Chương 6: Cùng nhau nhập vai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lấy được đáp án mình muốn, Tiêu Chiến hớn hở đứng dậy đi rửa mặt.

Sắp sửa đi ngủ, anh chạy ra rót nước, kẹp kịch bản vào nách, xem chừng là định chui vào chăn tiếp tục nghiên cứu.

Vút——

Vừa tới hành lang, kịch bản đã bị cướp mất.

"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến tức giận quay người, "Trả lại cho anh."

Vương Nhất Bác giơ kịch bản lên cao hết cỡ, nhưng vóc dáng của Tiêu Chiến nào có thấp hơn hắn. Anh rướn người muốn đoạt lại, Vương Nhất Bác liền ngửa ra sau trốn tránh.

"Vương Nhất Bác em có ấu trĩ không hả! Em trả cho anh!"

Tiêu Chiến tức muốn chết, một tay ấn lên vai Vương Nhất Bác tính nhảy lên. Vương Nhất Bác không lường trước được anh sẽ đem sức nặng cả người tì lên hắn, lảo đảo ngã xuống sofa ở đằng sau.

Tiêu Chiến dùng tư thế hỏng bét đấy đẩy ngã Vương Nhất Bác, chính mình đè lên người hắn.

Vương Nhất Bác cười khẽ một tiếng, lặng lẽo ôm eo Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vừa mới tắm xong, cả người vẫn còn tỏa ra hơi nước ẩm ướt cùng mùi thơm của sữa tắm.

Vương Nhất Bác không dám ngửi kĩ, rồi lại không khống chế được mà hít lấy hít để, phát hiện chính là mùi sữa tắm hắn vẫn dùng.

Thỏ ngốc không trông thấy lọ sữa tắm hương đào, hay là. . .

Cố ý dùng sữa tắm của hắn, là muốn quyến rũ hắn?

Tiêu Chiến nằm trên người Vương Nhất Bác, tư thế này có hơi đùa giỡn lưu manh. Nhưng mà dù sau từ khi ly hôn tới giờ, đây là lần đầu tiên trong lúc tỉnh táo anh ở gần Vương Nhất Bác như thế, anh có chút ngây người, nhất thời quên không để ý.

Anh làm càn dùng ánh mắt miêu tả từng đường nét trên gương mặt hắn, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hồng nhạt mềm mềm.

Mỗi một đường nét anh đều quen thuộc, mỗi một vị trí, mỗi một đường cong.

Vốn là thuộc về riêng anh, lại bị anh vài năm đánh mất, năm tháng vậy mà dám vẽ lên nếp nhăn trên làn da non nớt thế này.

Anh nhìn đến đau xót, theo bản năng giãy giụa đứng dậy.

Sức lực ôm chặt anh của Vương Nhất Bác nhanh chóng nới lỏng.

Hai người đứng dậy, đều có chút mất tự nhiên.

"Kịch bản cho em mượn xem. Anh đọc lâu như vậy, em còn chưa đọc kĩ đâu."

Sốt vừa mới khỏi, Vương Nhất Bác tuyệt đối không đồng ý cho Tiêu Chiến thức đêm. Hắn một tay cầm kịch bản, một tay đẩy Tiêu Chiến về phòng.

"Ò."

Tiêu Chiến còn mải đắm chìm trong trạng thái đau buồn khi phát hiện cún con nhà anh cũng có nếp nhăn, đi tới cửa mới hồi phục tinh thần:

"Ngày mai, em thực sự giúp anh đối diễn?"

"Ừm. Em sẽ chuẩn bị thiết bị, ghi hết tất cả lại, chọn một bản tốt nhất gửi qua."

"Muốn thiết bị gì nha?"

Vương Nhất Bác nhịn không được cốc đầu thỏ nhỏ, nhoẻn miệng cười: "Em có nói anh phải quan tâm à?"

"Ò." Tiêu Chiến cúi đầu, "Vậy, ngày mai gặp?"

"Ngày mai gặp."

Ngày mai gặp.

So với ba chữ em yêu anh thì tốt hơn nhiều.

Sáng sớm hôm sau, Vương Nhất Bác nấu cho Tiêu Chiến một bát dầu đỏ chiên tay*, đi xuống hàng rào chắn dưới lầu gặp trợ lý. Đối phương trông chừng mấy va li thiết bị, khom người thở hổn hển.

*Ở Tứ Xuyên , bởi vì người dân Tứ Xuyên thích ăn cay, nên vằn thắn được phục vụ với dầu ớt đỏ, và được gọi là 'dầu đỏ chiên tay'

"Anh, anh định sáng tác gì à?"

"Chuyện của soái ca cậu bớt quản."

"Ò."

Trợ lý cảm thấy kỳ quái, cách ly mới mấy ngày, đại ca nhà mình không những mặt mày chẳng hề xanh xao hậm hực, ngược lại tinh thần phấn chấn cứ như vừa trúng số, khí sắc càng hồng nhuận. Xuất hiện loại hiệu quả trị liệu cải tử hoàn sinh này, bình thường chỉ xảy ra một tình huống thôi, cho dù có chút không thích hợp, trợ lý vẫn không nhịn được hỏi:

"Anh, anh dâu có phải đang ở đây không?"

Khóe miệng Vương Nhất Bác kiềm chế không được hớn hở cong lên: "Chuyện của soái ca, bớt quản."

Trợ lý yên lặng gật gật đầu, chào tạm biệt xong liền rời đi, tiện tay mở điện thoại đặt một hộp hàu sống với nửa cân rau hẹ.

Bí quyết nịnh bợ ông chủ, đều bị ông chủ bóp chết hết.

Đối diễn là hoạt động thể chất.

Nếu chỉ là đúng đài từ với lời kịch, chuyển động loanh quanh vài vị trí cũng tốt.

Nhưng hắn đã từng hợp tác với Tiêu Chiến, hắn biết đối diễn mà Tiêu Chiến nói không thể nào đơn giản như vậy.

Vì để nhập diễn, tìm cảm giác, Tiêu Chiến trước đó sẽ chuẩn bị hết sức đầy đủ.

Nếu hắn đã ở đây, lần này hắn rốt cuộc có thể tận lực giúp đỡ.

Nhà Vương Nhất Bác rộng hơn 170 mét vuông, ngoại trừ một phòng ngủ chính, một phòng khách và một phòng sách, còn có một gian phòng Tiêu Chiến chưa tiến vào.

Bí mật rốt cuộc được công bố, căn phòng kia rỗng tuếch, bốn phía trống không, cái gì cũng chưa có.

Vương Nhất Bác tìm một nhà thiết kế nội thất quen thuộc, gần như tái hiện lại diện mạo của một ngôi nhà bằng gạch đổ nát với điều kiện nội thất của những năm 1950, sau đó cắt thành từng mảnh A4, dán lên tường trong phòng. Tiêu Chiến thấy hắn bận rộn ra vào bày trí bối cảnh phông nền cùng thiết bị, tim chậm rãi trùng xuống.

Vương Nhất Bác, em có thể đừng đối tốt với anh như vậy được không?

Tiêu Chiến nhẹ nhàng đặt lại trái tim nặng nề của mình vào trong kịch bản.

Ngô Hiến, Vương Cát của anh trở về tìm anh này.

Vương Nhất Bác chuyển giường gấp vào, trải chăn đệm, kéo rèm cửa, lại cắm thêm đèn để dưới sàn nhà, giảm độ sáng xuống mức nhỏ nhất.

Ngọn đèn trong nháy mắt sáng lên, giống như ma pháp, căn phòng thoáng chốc liền biến thành gian nhà bằng đất của Ngô Hiến trong thôn nhỏ ở Đằng Xung.

Ngô Hiến ở nơi này, ngày qua ngày chờ đợi thư của Vương Cát.

Tiêu Chiến nhớ rõ anh từng đọc qua một câu không biết của ai viết: chờ một người, thời gian lâu dần, sẽ bắt đầu cảm thấy chính mình không phải đang đợi ai cả, chỉ là không có việc gì làm mà thôi.

Đây là bộ dạng của Ngô Hiến dưới sự dày vò của năm tháng đằng đẵng cùng hoàn cảnh khốn khổ, lẳng lặng chờ đợi Vương Cát, Tiêu Chiến nghĩ.

Chính là không làm gì cả.

Vì thế Tiêu Chiến kêu Vương Nhất Bác ra ngoài, trong căn phòng mờ mịt rách nát, tạm thời quên đi thân phận Tiêu Chiến, đem tinh thần và thể xác giao cho Ngô Hiến, cùng Ngô Hiến đợi Vương Cát.

Vương Cát gửi một phong thư nói, tổ chức cho hắn nghỉ phép đi thăm người thân, từ Tây An đến Đằng Xung, phải ngồi xe lửa tới Trùng Khánh trước, rồi đổi sang tàu chở khách đến Phàn Chi Hoa*, sau đó đi theo đoàn ngựa thồ tới đây, phỏng chừng phải mất một tháng rưỡi. Trong khoảng thời gian này không ra được bưu cục, liên lạc qua thư bị chặt đứt cũng không cần suy nghĩ lung tung.

*Phàn Chi Hoa là một địa cấp thị thuộc tỉnh Tứ Xuyên

Cách sông cách núi suốt bảy năm, mỗi lần nhận được thư, đã là sang một mùa mới.

Chẳng qua chỉ đang đợi người.

Anh bình sinh không có tài cán gì xuất chúng, duy chỉ có đợi người, là luyện tới thượng thừa.

Quá mệt quá đói, anh chẳng phải tiên nhân, bất luận công phu chờ đợi có cao tới cỡ nào, anh cũng phải tìm đường sống trước.

Nghĩ đến buông bỏ, Ngô Hiến lại có chút mờ mịt, không biết nên buông từ đâu.

Ngoài cửa phòng, Vương Nhất Bác giả chất giọng khàn khàn của Vương Cát, liên tục gọi tên Ngô Hiến.

"Ngô Hiến! Ngô Hiến!"

Bên trong phòng, Tiêu Chiến diễn Ngô Hiến sửng sốt chớp mắt, đầu tiên là nghiêng đầu không thèm để ý, sau đó an ủi chính mình thoát khỏi trạng thái ngẩn ngơ.

Anh sớm đã học được, không ôm chờ mong thì sẽ không thất vọng.

Nhưng mà tiếng gọi mỗi lúc một gần, Ngô Hiến dần trở nên nôn nóng, cau mày hé cửa ra.

Khốn khổ đến cùng cực, con người sẽ nảy sinh ảo giác.

Trông thấy người mình ngày nhớ đêm mong từng bước tới gần, mang theo phong trần mệt mỏi cùng cổ họng khô rát vì khát nước, Ngô Hiến quả thực rất phẫn nộ.

Phẫn nộ cho anh sức mạnh, anh chạy càng nhanh, nghênh đón người nọ.

Vương Cát trên mặt đậm nét mệt nhọc vẫn tươi cười, duỗi tay ôm lấy Ngô Hiến.

Ngô Hiến cũng nắm chặt lấy hắn.

Ngô Hiến khóc to một trận, cấu véo Vương Cát.

Giờ phút này anh mới hiểu được, tất thảy chờ đợi kia hoàn toàn không thể mọc cánh thành tiên mà siêu thoát.

Anh hận.

Hận người thong thả đến muộn, hận mình không chịu rời đi, hận thời đại trắng đen đảo loạn, hận hồng trần cứ mãi có kẻ si tình.

Chỉ là anh rất nhanh liền không có khí lực, bị người nọ ngậm lấy môi, hồ đồ theo vào trong phòng.

Tình yêu chưa bao giờ nói được thành lời, tâm sự trăm ngàn cũng không cách nào mở miệng, tại một khắc này, toàn bộ hóa thành thân thể dây dưa.

Vương Cát đặt Ngô Hiến lên giường gấp mỏng manh. Ngô Hiến liều mạng giãy giụa, lại tránh không được gông cùm xiềng xích của Vương Cát.

"Vương Cát, anh không phải người! Anh không phải người! Anh không phải!?" Ngô Hiến khóc nức nở, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Vương Cát không đáp, đè chặt hôn lấy anh, cổ họng anh khàn khàn phát ra tiếng rên trầm thấp, chốc lát biến thành ấm ức khóc thút thít, cuối cùng là khóc to thành tiếng, mơ hồ, giống tiếng gào khóc của dã thú, lẫn vào trong nụ hôn như vũ bão.

Từng cái hôn không có trình tự rơi lên trán, lên chóp mũi, vành tai, rồi tới khóe môi Ngô Hiến, nhẹ nhàng mút mát.

Hôn thêm một chốc, dường như môi của Ngô Hiến làm Vương Cát khôi phục "nhân tính", Vương Cát chống người lên, dùng đôi mắt chứa đầy tia máu chăm chú nhìn Ngô Hiến, đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy gảy hai phiến môi hồng như cánh hoa, lẩm bẩm nói:

"Chỗ này rất mềm. Ngô Hiến, em mềm quá."

Ánh mắt mê man của Ngô Hiến chậm rãi biến thành khổ sở.

"Anh không phải không cần em nữa sao?" Ngô Hiến động đậy người, đáp lại đôi mắt đỏ rực của Vương Cát.

Cả mặt Ngô Hiến đều là nước mắt chưa khô, hốc mắt còn đang ướt sũng. Từng giọt từng giọt, giống như sao nhỏ trong suốt rơi xuống phàm trần.

Vương Cát nắm tay Ngô Hiến, dùng sức quất lên mặt mình, cúi đầu nhìn: "Đánh tôi đi, em muốn phạt tôi thế nào cũng được. Em thay ông trời trừng phạt tôi, được không?"

Ngô Hiến kích động rút tay về, Vương Cát lại không chịu buông.

Thẳng đến khi Ngô Hiến ủy khuất khóc thành tiếng, Vương Cát mới dừng lại, tay vẫn gắt gao nắm chặt Ngô Hiến. Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, hạ người xuống, cẩn thận chạm vào trán Ngô Hiến, dùng ngữ khí dỗ dành đứa nhỏ:

"Ông trời cũng phạt tôi, phạt ác hơn em nhiều. Bảy năm, tôi khó khăn lắm mới nghỉ được ba tháng. Tôi về hết một tháng rưỡi, đi hết một tháng rưỡi, ông trời chỉ cho chúng ta ba ngày. Sau này em thay trời phạt tôi, phạt nặng một chút. Phạt tôi cả đời này làm nô lệ của em, kiếp sau làm trâu làm ngựa cho em."

"Em theo chủ nghĩa duy vật, em mới không thèm kiếp sau của anh." Ngô Hiến ấm ức nói, "Cho dù làm trâu làm ngựa, ba ngày cũng không đủ. Em không thèm!"

"Tôi thèm." Vương Cát cuống quýt che miệng Ngô Hiến, "Thần tiên tứ hải bát hoang nghe thấy đó, không được nói lung tung. Tôi cần em, muốn em! Đời này, kiếp sau, tôi đều là của em."

Ngô Hiến thoáng chớp mắt, tâm tình chuyển động vô số, kinh ngạc, xúc động, bi thương, yêu thích, mà cuối cùng, đáy mắt dừng lại ở dục vọng mênh mông cùng quyết tâm mãnh liệt.

Ngô Hiến nhẹ nhàng kéo bàn tay che miệng mình của Vương Cát xuống, yên lặng nhìn hắn: "Nếu thần tiên đã nghe được, anh không thể nói bậy đâu. Bây giờ anh có muốn em không."

Con ngươi Vương Cát hiện lên tia lửa. Đó là sự ấm nóng của một linh hồn được tình yêu thiêu đốt.

Hắn nhẹ nhàng ấn Ngô Hiến vào chăn, miệt mài gặm cắn cần cổ anh, tham lam hít thở, hôn liếm, mút mát, nỉ non nói ra lời thề máu thịt:

"Thần tiên tứ hải bát hoang xin nghe rõ, con Vương Cát, đời này chỉ muốn Ngô Hiến, kiếp sau cũng chỉ muốn Ngô Hiến. . . ."

Tay hắn lần mò tìm được nút thắt trên áo Ngô Hiến, từng chút từng mở ra, nhẹ nhàng cởi bỏ áo sơ mi, lộ ra bả vai trắng không tì vết, cùng hai đầu nhũ hồng nhạt như hoa tường vi. Người dưới thân hai má đỏ bừng, môi lưỡi một mảnh ướt át, tay nhỏ yếu ớt bám vào cánh tay hắn.

"Đời này kiếp này, luân hồi không dứt. Nếu như phản bội. . ."

Bàn tay to lớn của Vương Cát vuốt ve eo thon mềm mại của Ngô Hiến, cởi ra thắt lưng và khóa kéo, mở rộng phạm vi ống kính.

Ngô Hiến ưỡn người, giống như động vật nhỏ không trốn được thợ săn khát máu, khe khẽ rên rỉ.

"Đọa xuống mười tám tầng địa ngục, trọn đời không được. . ."

Thanh âm của Vương Cát bị cánh môi Ngô Hiến chặn lại.

Ngô Hiến cắn đầu lưỡi hắn, hồi lâu mới buông ra, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ánh mắt quyết tuyệt, chỉ trời mà thề:

"Thần tiên tứ hải bát hoang xin nghe rõ, Vương Cát cho dù sai, cũng có nửa phần lỗi thuộc về chính con, con nguyện thay anh ấy chịu phạt."

Vương Nhất Bác nhìn người trước mắt, trong lúc nhất thời không thể kìm nén kích động, cảm thấy bản thân có chút mơ hồ, hắn dừng lại chớp mắt một cái.

Tiêu Chiến giống như pháo hoa lóa mắt, lóe lên chiếu sáng nhân gian tăm tối, phóng ra bừa bãi, nổ tung tóe, tia sáng làm mờ trăng sao lạnh ngắt. Anh sống trong thân thể Ngô Hiến, triệt để chiếu sáng linh hồn Ngô Hiến, phẫn nộ thiêu đốt, đứng sừng sững trong vận mệnh ngập ngụa cùng tình yêu tuyệt vọng, hệt như pho tượng của một vị thần nặng lòng thương xót chúng sinh.

Vương Nhất Bác không phân biệt được giờ phút này hắn là chính mình hay là Vương Cát, thân thể bừng bừng phấn chấn khiến hắn không thể suy xét, cảm xúc nhấn chìm lý trí đã cưu mang hắn, giống như con thuyền lẻ loi giữa biển rộng, chím nổi trong sóng to gió lớn, toàn bộ thế giới đối với hắn mà nói, chính là một đại dương mênh mông, không có chỗ dựa vào.

Chỉ có thiên hạ trước mắt.

Động tình đến hồng hồng hai má, vành tai cũng hồng, hầu kết cùng đầu ngực, được dục vọng ham muốn của hắn liếm mút nhiều lần, da thịt trắng mịn toát ra mồ hôi ấm nóng.

Vương Nhất Bác không nhịn nổi nữa.

Bởi vì Vương Cát đã thay hắn nói với Tiêu Chiến tất cả những gì hắn muốn nói.

Trừng phạt của ông trời, hứa hẹn đời đời kiếp kiếp, thề nguyền với thần thánh tứ hải bát hoang, đọc ra tình yêu chân thật luôn cất giấu tận sâu trong tâm khảm.

Tiêu Chiến, em luôn yêu anh.

Ông trời muốn phạt em, thì phái anh tới đi, anh phạt em nặng một chút.

Hắn không thể mở miệng, chỉ đành dồn sức lặp đi lặp lại rút ra, tiến vào.

Đem nỗi nhớ không thể nói thành lời xâm nhập vào xương tủy, dùng cách thức nguyên thủy nhất, trực tiếp nhất xuyên xỏ, nghiền áp, cọ xát, chọc ghẹo, để nói với anh.

Tiêu Chiến, em vẫn luôn yêu anh.

Cùng anh tách ra là quyết định hối hận nhất cuộc đời em.

Anh trở về đi được không?

Từ sau đoạn đọc lời thề, Tiêu Chiến đã tạm thời mất đi ý thức.

Anh mệt mỏi.

Như lá cây bị gió thổi tới lui, linh hồn lay động theo gió, phảng phất, vô định.

May mà bị Vương Nhất Bác cắn đau, anh mới tìm về được một tia nhận thức mình là Tiêu Chiến, chân chân thực thực tồn tại.

Anh bị ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn đến đau lòng, lại vị cự vật của hắn thúc sâu đến muốn tan thành nước.

Anh biết anh đang làm tình cùng Vương Nhất Bác.

Không chỉ có ngầm đồng ý, mà còn có khát vọng cực độ.

Là thân thể Vương Nhất Bác, là linh hồn độc nhất vô nhị của hắn.

Anh biết Vương Nhất Bác có thể ở trong cơn gió tìm được anh, đỡ anh xuống, cất anh vào lòng bàn tay, che chở anh, tại nơi hoang vu vắng vẻ, bảo vệ anh thật tốt.

Thân thể anh cũng tìm được một nửa còn lại, ghép vào một cách hoàn chỉnh.

Hạ thân lầy lội không chịu nổi, giống như đóa hoa sa đọa bị nghiền nát, chất lỏng liên tục tràn ra, thoang thoảng mùi tanh ngọt.

Chẳng khác nào một đợt thủy triều ồ ạt kéo tới, bùn cát lẫn lộn cuốn lên xương cốt, mang theo tình yêu cùng sự cô độc thuộc về riêng Ngô Hiến, thuộc về riêng Tiêu Chiến, phô trương xông tới hạ thể anh, không ngừng dâng cao, rốt cuộc ngập tới đỉnh đầu anh.

Anh đạt tới cao trào.

---------------------

Èm nào thức muộn thì sẽ có được tình iu của tồy <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net