Chương 44: Anh có muốn để bọn nó hôn hôn chút không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng may đang là sáng sớm tinh mơ.

Cũng may trợ lý quyết định nhanh, dùng hết sức bình sinh túm đôi tiểu tình lữ trở về khách sạn.

Tiêu Chiến đuổi theo xe rác may mà không bị ai bắt gặp.

Khi quay trở lại khách sạn, trợ lý mạnh nhất trong lịch sử lại login, mượn lí do "Em mệt quá em không động đậy được anh để Vương lão sư giúp anh kiểm tra hành lý đi nha", nhanh chóng tống cổ hai người vào phòng đóng cửa lại.

Dù sao làm mất chó bông của Tiêu lão sư là tội lớn, trợ lý phải đền bù thật tốt.

Cứ nhét Vương lão sư vào trước, biết đâu lại làm lành?

Đặt đúng cửa thì vào hội sở làm, đặt sai cửa thì về quê chăn bò.

Đánh cược đúng hào phóng luôn.

Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên xấu hổ.

Vương Nhất Bác vốn đã chuẩn bị sẵn một đống từ ngữ trước khi gõ cửa, ai biết chưa gì đã vô dụng, trực tiếp bị đẩy vào rồi. Đoạn phía sau, hắn còn chưa chuẩn bị kỹ.

Trước lúc đến đây hắn đã nghĩ xong rồi, nếu chính mình không biết cách nói chuyện, trước tiên phải viết hết ra giấy học thuộc.

Nhưng bất thình lình xảy ra biến cố làm hắn bất chợt không biết nên nói gì.

Vương Nhất Bác đen đi, cũng gầy đi nữa.

Tiêu Chiến không nghĩ tới thời điểm bọn họ gặp lại nhau, phẫn nộ quyết tuyệt bặt vô âm tín, cuối cùng chỉ sót lại mềm lòng cùng ủy khuất thôi: "Em có khỏe không? Trông giống như. . . ."

Một câu chưa nói xong, đã bị người ta ôm vào ngực, cạy mở hai cánh môi, hôn mạnh xuống.

Hết thảy hối hận, day dứt, đau lòng, nhung nhớ, bị hòa tan vào một nụ hôn, đem tất cả truyền đạt lại cho Tiêu Chiến.

Con người sinh ra đầu lưỡi không phải chỉ dùng để nói chuyện.

Nếu nói không rõ, chi bằng trực tiếp hôn đi.

Người bị hôn có chút hoảng sợ, bối rối không biết làm sao, từng đợt ấm ức khe khẽ dâng trào, chiếm thế thượng phòng.

Nước mắt chậm rãi trượt xuống gò má, Tiêu Chiến ngây ngốc tùy ý Vương Nhất Bác cắn mút, không chịu đáp lại hắn.

Rốt cuộc, Vương Nhất Bác cũng chịu buông anh ra, nhìn thấy cả mặt anh đầy nước mắt, liền quýnh quáng hết cả lên.

Vương Nhất Bác dùng ngón cái lau đi một giọt nước mắt, liền có giọt khác lăn xuống.

Càng lau càng rơi nhiều, phải làm sao bây giờ?

Hắn chỉ đành làm càn tiếp tục ôm người vào ngực:

"Đừng khóc, đừng khóc. Là lỗi của em. Anh không muốn trông thấy em, em lập tức cút ngay."

Đem người mình yêu nhất gắt gao ôm chặt chẽ, Vương Nhất Bác mới cảm giác được trái tim chậm rãi sống lại.

Hóa ra khoảng thời gian trước đó không có Tiêu Chiến, hắn không tính là người sống.

Hắn không biết qua bao lâu nữa Tiêu Chiến sẽ đẩy hắn ra, đơn giản chỉ là không nói lời nào, ôm anh, thơm anh, hôn anh, ngắm anh cho thật đã.

Khao khát được sống một cách đơn giản nhất.

Chẳng qua đợi một hồi lâu, Tiêu Chiến cũng không nói hắn phải cút đi.

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng thông minh ra một chút, thấy anh ngoan ngoãn rúc vào ngực mình, liền được một tấc lại tiến một thước, cúi đầu ngậm lấy cánh môi hoa, tỉ mỉ mút mát.

Tiêu Chiến trốn ra sau, hắn liền dính lên trước, thêm chốc lát Tiêu Chiến bị đẩy lên tường, không còn đường lui nữa.

Bị cưỡng hôn một lúc, thỏ thỏ rốt cuộc giật giật đầu lưỡi, nhẹ nhàng đáp lại.

Vương Nhất Bác lập tức kích động, bắt lấy mười ngón tay đang nắm chặt của thỏ thỏ, ép lên đỉnh đầu.

Tay áo thun trượt xuống, lộ ra phần thịt non mềm mé trong cánh tay. Vương Nhất Bác ghé sát qua nửa liếm nửa cắn, Tiêu Chiến nhịn không được, cười thành tiếng.

Vương Nhất Bác rất nhanh liền đem vài tiếng cười khẽ đó trả lại trong miệng Tiêu Chiến.

Hắn một bên dùng sức hôn, một bên kéo tay Tiêu Chiến, phủ lên đũng quần sớm đã căng phồng của hắn.

Tiêu Chiến cắn răng chịu đựng xúc cảm dưới tay, giãy giụa đòi trốn.

Vương Nhất Bác lại giữ chặt tay anh, khàn giọng nói: "Anh xem, chỉ cần nhìn thấy anh, nó sẽ luôn như vậy, này không phải điều em có thể khống chế. Nhưng em muốn nói với anh, hẹn hò với anh không phải vì muốn ngủ với anh, tặng anh quà đính ước cũng không phải vì muốn mau chóng được chịch anh."

Chủ đề lại quay trở về chữ "ngủ", Tiêu Chiến nghiêng đầu: "Vậy em muốn cùng anh ở một chỗ là vì cái gì?"

Vương Nhất Bác bật cười: "Không biết. Thích anh, yêu anh, muốn sống cùng anh. Em làm gì, em vui vẻ, em mệt mỏi, đều muốn nói cho anh biết. Bất luận là cái gì, ăn cơm, uống nước, hay là chơi game, du lịch. Nghĩ đến những việc này, nếu cùng với một người khác, người đó chỉ có thể là anh."

Tiêu Chiến không cho là đúng, bĩu môi: "Thế anh đi rồi, em cũng không đuổi theo giữ anh lại."

Vương Nhất Bác thấy thỏ thỏ trách hắn, bỗng nhiên cảm giác muốn thở phào nhẹ nhõm một hơi, nắm tay Tiêu Chiến đặt lên mặt mình: "Vậy anh mau đánh em, mắng em, giáo huấn em. Anh đem em buộc lên người anh được không?"

"Anh mới không thèm."

"Thèm."

Nói xong, hắn vươn tay túm lấy lưng quần của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vội vàng né tránh: "Vương Nhất Bác, em lại giở trò lưu manh!"

Vương Nhất Bác quăng balo xuống đất, mở ra, lấy cồn và bông tăm: "Mang hình xăm ra đây cho em xem, em giúp anh bôi thuốc."

Tiêu Chiến đẩy hắn, bẹp miệng: "Chờ được em tới bôi thuốc cho anh, vết thương sớm đã tự lành rồi."

Vương Nhất Bác buồn cười, tự cởi quần mình.

"Vương Nhất Bác! Em mà không mặc quần tử tế, anh đuổi em đi đó."

Vương Nhất Bác chẳng thèm để ý, tay không ngừng lại.

Hắn mặc một cái quần thể thao rộng thùng thình, vừa kéo một cái, trực tiếp tụt đến mắt cá chân.

Quần lót lộ ra ngoài, ở phần háng phía bên phải, lấp ló một hình xăm nhỏ.

Tiêu Chiến vốn không muốn nhìn, nhất quyết không phối hợp với mấy trò lưu manh của hắn. Nhưng thoáng nhìn đến làn da đỏ ửng xung quanh hình xăm, quen thuộc đến mức anh vừa lướt qua đã lập tức hiểu được.

Anh thoáng chốc ngẩn người.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng kéo quần lót sang một bên, thuận thế chống lên giường: "Vậy trước khi anh đuổi em đi, bôi thuốc cho em, được không?"

Hóa ra thật sự là một hình xăm, nằm ngay ngắn tại vị trí đối xứng với Tiêu Chiến.

Cũng là một từ tiếng Anh độc nhất: Sean.

Da hắn rất trắng, vị trí hình xăm lại đặc biệt như thế, chữ viết thâm nâu, da thịt xung quanh ửng hồng một mảnh, càng nhìn càng thấy ghê rợn.

Tiêu Chiến khẽ run rẩy, theo bản năng cầm lấy cồn và bông tăm.

Lúc bôi thuốc, Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được, Tiêu Chiến đang đau lòng hắn.

Nếu không sao lại nhẹ tay vậy chứ?

Hắn hưởng thụ loại ôn nhu này, cả người lâng lâng.

"Bảo bảo, thời điểm anh xăm tên em lên, cũng đau như thế, đúng không?"

Tiêu Chiến không trả lời.

Anh nhớ tới một lần Vương Nhất Bác ở đoàn làm phim khuỷu tay bị xước da một chỗ nhỏ xíu, lúc gọi video với anh liền kêu đau ầm ĩ.

Còn hồ đồ nói bậy, cái gì mà "Vợ iu thổi thổi, đau đau bay đi".

Anh hết cách đành thổi thổi vào điện thoại, người nào đó tự cho rằng anh đang làm động tác hôn gió, moah một cái thật to vào màn hình, cực kì xấu hổ.

Rất đau, Tiêu Chiến biết.

Thấy cồn khô chậm, anh chu môi, dịu dàng giúp Vương Nhất Bác thổi thổi vài cái.

Hơi thở làm bay đi hương cồn, lại tạo ra một dòng điện nhỏ, đánh thẳng xuống phía hạ thân của Vương Nhất Bác.

Tiểu Vương lập tức đứng lên.

Hắn vội vàng cầm tay Tiêu Chiến: "Đừng thổi nữa, chịu không nổi đâu."

Tay Tiêu Chiến lại run lên, khổ sở nói: "Anh cũng không có ép em đi xăm hình."

"Anh đau lòng em à?"

". . . . . ."

"Vị trí với phông chữ của em có đúng không, anh giúp em xem xem."

"Anh không xem."

"Vậy anh đem của anh ra đây, em xem."

Dứt lời, Vương Nhất Bác từ trên giường quỳ xuống đất, ôm ngang người Tiêu Chiến, vô cùng thuần thục, quần Tiêu Chiến bị cởi ra. Anh từ bỏ ý định chống cự, quần lót cũng bị kéo xuống cổ chân.

Độ cao giống nhau, trái phải cùng một vị trí, phông chữ đồng dạng.

Thời điểm ôm nhau mặt đối mặt, hai hình xăm hẳn là có thể trùng khít với nhau.

Vương Nhất Bác nghĩ là làm, dựa sát người lên.

Nơi đó dường như đã nóng rực từ lâu, mang theo hơi ấm của linh hồn.

Khoảnh khắc hai cái tên in lên nhau, Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở dài một hơi.

"Là lỗi của em. Em không biết phải biểu đạt thế nào. Em quá ngu ngốc." Vương Nhất Bác áp mặt mình lên mặt anh, hôn dọc từ trán xuống cổ, xuống gáy, si mê hôn cắn, lại nhẹ giọng dỗ anh, "Em ngốc như vậy, nếu anh không cần em, thì không có ai cần em nữa đâu."

Bàn tay to lớn ấm nóng của Vương Nhất Bác phủ lên hình xăm của Tiêu Chiến, dịu dàng âu yếm, mỗi một lần chạm, đều giống như từng gợn từng gợn sóng khuếch tán ra khắp toàn thân.

Anh bắt đầu run rẩy động tình.

"Chỗ này của anh có tên của em, chỗ này của em cũng có tên anh. Chúng ta đời này chỉ có thể ở bên nhau thôi."

Tiêu Chiến dồn dập thở gấp, cảm giác ngón tay Vương Nhất Bác dọc theo mép quần lót gảy gảy vài cái, vói vào bên trong.

Anh rên rỉ ra tiếng, Vương Nhất Bác cười khẽ làm anh thẹn quá hóa giận, túm lấy tay heo muốn đẩy ra ngoài.

Bất ngờ bị đè xuống giường gặm cắn.

Cúc áo sơ mi chẳng biết từ khi nào đã bị cởi ra từng cái một, lồng ngực bại lộ trong không khí.

Tiêu Chiến xấu hổ vươn tay bịt mắt, lại xuyên qua khe hở ngón tay lén lút nhìn trộm.

Vương Nhất Bác lúc nghiêm túc lên, nét mặt có chút lạnh lùng.

Nhưng ánh mắt ôn nhu này, mê đắm này, còn mang theo dục vọng trắng trợn.

"Bảo bảo, em muốn anh."

Giọng nói nhuốm màu tình dục khàn khàn trầm thấp, Vương Nhất Bác vừa nói vừa mở tủ đầu giường khách sạn lấy đồ bôi trơn, không một tiếng động lần mò ra sau mông Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến có chút sợ hãi, rụt người muốn trốn, bị Vương Nhất Bác đè lại.

Vành tai bị hắn ngậm lấy, cắn một cái, liếm một cái, còn cười một cái.

Thỏ nhỏ không ngó ngoáy nữa, tùy hắn định đoạt.

Lúc mở rộng, Tiêu Chiến đã chịu không nổi, ngón tay Vương Nhất Bác vừa thô vừa dài, anh đau đến đổ mồ hôi, chui vào ngực Vương Nhất Bác đòi dừng lại.

Vương Nhất Bác biết nếu hiện tại hắn do dự, đêm đầu của bọn họ nói không chừng sẽ kéo dài tới tận sang năm, chỉ đành vừa tìm chỗ nhạy cảm, vừa nhẹ giọng dỗ người.

Kiến thức sinh lý đọc rõ nhiều, nhưng lý thuyết thiếu đi thực hành, nhiều mấy cũng vô dụng.

"Bảo bảo, đợi em đi vào anh, em đỉnh một chút, hình xăm của chúng ta liền dính vào một chỗ, anh có muốn để bọn nó hôn hôn chút không?"

Tiêu Chiến bị vài câu nói bừa vô liêm sỉ của hắn kích thích, thẹn đến muốn chui xuống đất, nhưng thân thể chậm rãi chệch khỏi đường ray, hướng về Vương Nhất Bác tự buông thả chính mình.

Người nào đó nhân cơ hội nhét thêm một ngón tay.

Đột nhiên, giống như chọc đúng chỗ, Tiêu Chiến cảm giác toàn thân tê dại, khát vọng khó nhịn ồ ạt kéo đến.

Thỏ thỏ vặn vẹo một chút, cắn chặt không để tiếng rên rỉ thoát ra khỏi kẽ răng, lại bị tên thợ săn kiên nhẫn nắm được thóp mất rồi.

Vương Nhất Bác nhanh chóng đạp rớt quần lót, xé vỏ bao cao su đeo lên, đem hung khí sớm đã cứng như sắt thép đặt ở cửa động mềm nhũn, dùng lực một chút chỉ chen được quy đầu, tiếp theo liền không có cách nào đi tiếp.

Bởi vì Tiêu Chiến đã nước mắt giàn giụa, hai tay đấm lung tung lên ngực Vương Nhất Bác, miệng hét em mau ra ngoài.

Không ra nổi.

Vương Nhất Bác quyết định bất luận Tiêu Chiến khóc thế nào, cũng phải chịu đựng đau lòng tiếp tục hành sự.

Nhưng hắn vẫn không dám động, với nhích một chút đã chặt khít đến da đầu co giật, nhưng lại vạn phần sảng khoái.

Hắn cực lực khắc chế xúc động muốn xuyên xỏ, kiên nhẫn chờ Tiêu Chiến thích ứng tiểu Vương của hắn.

"Bé cưng, chồng không động, anh thả lỏng chút được không? Anh cứ kẹp chặt, em bắn ra mất."

Đại não của Tiêu Chiến trong thời gian ngắn ngủi bị tên nịnh thần sằng bậy dụ dỗ đến hôn mê, nắm đấm nhỏ cũng không nện lên ngực hắn nữa.

Ai ngờ vừa vặn cho kẻ xấu mượn cớ làm càn, Vương Nhất Bác thẳng lưng một cái, đem côn thịt căng trướng thọc vào, đâm lút cán.

Tiêu - động tình đến đỏ bừng cả người - Chiến đau đớn co quắp thân mình, rất giống tôm hùm bị nấu chín.

Người xấu bắt đầu chậm rãi xuyên xỏ, giả mù sa mưa hôn hôn nước mắt trên mặt vợ.

Rõ là làm chuyện xấu, miệng lại ngọt ngào lừa gạt: "Bảo bảo, bên trong anh mềm quá, ăn giỏi lắm. Em muốn bắn."

Tiêu Chiến ý thức mơ hồ, đau đớn làm anh không phát ra nổi âm thanh.

Anh cảm giác Vương Nhất Bác cúi xuống hôn môi anh, hôn rất nhẹ, giống như muốn giảm đau cho anh.

Có lẽ cũng không phải không có tác dụng, một giây dài như một năm kia qua đi, đau đớn chậm rãi như thủy triều rút xuống, khoái cảm theo đó mà không ngừng tăng vọt.

Vương Nhất Bác chọc vào đúng chỗ, tim Tiêu Chiến chệch đi một nhịp, như là khoảnh khắc ngồi thuyền hải tặc lên đến điểm cao nhất.

Ngay tức khắc, sung sướng mãnh liệt như dời núi lấp biển đánh úp về phía anh, cảm giác hoàn toàn khác với những lần cao trao trước đây, thậm chí anh còn nghĩ, nếu chết ở thời khắc này, cũng chẳng có gì đáng buồn.

Dưới thân vui vẻ dựng đứng lên, vách thịt liều mạng co bóp lấy Vương Nhất Bác, hai tay túm chặt hắn, bắn ra.

Cao trào dữ dội mang theo mê muội ngập đầu, một đợt sóng mới cao hơn sóng trước nối tiếp nhau liên tục đánh về phía anh.

Trước đây không phải chưa tự thử qua, khoảnh khắc yên lặng sau khi bùng nổ, lại giống như một màn biểu diễn pháo hoa long trọng, từng đóa từng đóa rực rỡ đua nhau nổ tung trên bầu trời, hễ anh cho rằng nó sắp tàn lụi, liền có một đợt bắn mới thắp sáng cả không trung.

Như đi về cực lạc.

Khoái cảm lặp đi lặp lại trong cơ thể anh kích thích người phía trên không ngừng xuyên xỏ, Tiêu Chiến cảm giác có gì đó vốn đã quá mức nay lại tăng vọt lên gấp đôi.

Vương Nhất Bác điên cuồng chịch anh, trong phòng tràn ngập tiếng thở dốc của hai người, cùng tiếng da thịt va chạm, tiếng nước nhóp nhép, cực độ xấu hổ cũng cực độ dâm mĩ. Đó là bản giao hưởng của tình ái, là bản phối thuộc về riêng họ.

Rốt cuộc, thọc nhanh thêm mấy chục nhát nữa, Vương Nhất Bác mới chịu bắn ra.

Đêm đầu tiên của bọn họ, khởi đầu rất hoang đường, tiến hành kịch liệt, đến khi kết thúc dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai.

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào ngực, hôn lên hai má hồng hồng, mệt mỏi ướt nước của anh.

Cuối cùng, từ thân thể đến linh hồn của họ, đều đã thuộc về nhau rồi.

-----------------------




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net