vào tiền bạc, nhưng nếu thực sự vấn đề chỉ là tiền, với sự hào phóng của Vương Nhất Bác, chuyện này căn bản không cần cãi cọ đến tận đây.

Việc này chỉ sợ không đơn giản như vậy.

---------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net