11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11.

Buổi chiều muộn lúc tan tầm, Vương Nhất Bác đã có thể ra về, cậu thay quần áo rồi vừa đi ra khỏi khu điều trị vừa gọi điện cho Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến không nghe mà trực tiếp nhấn treo máy. Vương Nhất Bác biết anh bận cho nên cũng không lên tầng nữa, y như rằng chưa quá vài giây thì có một tin nhắn Wechat gửi đến.

Tiêu Chiến nhắn sang một dòng chữ:

"Em về nhà trước đi, anh đang họp."

"Về nhà chờ anh à?"

"Ừm."

Khóe miệng Vương Nhất Bác cong lên thành một nụ cười, cất điện thoại vào túi, đang muốn đưa tay ấn thang máy thì mấy y tá trong khoa hết giờ làm việc ra về đứng bên cạnh đã ấn hộ rồi.

"Bác sĩ Vương, đang nhắn tin với ai đấy, cười rạng ngời hạnh phúc vậy."

Cô gái bên cạnh vẻ mặt hưng phấn xô xô đẩy đẩy cô y tá thẳng thắn kia, ý bảo cô sao có thể hỏi huỵch toẹt ra như vậy được.

"Người yêu chứ còn ai nữa."

"Ồ?" Mấy cô gái đều tỏ ra kinh ngạc.

Vương Nhất Bác nhướng một bên mày, hỏi:

"Sao thế?"

"Nhưng nghe nói bác sĩ Vương đang còn độc thân mà."

Thang máy đến nơi, Vương Nhất Bác không muốn tiếp tục nói nhảm với họ nữa cho nên vào thang máy trước. Mấy cô gái lập tức đuổi theo, người nọ liếc người kia nhìn mà quan sát Vương Nhất Bác. Dù sao đều là đồng nghiệp, nhịp bước rời khỏi khu điều trị vẫn là tương đối đồng đều, cũng có người đến bãi đậu xe lấy xe. Đến khi ngồi trên con xe thể thao của mình rồi thì Vương Nhất Bác lại càng cảm thấy ấm ức trong lòng vì chuyện mọi người đều nghĩ cậu chưa có người yêu. Thế nhưng Vương Nhất Bác vẫn có tâm trí để ý đến chuyện Tiêu Chiến cố tình đậu xe bên cạnh xe của cậu.

Tiêu Chiến bảo Vương Nhất Bác buổi tối về nhà chờ anh, nhưng mà Vương Nhất Bác không biết nấu cơm, cậu lại không biết chắc là Tiêu Chiến có nấu hay không, mà dù cho là anh có nấu thì đã đi làm cả một ngày dài như vậy rồi, sao có thể để anh vất vả xuống bếp nữa chứ. Vì vậy Vương Nhất Bác gọi một cuộc điện thoại, là gọi cho chú Quyền quản gia, bình thường vẫn ở cùng với ba mẹ cậu, chuyên sắp xếp những việc về ăn, mặc, ở, đi. Lúc chú Quyền nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình điện thoại còn có chút kinh ngạc, nghe máy thì hỏi luôn là cậu chủ muốn phân phó chuyện gì vậy.

Vương Nhất Bác dừng xe ở bãi đậu xe của chuỗi siêu thị liên hoàn, cậu vừa xuống xe vừa nói với chú Quyền:

"Cháu cần một bữa tối, làm tinh xảo một chút, thêm bánh ngọt vân vân gì đó, nhưng cũng không cần làm cầu kỳ quá."

"Cậu chủ muốn bữa cơm cho bao nhiêu người?"

"Hai thôi, nhanh một chút nhé chú Quyền."

Vương Nhất Bác cúp máy sau đó lập tức bước vào siêu thị, cậu cũng không cần mua thêm đồ ăn gì khác, chú Quyền làm việc luôn luôn chu đáo, Vương Nhất Bác nói muốn một bữa tối thì đến ngay cả hoa quả tươi chú ấy cũng sẽ đưa tới. Còn thứ mà cậu muốn mua thì phải tự chọn tự mua, là dầu bôi trơn và bao cao su.


Vương Nhất Bác vừa về đến nhà chưa lâu thì chú Quyền đã cử người đưa bữa tối đến, thùng bảo ôn cao cấp phân chia riêng nóng lạnh cao gần một mét, còn có không ít đồ tráng miệng và hoa quả. Sau khi bọn họ đẩy đồ vào trong phòng ăn xong xuôi thì Vương Nhất Bác cũng không vội vã đến xem đến cùng bên trong là có món gì, nằm trên sô pha xem video "Cấy ghép tim" chờ Tiêu Chiến về. Thế nhưng hôm qua cậu trực đêm, hôm nay lại làm việc cả một ngày, cho nên ngủ quên lúc nào không biết, tận đến khi Tiêu Chiến gọi điện thoại cho cậu thì cậu mới tỉnh. Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn đồng hồ, bảy giờ ba mươi lăm phút, Tiêu Chiến nói bây giờ anh mới bắt đầu rời khỏi bệnh viện.

Từ bệnh viện đến nhà Vương Nhất Bác mất khoảng hơn hai mươi phút lái xe, Vương Nhất Bác tắm rửa một cái, đến khi xuống tầng thì Tiêu Chiến đã lái xe tiến vào trong sân. Vương Nhất Bác cố ý mở cổng từ trước để đợi anh. Cậu đứng trong phòng khách nhìn thấy đèn xe sáng chói của Tiêu Chiến chiếu qua lớp kính của cửa sổ kiểu Pháp, lập tức chủ động mở cửa ra đón anh. Tiêu Chiến đi vòng ra cốp sau xe, Vương Nhất Bác đã bước xuống bậc tam cấp ra ngoài nghênh đón.

"Sao lại chỉ có một vali thôi?"

Tiêu Chiến liếc Vương Nhất Bác một cái:

"Chẳng lẽ anh lại chuyển cả nhà anh sang đây à?"

Vương Nhất Bác vừa giúp anh xách vali vừa nói:

"Nếu không thế thì anh định sao?"

Tiêu Chiến đóng cốp sau xe lại, tiện tay túm lấy Vương Nhất Bác kéo cậu vào trong nhà, nói:

"Hôm qua anh về đến nhà thì mệt chết đi được, sáng nay mới chỉ kịp sắp xếp vài bộ quần áo."

Vương Nhất Bác nhếch miệng, nghĩ như vậy cũng đúng, đáp:

"Không thành vấn đề, sáng ngày mai em bảo người đưa quần áo đến sau."

Nụ cười của Tiêu Chiến có chút bất đắc dĩ, chuyển chủ đề nói sang chuyện khác:

"Em vẫn chờ anh nên chưa ăn cơm hả?"

"Đúng rồi, mở họp cái gì thế, lâu như vậy."

Tiêu Chiến nắm lấy tay cầm cửa xoay một vòng:

"Chuyện hành chính trong viện thôi, y như vải bó chân của mấy cụ già vậy. À, nhưng mà ngược lại anh có gặp phó khoa Tôn của khoa Cấp cứu, anh ấy khen em trước mặt anh đấy."

Vương Nhất Bác không hề tỏ ra dương dương tự đắc cùng hả hê trước mặt bác sĩ Tôn, thế nhưng trước mặt Tiêu Chiến cậu quyết định phải khoe khoang đến cùng một phen, vẻ mặt của cậu đặc biệt đắc ý, nói:

"Không làm anh mất mặt phải không."

"Sao có thể chứ, sau này anh còn phải dựa vào cái danh hiệu 'cố vấn luận án của Vương Nhất Bác' này để ra ngoài lừa qua dối lại người khác đây."

Vương Nhất Bác dùng hai tay ôm lấy hai bên má của Tiêu Chiến rồi hôn chụt lên miệng anh một cái, nói:

"Tại sao anh không dựa vào cái danh người đàn ông của Vương Nhất Bác ấy."

"Danh hiệu đó nghe kêu hơn à?"

"Kêu cực kỳ, có thể giúp cả anh lẫn em trừ bỏ hậu họa."

Tiêu Chiến phì cười, anh không muốn tiếp tục tranh cãi với Vương Nhất Bác nữa:

"Anh đi thay bộ quần áo đã, nhà em có gì ăn không? Anh nấu gì đó đơn giản nhé? Anh đói quá."

"Anh lên tầng thay quần áo đi, em gọi người đưa cơm đến rồi."

Tiêu Chiến lên tầng, Vương Nhất Bác ở dưới nhà lấy đồ ăn từ trong thùng bảo ôn bày ra bàn. Tiêu Chiến rửa qua mặt sau đó bước ra khỏi phòng tắm, lúc này mới chú ý đến dầu bôi trơn cùng bao cao su để ở đầu giường. Anh bước lại gần cầm lên xem qua, Vương Nhất Bác mua loại 0,01.

Thức ăn trên bàn vẫn còn mới mẻ như khi vừa đưa đến, thùng bảo ôn cao cấp có thể đảm bảo thực phẩm đặt bên trong không bị biến chất hết mức có thể. Tiêu Chiến bước vào phòng ăn, nhìn thấy cả một bàn thịnh soạn như vậy thì có chút kinh ngạc:

"Anh cứ tưởng em gọi cơm hộp cơ."

"Đây cũng xem như cơm hộp thôi, uống chút vang đỏ không?"

Tiêu Chiến gật gật đầu, Vương Nhất Bác bưng Decanters* lên rồi rót hai ly vang đỏ, đẩy một ly đến trước mặt Tiêu Chiến. Anh nâng ly lên ngửi ngửi, sau đó nhấp môi uống một ngụm nhỏ.

(*Decanters: bình chiết rượu vang, được làm chủ yếu từ thủy tinh hoặc pha lê, dùng khi cần đổ một phần rượu vang từ chai sang bình trước khi rót ra ly giúp rượu vang tiếp xúc nhiều hơn với không khí để trở nên ngon hơn về vị. Quá trình này còn được gọi là làm cho rượu thở.)

Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác:

"Em mua từ lúc nào đấy?"

Vương Nhất Bác ngơ ngác, vài giây sau cậu mới hiểu được thứ Tiêu Chiến đang nói đến là gì.

"Tan tầm trên đường về nhà á."

"Mới mua à?"

Vương Nhất Bác bật cười:

"Anh nghĩ rằng em phòng sẵn trong nhà à."

Nói xong, Vương Nhất Bác gắp cho Tiêu Chiến một miếng thịt cua rim, nói:

"Tiêu lão sư, ngày hôm qua em trực đêm, mệt chết đi được, đã thế đầu em còn đau, phải đi tìm Mưu Triết xin một viên thuốc giảm đau mới chống chọi nổi đấy. Ăn cơm xong sớm một chút chúng ta đi nghỉ ngơi đi."

Vốn Tiêu Chiến còn vì nửa câu đầu của Vương Nhất Bác mà muốn oán giận cậu một hai câu, cuối cùng lại vì nửa câu sau mà nhíu mày thật chặt, hỏi:

"Có còn đau không?"

"Nhìn thấy anh là khỏe rồi."

Lúc về phòng ngủ Vương Nhất Bác leo thẳng lên giường, còn Tiêu Chiến thì đi tắm. Vương Nhất Bác không ồn ào đòi đi theo Tiêu Chiến còn cảm thấy có chút kỳ lạ, thật ra cũng không phải là Vương Nhất Bác không muốn, chẳng qua là bây giờ cậu muốn "làm" hơn thôi. Vương Nhất Bác ngồi tựa vào đầu giường, xé lớp giấy bóng bên ngoài lọ dầu bôi trơn và hộp bao cao su, tiện tay ném vào ngăn tủ đầu giường. Lúc này đừng nên quản đến việc Vương Nhất Bác có phải vừa trực đêm hôm qua hay không, Tiêu Chiến có phải bận bịu cả ngày rồi hay không, làm tình là cách giải lao tốt nhất, không còn cách khác.

Dù sao thì ít nhất là vào thời điểm này, Vương Nhất Bác nghĩ như vậy.

Tiêu Chiến đi ra, anh cũng không giả vờ giả vịt ăn mặc chỉnh tề, vẫn là mặc chiếc áo choàng tắm của Vương Nhất Bác mà lần trước anh mặc, đi chân trần. Anh liếc nhìn tủ đầu giường, Vương Nhất Bác vươn tay ra đón anh. Tiêu Chiến ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác.

"Sao anh không sấy tóc cho khô."

"Lười sấy."

Tay Tiêu Chiến vẫn còn sót lại hơi nóng của nước tắm, Vương Nhất Bác kéo anh một cái, để anh dựa vào người cậu:

"Những việc sau này anh lười thì cứ để em làm cho."





___________

Ăn khuya ăn khuyaaaaa 🤣🤣🤣🤣


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net