Chương 45: Giải phóng rồi!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiêng trống ầm trời, pháo nổ vang dội!

Sau một tháng bị phong tỏa, tiểu khu rốt cuộc tháo lệnh niêm phong.

Tiêu Chiến gạt đi dòng lệ, nghĩ thầm cuối cùng cũng ra được khỏi cổng rồi.

Còn bị nhốt thêm nữa, anh đối với loại chuyện này sẽ sinh ra bóng ma tâm lý mất.

Kể từ đêm đó, anh cùng Vương Nhất Bác ôn lại kỷ niệm lần đầu hành sự của bọn họ, anh tự khắc không thể thoát khỏi cảm giác mất tự nhiên trước đó, cuối cùng chủ đề liền quay lại Vương Nhất Bác mỗi lần giận dỗi đều làm mình làm mẩy không chịu ngoan ngoãn.

Ai ngờ Vương Nhất Bác lập tức giãy đành đạch ăn vạ nói "Anh xấu tính", nước mắt nước mũi lên án Tiêu Chiến ăn được hắn xong liền quay ra ghét bỏ hắn.

Tiêu Chiến cũng không đoán nổi loại tình tiết này.

"Anh trai à, anh không ăn em, là em ăn anh. Em làm anh ra thế này rồi, còn khóc?"

Vương Nhất Bác khóc đến tối tăm mặt mày: "Không thì em để anh phản công?"

Tiêu Chiến: "Mố?? Em đâm anh sắp hỏng rồi kêu anh phản công? Đúng là cái đồ cắn hạt dưa ra thịt!"

"Nghĩa là gì thế vợ iu?"

"Nhân vị gì cũng có!"

Đương nhiên phản công là không có khả năng.

Ngược lại bị hắn lấy lí do "Thực ra súng vẫn còn bắn được nòng nọc anh có muốn xem không" đè anh ra làm thêm lần nữa.

Tiêu Chiến không kịp kêu một tiếng.

Để bảo vệ hoa cúc, từ giờ anh sẽ không nói đùa với hắn nữa.

Nhưng mà Tiêu Chiến rất nhanh đã phát hiện, cái gọi là bỏ lệnh phong tỏa, chính là mỗi hộ một ngày chỉ được một người ra khỏi tiểu khu, không thể đi quá ba giờ, không được lái xe.

What??

Anh đến xe đạp còn chẳng biết dùng, chạy đi chỗ nào được chứ?

Vì thế, hơn nửa đêm tập đi xe đạp trên sân thượng trở thành thú vui mới nhất của Tiêu Chiến dạo gần đây.

Chủ yếu là bánh xe đạp của Vương Nhất Bác quá trơn trượt, quẹo trái quẹo phải, loạng choạng mãi vẫn không tìm thấy sự cân bằng.

Đúng, nhất định là như vậy.

Trách không được đồ bôi trơn trong nhà dùng hết nhanh vậy, nói không chừng bị hắn dùng để lau bánh xe cũng nên.

Lại nói Vương Nhất Bác luôn chủ động muốn phụ đạo cho anh, nhưng đến lúc phụ đạo chỉ toàn nói nhảm.

Mấu chốt là còn động chân động tay, dạy không xong lập tức vác người về phòng ngủ.

Tiêu Chiến sớm đã biết tỏng, trong lòng Vương Nhất Bác, tên mụ của anh nói không chừng chính là "Ngủ" đó.

Không thể mắc mưu.

Xe đạp còn chưa học xong, cơ hội ra ngoài đã xuất hiện.

Vương Nhất Bác hỏi được thông tin ngày mở cửa của văn phòng đăng ký kết hôn, lập tức hẹn trước thời gian gần nhất.

Tức sáng sớm hôm sau.

Nhưng Tiêu đại minh tinh gần đây rất bận rộn, ban ngày ngâm mình trong thư phòng họp bàn công tác cứu trợ, căn bản không biết cún con nhà mình đã ấn định xong thời gian lĩnh chứng.

Dịch bệnh lần này hai người bọn họ đều có cái thê thảm riêng, chẳng khác nào suýt thì sập phòng cả.

Nhưng chuyện vui ngoài ý muốn chính là fan hâm mộ của Tiêu Chiến tham gia hoạt động công ích đạt được hiệu quả vô cùng tốt, thậm chí còn dùng danh nghĩa fans của Tiêu Chiến quyên tặng cho tiểu khu không ít vật tư. Trong lúc nhất thời, mô hình phúc lợi công cộng của Tiêu Chiến trở nên nổi tiếng, được không ít minh tinh nghệ sĩ khác tham khảo, các lực lượng xã hội chung tay làm giảm tiêu cực cho chính phủ, truyền tải năng lượng tích cực, cải thiện danh tiếng của giới giải trí, một cú đúp hoàn hảo.

Chị Hồng gần đây đã liên lạc giúp anh một buổi tọa đàm trực tuyến, để anh chia sẻ kinh nghiệm của mình.

Cho nên, lúc Tiêu Chiến đang bận lải nhải thì nhận được tin nhắn xác nhận lịch hẹn trước ngày đăng ký kết hôn, theo bản năng tưởng là tin nhắn lừa đảo, kéo luôn vào thùng rác.

Kéo xong, anh mới thấy không đúng lắm.

Đầu năm nay người lừa tiền không ít, nhưng lừa cưới anh cũng chỉ gặp qua mỗi mình Vương Nhất Bác thôi.

Lần thứ hai, không phải cũng là hắn đó chứ?

Hai người họ lần đầu đăng ký kết hôn quả thực là một trò khôi hài.

Lúc đó là đang nói chuyện phiếm với chủ căn nhà mà bọn họ nhìn trúng, chỉ còn vài thủ tục cuối cùng. Cho nên thời điểm Vương Nhất Bác hẹn gặp Tiêu Chiến ở đại viện chính phủ, Tiêu Chiến hoàn toàn không nghi ngờ hắn, cực kì sảng khoái mang theo tất cả giấy tờ tùy thân.

Anh chỉ thấy lạ là đã qua 5 giờ chiều mà ở đây vẫn chưa hết giờ làm việc.

Kết quả hắn dẫn anh đến văn phòng đăng ký kết hôn. . . À, khi đó vẫn gọi là cục dân chính.

Nhân viên công tác vui mừng phấn khởi nhìn hai người họ, hai đầu ngón tay làm động tác kéo khóa trên miệng:

"Vương lão sư, Tiêu lão sư, mấy nhân viên chúng tôi đều là tự nguyện ở lại tăng ca đó."

Tiêu Chiến: từ từ đã nhá, quy trình gì đây?

Tôi chỉ muốn mua nhà thôi mà!

Anh lập tức trừng mắt với Vương Nhất Bác, kết quả tên lưu manh nào đó căn bản không nhìn anh, cười hì hì móc kẹo cưới trong túi áo ra tặng cho nhân viên công tác.

Tiêu Chiến ngoài mặt mỉm cười, nội tâm thì chửi bậy: Vương Nhất Bác! Anh thực sự chưa thấy qua con cún nào thối như em!

Nhưng thực ra anh vẫn là too young too simple, xem nhẹ trình độ chó thối của Vương Nhất Bác.

Bởi vì giây tiếp theo, hắn còn móc ra thêm một tấm ảnh cưới phông nền đỏ tươi.

Sao hắn lại có tấm ảnh này?

Vấn đề là, Tiêu Chiến khẳng định đã thấy qua bức ảnh này ở trong diễn đàn cắn đường!!!

Nếu không thì chỉ có thể là anh bị đập đầu vô vách đá mất trí nhớ nên mới không nhớ ra đã chụp loại ảnh này với Vương Nhất Bác từ khi nào.

Không biết nên chọn chính mình mất trí nhớ hay là thừa nhận trong nhà nuôi một con cún Vương Nhất Bác đây.

Bỏ đi, mất trí nhớ cũng được vậy. . . .

Dù sao anh cũng không tin có người bình thường nào cầm ảnh photoshop đi lĩnh chứng kết hôn.

Nhân viên công tác kiểm tra đối chiếu danh tính, ảnh chụp, hộ khẩu của hai người họ, toàn bộ quá trình đều hài lòng vui sướng.

Cô cười tủm tỉm nói: "Tuy là chỉ theo trình tự thôi nhưng vẫn muốn nhắc nhở hai vị, hôn nhân rất thần thánh, được pháp luật bảo hộ. Hai vị tự nguyện cùng đối phương kết hôn, đúng không?"

Tiêu Chiến hiểu rồi.

Nhân viên công tác ở đây hôm nay có thể nhập diễn xuất sắc như vậy lí do chỉ có một ——

Đây là cpf của họ ẩn núp trong cơ quan nhà nước.

Anh có thể nói, anh cần thời gian suy nghĩ thêm được không?

Anh quay đầu liếc Vương Nhất Bác một cái, lại không nghĩ rằng chó ngáo cũng đang chăm chú nhìn mình.

Ánh mắt Vương Nhất Bác thực sự rất dễ nhìn.

Chỉ là bình thường luôn khoác cái điệu bộ "nghiệt chủng xem ta đây", làm người khác quên mất hắn có một ánh mắt rất lưu luyến.

Hơn nữa giờ phút này lại đang rất tập trung mê hoặc anh.

Vấn đề là, sự dịu dàng lấp đầy đôi mắt đó giống như năm tháng tĩnh lặng chảy trôi trên khắp thế giới.

Anh trước đây không tin một người có thể yêu một người khác đến mức như thế.

Thẳng đến khi từ trong đôi mắt của Vương Nhất Bác nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình.

Thực ra, anh không muốn Vương Nhất Bác phải vướng bận hôn nhân.

Hai người họ đều đang ở trên đà phát triển, anh sẽ không ngốc nghếch cho rằng đối phương có thể vì một lời hứa mà buông bỏ bao nhiêu năm sự nghiệp.

Anh thậm chí đủ tỉnh táo để biết rằng đây vốn là một mối làm ăn không có lợi nhuận.

Trước mắt cpf cắn đường của hai người họ đang ở thế áp đảo fan only, nhưng chỉ cần là chưa tuyên bố công khai, fan only sẽ cho rằng đây là sao tác theo ý tư bản, là hãm hại, là việc làm bất đắc dĩ.

Anh vốn tưởng rằng quan hệ giữa anh và Vương Nhất Bác sẽ giống như hiện tại, mãi mãi dừng ở tình yêu dưới lòng đất.

Chí ít, câu hỏi mà anh không muốn hỏi ra, Vương Nhất Bác liền lấy hôn nhân làm đáp án.

"Tiêu lão sư? Tiêu lão sư? Nếu không có vấn đề gì thì mới anh ký tên ở chỗ này nhé."

Dưới tờ đơn, chữ ký của Vương Nhất Bác đã hiện rõ mồn một.

Tiêu Chiến rốt cuộc hoàn hồn.

Tầm mắt anh lệch sang phải một chút, vừa vặn nhìn được tay Vương Nhất Bác.

Khớp xương rõ ràng, là một đôi tay rất đẹp. Nhưng thế nào lại luôn có da chết ở dưới móng tay?

Tiêu Chiến biết, nó biểu hiện rằng hắn đang căng thẳng.

Anh mím môi, khoảnh khắc ký xuống, cảm nhận được người bên cạnh thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Không giống các cục dân chính truyền thống lạc hậu khác, dùng đèn nổi và bàn tuyên thệ chuyên dụng thường thấy, bục tuyên thệ của cục dân chính này lại là một giáo đường xinh đẹp trang hoàng theo kiểu dáng phương tây.

Không còn là hoa giả xanh đỏ lòe loẹt, mà là hoa hồng trắng tươi tắn, ngay cả phông nền cũng không phải tường gỗ lim cùng rèm nhung thông thường, mà là bức bích họa các thiên sứ mập mạp cùng vị thần Cupid.

Cả cục dân chính đều làm chứng cho hạnh phúc của bọn họ, người chụp ảnh tuy là lao động bắt buộc, nhưng đã chụp cho họ rất nhiều ký ức đẹp đẽ.

Tiêu Chiến không phải chưa từng tưởng tượng tới ngày này, nhưng mà thời điểm tất thảy thực sự phát sinh trên người mình, anh mới cảm thấy so với tưởng tượng, thì thực tế hạnh phúc hơn bội phần.

Anh cực kỳ hạnh phúc.

Miễn là bỏ đi hai chữ "đột ngột", phần hỉ này chân chính là một giấc mộng hoàn mỹ.

Anh cảm thấy giờ phút này anh đang đắm mình trong bgm mà nhóm fan trong diễn đàn cắn đường yêu thích nhất, tất cả mật ngọt đều là để hình dung tâm tình hiện tại của anh.

Mặt mày chó ngáo bên cạnh cũng vì thế mà vừa mắt hơn nhiều.

Hắn cũng tự ý thức được sai lầm của mình, đứng một bên thành kính giải thích: "Này không phải vì muốn giữ bí mật, đã làm rất nhiều chuyện sao? Rõ ràng là cho anh bất ngờ to đùng còn gì."

"Ồ, là anh không nạp VIP sao? Không thể xem trước nội dung tập sau à? Tốt xấu gì anh cũng là người trong cuộc mà."

"Không phải đâu vợ ơi. Em với chủ nhà hẹn ngày mai sang tên, trước khi sang tên phải đăng ký kết hôn, bằng không em viết tên anh ở cạnh tên em kiểu gì."

Là Vương Nhất Bác dùng toàn bộ tiền tiết kiệm gấp gáp mua nhà, trước khi mua nhà thì cùng anh đăng ký kết hôn, muốn thêm tên của anh vào.

Tiêu Chiến cúi đầu nhỏ giọng nói: "Nhưng anh không muốn lén lút như vậy."

Vương Nhất Bác có chút sững sờ.

Lát sau, hắn ôm Tiêu Chiến vào ngực, áy náy nói: "Thực xin lỗi, em nghĩ anh. . . Anh biết không, em con mẹ nó cũng đâu có muốn đâu!"

Hắn đứng thẳng người, vươn tay nhéo má Tiêu Chiến: "Không thì thế này, chúng ta tổ chức hôn lễ thật long trọng. Để cả nước biết, Tiêu Chiến là của Vương Nhất Bác."

Sau đó nữa, hắn hôn Tiêu Chiến.

Srds*, nếu nhân viên công tác ở hiện trường không đồng loạt vỗ tay reo hò, Tiêu Chiến nguyện ý coi thời khắc này chính là thời khắc làm con người ta hạnh phúc nhất.

*Là viết tắt bính âm của cụm từ 虽然但是 (suīrán dànshì), có nghĩa là tuy nhiên nhưng mà. Dùng để cường điệu nội dung phía sau hoặc để tạo sự chuyển ngoặt về ý nghĩa.

Chỉ là hiện tại, anh cảm giác mình vừa mới giẫm lên vết xe đổ, lần thứ hai bị con cún ngáo này lừa vào tròng.

Lần này ngay cả app chống lừa đảo anh cũng tải xuống rồi, thiệt thòi ăn một lần là đủ, nếu còn rơi vào hố nữa, chỉ có thể nói ——

Thế giới rộng lớn bao nhiêu anh cũng không để tâm, anh chỉ muốn rơi xuống hố xem bên trong có gì thôi.

Từ phòng sách đẩy cửa ra ngoài, Tiêu Chiến bị tình cảnh trước mắt dọa ngây người.

Vương Nhất Bác đứng trước tấm gương lớn trong phòng làm việc, chỉnh lại nơ trên cổ.

Anh có thể nhìn ra, đó là bộ lễ phục của ngày kết hôn năm đó, một bộ đuôi én bằng nhung tơ lộng lẫy hoa lệ.

Của Vương Nhất Bác là ánh vàng, của anh là ánh bạc.

Phản xạ có điều kiện làm anh muốn chụp ảnh lại để lưu giữ, sau đó mới phản ứng kịp, anh không phải đang xem video kỷ niệm, mà là đang nhìn người thật.

Trong khoảng thời gian xa nhau, anh đã bí mật lưu trữ rất nhiều đồ của Vương Nhất Bác, gọi một cách hoa mỹ thì là: luôn luôn theo dõi trạng thái của đối thủ để bất khả chiến bại trong cuộc thi.

Thực tế thì không khác nhan cẩu bao nhiêu.

Anh sớm biết mình không phải Đát Kỷ dựa vào gương mặt hô phong hoán vũ, để chồng bỏ ra 500 vạn cưới anh về tay.

Nhưng bộ lễ phục này khiến anh cảm thấy, thời gian qua dường như bọn họ chưa từng trải qua quá nhiều mưa gió khúc mắc.

Người đàn ông nhiều tiền khí khái cao ngất trước gương làm anh có thể tha thứ cho tất cả nuối tiếc cùng lầm lỗi trên thế giới này.

Liếc mắt một cái thôi cũng khiến lòng người bình yên đến lạ.

Giải Nobel Hòa bình đâu?

Đã là người trưởng thành rồi, hẳn phải biết tự trao thưởng cho chính mình ha!

---------------------

Bật mí nhẹ là lúc viết chương này tác giả vẫn đang phải cách ly :))) Không biết nên khóc hay nên cười với bả luôn ó. Hiện tại thì bả được thả tự do rồi nha :vv


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net