Chương 7: Tiến trình thoát vai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắn ra xong, khẩu khí chống đỡ của Tiêu Chiến bay sạch.

Cả người anh xụi lơ, hệt như một khối bánh pudding hòa tan trong ngực Vương Nhất Bác.

Im lặng bế anh một hồi, Vương Nhất Bác nhận ra Tiêu Chiến có điểm không thích hợp.

Anh chôn mặt vào lòng Vương Nhất Bác, bả vai khe khẽ run rẩy, lát sau liền kinh thiên động địa òa khóc nức nở.

Xong đời!

Chuông báo động trong đầu Vương Nhất Bác reo vang mãnh liệt.

Nếu ngay cả làm tình rồi cũng không dỗ ngoan được, khẳng định đã xảy ra vấn đề lớn.

Vừa rồi vẫn ổn, còn thấy thích lắm mà, sao tự dưng lại khóc?

Hay là mình đâm sâu quá?

Vương ảnh đế bỗng nhiên cực kì hận trái dưa chuột thiên phú dị bẩm đột biến gen 18cm của mình.

"Bảo bảo? Anh. . . sao thế? Bị đau sao?" Vương Nhất Bác vuốt lưng anh, chột dạ hỏi.

"Hức hức hu. . ."

"Không thoải mái ở chỗ nào? Anh nói em nghe, được không?"

"Hức. . . Vương Cát, Vương Cát, em rất thoải mái, em sướng chết rồi. Hu hu. . ."

Lại xong đời!

Đứa nhỏ này còn chưa thoát vai!

Nội tâm Vương Nhất Bác giờ phút này chính là hoàn toàn tuyệt vọng.

Muốn Tiêu Chiến thoát vai, chẳng phải ngắn thì một hai ngày lâu thì một hai tháng ư?

Cách ly xong rồi cũng thoát chưa ra nữa!

"Vương Cát." Thanh âm Tiêu Chiến có chút khổ sở.

"Ngô Hiến." Thanh âm công kích trìu mến của Vương Nhất Bác lần nữa vang lên.

"Vương Cát, anh gọi em đi."

"Ngô Hiến. Ngô Hiến. Ngô Tiểu Hiến."

Vợ mình thì biết làm sao bây giờ, phải sủng thôi.

"Vương Cát. Vương Cát. Vương Lão Cát."

Nói xong, Tiêu Chiến cười khúc khích.

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến đã hồi được 60% rồi.

"Em. . . Em vẫn muốn!" Tiêu Chiến lật người đè Vương Nhất Bác dưới thân.

Bạn Tiểu Vương bên dưới mới vừa trải qua toàn bộ quá trình: Vùng lên đi, hỡi những con người không muốn làm nô lệ!

Nhưng giường gấp nhỏ đáng thương, căn bản không chứa nổi hai cặp chân dài.

Tiêu tướng quân chuẩn bị thảo phạt tứ phía vừa mới xoay người lên ngựa, giường gấp đã kêu cạch một tiếng.

Thân giường gấp chỉ là mấy cái ống thép chống đỡ một mảnh vải Oxford*, vừa rồi làm đạo cụ đã cực kì tận chức tận trách, sớm không chịu nổi loại vận động kịch liệt đó nữa rồi.

*Vải Oxford là loại vải dệt được pha trộn giữa xen kẽ với sợi bông và sợi pha polyester và bông. Ngoài ra vải Oxford trên thị trường còn được gọi với cái tên tiếng anh khác đó là vải kate ford được sử dụng để may các loại áo sơ mi, váy , đầm vô cùng đẹp và chất lượng.

Vải oxford bị xé rách, ống thép cong gãy biến dạng, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến ngã xuống đất.

Có lẽ ban nãy tiếp đón thần tiên tứ hải bát hoang chu đáo mà phát huy tác dụng, Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác che chở không tổn hại đến một sợi tóc, mà Vương Nhất Bác vừa vặn né tránh mấy cái ống thép sắc nhọn, bị trầy xước cánh tay.

Tiêu Chiến đau lòng nhìn ngốc nửa ngày, mới để thân trần chạy ra ngoài lấy hộp y tế.

Vương Nhất Bác: lần đầu tiên của bông cúc không hiến dâng cho ống thép, đã là may mắn lắm rồi.

Gián đoạn một trận như vậy, Tiêu Chiến đã thoát vai được 80%.

Anh mặc áo ngủ, đỡ Vương Nhất Bác đi tới sofa, tỉ mỉ rửa sạch miệng vết thương, khử trùng, bôi thuốc, quấn một vòng băng gạc thật dày.

Băng dày như vậy vết thương có phải sẽ khỏi càng chậm hơn không?

Kế hoạch được thông qua!

Vương gian thương tính toán nửa đời sau đều trông cậy vào miệng vết thương để sống qua ngày, vuốt cằm bắt đầu suy nghĩ lung tung.

"Em bế anh đi tắm." Vương Nhất Bác thấy anh vẫn đang xụ mặt, vội vàng đứng lên.

"Không không không", Tiêu Chiến cuống quýt né tránh, "Em điên à? Em vừa mới bị thương đó!"

"Không cẩn thận lại phát sốt."

"Anh tự mình đi."

Tiêu Chiến bĩu môi, lại chẳng chịu nhúc nhích. Lát sau mới nhỏ giọng oán giận: "Em lúc nào cũng bắn vào trong."

Vương ảnh đế chợt có chút xấu hổ.

"Lần sau nhớ đeo bao." Tiêu Chiến ném ra một câu, nhanh như chớp chạy biến đi mất. Bởi vì trong cơ thể còn lưu lại cả đàn con cháu nhà họ Vương, tách chân sợ nó chảy ra ngoài bèn nhón gót nhảy cà nhắc cà nhắc, thật sự rất giống một con thỏ.

Thỏ hình như có thể sinh đứa nhỏ đó —— Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng của anh, tư tưởng dần trở nên sai trái.

Khoan đã, thỏ thỏ vừa nói "lần sau".

Cho nên, vẫn còn lần sau?

Hắn lập tức nở nụ cười tà mị cuồng luyến.

Vương Nhất Bác tháo thiết bị xuống, sao chép và lưu lại tất cả, phân loại theo góc độ cảnh quay từ xa, trung bình tới gần, xem xét kĩ lưỡng từng phân đoạn một.

Đến cảnh thỏ nhỏ cong người nhún trên bụng sói lớn, Vương Nhất Bác hớn hở cười ra tiếng.

Nếu để fan cp biết, cảnh yy lăn giường của hai người họ trong nội dung kịch bản đã biến thành sự thật, không biết có lại gáy sáng đêm khỏi ngủ không. (Dzạ cóoo)

Tiêu Chiến mới từ phòng tắm đi ra nghe được tiếng cười của hắn, tức sùi bọt mép vọt vào:

"Em nha, không được nhìn!" Tiêu Chiến vừa nói vừa cướp chuột máy tính trong tay Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác lại không chịu đưa, bốn bỏ lên năm, Tiêu Chiến cứ nắm tay Vương Nhất Bác mãi không buông.

Xem ra tiến trình thoát vai đã hoàn thành 100% rồi.

Vương Nhất Bác cong khóe miệng, giả bộ trốn:

"Không xem làm sao biết được có hợp hay không? Không xem làm sao biết phải cắt cảnh nào?"

Tiêu Chiến ngẩn người.

Đúng ha.

"Vậy em cảm thấy anh diễn thế nào?" Thỏ nhỏ tròn mắt mong chờ.

"Anh chính là Ngô Hiến. Trước đó em đã nói qua rồi."

"Lợi hại vậy sao?" Tiêu Chiến không kìm được, nụ cười đắc ý treo bên môi, "Không ai kêu NG anh có chút chưa thích ứng được. Muốn làm lại một lần nữa không?"

Hai chữ "làm lại" này, Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối không cách nào miễn dịch nổi, bạn Tiểu Vương lúc nãy bắn chứa đã lại bắt đầu rục rịch, bị hắn lặng lẽ ấn trở về đũng quần.

"Hôm nay dừng ở đây thôi. Cảm xúc tiêu hao quá lớn, không tốt cho thân thể anh. Anh chỉ mới vừa thoát vai thôi đấy."

"Đúng ha." Tiêu Chiến chống cằm, ngước mắt suy tư một chút, "Lần này sao anh thoát vai nhanh vậy ta?"

"Cho nên, bây giờ là thoát xong hoàn toàn rồi?"

"Đúng."

"Nguyên nhân là gì nhỉ?" Vương Nhất Bác lơ đãng hỏi.

Đề này hắn biết giải, không phải là bởi vì hôm nay Tiêu Chiến có hắn ở bên cạnh sao.

"Khả năng là, bang bang bang đi." Tiêu Chiến ngượng ngùng cười.

Gì?

Vương Nhất Bác bị dọa không nhẹ: "Ý của anh là, cái đó một chút, thì anh sẽ thoát nhanh à?"

"Đúng ó." Thỏ nhỏ hớn hở nhe răng.

Đệt!

Lỡ đâu có ngày thỏ thỏ không thoát vai nổi, lại chạy đi tìm người bang bang bang thì biết làm thế nào?

Trước kia Vương Nhất Bác không quá lo lắng vấn đề này, rốt cuộc là vì sao lại yên tâm với Tiêu Chiến như vậy, hắn cũng không biết.

Nhưng tư tưởng của con người chính là kỳ quái, một khi đã nghĩ tới, là sẽ không dừng được.

Theo lý mà nói, quan hệ của hắn với Tiêu Chiến là chồng cũ. Hắn không có quyền, càng không có tư cách hạn chế Tiêu Chiến tự do yêu thích người khác.

Cùng người khác ở một chỗ, cùng người khác sớm chiều chung đụng, cùng người khác tạo nên rất nhiều rất nhiều hồi ức.

Hắn nhớ lại hình ảnh ban nãy trong camera.

Không phải người ngoài, không phải của nhân vật, đó là thần sắc dục vọng thuộc về riêng Tiêu Chiến.

Đắm chìm, ngây thơ, mềm mại.

Đòi hỏi, dung túng, nghiền nát.

Xin tha, rên rỉ, cao trào.

Mỗi một ánh mắt một hơi thở hắn đều quen thuộc.

Nếu một ngày, có thêm người khác chứng kiến hết thảy những điều này.

Thậm chí nắm giữ, chi phối, hưởng thụ tất cả.

Tiêu Chiến cảm thấy ánh mắt Vương Nhất Bác nhanh chóng tối sầm.

Hắn "phịch" một cái xoay ghế đứng bật dậy, thân thể cứng nhắc bước tới cửa phòng.

Tiêu Chiến bị dọa rồi, không biết Vương Nhất Bác tính làm gì, tưởng hắn đi khóa cửa.

May mà Vương Nhất Bác lúc mở cửa rời khỏi phòng sách đã lưu lại một câu: "Tư liệu đều ở trong máy tính, tự mình cắt chỉnh."

Trong lòng Tiêu Chiến có chút sợ hãi, còn thoáng thấy phiền muộn.

Anh chỉ là ám chỉ mình đối với cảnh giường chiếu của bọn họ vô cùng vừa ý, uyển chuyển biểu đạt ý tứ có thể tiếp tục, mặt Vương Nhất Bác liền đen thành như vậy.

Anh mở tư liệu, chậm chạp chỉnh sửa.

Nửa chừng, Tiêu Chiến đứng dậy hâm nóng bánh bao.

Cửa phòng khách không đóng, nhưng không thấy bóng dáng Vương Nhất Bác đâu cả.

Chắc là đang đi bộ dưới lầu, Tiêu Chiến ép buộc chính mình không cần lo lắng.

Quá trình cắn xén cuộn phim, giống như trịnh trọng đem cảm xúc lặp lại một lần. Thỏ nhỏ bất giác cảm thấy khó chịu.

Cũng cảm thấy tiếc hận.

Tất cả cảnh quay đều hướng vào mặt anh, Vương Nhất Bác chỉ có bóng lưng.

Nhưng ở trong toàn bộ quá trình đó, anh một lần nữa nhớ lại từng hành động của Vương Nhất Bác.

Anh đã tỉ mỉ đọc kịch bản trên dưới mười lần, bản ghi chép tràn ngập vết bút.

Mà Vương Nhất Bác chỉ đọc một buổi tối, lại nắm bắt chính xác được cảm xúc và thiết lập nhân vật. (Tại iu anh ó)

Trước phân đoạn gặp lại đó, thân phận của hai nhân vật là đồng nghiệp, là chiến hữu, là huynh đệ, là tri kỷ. Nhưng tại một khắc Ngô Hiến trao cơ hội của mình lại cho Vương Cát, hoặc là từ lúc Vương Cát giả bộ xâm phạm Ngô Hiến nhưng thực tế lại tôn trọng bảo vệ đối phương, bánh xe vận mệnh đã bắt đầu đẩy bọn họ lên con đường tình ái rồi.

Cho nên, tình yêu thận trọng dè dặt của Vương Cát với Ngô Hiến sớm đã hóa thành dòng nước xoáy cuốn trôi tất cả mọi thứ.

Trong kịch bản chỉ viết vài dòng, sau khi gặp lại, ôm nhau, vào phòng.

Tiêu Chiến cẩn thận cân nhắc phản ứng của Ngô Hiến, tự mình thêm cảnh khi mới vừa nghe được tiếng gọi đầu tiên sẽ coi như không có việc gì, cùng với cảnh gặp lại liền phẫn nộ xông tới cấu véo.

Dùng nụ hôn đáp lại mấy cú đấm của anh, hôn mạnh quá khiến anh khóc, ngậm chặt môi anh giống như muốn xác nhận gì đó, rồi lại quay về bình tĩnh, sau đó nhẹ nhàng kích thích môi lưỡi. . . Hàng loạt động tác này, đều là cách diễn giải của riêng Vương Nhất Bác.

Cười chìm đắm cưng chiều, đưa ra lời thề máu quyết tuyệt.

Tiêu Chiến rốt cuộc hoàn toàn hiểu được, mấy năm nay Vương Nhất Bác làm thế nào để leo lên được đỉnh cao sự nghiệp.

Nhưng có vài vấn đề, anh nghĩ mãi cũng không thông.

Ví dụ như, động tác này, biểu tình, cảm xúc, là của Vương Cát, hay là của Vương Nhất Bác.

Nếu may mắn có được vai Ngô Hiến, anh thực sự phải cùng Tề Chấn Hiên diễn một màn này ư?

Với lại, nếu không phải Vương Nhất Bác diễn Vương Cát, anh có thể diễn ra một Ngô Hiến như vậy không?

Anh chỉnh sửa đến đau tay nhức đầu, nhìn đồng hồ, đã là hơn 8 giờ tối.

Trời đất ơi.

Tiêu Chiến lao ra khỏi phòng sách, tìm khắp nhà lại một lần.

Thực sự không thấy Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến không hiểu sao, lại có chút bất an.

Anh gọi vào điện thoại Vương Nhất Bác.

Tắt máy.

Giày vẫn để cửa, người đi đâu rồi chứ?

Anh mặc áo khoác của Vương Nhất Bác, trang bị đầy đủ kính mũ khẩu trang, ở tiểu khu tỉ mỉ tìm khắp một vòng, cũng không thấy Vương Nhất Bác.

Ngay cả người đi đường cũng không thấy.

Tim Tiêu Chiến không tự chủ được bắt đầu kinh hoảng.

Anh gọi điện thoại cho trợ lý của Vương Nhất Bác.

"Alo. Tiểu Lý."

"Anh dâu?"

"Là tôi. Vương Nhất Bác có gọi cho cậu không? Tôi không tìm được em ấy."


Vương Nhất Bác đứng trên sân thượng từ chiều đến tối.

Hắn trông thấy mặt trời chậm rãi ngả về tây, trăng sáng mọc lên giữa trời.

Sân thượng này bình thường chẳng có người, biến thành chỗ lánh nạn của hắn.

Đứng ở đây nhìn xuống, cây cối ở hoa viên tiểu khu một mảnh tối đen như mực. Xa hơn một chút chậm rãi xuất hiện đèn điện thành phố, hội tụ thành một dải sáng ngang tầm mắt.

Hắn ngồi trên lan can bê tông của sân thượng, vắt chân ra ngoài lắc la lắc lư.

Cả buổi chiều, hắn đều nghĩ đến Tiêu Chiến.

Ngọn lửa nhen nhóm trong đầu hắn, đã cháy lan ra đồng cỏ, khiến hắn không cách nào bỏ qua.

Chuyện còn yêu Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác sớm đã buông bỏ giãy giụa.

Bởi vì sự thật chính là, từ ban đầu mới gặp cho tới hiện tại, hắn chưa bao giờ ngừng yêu anh.

Nhưng thời điểm đó, hắn cũng không biết, cảm tình với một người lại có thể khắc sâu tận xương tủy như thế, chậm rãi trở thành lý do của tất cả như thế.

Hắn từng nghĩ, không gì có thể định nghĩa được Vương Nhất Bác. Dancer, motor, ván trượt, âm nhạc,. . . thậm chí diễn xuất.

Cho đến khi tách khỏi Tiêu Chiến.

Ba năm này, hắn uống rất nhiều rượu, lúc rạng sáng ở dưới lầu nhà cũ ngồi bao lâu, hắn đã quên.

Bao nhiêu lần nhấp vào hộp thoại wechat, gõ từ ngắn đến dài, rốt cuộc lại xóa đi, hắn đã quên.

Bao nhiêu lần lục lại tin nhắn thoại, nghe đối phương dính dính nhão nhão làm nũng với mình, để bản thân được giải tỏa, hắn đã quên.

Bao nhiêu lần tự hỏi chính mình, tin hay không rằng chỉ cần một lần buông bỏ tự tôn theo đuổi lại Tiêu Chiến, anh ấy sẽ trở về, hắn cũng đã quên mất rồi.

Cuối cùng hắn chẳng làm gì cả.

Chỉ là, trong khoảnh khắc ngắn ngủi có được Tiêu Chiến, nghe thấy hơi thở của anh, ôm anh vào ngực, bởi vì nghĩ tới ngày mai vẫn có thể trông thấy anh mà phấn khích cả đêm không ngủ nổi.

Khi hắn nghĩ đến có một ngày, thỏ nhỏ mà hắn luôn thương sẽ yêu một người khác, cùng người đó bầu bạn sớm tối, ngốc nghếch giao ra trái tim đơn thuần trong sáng, đem một mặt thầm kín nhất, đẹp đẽ nhất, quyến rũ nhất phô bày hết thảy cho người đó xem.

Hắn liền cảm thấy đến cả linh hồn cũng trực sôi trào.

So với việc một lần nữa có được Tiêu Chiến, những khúc mắc, lòng tự trọng không thể đặt xuống, những so sánh vô vị "Anh yêu em không nhiều bằng em yêu anh", hay "Nếu hiểu em anh sẽ không như vậy", tất cả dường như đều không đáng để nhắc tới, nực cười hơn cả một trò hề.

Hắn muốn mang Tiêu Chiến trở về, bất kể phải trả giá thế nào.


Gọi điện thoại cho trợ lý xong, Tiêu Chiến vội vàng chạy lên sân thượng.

Trợ lý nói buổi chiều gọi điện cho hắn cũng là máy bận, gọi vài lần vẫn vậy, chắc là đang vội làm gì đó.

Vội cái rắm, anh của cậu căn bản không ở nhà.

Trợ lý thành thật kể lể, đại ca nhà cậu thỉnh thoảng muốn hít gió, mấy lần gọi qua tiếng gió trong điện thoại đều rất lớn. Nếu không phải hoa viên, không chừng là đang trên sân thượng.

Sân thượng?

Anh có một dự cảm chẳng lành.

Giờ này lại đi lên sân thượng, lòng bàn tay Tiêu Chiến đổ đầy mồ hôi.

Người thật sự đang ở đây!

Nhưng giây tiếp theo, Tiêu Chiến liền cảm thấy không đúng.

Sân thượng chỉ bật một ngọn đèn khẩn cấp, nếu không phải mặt trăng cung cấp cho anh thêm chút ánh sáng để nhìn rõ tình thế, e rằng Tiêu Chiến đã mất đi người chồng cũ này rồi!

Vương Nhất Bác đang ngồi trên lan can sân thượng, hai chân còn thò cả ra ngoài lắc lư lắc lư!

---------------------

Tiêu Thỏ: Dọa chít bảo bảo ಠoಠ!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net