10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10.

Đúng là tận đến giờ tan tầm buổi chiều muộn Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến còn không có thời gian gọi cho nhau một cuộc điện thoại chứ đừng nói là gặp mặt.

Lúc đầu khi cậu còn đi thực tập, đồng nghiệp cùng khoa bởi vì ai cũng có công tác riêng mà thường xuyên bận bịu không có thời gian mà nhìn mặt nhau, lúc đó cậu cảm thấy hoàn toàn chẳng cảm thấy có vấn đề gì cả. Nhưng đến khi chuyện này xảy ra trên người cậu và Tiêu Chiến thì cậu lại thật sự cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Ngày hôm nay Vương Nhất Bác cũng không rảnh rỗi, ngoại trừ kiểm tra phòng vào buổi sáng cậu còn phải trao đổi tình hình bệnh cùng với người bệnh mà cậu phụ trách, căn cứ vào tình trạng của người bệnh ở thời điểm đó xem mức độ đáp ứng hồi phục theo y lệnh của bác sĩ trong ngày như thế nào, còn chạy theo tiếp ứng cho hai lần cấp cứu nữa.

Mưu Triết thật ra rất sẵn lòng dẫn theo Vương Nhất Bác, vẫn cảm thấy nên vứt cái chuyện cậu mới đến khoa ngoại Tim mạch chưa được bao lâu đi. Tóm lại dù sao cậu cũng là cao tài sinh của Học viện Y, lại là học trò đắc lực của trưởng khoa Tiết ở Bệnh viện trực thuộc tuyến I, trước mắt nhìn thấy trưởng khoa Tiêu cũng có chút thiên vị cậu, về tình về lý thì nên đề bạt vẫn cần đề bạt. Lúc hai người bọn họ từ khoa Cấp cứu quay về khu điều trị có trò chuyện vài câu, Mưu Triết nói:

"Hôm chú và trưởng khoa Tiêu cùng bước lên bàn phẫu thuật ca cấp cứu kia ấy, lúc sau mấy bác sĩ cùng kíp đều khen ngợi chú."

Vương Nhất Bác cười:

"Khen gì em cơ?"

"Chú có biết có bao nhiêu bác sĩ nội trú mới lần đầu bước vào phòng mổ đến cả mở ngực cũng không dám nhìn thẳng không? Anh nghe nói chú còn giúp Tiêu lão sư cắt xương của bệnh nhân cơ mà."

Vương Nhất Bác nghiêng đầu:

"Tại sao em nghe thấy như kiểu đang nói em hung dữ thế nhỉ."

"Ầy." Mưu Triết khoát khoát tay chặn lời cậu: "Cái này là chứng minh chú có thực lực. Tuy rằng chỉ là phối hợp thôi, người cuối cùng cắt lá phổi hoàn thành vẫn là do Tiêu lão sư đảm nhận, nhưng nếu để chú lên thì chú vẫn có thể làm được phải không. Thật ra làm ở khoa Ngoại ấy, ngoại trừ đầu óc linh hoạt thì tay chân cũng phải linh hoạt, còn phải biết xuống tay thế nào, có dám xuống tay hay không lại là một loại thiên phú đấy. Trong lúc các chú còn đi học có phải còn có người không dám chọc màng nhẫn giáp* trên dụng cụ thực hành luôn phải không? Nếu mà cứ như vậy, cho dù lý thuyết y học có ưu việt đến đâu đi chăng nữa, người đó có thể thắng nổi trở ngại tâm lý sao?"

(*Chọc màng nhẫn giáp: Đây là một kỹ thuật được dùng cấp cứu khi bị tắc đường thở. Thực hiện bởi một kim chọc qua màng nhẫn giáp và nó đóng vai trò là một cầu nối để tiến hành thông khí cấp cứu khi người bệnh trong tình trạng cấp cứu nguy kịch nhưng không thể đặt được nội khí quản.)

"Đây còn không phải nói em hung dữ à."

Mưu Triết liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác một cái, nói:

"Được rồi đấy, bớt khiêm tốn đi."

"Sư huynh, bình thường cường độ phẫu thuật của Tiêu lão sư đều cao như vậy sao?"

Mưu Triết gật gật đầu:

"Đúng vậy, cậu nhìn xem, trưởng khoa Tiêu là một Đại Ngưu* đích thực trong nền y học, thế nhưng làm phẫu thuật từ trước đến nay không chọn không lựa, khó mức nào cũng không ngại, người ta có thực lực nên không không sợ thất bại, có bẩn có mệt, người ta coi như đó là cơ hội học tập tích lũy kinh nghiệm."

(*Đại Ngưu - 大牛: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, dùng để chỉ những người ưu tú, nổi bật xuất chúng, có năng lực hơn người và tầm ảnh hưởng lớn trong một lĩnh vực nhất định.)

Bỗng nhiên Vương Nhất Bác nhớ lại lần tổng kiểm tra phòng đầu tiên mà mình tham gia, khi đó Vương Nhất Bác đã cảm thấy tất cả lý luận y học của Tiêu Chiến đều là anh ấy chủ động truyền tải chứ không phải là loại kiến thức được nạp vào trong não một cách thụ động rồi sau đó giống mấy chuyên gia hay làm bộ làm tịch nói ra chỉ để dọa người.

"Không hổ là lão sư của em, lợi hại."

"Có mục tiêu theo đuổi rồi sao?"

Vương Nhất Bác nhướng một bên mày:

"Tiêu lão sư đương nhiên là mục tiêu mà suốt đời này em theo đuổi."

Tiêu Chiến đi từ phòng giải phẫu xuống tầng, còn chưa kịp đặt mông xuống chiếc ghế trong văn phòng thì trưởng khoa Lư của khoa Nội Tim mạch đã mời anh qua hội chẩn. Đợi đến khi anh xong việc quay về thì cũng là là bảy giờ tối. Trên di động không có tin gì từ Vương Nhất Bác, tuy rằng biết cậu đang ở ngay dưới tầng nhưng vẫn là cảm thấy có chút cô đơn. Tiêu Chiến quay số nội bộ xuống phòng làm việc của khoa, sau bảy tám tiếng chuông thì mới có người tiếp điện thoại, nói câu:

"Ngoại Tim mạch xin chào."

"Anh tìm bác sĩ Vương."

Vương Nhất Bác vừa nghe ra giọng Tiêu Chiến đã lập tức đổi ngữ khí:

"Bác sĩ Vương nào cơ, ở khoa Ngoại Tim mạch có mấy bác sĩ Vương kia."

"Anh tìm bác sĩ Vương của anh đấy."

"À, thế thì người anh tìm nhất định là em rồi."

"Không có ai ở phòng làm việc à?"

Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn cái đồng hồ gắn tường phía sau, nói:

"Đã mấy giờ rồi, đều tan tầm cả, bây giờ anh mới xong việc đấy à?"

"Em lên đây."

Cũng chỉ có một tầng, nên Vương Nhất Bác đi cầu thang bộ cho nhanh, đến văn phòng của Tiêu Chiến cũng gần hơn. Vương Nhất Bác làm bộ làm tịch gõ cửa, nhưng đợi đến khi đóng cửa lại thì treo nụ cười không hề có chút dáng vẻ của học sinh nào lên mặt. Cậu vòng qua bàn làm việc rồi đi thẳng đến bên cạnh Tiêu Chiến, cúi người hôn lên môi anh một phát. Tiêu Chiến có thể ngửi thấy mùi thuốc khử trùng quen thuộc bám trên người Vương Nhất Bác khi cậu "ngâm" trong bệnh viện cả ngày. Cậu nhìn Tiêu Chiến, cảm thấy anh lúc này đang mệt chết đi được, bỗng nhiên có chút đau lòng:

"Tiêu lão sư, hôm nay ăn mấy bữa đây?"

"Ừm... một bữa, hình như là hai bữa?" Nếu như cái bánh mì ăn vội giữa trưa cũng tính là một bữa.

"Về nhà sớm một chút rồi nghỉ ngơi đi."

Tiêu Chiến gật gật đầu:

"Ừ, anh chỉ là muốn nhìn thấy em thôi."

Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến đứng dậy khỏi cái ghế anh đang ngồi rồi ôm chặt lấy anh, nói:

"Nhìn em thì đỡ mệt hả?"

Tiêu Chiến cũng vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng của Vương Nhất Bác, nhẹ giọng đáp:

"Đúng vậy."

Điều này ngược lại làm cho Vương Nhất Bác trong chốc lát cảm thấy nghẹn ngào:

"Vậy trước đây lúc mệt thì phải làm sao bây giờ?"

"Thì cố mà chịu thôi."

Vương Nhất Bác thả lỏng vòng ôm Tiêu Chiến ra, nhìn chăm chú khuôn mặt của người yêu chỉ cách trong gang tấc, dường như đang suy tính xem có nên hôn anh hay không. Trước khi cả hai người động tình, Vương Nhất Bác đã buông anh ra, nói:

"Nếu còn tiếp tục em sợ anh không về nhà được."

"Anh về đến nhà sẽ gọi điện cho em."

Vương Nhất Bác lại ôm Tiêu Chiến vào lòng, bàn tay dịu dàng vỗ về sau lưng anh, giống như giúp Tiêu Chiến thuận khí, lại giống như lưu luyến không muốn buông tay. Điều này cũng làm cho Tiêu Chiến có chút không nỡ, nhưng mà anh có thể rời bệnh viện vào giờ nào cũng không ảnh hưởng gì đến ai, Vương Nhất Bác lại không thể vắng mặt khỏi khoa điều trị một thời gian dài. Để ngày mai đi, ngày mai sẽ có thời gian mà ôm cậu thật chặt thật lâu.

Tiêu Chiến thay quần áo sau đó đi cùng Vương Nhất Bác vào thang máy xuống tầng, cố hưởng thụ nốt khoảng thời gian thang máy chạy xuống một tầng ở bên nhau, Vương Nhất Bác khoát tay:

"Lái xe chậm một chút, về đến nhà thì gọi điện cho em."

Tiêu Chiến gật đầu, đợi cửa thang máy đóng lại thì Vương Nhất Bác mới đi. Hôm nay Mưu Triết on - call, thấy Vương Nhất Bác đi từ phía bên kia lại thì sửng sốt:

"Chú không ở trong phòng làm việc à?"

"Vừa rồi lão sư của em gọi em lên."

Mưu Triệt gật gật đầu:

"Nếu không có ca cấp cứu nào thì đêm trực đầu tiên của chú ở Thánh Tác cũng xem như là thoải mái."

"Nếu như không có cấp cứu thì chẳng phải là đêm trực đầu tiên của em sẽ không được hoàn chỉnh sao?"

Y như rằng, nói trúng rồi.

Hơn ba giờ sáng, đây là khoảng thời gian khó chịu đựng nhất, mặc dù không có biến gì thì với điều kiện trong phòng nghỉ của khoa Vương Nhất Bác cũng không thể ngả lưng mà ngủ một giấc thật ngon được. Cậu dựa vào ghế chợp mắt một chút, rơi vào tình trạng mê man không biết là đã ngủ hay chưa, tận đến khi bị tiếng chuông điện thoại nội bộ vang lên dọa cho giật nảy mình. 120 đang chạy thẳng về hướng bệnh viện, bệnh nhân trên người có nhiều vết dao chém, ở ngực có một vết thương xuyên thấu, Vương Nhất Bác là bác sĩ trực ban của khoa Ngoại tim mạch, cậu phải qua đó tiếp nhận bệnh nhân.

Lúc Vương Nhất Bác đến khoa cấp cứu thì cũng là lúc bệnh nhân được đẩy vào, cậu vội vàng giúp một tay đẩy cáng đưa bệnh vào trong, phó khoa Tôn cũng bước ra từ phòng cấp cứu. Y tá cấp cứu nói, lúc còn trên xe bệnh nhân đã có dấu hiệu ngừng tim, sau khi tiêm tĩnh mạch Adrenaline 1mg thì mới có thể khôi phục nhịp tim, huyết áp cũng không còn tụt nữa. Phó khoa Tôn nhìn bảng tên của Vương Nhất Bác:

"Người mới à?"

"Vâng."

"Theo tôi vào phòng mổ."

Phụ mổ cho chuyên viên của khoa cấp cứu là một trải nghiệm tuyệt đối khác hẳn với khi đứng bàn phẫu thuật cùng Tiêu Chiến. Lần đó bệnh nhân bị rách phổi, Vương Nhất Bác đứng trong phòng mổ nhìn theo động tác của Tiêu Chiến, chỉ thấy thực sự vững tâm, thậm chí không cảm nhận được sự hoang mang khi mạng sống của người bệnh đã bị đe dọa. Lần này, cậu giống trở về lúc còn ở bệnh viện trực thuộc tuyến I, đi theo thầy giáo hướng dẫn nghiên cứu sinh, phân cao thấp cùng với dấu hiệu sinh tồn của người bệnh, chạy đua cùng với thần chết. Lúc bước ra khỏi phòng mổ, phó khoa Tôn nói khoa Ngoại Tim mạch lại có thêm một người tuổi trẻ tài cao có năng lực nữa rồi. Vương Nhất Bác liên tục nói không dám nhận, nhưng cũng vì từ "lại" của phó khoa Tôn mà không kìm được cảm giác vui sướng trong lòng, bởi vì người tuổi trẻ tài cao có năng lực ở khoa Ngoại Tim mạch thì ngoại trừ Tiêu Chiến cũng không còn ai khác.

Đợi đến khi Vương Nhất Bác quay lại khu điều trị của khoa Ngoại Tim mạch thì cũng đã đến thời gian bắt đầu vào làm theo giờ hành chính. Cậu cũng tranh thủ vào phòng nghỉ ngồi một lát rồi lập tức nhấc máy gọi điện cho Tiêu Chiến. Thật ra đầu Vương Nhất Bác lúc này rất đau, nhưng cậu không muốn thể hiện ra với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vừa nhận điện thoại đã hỏi thẳng:

"Có ca cấp cứu à?"

Vương Nhất Bác nói: "Phải."

Tiêu Chiến thầm nghĩ, y như rằng, lúc anh rời giường gọi điện thoại mà không thấy Vương Nhất Bác bắt máy thì anh đã đoán được rồi. Tiêu Chiến đang lái xe, nối máy với car phone, anh cẩn thận nghe Vương Nhất Bác nói về ca phẫu thuật mà lần này cậu tham gia cùng. Đương nhiên lúc kết thúc câu chuyện Vương Nhất Bác cũng không quên nói với lão sư kiêm người yêu của cậu là cậu được khen ngợi thế nào.

"Vểnh đuôi lên tận trời chưa?"

"Đây chẳng phải là em nghĩ đến việc không làm Tiêu lão sư xấu mặt sao?"

Cúp máy xong Vương Nhất Bác ôm theo cái đầu nhức như búa bổ ra ngoài tiếp tục một ngày làm việc, nhưng mà thật sự là đau quá mức chịu đựng, sợ ảnh hưởng đến hiệu quả công việc, đánh phải tìm Mưu Triết xin một viên thuốc giảm đau. Mưu Triết tìm thuốc đưa cho cậu, sau đó nói:

"Uống ít thôi, việc cần thiết nhất khi cầm dao phẫu thuật là giữ gìn hệ thần kinh, cố gắng hết sức đừng đụng đến những thứ có tác dụng phụ."

Đương nhiên là Vương Nhất Bác biết điều này, cậu day day sống mũi, nói:

"Hôm nay chịu không nổi, cảm ơn sư huynh nhé, chỉ một lần này, không có lần sau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net