Chương 42: Tonight and the first night

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng tắm, Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đặt lên tường đâm thọc từ phía sau.

Vách tường đá cẩm thạch lạnh lẽo thấu xương, mà thân thể phía sau lại nóng bỏng khôn tả.

Vương Nhất Bác gắt gao đè lên người Tiêu Chiến, liều mạng ép chặt anh, giống như muốn khảm anh vào trong cơ thể của chính mình.

Tiêu Chiến bị đâm đến vỡ vụn.

Hậu huyệt lâu ngày không bị xâm nhập, vừa mới bắt đầu đã nhanh không chịu nổi, thậm chí so với lần bọn họ vô tình gặp lại còn muốn mãnh liệt hơn. Tiêu Chiến tưởng rằng tự mình mở rộng như vậy là đủ rồi, xem ra vẫn là chưa được.

Đại khái là bởi vì động tác của Vương Nhất Bác quá mức khủng bố.

Người này hôm nay thoạt nhìn rất bình thường, như thế nào cởi quần xuống lại đột nhiên biến thành cái bộ dạng này.

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ một hồi, có lẽ anh không nên cả gan mở miệng như vậy, nói thẳng là mình muốn hắn.

Hình như từ sau câu nói kia, Vương Nhất Bác hoàn toàn không còn bình thường nữa.

Hắn chọc toàn bộ gốc rễ của côn thịt vào thân thể Tiêu Chiến, chưa đợi anh thích ứng, đã banh mông anh ra mãnh liệt thao làm.

Chặt chẽ dưới thân giam cầm toàn bộ suy nghĩ của người đối diện, hai má gắt gao áp mặt Tiêu Chiến lên tường. Mỗi lần đâm về phía trước đều đi kèm với tiếng gầm nhẹ, hệt như dã thú sắp sửa phẫn nộ.

Con mồi dưới thân, hết đường trốn chạy.

"Nhẹ. . . Vương Nhất Bác, nhẹ thôi. . . Em. . . Em điên. . ."

Lần đầu tiên Tiêu Chiến xin tha không mang theo chút mê hoặc quyến rũ nào.

Tuy rằng đã không thể nói được một câu đầy đủ, nhưng anh đang nghiêm túc xin tha mà.

Chẳng ai thèm để ý.

Vương Nhất Bác đè lên anh, chịch như muốn ăn tươi nuốt sống anh.

Hạ thân của anh bị hắn nắm trong tay, tiết tấu tuốt lộng y hệt như tốc độ ra vào phía sau. Tiêu Chiến bị tình ái làm cho hổ thẹn, bị chặt chẽ nắm trong tay, bị tùy ý xâm phạm.

Nhưng anh hạnh phúc.

Anh thậm chí cảm thấy, chỉ cần Vương Nhất Bác mở miệng, anh lập tức nguyện ý làm nô lệ của hắn, làm chư hầu của hắn, ngoan ngoãn nằm dưới thân hắn.

Loại phục tùng này mang theo chút khuất nhục, mà chút khuất nhục đó lại làm cho người ta sung sướng khôn nguôi.

Tiêu Chiến bắt đầu phóng đãng rên rỉ, tiếng kêu dâm mĩ kèm theo khoái cảm phập phồng bay bổng, tràn ngập cả không gian.

Sau lưng anh là người chồng ít hơn anh 6 tuổi, điều này cho phép tâm lý anh nắm được ưu thế. Anh hưởng thụ yêu thương chiều chuộng cùng lòng trung thành vô hạn của Vương Nhất Bác, mặc hắn săn sóc, chăm lo, nịnh bợ anh.

Nhưng mà tại nơi bí ẩn nho nhỏ dưới đáy lòng, anh càng thích bị người đàn ông này nắm trong tay, từ trên cao nhìn xuống, thô bạo tiến vào, đòi hỏi vô độ.

Đánh dấu ấn ký của hắn lên khắp ngóc ngách trên cơ thể anh, tóm gọn trong tay tùy ý sử dụng.

Chim hoàng yến kiều diễm vừa mềm mại vừa yếu ớt, được người nuôi dưỡng, để cho cung nhân chăm bẵm, đặt vào phòng ngủ của bạo quân, mệnh đã định sẵn có cánh khó thoát.

Dưới va chạm tàn bạo như làm nhục, khoái cảm không ngừng tích lũy, lý trí dễ dàng bị đánh hạ.

Tiêu Chiến hổn hển thở gấp, phó mặc bản thân vào cơn tình triều cao trào không dứt.

Anh thán phục trước sự thấu hiểu anh của Vương Nhất Bác.

Không cần lời nói, không cần bất cứ từ ngữ nào, cũng không cần anh phải cất công giải thích.

Phát hiện này đủ khiến anh run rẩy, khiến anh yêu hắn đến chết cũng chẳng muốn ngừng.

Anh thống khoái mà bắn vào tay Vương Nhất Bác.

Cao trào qua đi, Tiêu Chiến không đứng nổi nữa.

Anh được bọc trong khăn mềm lau rửa sạch sẽ, được người bế ẵm, nhẹ nhàng đặt lên giường lớn.

Rất nhanh, Vương Nhất Bác lại dán vào anh, cuộn trong chăn, gắt gao quấn quýt lấy anh.

Được tắm nước ấm, thống khoái mà lên đỉnh, chăn nệm mềm mại, ông xã bên cạnh dịu dàng nóng bỏng.

Cuộc sống của anh hóa ra lại có nhiều điều hạnh phúc đến vậy.

Đêm cuối xuân thực yên tĩnh.

Bọn họ không bật đèn, cũng chẳng kéo rèm.

Ánh trăng ánh sao xuyên qua cửa sổ, chiếu vào chăn gối trắng tinh.

Vương Nhất Bác đem Tiêu Chiến ôm lên ngực, ngón tay gảy nhẹ vành tai anh, khe khẽ hôn khắp mặt anh.

"Vợ ơi. . . . .Vợ à. . . . ." Hắn nỉ non gọi anh.

Tiêu Chiến bị hắn mổ đến da đầu run run, nhịn không được cọ lên người hắn.

Ga trải giường sạch sẽ, nếp gấp rõ ràng mang theo hương vị của ánh nắng, da thịt sau khi được âu yếm dâng tới cao trào càng trở nên mẫn cảm, chốc chốc lại run khẽ.

Anh bỗng nhiên nghĩ tới.

Cảm giác này dường như cũng nổi lên ở lần làm tình đầu tiên của bọn họ.

Đêm đó sau khi xác định quan hệ, hai người lại tách ra mấy tháng.

Đối với những người đang độ yêu đương cuồng nhiệt mà nói, mấy tháng có khi còn dài hơn cả đời người, đủ để những chuyện nên phát sinh không nên phát sinh đều lần lượt kéo đến.

Nếm thử vô số lần ở tiểu hắc ốc, đủ loại khiêu khích, tưởng tượng, mong chờ không ngừng tích lũy, vào ngày Tiêu Chiến quyết định xin nghỉ đến tham ban Vương Nhất Bác, cùng nhau trải qua lễ tình nhân, tháng ngày tích lũy đó rốt cuộc đã đạt tới đỉnh điểm.

Đó là một hồi tình ái đã được lên kế hoạch từ lâu.

Vương Nhất Bác đặt nhà hàng trên tầng cao nhất của khách sạn, giường lớn trong phòng rải đầy cánh hoa hồng, đốt loại huân hương thanh khiết nhẹ nhàng nhất.

Một đêm có mở đầu hoàn mỹ. Hai người đã lâu không gặp, bộ lọc đều trồng thêm mấy tầng, ánh đèn của nhà hàng kiểu Pháp vừa mông lung vừa mềm mại, cọ xát lên da thịt. Họ chăm chú nhìn đối phương, xem đối phương đẹp trai thế nào, xem chân đối phương nhũn ra đứng không vững thế nào.

Ôm nhau trở về phòng, bọn họ đều tự hiểu kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.

Nhưng dù sao cũng là lần đầu yêu đương nghiêm túc, hai người không muốn dùng cách thức sỗ sàng trực tiếp như vậy, chỉ mải miết nhìn biểu hiện của đối phương.

Việc đầu tiên tất nhiên là trao đổi quà tặng.

Trước đó, Vương Nhất Bác đã thỏa mãn được khẩu vị của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đoán vài đáp án, Vương Nhất Bác đều nói không đúng, Tiêu Chiến giận dỗi không thèm quan tâm hắn định tặng anh cái gì nữa.

Thời điểm quà rơi vào tay, Tiêu Chiến bị dọa đến trợn tròn mắt.

Là một chiếc nhẫn kim cương cỡ bự ngũ quang thập sắc, viên kim cương ít nhất phải đến vài ba cara, xung quanh còn bao thêm một vòng kim cương nhỏ sáng loáng. Dưới ánh đèn của khách sạn, Tiêu Chiến liền liên tưởng tới biểu tình bao 'chói mù mắt chó của tôi rồi', hiện giờ biểu cảm của anh chắc là cũng y như vậy.

Anh ngoài miệng thì nói làm sao có thể đoán nổi món quà style doanh nhân thành đạt thế này, thực chất là vừa có chút ngạc nhiên xúc động, lại thêm chút xấu hổ cùng sợ hãi.

Tuy nói thao tác vượt ngàn dặm xa xôi đến để tặng quà có vẻ không đủ thận trọng, nhưng Vương thẳng nam trước lúc doi lại vung tay quá trán, vung ra hẳn một viên kim cương to như vậy, cũng quá giống kim chủ bao dưỡng tiểu tình nhân rồi.

Cảm nhận được tâm tình của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ngây ngẩn cả người.

Hắn đã tự hỏi lễ vật trang trọng nghiêm túc như vậy có khi nào mang hiệu quả ngược dọa sợ thỏ thỉ không, nhưng hắn cảm thấy xác suất của chuyện này không lớn.

Bằng vào sự tỉ mỉ quan sát của hắn đối với bé tham tiền, bất cứ thứ gì xinh đẹp bling bling đều phù hợp với thẩm mỹ của Tiêu Chiến.

"Này. . . Này là có ý gì nha, Vương Nhất Bác?"

Vương Nhất Bác nghe ra sự không vui trong giọng nói của Tiêu Chiến, vội vàng giải thích: "Cảm thấy nó đẹp giống anh, hẳn là hợp với anh lắm."

Vỗ mông ngựa cho dù có vỗ lệch, vẫn đủ hiệu quả trấn an, Tiêu Chiến khôi phục sự ôn hòa: "Tiêu hoang phí như vậy làm gì? Anh thấy hơi ô dề rồi đó."

Ý nghĩa trên mặt chữ, chẳng lẽ anh ở trong lòng em lại là kẻ ham hư vinh đến thế sao?

Đường não của Vương Nhất Bác ước chừng chẳng khác gì một đường kẻ thẳng tắp, không có khả năng lý giải được ẩn ý sâu xa của Tiêu Chiến. Nhưng não phẳng có phúc của não phẳng, đó là hễ thổ lộ lập tức chạm vào lòng người:

"Lần đầu tiên tặng quà người khác, không biết nên mua gì. Em đã nghĩ, nếu đời này chỉ tặng một lần, vậy phải chọn thứ tốt nhất."

Tiêu Chiến sững sờ, tim đập thình thịch.

Khoan đã.

"Ý của em là, chỉ tính toán tặng đúng lần này thôi?"

Cả đời chỉ một lần, lễ tốt nghiệp sao?

Vương Nhất Bác anh cảm ơn cả nhà em nha.

Vương Nhất Bác nhíu mi: "Quà đính ước! Đính ước! Cả đời em chỉ có anh, chẳng lẽ anh còn muốn cùng người khác?"

Tiêu Chiến đại khái im lặng. . . Sao lại có người thổ lộ mà giống hệt hung thần ác sát vậy chứ.

"Anh chỉ cảm thấy. . . Quá trân quý rồi."

"Cũng tạm. Quý hơn nữa, cũng không xứng với anh."

Ngữ khí của Vương Nhất Bác còn cực kì nghiêm túc, thậm chí xen chút thành kính.

Tiêu Chiến phát giác sự tình dần thoát ly khỏi chiều hướng mà anh thiết lập sẵn.

Anh đương nhiên biết Vương Nhất Bác thực lòng thích anh, thậm chí si mê anh. Nhưng anh cũng biết tên tuổi của hai nghệ sĩ đang lên bị gắn chặt một chỗ, con đường sau này sẽ chật vật khó đi.

Vương Nhất Bác tuổi còn nhỏ, anh hoài nghi thiếu niên trẻ người non dạ không hề hay biết, một đoạn tình cảm muốn đi tới cuối cùng, không thể hoàn toàn dựa vào hứng khởi thích thú nhất thời.

Nhưng anh vẫn nghĩ, ngộ nhỡ thì sao?

Ngộ nhỡ bọn họ chính là một phần vạn may mắn đó?

Nhẫn kim cương lớn thế này, có lẽ chính là căn cứ may mắn chính xác nhất.

"Thực xin lỗi. Anh tưởng em, tưởng em. . . ."

"Tưởng cái gì?"

"Tưởng em chỉ muốn. . . ngủ cùng anh."

Tiêu Chiến ấp a ấp úng, xấu hổ vô cùng.

Ba chữ "ngủ cùng anh" nhẹ nhàng như búa tạ, phá vỡ toàn bộ dục vọng Vương Nhất Bác tỉ mỉ che giấu.

Lòng kiên nhẫn chẳng còn lại bao nhiêu của hắn bắt đầu trống trải cạn khô, lý trí bị thứ chân tình xen lẫn nghi hoặc thẹn quá hóa giận vùng lên chiếm thế thượng phong.

"Anh. . . Tại sao anh có thể nghĩ như vậy? Em mới ở chỗ này mấy tháng thôi mà? Ý của anh là em phải chờ đợi lâu như vậy mới có cơ hội ngủ cùng anh, hay là nói em mãi vẫn chưa được ngủ cùng anh, cho nên sốt ruột, dùng quà tặng đắt tiền để đổi lấy một đêm?"

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền thấy hối hận.

Hắn đúng là nên tức giận, nhưng không thể nói ra những lời lẽ nghiêm trọng như thế.

Hơn nữa, ngủ cái gì mà ngủ, hắn thiếu thốn thế sao, hắn thô lỗ thế sao.

Tiêu Chiến không tin nổi, nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, dần dần, ấm ức bắt đầu trào lên.

Vì để được ở bên Vương Nhất Bác, hai ngày trước anh đã thức trắng đêm quay không ngừng nghỉ mới miễn cưỡng chen ra một ngày trống, lại lo lắng tổ kịch của Vương Nhất Bác ở quá xa mới lặn lội tự mình bay tới.

Tại sao buổi tối hẹn hò một chút cũng không giống như anh chờ mong?

Rõ ràng Vương Nhất Bác lôi viên kim cương bự muốn chết ra để hù dọa anh, dựa vào cái gì lại nổi giận chứ?

Tiêu Chiến đứng dậy, không nói một lời, bắt đầu thu dọn hành lý.

Vương Nhất Bác lập tức linh cảm được đại họa, nhận ra sự xúc động ngu xuẩn của mình có thể khiến mấy tháng hắn mòn mỏi chờ đợi tan thành bọt nước.

Hắn tuyệt đối không có ý đó.

Hắn nhanh chóng xông ra túm chặt lấy balo của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vốn cũng rất mệt mỏi, làm sao bừng bừng sức sống bằng đối thủ Vương - ít hơn anh sáu tuổi - Nhất Bác. Anh bị hắn gắt gao ôm vào ngực, ban đầu còn có lực giãy giụa, lát sau liền kiệt sức.

Vương bại hoại tìm được khe hở, nhanh chóng ngậm lấy môi anh.

Giây đầu, anh còn có khí lực đấm vào ngực hắn.

Sau đó, thân thể dần dần không có tiền đồ mà thoát khỏi khống chế của anh. Nhung nhớ cùng tình yêu theo bản năng tiếp quản anh, anh bất đắc dĩ buông bỏ chống cự.

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Vương Nhất Bác phát hiện người ta khóc thật rồi, bấy giờ mới cuống quýt hết cả lên.

Một tiếng xin lỗi mắc trong cổ họng, bất luật thế nào cũng không phát ra được.

Cho nên, Tiêu Chiến lại đẩy hắn, hắn lần này không dám mạnh tay nữa.

Nhưng mà, Tiêu Chiến không hề bỏ đi.

Balo trên vai tụt xuống, rơi lên đất, uể oải nhăn nhúm.

Mà Tiêu Chiến lại cúi đầu, bắt đầu cởi thắt lưng, kéo khóa, cởi quần bò.

Tiếp theo đến áo sơ mi trắng bị vén lên, để lộ phần bụng phẳng lì trắng nõn cùng vòng eo mảnh khảnh.

Vương Nhất Bác cổ họng khô khốc, hầu kết chuyển động lên xuống.

Trong lòng hắn cực kì căng thẳng.

Này không phải điều hắn muốn, hắn chưa từng nghĩ sẽ bức bách Tiêu Chiến làm bất cứ thứ gì.

Nhưng mà giây tiếp theo, Tiêu Chiến kéo xuống quần lót trắng lỏng lẻo, Vương Nhất Bác mới nhìn ra, nơi tư mật hắn ngày đêm tơ tưởng, phía bên trên chếch sang trái, xuất hiện một hình vẽ.

Trước đây rõ ràng không có.

Màu thâm nâu, là hình xăm nghệ thuật. Có lẽ vừa mới xăm không lâu, làn da xung quanh vẫn hồng hồng, hồng đến mức này, thời điểm vẽ lên nhất định là rất đau.

Cái gọi là nghệ thuật kia, chỉ là một chữ đơn giản, yibo.

"Đây là quà lễ tình nhân anh tặng cho em. Nhưng hình như em không muốn nó nữa rồi."

-----------------------

Xem là dỗ kiểu gì :)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net