Chương 43: Thứ tôi mất là con chó thôi sao? Thứ tôi mất là tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm đó, giống như sau này khi ly hôn, Vương Nhất Bác không biết phải đuổi theo Tiêu Chiến để giữ anh lại.

Nhưng đây thực sự không giống Vương Nhất Bác.

Ngay đến chính hắn cũng không hiểu, rõ ràng hắn vẫn luôn là người vô cùng dũng cảm quyết đoán.

Có lẽ trong tiềm thức, e rằng chỉ cần một nét mặt chán ghét hoặc cự tuyệt của Tiêu Chiến, đều khiến hắn không chịu nổi.

Nhưng vô luận thế nào, Tiêu Chiến rời đi, hắn cũng đã không đuổi theo.

Đoàn làm phim của hắn nhanh chóng tới ngày đóng máy.

Lịch trình quay phim lần này sắp xếp đặc biệt chặt chẽ, toàn bộ nhân lực đều phải ở lại tăng ca. Cảm xúc hắn không tốt, mọi người tuy rằng đều phát hiện, cũng hiểu có thể hắn quá mệt mỏi, không đi chọc giận hắn là được rồi.

Là người cuối cùng trong dàn diễn viên chính kết thúc cảnh quay, phân đoạn của hắn hoàn thành cũng chính là lúc cả đoàn sát thanh.

Điều này làm mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng không ai biết, Vương Nhất Bác thực ra không hề muốn sát thanh.

Cho nên, khoảnh khoắc đạo diễn sảng khoái hô "cắt", toàn bộ tổ kịch hoan hô chúc mừng, trợ lý, phó đạo diễn cùng thành viên tổ sản xuất hậu kỳ ôm bó hoa tươi rói phóng tới trước mặt hắn, liên tiếp chúc mừng, mặt mày hắn lại xanh mét.

Không khí ở hiện trường nháy mắt rơi xuống âm độ, mọi người đều khó xử không nói thành lời.

Cuối cùng, vẫn là trợ lý thì thầm nhắc nhở hắn phải chú ý hình tượng, Vương Nhất Bác mới miễng cưỡng mỉm cười.

Cho dù có là ảnh để, năm đó vẫn là nghệ sĩ nhỏ, hành động phải để ý kỹ càng.

Vương Nhất Bác xuất hiện ở buổi tiệc đóng máy, bỏ đi bộ dạng lạnh nhạt thường thấy, ai tới bàn mời rượu cũng tươi cười ngoan ngoãn uống hết.

Người khác thấy hắn dường như đã hồi phục, cũng bạo gan đến kính hắn. Hắn chẳng hề đẩy ra, quy củ nâng chén, một bộ dáng xã giao tiêu chuẩn.

Cho nên cuối cùng, tới khi hắn mặt đỏ tía tai vẫn một mực không từ chối ai, nhà sản xuất đem hắn kéo ra, kêu trợ lý đưa về phòng.

Mọi người bắt đầu cảm thấy buổi chiều lúc sát thanh khuôn mặt lạnh lùng của Vương Nhất Bác chỉ là bọn họ nhất thời hoa mắt nhìn lầm mà thôi.

Trên đường đỡ ông chủ về phòng, trợ lý quả thực là khổ không nói hết.

Vị đại ca này vừa ra khỏi phòng tiệc liền đòi đến hành lang khách sạn, khuyên thế nào cũng không chịu đi.

Này không được đâu. . . Hành lang khách sạn đều lắp camera cả đó.

Phần công việc này cậu vẫn muốn làm nữa mà!

Tuy rằng làm trợ lý của nghệ sĩ mệt chết đi được, nhưng cậu may mắn chút, Vương Nhất Bác là ông chủ tốt.

Chẳng may đoạn video này phát tán ra ngoài rơi vào tay kẻ có dã tâm, nói hắn chơi thuốc, mượn rượu làm càn gì gì đó, đáng sợ biết bao nhiêu chứ.

Cậu phải bảo vệ sếp lớn nhà cậu.

Thực ra cậu cũng loáng thoáng biết được khúc mắc của sếp mình.

Còn có thể là ai, vợ sếp chứ ai.

Cái người mà suốt ngày đặt hàng cho sếp nhà cậu báo cậu chạy đôn chạy đáo nhận hàng.

Vị nam nghệ sĩ mà sếp nhà cậu luôn miệng gọi là bảo bảo ấy.

Từ sau lễ tình nhân cậu liền cảm thấy sếp không đúng lắm, người khác nhìn không ra, cậu có thể không nhìn ra được sao? Cậu đoán chắc 100% là có liên quan đến Tiêu Chiến.

Phải dùng đến kế này, âu cũng là bí quá hóa liều.

Trợ lý gọi điện thoại cho Tiêu Chiến, mở loa ngoài.

Giọng Tiêu Chiến từ loa truyền đến, có chút lo lắng.

"Alo? Tiểu Chu?"

"Anh Tiêu."

Trợ lý nhỏ nhìn thấy đại ca nhà mình rốt cuộc cũng có phản ứng, khuôn mặt đỏ thẫm hơi ngước lên, đôi mắt đầy tơ máu khóa chết vào điện thoại của cậu.

Kỳ quái chính là, cậu không cảm thấy đáng sợ, chỉ cảm thấy. . . .

Giống như đại boss ngày thường không để tâm đến bất cứ thứ gì của cậu, trong nháy mắt trở nên vô cùng bất lực.

"Tiểu Chu, muộn thế này rồi còn gọi cho tôi? Vương Nhất Bác xảy ra chuyện gì sao?"

Trợ lý ấp úng, không dám nói phải, cũng chẳng dám nói không phải.

Cậu đang đợi Vương Nhất Bác mở miệng trước.

Kết quả Vương Nhất Bác bỗng dưng cúi đầu, chẳng nói chẳng rằng, tinh thần sa sút.

Trợ lý lần này thực sự không phải là EQ không đủ, cậu ngoại trừ nói thật ra cũng chẳng còn cách nào khác. Nếu việc này cậu giải quyết được thì đã sớm gia nhập McKinsey & Company* rồi, làm trợ lý làm cái gì!

*McKinsey & Company là một công ty tư vấn quản lý toàn cầu, được thành lập vào năm 1926 bởi James O. McKinsey tại Chicago, có trụ sở chính tại New York, Hoa Kỳ với số lượng nhân viên lên đến 30.000 vào năm 2019.

"Anh Nhất Bác uống say, hiện giờ một mực đứng ở hành lang khách sạn không chịu về phòng. Anh Tiêu, anh khuyên nhủ anh ấy được không?"

Dứt lời, trợ lý anh dũng hi sinh, đưa điện thoại cho Vương Nhất Bác.

Không nghĩ tới, hắn thực sự nhận lấy.

"Lại làm sao nữa rồi?"

Là một câu hỏi nghe có vẻ không chút cảm xúc nào.

Trợ lý trông thấy bả vai của sếp mình thoáng chốc run rẩy, lát sau, thanh âm khóc thút thít càng lúc càng lớn.

Cậu có thể từ tiếng khóc mà cảm nhận được, ông chủ của cậu đang rất đau đớn.

Trợ lý thầm nghĩ, nếu cậu có tội, cứ để pháp luật áp dụng chế tài cậu đi, đừng bắt cậu nửa đêm nửa hôm phải khuyên nhủ một người uống rượu say khướt thế này.

Hơn nữa khuyên không được phải nhờ cứu trợ, còn làm người ta khóc luôn rồi.

Quên đi, miễn bàn tới McKinsey & Company.

Chưa gì đã muốn thăng thiên.

Vừa rồi chỉ mải lo lắng quan sát, bây giờ cậu mới thấy sốt ruột, chỉ sợ có người ngoài đi ngang qua.

"Sếp, chúng ta đi thôi, lát nữa người ở khách sạn tới đây sẽ thấy được đó."

Vương Nhất Bác vừa ôm đầu gối vừa khóc, đàn ông đàn ang thân cao thước tám cuộn người thành một cục, nhìn qua đáng thương cực kì.

Trợ lý bắt đầu hối hận, đáng ra cậu nên gọi video mới đúng.

Cậu cảm thấy người nọ có sắt đá thế nào, trông thấy sếp nhà cậu như vậy, đều sẽ luyến tiếc không nỡ thôi.

"Vương Nhất Bác, về phòng trước đã, được không?"

Giọng Tiêu Chiến nghe rất dịu dàng, bình tĩnh.

Trái tim Vương Nhất Bác bị chọc đến ngứa ngáy khó chịu.

Ngày ngày nhung nhớ thanh âm của Tiêu Chiến, đến khi thực sự nghe được, hắn lại khao khát muốn nhìn thấy anh.

Loại khao khát này khiến hắn cảm thấy rất vô lực.

Hắn không muốn sát thanh, bởi vì quay phim chính là cái cớ tốt nhất của hắn.

Đóng máy xong, hắn sẽ phải chân chính đối diện với vấn đề giữa hắn và Tiêu Chiến lúc đó.

Đêm tỏ tình, hắn nói với Tiêu Chiến, ở cùng với hắn, phải chịu khổ, hỏi Tiêu Chiến có nguyện ý hay không.

Tiêu Chiến đáp lời hắn bằng một nụ hôn.

Thời điểm lôi ra chiếc nhẫn hắn không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ cảm thấy đồ quý giá nhất đẹp đẽ nhất mới xứng với người hắn yêu thương.

Nhưng mà, hắn lại bỏ qua mất, ý nghĩa của nhẫn, chính là đại diện cho lời hứa hẹn trân quý nhất.

Hắn không hứa hẹn bất cứ thứ gì với anh, chỉ đơn giản dùng tiền tài đối xử với anh, khó trách Tiêu Chiến trở mặt.

Hắn nhịn xuống không liên lạc với anh, muốn bản thân tìm ra cách nhanh nhất đứng vững đôi chân, mau chóng biến thành một người cường đại, đủ quyền lực đủ sức mạnh để bảo vệ người hắn muốn bảo vệ.

Bởi vì so với một chiếc nhẫn kim cương không hề có thành ý, món quà thỏ thỏ tặng hắn, lại là ấn ký thuộc về riêng hắn khắc ở nơi tư mật nhất.

Một ấn ký không thể xóa nhòa, đại diện cho toàn bộ quyết tâm cùng tình yêu của anh dành cho hắn.

Hắn đột nhiên muốn hỏi một vấn đề:

"Lúc xăm, đau không?"

Người ở đầu dây bên kia trầm mặc chốc lát, Vương Nhất Bác có thể nghe được hơi thở của anh, thậm chí nghe ra được sự run rẩy mà anh cố tình che giấu:

"Đau."

Sau đó, âm thanh gấp rút vang lên ở hành lang khách sạn trống trải.

Tiêu Chiến đã tắt máy.

Vương Nhất Bác chết chân tại chỗ, mặc cho đau đớn như thủy triều đánh thẳng vào mặt hắn, mang theo xấu hổ, áy náy cùng hối hận.

Lúc đó hắn nên đuổi theo anh, hắn nên giữ Tiêu Chiến lại.

Hắn âm thầm thề ở trong lòng, không thể để Tiêu Chiến chịu bất cứ thương tổn nào dù chỉ là một chút.

Nhưng rõ ràng đêm đó người làm tổn thương Tiêu Chiến, lại chính là hắn.

Kẻ yếu đuối như hắn, có tài cán gì, để bảo vệ được người mình yêu?

Vương Nhất Bác nhanh chóng đứng dậy, nghiêng ngả đi vào phòng.

Trợ lý đi theo sau, nghĩ thầm bồ tát sống cứu khổ cứu nạn không ai khác chính là anh Tiêu.

Thời điểm gặp lại Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vẫn đang quay bộ phim kia, vừa vặn đúng lúc chuyển cảnh.

Tuy nói là ở khách sạn, nhưng chẳng có điểm nào là bất tiện cả, Vương Nhất Bác thích mua cho Tiêu Chiến thứ này thứ kia, lò vi sóng, máy giặt, máy sấy, một đống thứ đồ lạ mắt khó mua.

Quay phim lâu ngày, đổi một thành phố lại có cảm giác như một lần chuyển nhà.

Trợ lý giúp anh thu dọn phòng, ở ngăn trên cùng của phòng cất đồ chợt phát hiện một con gấu bông.

Là mô phỏng theo meme chú chó xấu xí thời điểm quay phim chung Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến hay dùng nhất, kết quả hiện giờ con chó xấu xí đó có IP của chính mình rồi, phát hành chó bông số lượng lớn. Lúc ấy rõ ràng là tranh nhau như điên, nhưng Vương Nhất Bác bản lĩnh lớn, giành được cho Tiêu Chiến một con.

Sau đó hai người mỗi lần gọi video, Tiêu Chiến lại ôm chó bông ra xoa nắn vặn vẹo, làm đủ các loại biểu tình, đảm đương nhiệm vụ biểu tình bao phiên bản sờ được nắm được.

Trợ lý không biết rõ mọi chuyện, cho rằng nếu đã để tít ở đó thì chắc là không cần dùng đến nữa. Công tác đóng gói siêu rườm rà, bỏ đi được thứ gì liền bỏ, chó bông là một trong số đó.

Vali cùng balo hàng lý sắp xếp gần xong, Tiêu Chiến tỉ mỉ kiểm tra lại, thu dọn đồ đạc đâu ra đấy.

Nhưng chó đâu rồi, anh không nhớ lắm.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt anh lại chật vật khó chịu.

Bởi vì con chó kia, làm anh lại nhớ tới Vương Nhất Bác.

Đêm rời khỏi phòng khách sạn của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không lập tức trở về ngay.

Anh đi rất chậm, loại tốc độ của kẻ đang bình tĩnh thưởng thức đau khổ cuộc đời, hi vọng để lại được cho Vương Nhất Bác một bóng lưng buồn tẻ mất mát.

Thẳng đến khi ra khỏi khách sạn, Tiêu Chiến mới phát hiện, Vương Nhất Bác không hề đuổi theo anh, và anh thực ra chẳng còn chỗ nào để đi.

Đã trễ thế này, chuyến bay cuối cùng bay về tổ kịch đã cất cánh từ lâu.

Anh ở thành phố của người mình yêu lại không nhà để về.

Loại châm chọc này khiến anh nháy mắt tỉnh táo.

Vương Nhất Bác nói nhiều chữ "ngủ" như vậy.

Mấy tháng nay rốt cuộc tính là cái gì?

Bất luận thế nào, trước hết anh phải xử lí công việc thật tốt.

Xuất thân là dân nghiệp dư, đối mặt với một người xuất đạo sớm hơn mình, một đối tượng có năng lực nghiệp vụ vượt trội hơn mình, quả thật rất khó nói, có thể thoải mái nói chuyện yêu đương ngang bằng hay không.

Khó trách đối phương lại lấy viên kim cương to như vậy ra để đè lên anh.

Nhưng mà, khoảnh khắc phát hiện chó bông xấu xí của mình biến mất, anh giống như bị đập tỉnh.

Câu nói anh hay dùng để thôi miên chính mình, "Không sao cả, mình không mất đi ai cả, công việc mới là hết thảy", chống không lại nhớ mong, anh giả vờ không nổi.

Tấm vải che chắn đột nhiên bị xốc lên, lộ ra miệng vết thương dữ tợn dày đặc.

"Chó bông của tôi đâu?"

Tiêu Chiến vừa hỏi trợ lý, vừa đem hành lý đã đóng lại kỹ càng mở hết ra, lật tìm từng cái một.

Trợ lý thấy một màn này, nhanh chóng thừa nhận mình nghĩ chó bông xấu xí bị vứt trong góc kia là đồ bỏ, đã để chung vào túi rác bị khách sạn đem đi rồi.

Tiêu Chiến gấp muốn chết, nổi điên chạy xuống lầu.

Tiêu Chiến chạy rất nhanh, nhưng chạy mãi chạy mãi vẫn không đuổi kịp.

Anh vừa mới chạy đến phòng để rác của khách sạn, một chiếc xe chở rác chạy lướt qua người anh.

Suýt chút nữa, anh đã có thể cứu chó bông trở về.

Anh không cam lòng, đuổi theo xe rác.

Nếu bị netizen chụp được, có lẽ tất cả mọi người đều sẽ nghĩ anh phát điên rồi.

Nhưng đó là đồ Vương Nhất Bác tặng anh.

Anh biết bản thân đã đánh mất Vương Nhất Bác, cho nên, không thể ngay cả một con chó bông xấu xí cũng đánh mất được nữa.

Trợ lý thấy anh suýt nữa chạy ra khỏi khách sạn, gấp gáp lao ra ngăn cản.

Nhưng vừa mới ra đường lớn, trợ lý đột ngột nhìn thấy, ông chủ nhà mình bị thân ảnh cao lớn ôm trọn vào ngực.

Lát sau nhìn rõ đó là Vương Nhất Bác, trợ lý nhỏ bị dọa sợ tới mặt mày biến sắc.

Xong đời, hai ông anh!

Thanh thiên bạch nhật, trước mắt công chúng, ôm nhau chặt như thế là còn muốn lăn lộn trong cái giới này nữa không hả?!

----------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net