Chương 5: Đọc kịch bản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến rốt cuộc vì sao lại phải cách ly, chị Hồng cũng không truy cứu nhiều.

Trợ lý trông thấy Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác mang đi, tuy rằng anh viện cớ "đến nhà chồng cũ lấy đồ" một cách vụng về lấy lệ, trợ lý chỉ thần bí gửi lại một tin "Em hiểu rồi", cũng chẳng ngạc nhiên lắm.

Tiêu Chiến âm thầm nói hai tiếng cảm ơn.

Đoàn đội có năng lực mạnh như vậy, anh nhất định phải nắm bắt thời cơ, huống chi anh còn đem cơ hội đông sơn tái khởi của chính mình đặt cược cả vào vai diễn lần này.

Thực ra mấy năm nay Tiêu Chiến rất đen đủi, nói cho cùng nhan trị xuất sắc như vậy, cho dù không đóng phim, chỉ nhận đại ngôn, đi vài cái thảm đỏ, nhóm nhan khống chẳng lẽ lại không rơi nước mắt quỳ xuống gọi ba ba, các phe đối diện cũng chỉ có thể bôi đen được mặt ngoài, nội tâm yyds. (Ba ba)

Tiêu hoàng của mấy người dù sao cũng là dùng nhan sắc thống trị các thể loại bảng xếp hạng.

Nhưng sâu trong tâm khảm, Tiêu Chiến luôn định vị chính mính là diễn viên.

Hai chữ này đối với anh mà nói, là thần thánh.

Từ ngày bạo hồng thành danh, Tiêu Chiến liền bận đến chân không chạm đất. Thời gian để nâng tầm diễn xuất có hạn, anh không hề thích loại trạng thái này.

Cái hố mấy năm trước vừa vặn cho anh thời gian đó, anh cảm thấy bản thân giống như khối bọt biển tham lam, tranh thủ sớm chiều học hỏi, tiếp thu, phản xạ, luyện tập.

Sẵn sàng chờ trời sáng, anh chờ được vai diễn này.

Tiêu Chiến ngồi trong phòng sách xem kịch bản, lập tức tiến vào trạng thái nhập tâm.

Vương Nhất Bác gõ cửa: "Đi ra uống nước."

Uống no rồi tiếp tục xem kịch bản, muốn hiểu rõ thiết lập nhân vật.

Vương Nhất Bác gõ cửa: "Đi ra ăn cam."

Ăn no xong tiếp tục xem kịch bản, muốn nắm chắc mâu thuẫn xung đột của nhân vật.

Lúc buồn tè chạy tới nhà vệ sinh, lại đụng phải Vương Nhất Bác ở hành lang.

"Em đi trước đi. Buổi chiều có bận gì không?"

Vương Nhất Bác: Nếu nói bận giám sát anh, anh có sợ không.

"Có chút chuyện cần làm, đi ra rót cốc nước thôi. Anh thì sao?"

"Đọc kịch bản. Kịch bản lần này rất có cảm giác."

Có cảm giác. . . . Vương Nhất Bác nhẩm kĩ ba chữ này.

Cho nên tình dục chân chính gì đó là??

"Bận xong rồi à?"

"Gần xong rồi. À, có phải dùng phòng sách làm chậm trễ em không?" Tiêu Chiến đột nhiên ý thức được, Vương Nhất Bác cũng có công việc, anh ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Một bé thỏ đáng yêu, không phát sốt, cười vừa ngọt vừa sáng.

"Không sao. Dùng xong rồi đúng không, em dùng một chút nhé?"

"Em vào đi vào đi, xin lỗi nha." Tiêu Chiến còn đang đắm chìm vào cảm xúc trong kịch bản, sôi nổi hoạt bát.

Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng anh, xoay người đi vào phòng sách.

Từ lúc Tiêu Chiến đặt chân đến phòng sách hắn đã có chút cảnh giác.

Có vài thứ trong máy tính hắn không muốn để Tiêu Chiến nhìn thấy, trên giá sách cũng vậy.

Giá sách của hắn không quá lớn, ba vách ngăn trữ đồ đặt cạnh nhau, được kê tương đối cao, không dễ thấy. Hắn cẩn thận quan sát, lôi một loạt văn kiện xếp trên tầng cao nhất của giá sách ra xem.

Hoàn hảo, Tiêu thỏ thỏ hình như chưa phát hiện.

Vương Nhất Bác không khỏi tự cười bản thân trông gà hóa cuốc.

Có gì ghê gớm đâu? Chẳng qua chỉ là đem lịch sử tin nhắn trên wechat của bọn họ mấy năm nay in ra, chỉnh sửa lại chút xíu thôi mà, ai biết lại chiếm mất mười mấy tập văn kiện đâu.

Có thể coi hắn là học thì dốt mà sách vở thì nhiều, Vương Nhất Bác in lịch sử tin nhắn ra thành các cuốn sách để tiện tra lỗi, nghĩ rằng thật sự có thể tra ra dấu vết, chứng tỏ những năm đó rốt cuộc hắn đã làm sai cái gì.

Kết quả, mỗi lần xem, mỗi lần mở ra hắn đều ở trong chua xót nhớ lại, thời điểm không ngừng trao đổi tình yêu ngập tràn qua từng dòng chữ, giống như bồn tắm lớn ấm áp bao bọc lấy toàn bộ cơ thể hắn, chữa lành hắn, sưởi ấm hắn.

Hệt như một thước phim thanh xuân, có bắp rang bơ, coca ướp lạnh đang sủi khí ga, ngon ngon vừa miệng.

Trái ngược hoàn toàn với, mâu thuẫn bén nhọn, tâm tình cuồng loạn, bất đồng không thể hòa hợp, chỉ chiếm chẳng nổi vài tờ. Ban đầu, sự đau đớn mỗi lần nhớ lại hiện thực, đủ để hắn cho dù ngừng thở cũng không có cách nào thừa nhận, dần dần thời gian trôi qua, hắn cảm thấy có thể được ầm ĩ vài câu, mới là đặc quyền trong lúc yêu đương. Sau này xa cách, một câu hỏi thăm đơn giản, lại nặng tựa ngàn cân.

Hắn kiểm tra tới máy tính.

Mấy năm nay hắn một mực thu thập tin tức của Tiêu Chiến.

Thời đại internet, rất nhiều tin tức trôi nổi như sinh vật phù du, vừa mới trồi lên mặt nước, đã bị cơn sóng tin tức phía sau vỗ dạt vào bờ cát. Có lẽ chỉ là một ý niệm ma xui quỷ khiến, có lẽ là một nguyên nhân mà ngay cả hắn cũng không nhận thức được, hắn đem tất cả tin tức liên quan đến Tiêu Chiến lưu trữ lại, kéo vào một tệp, cài thêm bảo mật.

Tự tôn của hắn không cho phép hắn dang dở với tình cũ, trái tim hắn lại không quên được Tiêu Chiến.

May mà ô mật mã hiển thị số lần thử qua là 0, thỏ ngốc không lục lọi đồ của hắn.

Đột nhiên, tiếng chuông báo tinh tinh tinh vang lên.

Thỏ ngốc thế mà lại quên đăng xuất wechat.

Nhân vật phản diện đầy lý trí trong nội tâm của Bo Bo: nhìn lén tin nhắn của người khác không phải hành vi của chính nhân quân tử. . .

Cảm tính tiểu nhân trong nội tâm của Bo Bo: Ai za —— bốp! (Tát siêu đau.gif)

Nhân vật phản diện đầy lí trí: (xoay tròn bay vút ra xa.gif)

K.O.

Mở ra là đang ở ô chat với Trương Hồng.

【Rabbit x. z. 】: Chờ em từ từ kể chị nghe nha. (Cười khóc.jpg)

【Hồng hồng hỏa hỏa】: Soạn sẵn giúp em nhé, em cùng tình nhân hẹn hò, bị kẹt trong tiểu khu nhà người ta. (đeo kính râm.jpg)

Vương Nhất Bác thành thật hít một ngụm khí lạnh.

Trời lạnh rồi, tổ kịch nào đó có phải nên đổi diễn viên chính rồi không? (Bo tổng tài :)))

Buổi tối ăn lẩu.

Lại nói, sau khi ly hôn với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến chưa được nếm qua nước chấm tương vừng nào ngon như vậy. Dù sao ăn lẩu chính là như thế, nước chấm có hương vị gì, đồ ăn liền có hương vị đó.

Vương Nhất Bác không biết làm sao lại chuẩn bị một nồi lẩu uyên ương, người gốc Hà Nam đang ăn đồ nhúng nước lẩu cay xè chấm dầu mè tỏi băm, đối diện là Tiêu - gốc Trùng Khánh - Chiến đang vớt thịt trong nồi nước trong vắt chấm với tương vừng.

Trường hợp này, có chút buồn cười.

"Gần đây chọn được kịch bản à?" Vương Nhất Bác giả bộ lơ đãng hỏi.

"Ưm!" Nhắc tới chuyện này hai mắt Tiêu Chiến lập tức sáng lấp lánh, anh dùng sức gật đầu, "Chính là một kịch bản cực kì cực kì tốt, cá nhân anh vô cùng coi trọng."

"Ò? Muốn kể em nghe chút không? Nói không chừng em cũng xem qua rồi." Vương Nhất Bác cười nói.

Vì thế, nồi lẩu bị ào ào ăn sạch sẽ, hai người làm ổ trên sofa, mở tập kịch bản ra xem.

Đừng nói tổ kịch này đúng thật là từng tìm tới Vương Nhất Bác, chẳng qua đoàn đội sau khi nghiên cứu kĩ lưỡng, phát hiện trong đó có một nam chính mang tiền tiến tổ, hắn lập tức không thèm nhìn đến. Ai ngờ vòng vòng vèo vèo lại chạy tới chỗ Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đưa cho Vương Nhất Bác một phần kịch bản đã đánh dấu, bị cự tuyệt: "Em nhìn anh là được."

Ngọn đèn ở phòng khách là loại đèn vàng vàng ấm ấm.

Đêm ở tiểu khu yên tĩnh không tiếng động. Dưới đèn, một đôi chồng chồng đã ly hôn ghé sát vào nhau, đầu cọ vào đầu, chăm chú đọc kịch bản.

Hết cách, Tiêu Chiến nói chuyện tình rất bi thảm, Vương Nhất Bác lại càng muốn xem hết một lượt.

Bối cảnh câu chuyện là ở vùng nông thôn trên núi.

Thanh niên tri thức Ngô Hiến đến một thôn xóm ở Đằng Xung*, Vân Nam, được hoa khôi trong thôn ái mộ mà đắc tội với con trai của thôn trưởng. Tại nơi hoang dã ở thời đại cũ, thôn quê xa xôi, chủ nghĩa chính sách thường bị xem như trò hề. Con trai thôn trưởng sai người trói anh lại, nhốt vào phòng củi, giao anh cho một nam nhân xa lạ lăng nhục.

*Đằng Xung là một thành phố cấp huyện thuộc địa cấp thị Bảo Sơn, tỉnh Vân Nam, Trung Quốc

Nam nhân kia tên Vương Cát, là người đồng tính luyến ái, so với Ngô Hiến thì đến đây sớm hơn. Hắn ở vùng này đã yêu một người đàn ông, sau khi khắc khẩu bị người yêu bán đứng, bại lộ tính hướng. Từ đó về sau, Vương Cát liền trở thành người cả thôn từ trên xuống dưới đều có thể giẫm đạp lên đầu. Vì để sống sót, hắn đành tùy ý con trai thôn trưởng xếp đặt.

Dòng nước lũ của thời đại đem vận mệnh của hai người đàn ông không hề quen biết gắt gao buộc lại một chỗ.

Vương Cát giả bộ xâm phạm Ngô Hiến, để thỏa mãn ý muốn bẩn thỉu của bọn cường hào ác bá, hai người họ làm bộ phát ra tiếng kêu.

Đêm đó trong phòng củi, Ngô Hiến cùng Vương Cát giãi bày chuyện xưa. Trong lòng có mộng, cho dù đang đứng dưới vũng bùn, cũng muốn cố gắng sống sót, hai trái tim dưới sự hoang đường của thế tục tìm được bóng hình của nhau.

Sau đó chính tại nơi này, Ngô Hiến và Vương Cát kiên quyết đứng lên, cùng nhau chịu đựng sỉ nhục, ức hiếp. Ở một nơi không ai nhìn thấy, bọn họ vẫn luôn mỉm cười.

Tình thế xoay chuyển xuất hiện. Nhà nước khởi động hạng mục nghiên cứu Lưỡng đạn nhất tinh*, Ngô Hiến là người học khí động lực học, đạt được cơ hội. Nhưng anh đem cơ hội của chính mình nhường lại cho đồng nghiệp cùng ngành là Vương Cát, để Vương Cát thay anh trở về thành phố, tìm kiếm thời cơ thích hợp, mang theo cả anh trở về.

*Lưỡng đạn nhất tinh, tên tiếng Ann: Two Bombs, One Satellite, là dự án vũ trụ hạt nhân của Trung Quốc, hai trái bom nguyên tử được phóng thử nghiệm lần đầu tiên vào năm 1964 và 1967, vệ tinh nhân tạo mang tên "Đông Phương Hồng I" được phóng thử nghiệm thành công vào năm 1970, mở ra kỷ nguyên mới trong lịch sử hàng không Trung Quốc.

Ở cái nơi mà xe cộ bưu kiện đều chậm chạp lạc hậu, tình cảm cũng chậm rãi phát sinh.

Vương Cát dùng lần nghỉ phép đi thăm người thân duy nhất để quay về tìm Ngô Hiến, hai người có cảnh thân mật đầu tiên.

Nhưng mà, vận mệnh lại một lần nữa trêu đùa họ.

Vương Cát ở trong ngành chậm rãi đứng vững gót chân, lại bị thủ trưởng nhắm trúng, muốn hắn trở thành con rể của mình. Hắn muốn lập công lao để đổi lấy một lần trở về với Ngô Hiến, lại phát hiện điều kiện biến thành cưới ái nữ của thủ trưởng.

Hắn khuất phục.

Ngô Hiến về tới thành phố.

Gặp Vương Cát lần cuối xong Ngô Hiến liền lao đầu vào hạng mục thử nghiệm phóng tên lửa, cuối cùng trong một lần thí nghiệm, ngoái ý muốn chết ở hiện trường.

Biết được tin Vương Cát liền phát điên, ái nữ của thủ trưởng rốt cuộc phải thừa nhận nam nhân như hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng thuộc về cô.

Dưới sự cản trở phản đối, Vương Cát kiên quyết tiếp nhận hạng mục của Ngô Hiến khi còn sống, sau bữa tiệc mừng thử nghiệm chính thức thành công, lựa chọn gieo mình xuống sông tự vẫn.

Buông kịch bản, Vương Nhất Bác giương mắt nhìn Tiêu Chiến.

Vừa vặn Tiêu Chiến cũng đang nhìn hắn.

Hắn cố gắng xoáy vào đáy mắt anh.

Nơi đó có mê man, có tuyệt vọng, có cả khẩn thiết chờ mong cùng âm ỉ điên cuồng.

Trong nháy mắt hắn giống như thấy được Ngô Hiến.

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi.

Bầu không khí nặng nề của kịch bản trong màn đêm tĩnh lặng chẳng khác nào một bình rượu mạnh, chỉ cần mở nắp đậy, đã có thể làm người ta chuếnh choáng say sưa.

Hắn rốt cuộc hiểu được Tiêu Chiến vì sao lại muốn diễn bộ phim này.

Ngô Hiến đối với ước mơ và tình yêu đều rất cố chấp, là thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa, thà làm ngọc nát cũng không làm ngói lành.

Này thực sự rất giống Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác quả thật không thể tìm được ai phù hợp hơn Tiêu Chiến.

"Anh có thể diễn Ngô Hiến." Hắn nghiêm túc nói.

"Phải không? Em cũng cho là như vậy?" Ánh mắt Tiêu Chiến rất sáng, tựa như trời sao đêm hè.

"Khẳng định có thể. Như là vai diễn đo ni đóng giày cho anh."

Vương Nhất Bác dịu dàng nở nụ cười, mang theo nét mềm mại hiếm thấy.

Tiêu Chiến như trút được gánh nặng mà duỗi người, ngả xuống sofa. Thừa dịp làm động tác này, anh đem đầu dụi vào bả vai Vương Nhất Bác.

Nếu em diễn Vương Cát thì tốt rồi. Tiêu Chiến ở trong lòng thầm nói.

Bọn họ lại được kết duyên.

Mặc kệ người ngoài thấy thế nào, chỉ cần bọn họ hiểu được sự cố chấp cùng tận tâm tận lực của một diễn viên.

Tiêu Chiến từng chọc Vương Nhất Bác là diễn kiểu đóng thế.

Vương Nhất Bác cũng nói Tiêu Chiến nhập diễn quá sâu, cách diễn như vậy rất hao tổn sức lực.

Nhưng khi gặp được vai diễn cùng kịch bản đáng giá, bọn họ vẫn sẽ giống nhau, ngẩng đầu không chùn bước.

Loại đạo lý liều lĩnh này nảy sinh trên người đỉnh lưu, nghe rất khó lý giải. Người khác không hiểu được.

Vương Nhất Bác cảm nhận từng sợi tóc mềm mềm của Tiêu Chiến cọ lên cổ mình.

Trái tim hắn dường như lại từng chút từng chút nảy lên, mỗi một nhịp đều gào thét tên Tiêu Chiến.

Ban ngày, hắn có thể khống chế ý muốn của chính mình.

Nhưng đêm đến, nhất là cảm xúc còn kích động như vậy, người nọ yếu ớt dựa lên vai mình, nơi đáy mắt toát lên nét thê lương bi thảm.

Vương Nhất Bác âm thầm thở dài: em tốt xấu gì cũng là người đàn ông có thể xác và tinh thần vô cùng bình thường, thỏ thỏ có thể đúng mực một chút không?

Tiêu - không biết chính mình vừa châm ra lửa - Chiến khe khẽ thở dài: "Vương Nhất Bác, bọn họ muốn anh diễn thử. Ngộ nhỡ anh không qua thì sao?"

"Nam diễn viên đóng với anh. Là ai?"

Không biết có phải do giọng nói và ánh mắt của Vương ảnh đế lạnh xuống 18 độ rồi không, Tiêu Chiến hơi rùng mình, lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

"Không phải! Anh đang cách ly. Là diễn từ xa."

"Đối diễn trực tuyến? Với ai?"

"Ai za, không phải trực tuyến. Chính là quay một video, biểu diễn không có đối thủ."

"Nam chính kia đã định chưa?"

Tiêu Chiến ý thức được câu hỏi của Vương Nhất Bác đều xoay quanh việc chọn lựa diễn viên chính, cảm thấy rất bất đắc dĩ, lại sinh ra chút tâm tư muốn chọc ghẹo người ta.

"Hẳn là Tề Chấn Hiên. Không biết anh ta có muốn casting không. Nếu thực sự đã định rồi, anh có thể liên lạc để thảo luận."

"Tề Chấn Hiên đã là ảnh đế chưa?"

Phụt.

Tiêu Chiến ở trong lòng cười nhạo một tiếng.

"Hình như chưa."

"Thế thì giúp được cái đếch gì? Ngày mai em rảnh, em giúp anh."

Tiêu Chiến xoay mặt qua chỗ khác: thật sự không nín được, để anh cười trước đã.

--------------------- 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net