13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13.

Bữa cơm mà Vương Nhất Bác hứa hẹn đền bù cho Hoàng Tông Trạch vì Tiêu Chiến trọng sắc khinh bạn cuối cùng cũng được lên lịch, tranh thủ vào buổi tối của một ngày nghỉ không có lịch làm việc. Lúc bọn họ cùng nhau ngồi ăn cơm ở căng tin đã quyết định xong xuôi, khi đó Hoàng Tông Trạch còn nói nhất định sẽ đẩy lùi tất cả các cuộc hẹn khác để đi dự tiệc.

Cho nên hôm nay, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng không thể có kế hoạch gì khác, ban ngày Tiêu Chiến còn phải đến bệnh viện một chuyến, Vương Nhất Bác thật ra không có nhiệm vụ thì ở nhà nghỉ ngơi cũng được. Nhưng mà Tiêu Chiến không có nhà, cho nên cậu cũng muốn đến bệnh viện dạo một vòng, xem xét bệnh án rồi viết lách vài thứ cũng được. Lúc cậu nói chuyện yêu đương thì một lòng một dạ, thế nhưng cũng không quên chính sự mà cậu phải làm, nắm được học vị tiến sĩ trong tay, đến khi đủ thời hạn quy định thì lập tức lấy được tư cách bác sĩ chính, đây là chuyện mà cậu không thể mặc kệ hay lười biếng. Vương Nhất Bác thích Y học, tất cả những việc cậu làm, những cố gắng của cậu từ trước đến nay đều do cậu tự nguyện, cho nên tới tận bây giờ cậu cũng không hề thấy buồn chán. Ông trời cũng vô cùng chiếu cố cậu, tặng cho cậu thiên phú cầm dao phẫu thuật.

Hơn nữa, cậu muốn xứng đôi với Tiêu Chiến.

Lần này Vương Nhất Bác khăng khăng muốn cùng đi một xe đến bệnh viện, cậu cực kỳ cố chấp, cậu nói hai ngày nghỉ cuối tuần cũng chẳng có mấy ai, sợ cái gì?

Cậu còn nói:

"Những người trong bệnh viện cảm thấy có hứng thú với em đều biết rõ là em không độc thân, vẫn mời trưởng khoa Tiêu tự giác một chút."

Tiêu Chiến cũng không thèm phản bác lại cậu, lần này Vương Nhất Bác lái G800, hai người bọn họ lên xe rồi Tiêu Chiến mới nói:

"Anh cũng không phải là muốn giả vờ độc thân, anh là cố vấn luận án của em, không phải anh đây là sợ đến lúc em tốt nghiệp tiến sĩ sẽ bị người khác cố tình tính toán sao?"

Vương Nhất Bác lái xe ra khỏi sân, cửa sắt tự động đóng lại, cậu nói:

"Nhanh nhất cũng mất ba năm đấy bảo bối, anh nghĩ là giấu được à? Lại nói, anh có bật đèn xanh cho em hay không chỉ cần người sáng suốt vừa nhìn đã biết, em chưa từng sợ sự nghi ngờ mà lại lấy đố kỵ làm điểm xuất phát. Từ nhỏ đến lớn em đây đều dùng thực lực để vỗ nát mặt bọn họ."

Tiêu Chiến cũng rất thích chút 'kiêu căng ngạo mạn' này của Vương Nhất Bác, cho nên từ trước đến nay Tiêu Chiến chưa từng chỉ dựa vào khuôn mặt đã tùy tiện phải lòng người khác, người này có thể nắm được trái tim Tiêu Chiến đương nhiên phải có gì đó hơn người, bất luận là khí chất bên ngoài hay là học thức bên trong.

"Vậy thì anh lại càng không cần phải kiêng dè gì nữa."

Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, sau đó nắm lấy tay anh, nói:

"Đương nhiên, trong số toàn bộ những người có uy danh của giới Ngoại khoa Trung Quốc, nếu mà có người dám công khai nói một chữ "không" với Tiêu Chiến anh á thì chắc là anh chỉ có thể trông chờ vào em của vài năm về sau thôi."

Tiêu Chiến bật cười:

"Anh hoàn toàn không sợ bị em đến sau nhưng lại vượt lên trước."

"Sao nào, Tiêu lão sư là muốn vĩnh viễn nhất chi độc tú? Tự tin vậy sao."

"Anh là muốn nhị long hí châu cùng em."

Vương Nhất Bác cười thành tiếng, bàn tay đang nắm lấy tay anh chuyển thành mười ngón tay đan vào nhau:

"Trở thành một đoạn giai thoại trong giới Ngoại khoa sao?"

"Tại sao lại không thể?"

Ngày nghỉ nên bãi đậu xe phía trước khu điều trị cũng không có nhiều xe cho lắm, đã thấy con G800 của Vương Nhất Bác còn nổ mắt hơn con GT bình thường cậu đi nhiều, người nhà bệnh nhân cùng những người đang nằm trong khu điều trị cũng phải nhìn đi nhìn lại mấy lần. Không phải ai trong số họ cũng nhận ra Vương Nhất Bác, nhưng phần lớn mọi người lại đều nhận ra Tiêu Chiến. Chẳng qua là đương sự làm gì để ý đến chuyện những bệnh nhân không có quan hệ trực tiếp gì đến cuộc sống của bọn họ có ở sau lưng bọn họ nói này nói nọ không.

Vương Nhất Bác đầu tiên là muốn đi theo Tiêu Chiến đến phòng làm việc của anh, cậu muốn xem những bệnh án cùng tài liệu ghi chép về khối u trung thất mà Tiêu Chiến đã chỉnh lý lại.

"Đây là u nguyên phát, đây là u thứ phát."

Hai quyển sách được đóng bìa cực kỳ cực kỳ dày, Vương Nhất Bác cầm trên tay cũng có chút tốn sức, cậu mở ra xem qua, có cả phần đánh máy, có cả phần được viết bằng tay.

"Cái này quá quý giá rồi."

"Cho em đấy."

"Cho em?"

Tiêu Chiến chỉ chỉ vào huyệt Thái Dương của chính mình:

"Đều ở trong đầu anh cả rồi, cái này cho em."

"Em nhận thì có cần ngại không?"

"Bớt giả vờ giả vịt đi."

Vương Nhất Bác đặt tài liệu xuống, đi vòng qua bàn làm việc, hai tay ôm lấy Tiêu Chiến:

"Cảm ơn Tiêu lão sư."

"Vì sao lại nghiên cứu khối u trung thất." Tiêu Chiến cũng không né tránh cái ôm của Vương Nhất Bác.

"Bởi vì nó phức tạp."

Tiêu Chiến cười khẽ:

"Anh biết ngay mà! Được rồi, em xuống dưới tầng đi, anh sửa soạn tài liệu một chút còn phải đến khoa Nội tim mạch họp."

Vương Nhất Bác chép miệng một cái, nói:

"Mấy ông chuyên gia của khoa Nội tim mạch ở nhà chán quá không chịu nổi à mà thứ bảy cũng phải vội vàng mời anh đến hội chẩn."

"Đây không phải là đúng lúc cho em cơ hội phát triển vững mạnh sao?" Tiêu Chiến quay đầu lại hôn nhẹ lên khóe miệng của Vương Nhất Bác: "Đi thôi, liên lạc điện thoại nhé."

Bên trong phòng làm việc dành cho bác sĩ của khoa, bác sĩ trực ban thấy Vương Nhất Bác tiến vào còn tưởng là có ca cấp cứu hay việc gì gấp. Nhưng mà Vương Nhất Bác cũng không mặc áo blouse, chỉ thẳng đường ngồi vào bàn làm việc của mình rồi mở máy tính lên. Sau khi trò chuyện vài câu thì Vương Nhất Bác nói cậu chủ động tăng ca, không có gì đáng nói cả. Cậu có một bài luận văn về tham gia trị liệu khối u trung thất đã viết xong phần khung, có tài liệu của Tiêu Chiến đưa trợ giúp, Vương Nhất Bác tin rằng bài luận văn của cậu sẽ được nâng lên một tầm cao mới.

Đến giờ ăn cơm trưa, Mưu Triết quay về phòng trực nghỉ ngơi một lát, thấy Vương Nhất Bác đang vô cùng chuyên tâm thì đi về chỗ cậu, liếc mắt một cái đã thấy thứ đang bày trên bàn.

"Yo, đây là bảo bối gì thế."

Vương Nhất Bác bị dọa cho nhảy dựng lên:

"Sư huynh, xin anh một vừa hai phải thôi."

Sự chú ý của Mưu Triết lúc này hoàn toàn đặt ở trên bản vẽ tay các cơ quan cùng tư liệu ghi chép đặt trên bàn công tác, vươn tay muốn cầm lên xem thử thì bị Vương Nhất Bác vội vàng ngăn lại:

"Làm gì đấy."

"Nào, cho anh nghía qua phát, cái này là chú làm à? Được của nó đấy!"

Vương Nhất Bác không buông tay:

"Đây là bảo bối của em, anh không được xem."

"Trông đẹp trai sáng láng thế này mà lòng dạ hẹp hòi vậy." Mưu Triết rụt tay lại, cũng không cố chấp muốn xem, trêu ghẹo Vương Nhất Bác một câu: "Ai tổng kết lại những cái này cho chú đấy, nhìn cái dáng vẻ yêu thích không buông tay của chú kìa, người yêu à? Hôm đó chẳng phải chú đã nói rồi sao, là tiền bối."

Vương Nhất Bác ngồi một bên cực kỳ đắc ý:

"Đúng vậy, cho nên anh không thể nhìn được."

"Rồi rồi rồi, không nhìn thì thôi làm gì căng, đi ăn cơm cùng nhau đi? Chú có đi không?"

Vương Nhất Bác liếc qua điện thoại, không hề thấy một cuộc gọi nào từ Tiêu Chiến cho nên bèn quyết định đi ăn cùng sư huynh. Cậu gấp tài liệu sau đó bỏ vào ngăn kéo khóa lại, đợi đến buổi tối thì cầm về nhà. Động tác gấp sách này của cậu đã trực tiếp dọa cho Mưu Triết choáng váng tại chỗ, bởi vì ở góc dưới của bìa quyển tài liệu có viết một cái tên, chính là Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác làm xong một loạt động tác thì đứng dậy chuẩn bị đi, thấy Mưu Triết đang đần cả người thì hỏi:

"Không đi ăn cơm à?"

Mưu Triết nhìn trái nhìn phải, thấy trong phòng không còn ai thì mới hỏi:

"Người yêu của chú... là trưởng khoa Tiêu à?"

Buổi chiều lúc Vương Nhất Bác gặp Tiêu Chiến, anh vừa mới mở cửa bước lên xe thì cậu đã kể lại cuộc trò chuyện với Mưu Triết ban trưa cho anh nghe một lần, giọng điệu cùng sắc mặt đều là cực kỳ nịnh nọt, không bởi vì cái gì khác, mà là bởi vì cậu thẳng thắn thừa nhận với Mưu Triết. Tiêu Chiến liếc Vương Nhất Bác một cái, chẳng nói thêm gì cả, biết thì biết thôi, dù sao cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Làm gì mà phải vội phiền não về những chuyện còn chưa biết là có xảy ra trong tương lai hay không? Đến đâu vui đến đó đi đã rồi tính sau.

"Không giận thật?"

"Sao lại phải giận?"

Vương Nhất Bác bỗng nhiên cảm thấy thật vững tâm, cậu nói:

"Cảm ơn anh vì đã tin ở em."

Giờ phút này Tiêu Chiến cũng nghiêm túc không gì sánh bằng:

"So với tin ở em, anh lại càng tin vào ánh mắt cùng cảm nhận của chính mình hơn."

Trên quãng đường lái xe đến đón Hoàng Tông Trạch, Vương Nhất Bác đều im lặng không nói gì. Đây là lần đầu tiên cậu biết hóa ra bản thân cậu cũng khát vọng sự khẳng định của một người đến như vậy. Cậu khát vọng nhiều bao nhiêu thì cậu cũng hy vọng nhiều từng ấy rằng mối quan hệ giữa cậu và Tiêu Chiến có thể được mọi người biết đến. Lúc vừa bắt đầu cậu đúng là từng muốn thuận theo quy luật tự nhiên, chơi trò lén lút yêu đương có lẽ là đặc biệt phấn khích ở nơi làm việc trong một khoảng thời gian. Nhưng mà hiện giờ Vương Nhất Bác nhận ra cậu hoàn toàn không hề thích như vậy. Nếu như cần có một lý do để giải thích cho sự thay đổi này thì chắc hẳn đó là cậu rất thích Tiêu Chiến, không còn lý do nào khác, chỉ vì cậu thích anh mà thôi.

Xe dừng lại trước cổng tiểu khu nhà Hoàng Tông Trạch, Tiêu Chiến gọi điện thoại bảo anh ta ra ngoài.

Trong lúc đợi Hoàng Tông Trạch ra ngoài, Tiêu Chiến chọc chọc cánh tay đang gác lên tay vịn của Vương Nhất Bác:

"Sao tự dưng không nói gì thế."

Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn anh, sau đó xòe tay ra hiệu cho Tiêu Chiến đặt tay vào trong tay cậu. Tiêu Chiến làm theo.

"Em con mẹ học y chính là vì để gặp được anh sau đó đổ rạp trước chân anh."

"Ồ?" Tiêu Chiến nở một nụ cười, anh dùng sức đáp lại cái nắm tay của Vương Nhất Bác sau đó nâng lên lắc lắc: "Em là đang nghĩ đến chuyện này à?"

"Không đáng để dành thời gian suy ngẫm sao?"

Tiêu Chiến nhướng mày:

"Vậy, tất cả những thành tựu Y học của anh đều là vì để có đủ tư cách làm cố vấn luận án cho em à?"

"Đúng rồi, cảm ơn em đi."

Tiêu Chiến cười cực kỳ to, nghiêng người dựa về phía Vương Nhất Bác, mà Vương Nhất Bác cũng theo bản năng xáp lại gần anh.

"Cười cái gì mà cười hả bảo bối, anh phải tin vào cái gọi là duyên trời đã định chứ."

Tiêu Chiến cũng không thèm nhấc đầu lên khỏi vai Vương Nhất Bác, đáp:

"Nếu là với em thì anh đây đành miễn cưỡng tin vậy."

Vương Nhất Bác đưa tay lên sờ sờ gò má Tiêu Chiến, nói:

"Mạnh miệng."

"Thích mạnh miệng đấy."

Vương Nhất Bác nghiêng đầu cắn lên môi Tiêu Chiến, tuy vẫn nắm giữ được độ mạnh yếu nhưng cũng cố tình để Tiêu Chiến bị đau. Tiêu Chiến ngồi thẳng người dậy, che miệng lại, tỏ vẻ không vui. Vương Nhất Bác đương nhiên biết là anh giả vờ, nhưng mà cậu vô cùng sẵn lòng dỗ dành.

"Đau à?" Vương Nhất Bác cầm cổ tay Tiêu Chiến kéo ra xem xét, sau đó dùng sức khiến cho Tiêu Chiến dựa về phía cậu. Cậu nghiêng người qua muốn hôn Tiêu Chiến nhưng bị anh né. Vương Nhất Bác cười nói:

"Bảo bối lại không nghe lời rồi?"

Tiêu Chiến bóp mạnh cằm Vương Nhất Bác, nói:

"Tiêu lão sư tiếng tăm lừng lẫy chứ?"

Vương Nhất Bác cực kỳ gian xảo, nương theo lực độ của Tiêu Chiến xáp lại gần, đương nhiên là thực hiện được mục tiêu, chính xác hôn chóc lên môi Tiêu Chiến một cái.

Hoàng Tông Trạch từ hướng chếch phía trước bước tới, xuyên qua kính chắn gió xem rõ ràng rành mạch trò hề tình thú của đôi tình nhân thối kia. Anh ta gõ gõ kính cửa xe bên phía Tiêu Chiến đang ngồi. Nghe được tiếng động, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến mới dứt ra khỏi cười đùa trêu chọc nhau, Vương Nhất Bác nhấn hạ cửa kính xe bên kia xuống. Hoàng Tông Trạch cười nói:

"Không biết là tại con G800 này quá thu hút ánh nhìn hay là tại hai người các chú quá chói sáng nữa, khiến người khác đúng là không dám mở mắt nhìn thẳng."

"Trưởng khoa Hoàng, chê cười rồi."

Tiêu Chiến lại không cần phải khách sáo với Hoàng Tông Trạch như vậy:

"Thế thì nhắm mắt lại rồi mau lên xe."

Hoàng Tông Trạch cực kỳ phối hợp, thật sự nhắm mắt mở cửa xe của ghế sau ra rồi lên xe. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều quay đầu lại nhìn anh ta.

"Anh không mở mắt đâu, các chú cứ tiếp tục đi." 

__________ 

Góc xe cộ =))) 

Đây nà chiếc Mercedes Benz G class G63 AMG Brabus G800 của Vương thíu gia, giá lăn bánh năm 2021 ở Việt Nam rơi vào khoảng 19 tỉ =)))) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net