Chương 8: Không có việc gì cấm lên sân thượng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác!

Sợ đánh rắn động cỏ, Tiêu Chiến không dám gọi ra tiếng, nhưng mà chân anh nhũn không đứng nổi, tim muốn chui ra khỏi lòng ngực luôn rồi.

Đành lăn lê bò trườn rón rén tới gần.

Tiêu Chiến khó khăn tiếp cận mục tiêu, chuẩn bị tiến hành giải cứu.

Anh ngồi xổm ngay bên dưới Vương Nhất Bác, lẩm nhẩm đểm "Ba, hai, một" —— sau đó đứng phắt dậy, ôm ngang người Vương Nhất Bác lôi xuống.

Lỗ Trí Thâm nhổ cây dương liễu* chắc cũng chưa dùng tới sức lực lớn như vậy.

*Lỗ Trí Thâm, biệt hiệu là Hoa Hòa thượng là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết văn học cổ điển Trung Hoa Thủy hử. Lỗ Trí Thâm là một trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc, một trong 36 Thiên Cang Tinh, sao Thiên Cô Tinh. Ông có sức khỏe cường tráng, khi tới chùa Tướng Quốc, Lỗ Trí Thâm phụ trách việc trông coi vườn rau. Một hôm, để thu phục bọn lưu manh, Trí Thâm đã nhổ bật gốc cây dương liễu, qua đây tình cờ gặp được Lâm Xung, 2 người kết nghĩa huynh đệ.

Vương Nhất Bác còn nghĩ ba năm nay Tiêu Chiến đã lén luyện Karatedo, hắn bị anh kéo một nhát muốn liệt luôn cả nửa người.

Vương Nhất Bác nằm trên đất, sắp ngất.

Hắn còn may mắn vì là một đỉnh lưu kiếm tiền giỏi nhất, có thể mua được nhà ở tiểu khu có lót sàn nhựa trên sân thượng.

Tiêu lão sư, bên ngoài lan can vẫn còn một vòng bê tông lớn, ngài lẽ nào đã mù rồi ư?

Nhưng hắn đang choáng. Nói không nói được, nôn không nôn được.

Tiêu Chiến sợ tới mức hai tay phát run, anh thậm chí còn lật đật kiểm tra hơi thở của Vương Nhất Bác, bị Vương Nhất Bác cười văng nước miếng lên tay. (Hết thắc mắc sao mà ly hôn lun :)))

Tiêu mỹ nhân không hề biểu lộ sự ghét bỏ, thở phào nhẹ nhõm, tê liệt ngồi dưới đất.

Làm sao bây giờ?

Vợ ngốc như vậy, thả ra ngoài có khi nào trở thành tai họa cho người ta không.

Hơn nữa tai họa đáng yêu thế này, càng không nên thả ra ngoài.

Vương Nhất Bác vừa thở hổn hển vừa cười như ngỗng, nhìn Tiêu Chiến một lát, lại tiếp tục cười như ngỗng.

"Em em em em!" Tiêu Chiến dí ngón trỏ lên trán Vương Nhất Bác, bật chế độ freestyle, "Em nói đi, em có bệnh phải không? Nghĩ vớ vẩn cái gì, buổi tối lại mò lên sân thượng!"

Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến, bị anh tránh đi.

"Đừng đụng vào anh! Đầu vẫn ong ong đây này. Anh nói cho em biết bệnh tim của anh đều bị em dọa chui ra rồi, có tin bây giờ anh xỉu cho em xem không?" Tiêu Chiến giận đến mức lỗ tai xì khói.

Vương Nhất Bác thức thời vuốt ngực giúp anh, động tác này đối với người đang nằm có hơi tốn sức, Tiêu Chiến bị hắn chọc cười.

Dưới ánh trăng, nhất thời hai người đều không mở miệng, chỉ có gió đêm nhẹ nhàng thổi qua nghe xào xạc.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến mở miệng phá vỡ sự yên ắng, "Chiều nay anh làm em tổn thương à? Anh không phải cố ý."

Giọng anh có chút thê lương.

"Nhưng mặc kệ có cố ý hay không, anh đã tổn thương em nhiều lần lắm. Mỗi lần như vậy em lại không nỡ làm đau anh, tự mình nghẹn, tự mình tiêu hóa. Thời gian quá dài, em tiêu hóa không được, chỉ biết trốn anh, phải không?"

Anh thoáng ngừng lại: "Sau đó chúng ta chia tay."

Vương Nhất Bác lẳng lặng nhìn Tiêu Chiến.

Theo góc độ của người đang nằm, hắn thấy được rõ ràng nét cô đơn vướng vào đáy mắt Tiêu Chiến.

Thỏ nhỏ của hắn, có phải ban đêm cũng giống như hắn, không ngủ nổi, đem miệng vết thương vạch ra, lăn qua lộn lại, trằn trọc suy nghĩ xem bản thân rốt cuộc đã làm sai chuyện gì.

Thời điểm hình ảnh này xẹt qua tâm trí, trái tim Vương Nhất Bác mãnh liệt co thắt.

"Trước đó, anh nợ em một tiếng xin lỗi, chưa có cơ hội nói với em. Hơn nữa tính cả chuyện vừa rồi, tổng cộng là hai tiếng, em xem có được không?" Tiêu Chiến yếu ớt nở nụ cười.

Anh quay đầu đi, nắm tay Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng lắc lắc, nốt ruồi nhỏ ở môi dưới mượn ánh trăng mà nhẹ nhàng lóe lên.

"Thực xin lỗi, Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác, xin lỗi em."

Tiêu Chiến, anh thực sự không biết giả vờ, anh xem, giọng anh run rẩy hết cả rồi.

Vương Nhất Bác nhớ lại cảnh nắm tay đầu tiên của bọn họ.

Ở lần hợp tác thứ nhất, hai người diễn đề tài vườn trường.

Đạo diễn muốn họ tìm lại cảm giác mối tình đầu. Mấy thứ mấu chốt chính là, ngây ngô, trong sáng, chân thành, tha thiết, sôi sục.

Khi đó Tiêu Chiến hình như còn chê quá cổ hủ, cũ mèm, nhưng Vương Nhất Bác biết, anh chỉ là đang che giấu sự xấu hổ mà thôi.

Hai người vừa mới quen không được bao lâu, diễn mối tình đầu thế nào chứ?

Đạo diễn thấy họ không tìm được cảm giác, kêu bọn họ đi ra xa chút, đến nơi không còn ai khác, luyện trước cảnh nắm tay.

Địa điểm trường quay là một thôn nhỏ ở Chiết Giang, Tiêu Chiến nói đó là nơi giống cảnh trong MV Hương Lúa* nhất mà anh từng gặp.

*Bài của Châu Kiệt Luân nhe, siu hay

Nhưng thực ra, anh chưa từng về nông thôn.

Ruộng lúa đầu hạ dập dờn gợn sóng, Tiêu - lớn lên trong thành phố - Chiến chưa thấy qua, phấn khích chỉ trỏ, Vương Nhất Bác liền giảng giải cho anh, này là cây nông nghiệp gì, kia là máy móc gì.

Hai người bọn họ đem nhiệm vụ "tìm cảm giác" đạo diễn giao phó biến thành nửa ngày nghỉ phép.

Đi loanh quanh một hồi, dường như đã ra khỏi thôn, tiến vào từng tảng từng tảng cánh đồng lúa mênh mông bát ngát.

Vương Nhất Bác thực sự rất nghịch, chu môi huýt sáo, dẫn một chú cún đen nhỏ chạy sau mông bọn họ, bị lừa chạy theo một mạch.

Kết quả mưa Giang Nam nói đến là đến, mây vừa kéo tới được vài phút, mưa đã liên tục rơi xuống.

Dưới ruộng không có chỗ trốn, Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến chạy vội về thôn. Nửa đường gặp được một cái lều làm bằng cỏ tranh, nông dân hay dùng để nghỉ ngơi, bây giờ đến lượt họ dùng. Hai người chui vào trong, nửa trên của đồng phục học sinh đều bị thấm ướt hết.

Bốn bỏ lên năm, cũng coi như đã nắm tay.

Mưa to ùn ùn kéo đến, không ai nói chuyện.

Nhà cỏ tranh chỉ có ba mặt, một mặt hướng ra ruộng là ô cửa sổ.

Hai cái đầu ghé vào lỗ vuông nhỏ đó để ngắm mưa.

Mưa bụi thấm ướt mùa hè của Giang Nam, trên trời một mảnh trắng xóa, không biết mình đang ở chốn nào.

Chỉ có người bên cạnh, mùi mưa bụi vướng trên tóc người đó, nhào cả vào mặt anh.

Cánh tay bên dưới đồng phục may kiểu tay ngắn, da thịt trần trụi theo hô hấp, như gần như xa dính lại một chỗ.

Trong không khí lơ lửng chẳng nói nên lời, Tiêu Chiến hắng giọng: "Vương Nhất Bác, em xem. . ."

Vương Nhất Bác mang theo hơi nước ấm áp, nhẹ nhàng bao bọc lấy tay anh, cẩn thận đặt vào lòng bàn tay hắn.

". . . Cò trắng tại sao không tránh mưa?" Trong lòng Tiêu Chiến có thắc mắc, nói lí nhí.

Vương Nhất Bác không trả lời.

Môi đã cong thành cánh cung không nhỏ, mở miệng ra sợ sẽ cười thành tiếng.

Hơn nữa, không khí lại tốt như vậy.

Tiêu Chiến còn mải chút chít nói gì đó, Vương Nhất Bác làm bộ đang nghe, hai người vẫn sóng vai nhìn ra cửa sổ.

Bàn tay to lớn của người bên cạnh lặng lẽ thay đổi góc độ, chậm rãi, len lỏi vào kẽ tay Tiêu Chiến, biến thành mười ngón đan cài.

". . . Vương Nhất Bác, em nói có phải không?"

Giọng Tiêu Chiến càng lúc càng nhỏ.

"Hả? Anh nói gì? Tiếng mưa lớn quá, em không nghe thấy."

Đinh tai nhức óc không phải tiếng mưa, là tiếng tim đập không ngừng.

Thời điểm hai người trở về, mưa đã ngừng rơi, một dải cầu vồng lén lút treo trên bức tường trắng dưới mái ngói.

Các cảnh sau đó quay siêu cấp thuận lợi, đạo diễn không kêu bọn họ đi tìm cảm giác nữa.

Nhưng mà Vương - chăm học khổ luyện - Nhất Bác thường xuyên tìm Tiêu Chiến luyện cảm giác nắm tay, việc đó để sau rồi nói đi.

Chó nhỏ được hai người tạm thời đặt cho một biệt hiệu, tên Oreo, nó ở với bọn họ cả một mùa hè.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến ngay trước mắt.

Đã cách mười năm, có thứ thay đổi, cũng có thứ chưa từng thay đổi.

Ví như, chỉ cần Tiêu Chiến nắm tay thật khẽ, bạn Tiểu Vương lại giãy giụa đòi ngóc đầu dậy.

Hắn cam đoan trong đầu không hề có tà niệm, ít nhất hiện tại không có.

Nhưng đầu dưới có.

Tiểu Vương tự có suy nghĩ của mình.

Hắn nhanh chóng đứng dậy, hắng giọng, ngồi ngay ngắn chuẩn bị mở miệng, nói ra vấn đề mấy hôm nay vẫn mắc trong cổ họng.

Bỗng nhiên, chân trời nổi lên một chùm pháo hoa, bùm bùm nổ thành hình thiên nữ rắc hoa, nối tiếp nhau chiếu sáng khắp trời đêm.

Giống như đây không phải đô thị mây đen sương mù phủ kín, mà là tòa thành trong truyện cổ tích, nơi công chúa hoàng tử mãi mãi hạnh phúc bên nhau.

Bọn họ đứng trên cao, được ngắm trực diện, bầu không khí quả thực rất tuyệt.

Vương Nhất Bác cảm thấy nếu giờ phút này hắn không nói ra miệng, mấy người bắn pháo hoa sợ rằng sẽ kéo lên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép tặng hắn một cái bạt tai mất.

"Tiêu Chiến, em. . . . "

"Không đúng, Vương Nhất Bác, gần nhà em sao lại có pháo hoa? Bên ngoài không phải vùng cấm sao?"

". . . . . ."

"Bên kia là tiểu khu nào? Sao bọn họ được bắn pháo hoa? Cũng đâu phải năm mới."

". . . . . ."

"Hay là ăn mừng được bỏ lệnh cấm?" Tiêu Chiến phấn khích lắc lắc cánh tay Vương Nhất Bác, "Em mau vào xem nhóm chat tiểu khu có thông báo gì mới không đi."

. . . . . .

Vương Nhất Bác nhận lệnh lôi điện thoại ra.

Pháo hoa long trọng tuyệt mỹ dần trở nên thưa thớt, đổi sang loại pháo tên lửa, bùm chíu bùm chíu, chiu peng chiu peng, phỏng chừng chỉ nghe được tiếng vang.

Xong một hồi, ngay cả loại pháo xịt này cũng chẳng còn nữa.

Vương Nhất Bác đưa điện thoại cho Tiêu Chiến.

Quả nhiên, căn cứ theo thông báo của ban quản lý, tiểu khu bên cạnh không chỉ được giải phóng, mà còn là giải phóng trước thời hạn. Nhóm chủ nhà hưng phấn quá độ, không thèm quản lệnh cấm, bắn pháo hoa ăn mừng.

"Oa. Còn có loại thao tác này sao?" Ánh mắt Tiêu Chiến len lén sáng lên, "Hóa ra chỉ cần xét nghiệm một lần, ra kết quả âm là được thả. Có hi vọng rồi Vương Nhất Bác ơi!"

Nhìn thỏ nhỏ phấn khích, trong lòng Vương Nhất Bác không nói rõ được là có tư vị gì.

Lời nói kẹt trong cổ họng, lại bị đẩy xuống bụng.

Pháo hoa đầy trời rốt cuộc yên tĩnh, trời đêm lần nữa quay về yên lặng vốn có.

Tiêu Chiến nhìn pháo hoa náo nhiệt, trong mắt có chút cô đơn.

"Vương Nhất Bác, có phải cuộc đời giống như pháo hoa không nha? Rực rỡ thế nào cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt."

Vương Nhất Bác nghiêm túc nhìn anh: "Không phải."

Tiêu Chiến cảm thấy anh sắp chết ngộp trong sự dịu dàng của hắn.

"Em chứng minh cho anh xem, anh đứng đây đợi em." Vương Nhất Bác nói xong, vội vàng rời khỏi sân thượng.

Đêm khuya thanh vắng, sao giăng đầy trời.

Tiêu Chiến ngước cằm, khuỷu tay chống lên lan can, lẳng lặng đứng hóng gió.

Chỗ bắn pháo hoa vừa nãy còn vương lại mảnh khói xanh tím ngưng tụ trong không khí.

Anh có linh cảm, Vương Nhất Bác muốn nói gì đó.

Không ai hiểu rõ hơn Tiêu Chiến, bạn nhỏ Vương Nhất Bác mỗi lần nghẹn họng, phản ứng không khác lúc mắc tè bao nhiêu. Có chút vội vàng xao động khó nhịn, lại có chút khẩn trương do dự.

Chuyện buổi chiều không hiểu sao lại chọc giận Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đoán, có lẽ là vì anh nhắc tới lí do bang bang bang. Đại khái bọn họ gặp lại chưa được mấy ngày đã làm hai lần, đem quan hệ chồng cũ biến thành bạn tình.

Hiển nhiên, anh không thích như vậy.

Vương Nhất Bác vẫn là Vương Nhất Bác.

Anh tự hỏi liệu tình yêu của họ có giống như pháo hoa.

Vận mệnh đã cho họ cơ hội, khoảnh khắc rực rỡ nhất đã trở thành kỷ niệm.

Cơ hội như vậy, lần này còn có lại được sao?

Tái hợp.

Sau đó?

Lại giống như trước kia, hai người không phải chim, chỉ là đều tự nhốt mình trong tổ, một năm gặp không nổi vài lần.

Ban đầu có có thể nói là tiểu biệt thắng tân hôn, sau này mới biết mấu chốt không phải "tân hôn", mà là "tiểu".

Cách biệt nếu quá lâu, trách nhiệm công việc, áp lực thân phận. . . . .

Quay lại lần nữa, những vấn đề này có biến mất không?

Mỗi một vết thương, dưới ảnh hưởng của thời gian đều có thể khép miệng.

Nhưng sẽ để lại lớp vảy cứng, nhắc nhở rằng thương tổn đã từng phát sinh.

Làm gì có ai ngốc như thế, bị đánh vào một bên mặt, lại đem bên mặt còn lại tiếp tục giao cho anh.

Cho dù là Vương Nhất Bác, cũng không thể nào.

Nhưng nếu hắn thực sự nói ra thì sao?

Tiêu Chiến không dám nghĩ tiếp.

Cửa sân thượng bị đẩy ra, bóng dáng người nọ bị ánh đèn ở cầu thang chiếu rọi, mái tóc phồng phồng biến thành vầng sáng hình lông xù. Chồng cũ của anh cười vừa ngọt ngào vừa ngượng ngùng, chạy ào về phía anh.

Một Vương Nhất Bác bước ra từ ánh sáng mất tích đã lâu.

Tiêu Chiến cảm giác hắn đang tản ra mị lực bừa bãi.

Thành thật mà nói, mắt chọn người của anh rất cao.

Có được Vương Nhất Bác là một loại thể nghiệm đỉnh cấp. Trừ khước vu sơn bất thị vân*, anh không có khả năng đi chọn người khác.

*Trích trong bài thơ Ly Tư Kỳ Tứ của Nguyên Chẩn, dịch nghĩa: Mây không ở núi Vu thì không gọi là mây. Ý tứ: một khi đã nhìn thấy phần tốt nhất, các phần còn lại đều không đáng giá.

Quên đi, bậy, bậy.

Nói thế nào ta?

Chính là ở trình độ "cho dù chỉ làm bạn giường cũng đã kiếm được lời rồi".

Vương Nhất Bác lại nở một nụ cười rạng rỡ, là kiểu cười của giáo thảo cao trung.

Hắn đứng thẳng người một cách đầy nam tính, chìa hai tay với anh:

"Anh xem tay em này, có phải không có gì đúng không?"

Tiêu Chiến mím môi chờ mong, không nín được cười, gật gật đầu.

Giờ ảo thuật của Vương Nhất Bác đến rồi.

Tay hắn vung lên không trung vài cái, giấu ra sau lưng.

"Ten ten ten tèn ——"

Lại chuyển ra trước người, trong tay đã có thêm vài cây đũa thần.

Đũa thần nhỏ lẳng lặng bùng cháy, tia lửa ngọt ngào văng khắp nơi, vừa giương nanh múa vuốt, lại dịu dàng khó tả.

"Ai nói pháo hoa chỉ có một loại?" Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đặt đũa thần lớn vào tay Tiêu Chiến, "Anh cầm đi, đẹp giống nhau."

Trái tim Tiêu Chiến khe khẽ rung động.

"Chờ chúng ta cách ly xong, sẽ phóng cho anh một màn pháo hoa đẹp nhất."

"Ngốc quá đi Vương Nhất Bác."

Vầng sáng nho nhỏ màu vàng ấm dần dần chiếu sáng phạm vi thuộc về riêng họ.

"Có thể ước nguyện không? Anh có chuyện muốn ước."

"Được nha. Anh hiện tại chỉ có một cơ hội. Muốn ước cái gì?"

"Anh ước cho Vương Nhất Bác cũng có một điều ước, ha ha." Tiêu Chiến cười nheo hết cả mắt.

"Tốt lắm, em ước xong rồi."

"Cái mông! Em cũng chưa nhắm mắt, chắp tay không đúng."

"Học theo phim thần tượng ít thôi, có ngốc không chứ?"

"Không được. Điều ước này là anh ước cho em, em định lãng phí nó sao?"

Vương Nhất Bác cúi đầu, nhắm mắt lại, mười ngón giao nhau tì lên trán.

"Được. Em ước. Vẫn là nguyện vọng vừa rồi."

Tiêu Chiến nhìn đường nét khuôn mặt hắn bị ánh sáng nhạt của đũa thần rọi lên, lông tơ trên mặt cũng hiện ra rõ ràng.

"Xong rồi."

"Em lại gạt anh!"

"Thực sự xong rồi."

"Ước cái gì?"

"Tiêu Chiến bình an, hạnh phúc, vui vẻ."

". . .  Mãi mãi."

Một giây trước khi đũa thần vụt tắt, Tiêu Chiến hôn lên môi Vương Nhất Bác.

---------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net