Chương 39: Anh chỉ là bề ngoài đáng yêu thực ra rất hung dữ đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin hỏi đồng chí cảnh sát, ba vị trong bệnh viện, thương tích thế nào?"

Tiêu Chiến nhìn nhóm cảnh sát mệt mỏi, khách khí hỏi thăm.

Cảnh sát vừa chứng kiến một màn vừa bực bội vừa vô lý lại phải ngậm miệng kín như hũ nút, đột ngột nghênh đón câu hỏi thân thiện như làn gió mới, nháy mắt cảm thấy vui mừng, quầng đen dưới mắt dường như tản đi một chút, trên mặt đeo thêm một lớp filter:

"Bác sĩ Cố đã kiểm tra sơ qua cho bọn họ, vết thương ngoài da không quá nghiêm trọng, chẳng may hai vị trong số đó tuổi tác có chút lớn, có thể đã bị dọa, tâm lý chịu ảnh hưởng nhất định, người nhà chủ yếu cũng để ý đến vấn đề này."

Tiêu Chiến lén cười thầm trong bụng, thoáng chốc hiểu ra Cố Ngụy vì sao lại kêu Trần Vũ tới đón anh.

Dưới tình huống không có lý do tất yếu như y học, vi phạm quy định kiểm soát dịch bệnh đưa người ra ngoài, hơn nữa thân phận của anh trên pháp luật còn chẳng phải người nhà của đương sự.

Trần Vũ tuy rằng không nói, tóm lại là gánh chịu hậu quả không nhỏ.

Dựa vào trình độ sủng chồng của anh họ, nguyện ý để Trần Vũ mạo hiểm như vậy, hiển nhiên là Cố Ngụy đã chứng kiến cả quá trình, phát hiện cục diện này nếu chỉ dựa vào Vương Nhất Bác e rằng khó lòng ứng phó.

Anh hiểu Vương Nhất Bác.

Hắn quá mức quân tử, lại rất giỏi nhường nhịn người yếu thế hơn mình.

Để hắn đối mặt với quần chúng toàn những người yếu thế, chẳng phải chính là không ngừng nhượng bộ hay sao?

Thực ra, nếu là Tiêu Chiến gặp phải loại chuyện này, phản ứng đầu tiên của anh phỏng chừng cũng không khác biệt lắm, đem tiền cho người, bất luận đúng sai, bất luận phân rõ thiệt hơn.

Dù sao người với người cũng chẳng phải thú vật.

Nhưng trông thấy Vương Nhất Bác bị thương, sự giận dữ vẫn mắc kẹt trong cổ họng Tiêu Chiến, cảm giác cơ thể không đàn áp nổi nữa. Anh đã ngồi xuống bàn đàm phán, thì đừng có nhắc đến nhẫn nhịn, đạo đức của kẻ mạnh gì đó nữa.

Những người này rõ ràng biết Vương Nhất Bác là minh tinh, khuôn mặt chính là bát cơm của hắn.

Người khác làm trò đạp đổ bát cơm của chồng anh, anh nuốt không trôi cục tức này!

Vương Nhất Bác cứ làm quân tử, anh không khắt khe như vậy. Ít nhất, đối với đám người này, không cần thiết.

Nhưng Tiêu Chiến dù sao cũng sống lâu hơn Vương Nhất Bác sáu năm, gặp nhiều yêu ma quỷ quái hơn, bí kíp võ thuật tự khắc cũng nhiều hơn một ít.

Cẩn thận cân nhắc lại thế cục, trong lòng anh lại có chút so đo khác.

"Vậy trước mắt sẽ tiến hành điều tra, nhận định trách nhiệm sao?"

Tiêu Chiến cho dù tức giận vẫn phải thỉnh giáo cảnh sát.

"Tình huống cơ bản đã rõ ràng. Lúc đó chủ yếu là nội bộ đám đông và fan hâm mộ phát sinh xung đột, trường hợp sau đó có chút hỗn loạn, bên nào cũng cho rằng mình đúng. Song phương đều nói bản thân hoàn toàn là phòng vệ, không hề chủ động khiêu khích."

Tiêu Chiến tin tưởng Vương Nhất Bác tuyệt đối không có lí do gì để động thủ trước, nhưng anh vẫn nghiêng đầu nhìn hắn một cái.

Vương Nhất Bác lắc đầu với anh.

Tiêu Chiến yên lặng gật đầu.

"Có liên quan đến xử phạt hành vi gây rối trật tự an ninh, phải tạm giam gì gì đó không?"

"Không đến mức đấy. Vương tiên sinh bên này từ chối kiểm nghiệm vết thương, thương thế của ba đương sự cũng đã có bác sĩ chứng minh, không đến mức độ phải tạm giam. Chỉ cần phạt hành chính thôi."

Tiêu Chiến theo bản năng quay đầu muốn xem vết thương của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng theo bản năng nghiêng đầu tránh đi.

Không sao cả, Tiêu Chiến thầm nghĩ, Vương Nhất Bác không muốn nghiệm, anh thành toàn cho hắn.

Tiêu Chiến bày ra thái độ thành khẩn: "Các vị người nhà, nếu cảnh sát nói không xử phạt nghiêm trọng, không bằng chúng ta tự mình giải quyết vấn đề, không cần chiếm dụng tài nguyên của lực lượng cảnh sát."

"Cậu cho rằng chúng tôi cứ đơn giản như vậy buông tha các người sao?" Chị gái ngồi đối diện lập tức đánh gãy lời anh, "An ninh trật tự là chuyện quốc gia đại sự, muốn bao che minh tinh lớn ức hiếp dân đen nhỏ bé chúng tôi, vậy thì đành chịu. Nhưng loại chuyện thế này, không xong với chúng tôi đâu!"

"Vậy cô muốn giải quyết thế nào, cứ việc đề xuất đi."

"Không cần bàn, vốn không có cách giải quyết."

Tiêu Chiến nói muốn giải quyết vấn đề, đám người này lại nói "không có cách nào", nghĩ sao cũng thấy có hai khả năng.

Thứ nhất, đây chính là chiến đấu tâm lý —— mang phẩm hạnh, mang đạo đức, mang dư luận ra để dồn hai người vào góc tường, cuối cùng thả nhẹ một con số trên trời, hai người tới lúc cùng đường, tất nhiên sẽ chấp nhận.

Thứ hai, chính là thực sự không liên quan gì đến bồi thường —— đối phương hoặc là mặt mũi lớn hơn trời, hoặc là vì nhục nhã, muốn vạ lây đến Vương Nhất Bác.

Anh cười nhạt nhìn sang đối diện, trong lòng đang tính toán rốt cuộc là loại nào, chỉ cần có thể dùng tiền giải quyết, xác suất anh không đồng ý không lớn. Đối phương chậm chạp không chịu mở miệng, mục tiêu kim ngạch tuyệt đối không thấp.

Mà giằng co đến giờ này, còn bắt hắn làm ảo thuật lại một lần, hiển nhiên có người cố ý chỉnh Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến âm thầm tưởng tượng lại một lần —— ba đánh một thì thôi, người nhà lại dám ở trong tình hình dịch bệnh đầu sóng ngọn gió ầm ĩ gây chuyện, tiền muốn nhận khẳng định không phải con số nhỏ.

Bất luận là loại mục đích gì, mấu chốt vẫn là 'tiền'.

Bàn đối diện chờ hết nổi, một tên nhóc trẻ tuổi sốt ruột mở miệng: "Hai người chính là minh tinh trên chương trình trực tuyến đó đúng không? Đạo đức bại hoại như vậy, khó trách sao lại động thủ đánh người, còn dám từ trên cao nhìn xuống. Làm sao, có tiền thì giỏi lắm à?" (Chả thế)

Cậu ta nã một pháo, người nhà khác liền tiếp lời, một vòng công kích mới cứ thế bắt đầu rồi.

Tiêu Chiến thong thả mỉm cười, quay đầu: "Sở trưởng, các vị cảnh sát, trước mắt mọi người kháng dịch đều rất bận rộn, bên phía chúng tôi nguyện ý bồi thường, sẽ không làm chậm trễ thời gian của các vị."

Vài người đối diện bả vai trùng hẳn xuống, nhưng tên nhóc trẻ tuổi kia lại phản ứng rất nhanh: "Cảnh sát lãnh đạo, ngài không thể đi, bọn họ là minh tinh, thế lực rất lớn, thấp cổ bé họng như chúng tôi đánh không lại, ngài phải ở đây chủ trì công đạo."

Vốn là nếu không liên quan đến nghệ sĩ, sở trưởng quyết định sẽ không quản chuyện này nữa, thấy Tiêu Chiến không phản kháng, nhanh chóng phất tay, để cảnh sát nhỏ lại cho người nhà trẻ tuổi, xanh mặt dẫn theo một cảnh sát khác rời khỏi phòng họp.

"Tôi biết mọi người đã vất vả cả một ngày, sẽ không vòng vo nữa, cụ thể cần bao nhiêu tiền, các vị cứ đưa ra một con số, tôi sẽ tận lực đáp ứng."

"Hừ, tiền? Chúng tôi cần tiền sao, hiện tại. . ."

"Là như vậy." Tiêu Chiến nghiêm mặt, ngước cằm lên, "Thân là minh tinh, vẫn luôn dự trù chút chút phòng trường hợp không hay xảy ra. Tiền này có thể đền các vị, đương nhiên nếu thứ các vị muốn không phải tiền, tôi sẽ không dùng tiền làm nhục người khác. Các vị không hài lòng, muốn dẫn đường cho dư luận đến chửi bới chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ đành đem chút tiền này ra để khống chế dư luận thôi."

Phe đối diện rõ ràng là ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Tiêu Chiến lại trực tiếp như vậy, cũng không nghĩ tới hóa ra còn có loại thao tác này.

"Các người làm nghệ sĩ sao có thể lấy thúng úp voi?! Há miệng ngậm miệng đều tiền tiền! Cái chúng tôi cần là công bằng."

"Vậy làm sao để công bằng?"

"Giải thích!"

Tiêu Chiến đang muốn phản bác, Vương Nhất Bác ngồi trên ghế liền bật dậy, sống lưng thẳng tắp, hít sâu một hơi, biểu tình vừa trịnh trọng vừa thành khẩn, nhìn về phía đối diện cúi người thật sâu: "Thực xin lỗi."

Tiêu Chiến còn nhớ rõ, Vương Nhất Bác từng nói với anh, thời điểm làm thực tập sinh ở Hàn Quốc, bọn họ đặc biệt huấn luyện cả cách cúi đầu. Thầy giáo lúc đó là một ông lão dạy nghi thức truyền thống người Hàn Quốc, góc độ cúi đầu của bọn họ không đúng, thời gian không đủ hoặc là biểu hiện không nghiêm túc đều sẽ bị đánh vào tay, là xử phạt về thể xác một cách chân chính.

Vương Nhất Bác từng nói, một cái cúi đầu đủ tư cách chính là tấm lòng tôn kính.

Vương Nhất Bác cúi đầu một lần nữa mới ngồi lại vào chỗ. Môi dưới của Tiêu Chiến bị răng nanh của anh cắn đến trắng bệch, hai mắt chậm rãi đỏ lên.

Vương Nhất Bác phát hiện ánh mắt của anh, ghé đến tai anh nhỏ giọng nói: "Vợ à, bỏ đi, em không muốn anh lo lắng rồi bực bội."

Chị gái đối diện không ngờ Vương Nhất Bác lại thành khẩn như vậy, một cước này coi như đã đạp vào khoảng không, không thể không xuống nước, tức giận đến khó chịu: "Làm sao? Cậu cho rằng cúi đầu một cái, nói xin lỗi là xong chuyện?"

Vương Nhất Bác đang mải để ý Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến yên tĩnh lại, nghe hắn khuyên bảo hết nước hết cái, thậm chí trong đầu anh còn vang lên ca từ của bài《Không tức giận》chị Hồng giới thiệu với anh.

Chèn ép một Vương Nhất Bác tử tế tốt đẹp như vậy, Tiêu Chiến phẫn nộ muốn chết!

Hổ không gầm lại tưởng Hello Kitty đấy à!

Anh khó thở cười gằn, động tác lại rất phối hợp, giống như thật sự đang cười làm lành: "Giải thích, cúi đầu xin lỗi, cũng quá dễ dàng rồi. Vẫn là đánh trước chút lễ mọn làm quà an ủi bày tỏ thành ý, các vị người nhà hãy bớt giận, nếu sau đó còn muốn bồi thường gì, số tiền cụ thể chúng ta bàn bạc lại. Không biết là bao nhiêu tiền thì thích hợp?"

Đại ca ngồi đối diện đang muốn mở miệng, liền bị vợ ngăn cản.

Tiêu Chiến sớm đã nhìn thấu hành động mờ ám này, lại giả bộ như chưa biết gì, nghiêng đầu trưng cầu ý kiến của Vương Nhất Bác: "Mỗi nhà 20 vạn phí bồi bổ, mua thêm chút thực phẩm chức năng."

Vương Nhất Bác gật gật đầu.

Tiêu Chiến tính cầm giấy tờ ra ngoài gọi điện thoại, tên choai choai trẻ tuổi gọi anh lại: "Đừng hòng giở trò, gọi trong này, mở loa ngoài."

Tiêu Chiến cười cười, mở loa điện thoại:

"Alo, Chung Tiểu Bắc?"

"Ờ! Sao thế. . . "

"Mấy hôm nay giảm béo thành công chưa?"

"Vẫn ổn vẫn ổn."

"Cái đó, tôi gửi ID tài khoản qua wechat cho cậu, phiền cậu chuyển vào đó 20 vạn nhé."

"Ok, cần ghi nội dung gì không?"

"Có, ghi là phí bồi bổ."

"Được."

Tắt máy, Tiêu Chiến lắc lư điện thoại hai cái, mỉm cười nói: "Chuyển qua rồi đó, bên phía tài vụ đang sắp xếp, cần thời gian xét duyệt, có thể chậm trễ một chút, phiền các vị nhẫn nại."

Hai tay anh để dưới bàn, nắm lấy tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác theo bản năng cuộn chặt tay, đem nắm đấm nhỏ của Tiêu Chiến bọc lại kĩ càng.

Tiêu Chiến dùng sức nắm chặt lấy hắn rồi buông ra, đầu ngón tay gãi gãi vào lòng bàn tay hắn.

Hắn hiểu ý của Tiêu Chiến, anh nói hắn chỉ cần lẳng lặng ngồi xem kịch hay là được rồi, không cần lên tiếng.

Vương Nhất Bác nghi hoặc nhìn anh.

Gọi cho Chung Tiểu Bắc?

Đó không phải bạn thân của Tiêu Chiến sao? Tự dưng lại biến thành tài vụ rồi?

Cho nên anh rốt cuộc tính làm cái gì?

Cặp vợ chồng ngồi trước mặt bộ dáng cực kì hài lòng, không thèm đáp lời anh. Người trẻ tuổi khí thế rất mạnh cùng chị gái lớn tuổi nhìn nhau một chút, lại bắt đầu lải nhải bọn họ không phải vì tiền mà bán rẻ, 20 vạn này cũng chẳng đủ bồi thường tổn thất tinh thần, vân vân mây mây.

Tiêu Chiến vừa nghe vừa gật gù, còn nói bọn họ cứ việc ra giá.

"Mỗi nhà 100 vạn, thấp hơn cái giá này chính là vũ nhục chúng tôi." Người trẻ tuổi hùng hổ nói.

Chị gái kia cũng lắp bắp kinh hãi, nhưng biểu tình ngạc nhiên nháy mắt liền hóa thành kiên nghị, cứ như không phải đang đòi tiền, mà là đang bảo vệ chủ quyền lãnh thổ.

Ngay cả cặp vợ chồng đang giữ hòa khí cũng liếc mắt nhìn nhau, lập tức ngồi thẳng lưng.

Tiêu Chiến nhoẻn miệng cười.

Lúc này, "Ting —— Ting ——Ting ——", là âm báo tin nhắn, âm nọ nối tiếp âm kia, liên hoàn như bùa đòi mạng.

Tiêu Chiến mở máy, nhìn trong chốc lát, ý cười càng thêm lớn.

-----------------------

Xem ông anh tôy tính làm gì nàoooo


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net