14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

14.

Vương Nhất Bác ngồi dựa vào chiếc bàn phòng khách trong nhà tập thể dành cho cán bộ công nhân viên của Lưu Hạo Nhiên. Bọn họ mới vừa tan tầm, Vương Nhất Bác phải đợi Tiêu Chiến trong chốc lát cho nên đến chỗ của Lưu Hạo Nhiên ngồi một lúc, bình thường ai cũng vội, không có thời gian gặp nhau. Hai người bọn họ câu được câu không nói chuyện phiếm với nhau, vừa nghe xong Vương Nhất Bác nói dứt lời thì Lưu Hạo Nhiên gần như là phải loạng choạng mới đi được từ tủ lạnh đến trước mặt Vương Nhất Bác.

"Gì? Bạn nói bạn đang yêu đương với ai cơ? Bạn nói lại lần nữa tôi nghe xem nào?"

"Tiêu Chiến đấy."

"Trưởng khoa Ngoại lớn kiêm trưởng khoa Ngoại Tim mạch của bệnh viện đa khoa Thánh Tác, bác sĩ trưởng khoa Tiêu Chiến?"

"Ừ, đúng là Tiêu Chiến đó đấy bạn."

"Bắt... bắt đầu từ khi nào vậy?" Lưu Hạo Nhiên thậm chí đã bắt đầu nói lắp.

"Mấy ngày rồi."

Lưu Hạo Nhiên nhét lon Sprite vào tay Vương Nhất Bác:

"Lão đại, chúng ta chỉ vừa mới đi làm ở Thánh Tác được mấy ngày mà?"

"Ồ." Vương Nhất Bác to mồm mà không biết ngượng: "Vậy thì là chưa đến mấy ngày. Tại sao tôi cảm giác mình đã hẹn hò cùng anh ấy lâu lắm rồi nhỉ?"

"Bạn đang chém gió đấy hả?" Lưu Hạo Nhiên xoay người ngồi xuống ghế sô pha đối diện Vương Nhất Bác: "Tôi không tin."

Tuy rằng trong điện thoại của Vương Nhất Bác có rất nhiều chứng cứ có thể chứng minh với Lưu Hạo Nhiên rằng những điều cậu nói đều là sự thật, thế nhưng Vương Nhất Bác lại không muốn để cho Lưu Hạo Nhiên xem. Dù sao tin thì tin mà không tin thì cũng phải tin, cuối cùng rồi cũng có ngày cậu ta sẽ bị hiện thực mang tên "sự thật" tát cho lật mặt thôi. Vương Nhất Bác chính miệng nói cho Lưu Hạo Nhiên biết là bởi vì cậu ta là bạn thân hàng thật giá thật mà Vương Nhất Bác quen biết lúc đi học ở học viện Y. Chuyện của cậu và Tiêu Chiến không sớm thì muộn cũng sẽ lan truyền rộng, cũng không thể để Lưu Hạo Nhiên đến chuyện anh em tốt của mình yêu đương cũng phải nghe từ trong miệng người khác mới biết tin, để xảy ra tình trạng đó thì đúng là cạn lời.

Nếu muốn giải thích vì sao chuyện của bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ lan truyền rộng, vậy thì cần phải nhớ lại một chút chuyện sáng nay lúc tổng kiểm tra phòng.

***

Mưu Triết là một trong số không nhiều lắm những người biết rõ tình hình, lúc thấy Tiêu Chiến bước tới thì biểu tình cần bao nhiêu đặc sắc có bấy nhiêu đặc sắc, phần công việc cần báo cáo cũng đã báo cáo xong, nói dứt lời thì Mưu Triết nhìn trái nhìn phải rồi nói:

"Trưởng khoa Tiêu, mời anh."

Sau đó Mưu Triết lập tức né sang một bên. Lần tổng kiểm tra phòng đầu tiên khi Vương Nhất Bác đến khoa thì Tiêu Chiến đã dẫn theo cậu bên mình, cậu là đệ tử của Tiêu Chiến, cho nên những tiền bối cùng Đại ngưu khác đương nhiên cũng đều lưu lại vị trí đó cho cậu. Vương Nhất Bác đi sau Tiêu Chiến khoảng nửa bước, Tiêu Chiến hơi nghiêng đầu ném cho Vương Nhất Bác một cái liếc mắt. Nhìn qua thì cậu có vẻ mặt không đổi sắc buông mi suy nghĩ, nhưng cậu có mừng thầm trong lòng hay không thì Tiêu Chiến hoàn toàn có thể cảm nhận được.

Vương Nhất Bác cần phải báo cáo tình hình tuần qua của những bệnh nhân do cậu phụ trách với Tiêu Chiến. Nếu mà để so sánh, những bệnh nhân của Vương Nhất Bác đều là chứng bệnh nhẹ hoặc là sắp xuất viện, cho nên bầu không khí cũng thoải mái hơn không ít. Bệnh nhân cũng khen Vương Nhất Bác trước mặt Tiêu Chiến, nói rằng tuổi còn trẻ nhưng chững chạc thật sự. Tiêu Chiến luôn luôn thân thiết hòa ái cùng người bệnh hết mức có thể, anh trả bệnh án điện tử lại cho Vương Nhất Bác, nói:

"Dì ơi, dì gần như đã hoàn toàn bình phục rồi, nếu hai ngày sau không có thêm bất kỳ phản ứng bài dị nào thì sẽ để bác sĩ Vương sắp xếp cho dì xuất viện về nhà bồi dưỡng nhé."

"Ôi chao, cảm ơn trưởng khoa Tiêu, tôi nói chứ bác sĩ Vương ưu tú như vậy, hai ngày trước đi dạo về nói với mấy người cùng phòng là nhìn thấy cậu và bác sĩ Vương đi làm cùng nhau, nghe bọn họ nói chuyện mới biết được bác sĩ Vương là học trò của cậu."

Trên mặt Tiêu Chiến vẫn không hề xuất hiện một chút quẫn bách nào:

"Vâng, tôi là cố vấn luận án tiến sĩ của cậu ấy."

"Yo, bác sĩ Vương là tiến sĩ luôn hả? Giỏi thật đấy!"

Tiêu Chiến cười khẽ, trong lúc kiểm tra phòng thỉnh thoảng có thể nói chuyện phiếm, thế nhưng thời gian có hạn, vẫn nên ít lời thì hơn. Đoàn người bước ra khỏi phòng bệnh, nhìn thoáng qua thì không có gì khác thường, nhưng mà cũng không ít người trong lòng thầm get được trọng điểm "đi làm cùng nhau" trong câu chuyện của bệnh nhân kia. Chẳng qua là sẽ không ai hỏi, trưởng khoa cũ thì lớn tuổi rồi, bác sĩ phó khoa thì không có hứng thú buôn chuyện, bác sĩ điều trị và bác sĩ nội trú thì không dám mở miệng lung tung, những người đào tạo chuyên tu hoặc học việc lại càng không dám nói.

***

"Vương đại thiếu gia, bạn thề với dao phẫu thuật đi, bạn không lừa tôi?"

"Tôi thề với máy tim phổi nhân tạo cũng được luôn."

Không phải là Lưu Hạo Nhiên không tin tưởng Vương Nhất Bác, mà vì Lưu Hạo Nhiên tin tưởng Vương Nhất Bác là chuyện đương nhiên cho nên mới cảm thấy việc này đúng là không thể tưởng tượng nổi.

"Tôi là nên khâm phục bạn, hay là tôi nên ngưỡng mộ bạn đây?"

"Hả?" Vương Nhất Bác giơ một ngón tay lên lắc lắc với Lưu Hạo Nhiên, nói: "Không cần bạn khâm phục, bạn cũng đừng lấy tôi làm mục tiêu phấn đấu, Tiêu lão sư nhà tôi bạn cũng không được phép mơ tưởng đến."

Lưu Hạo Nhiên trợn mắt lườm cậu một cái:

"Được rồi, cẩn tuân dạy bảo, bạn cứ việc thoải mái nói chuyện yêu đương."

Nói xong, Lưu Hạo Nhiên cầm di động lên, nói:

"Ăn lẩu không bạn? Tôi gọi ship về."

"Không được đâu bạn ơi, tôi đợi Tiêu lão sư họp xong là đi luôn."

Tay Lưu Hạo Nhiên khựng lại một chút:

"Hóa ra không phải bạn cố tình đến thăm tôi, chỗ của tôi chỉ là nơi trú tạm của bạn?"

"Bạn ơi ai lại nói thế bao giờ? Chẳng phải cũng là đến thăm bạn sao? Đây không phải là quan tâm bạn à? Đưa bạn từ bệnh viện về đến khu tập thể còn gì?"

"Thôi bạn mau im đi, tôi thà đi bộ mười phút còn hơn là phải ngồi đây để bạn nhét cơm chó vào mồm rồi cảm nhận sự cô đơn."

Vương Nhất Bác bước đến bên cạnh Lưu Hạo Nhiên rồi ngồi xuống, khoác tay lên vai cậu ta rồi nói:

"Không phải lúc còn đi học ở học viện Y bạn từng nói là cả đời này chỉ làm bạn với các hệ cơ quan thôi sao?"

"Tôi nói khi nào?"

"Lúc đi uống rượu sau lần biện luận nghiên cứu sinh đấy."

"Đệt mợ! Thật hay giả đấy? Hôm đấy không phải là tôi uống say sao?"

"Uống say mới hay nói thật mà bạn. Tôi đoán rằng lúc ấy mấy cô em thích bạn đều bị dọa cho ngu người, muốn hẹn hò với bạn còn phải biến thành tim gan lách phổi gì gì đó mới được, hy sinh như vậy thì đúng là có hơi lớn."

Lưu Hạo Nhiên nhún vai một cái tiện đà đẩy cánh tay của Vương Nhất Bác đang khoác trên vai mình ra, nói:

"Dọa cho ngu người cũng tốt, chúng ta đi lâm sàng ba đợt mà tôi chẳng thấy ai nhìn được được một tí, cho nên tôi uống say muốn nghĩ đến ai cũng khó, đành phải nghĩ đến nội tạng cho xong."

Vương Nhất Bác vừa định lôi chuyện cô em học chuyên ngành điều dưỡng tặng quà cho Lưu Hạo Nhiên ra để trêu chọc cậu ta thì chuông điện thoại đã kịp thời vang lên.

Đúng vậy, là Tiêu Chiến gọi.

Vương Nhất Bác cố ý giơ di động lên trước mặt Lưu Hạo Nhiên, trên màn hình điện thoại báo hai chữ 'Bảo bối', Lưu Hạo Nhiên không nhịn được rùng mình một cái.

Tiêu Chiến có thể tan làm rồi, Vương Nhất Bác phải lập tức lắc người ra khỏi phòng tập thể của Lưu Hạo Nhiên, trước khi đi còn nói:

"Gọi lẩu ship tận nơi thì có gì thú vị chứ, lần sau, có thời gian tôi sẽ mời bạn ăn một bữa thật ngon, tùy bạn thích chọn gì thì chọn."

"Lượn!"

Vương Nhất Bác cười cười, vẫy vẫy tay rồi mở cửa bước ra ngoài.

Con Brabus G800 của Vương Nhất Bác đang đậu ở cổng khu tập thể công nhân viên chức thu hút ánh nhìn của không ít đồng nghiệp. Nói cho cùng thì Vương Nhất Bác cũng mới đến Thánh Tác chưa lâu, không phải là ai cũng quen biết cậu. Cho nên Vương Nhất Bác lên xe rời đi trong cái nhìn chăm chú của những đồng nghiệp còn không biết tên cậu mà cậu cũng chẳng biết tên họ.

Vương Nhất Bác trực tiếp dừng xe ở trước khu điều trị của khoa bọn họ, chưa đến ba phút sau đã thấy Tiêu Chiến đi ra từ cổng lớn, mở cửa, lên xe, lưu loát liền mạch.

"Họp cái gì thế bảo bối? Họp lâu vậy."

Tiêu Chiến hất hất cằm ra hiệu cho Vương Nhất Bác lái xe đi trước đã, sau đó mới nói:

"Ngày mai thành phố Tân Hà chuyển một bệnh nhân suy phổi lên đây, phổi trái suy cấp ba, phổi phải cấp bốn, khoa chúng ta nhận, khoa lão Hoàng phối hợp điều trị."

"Chờ phổi nguyên à?"

Tiêu Chiến nhướng một bên mày, từ chối cho ý kiến.

"Suy cả hai phổi, phổi phải còn suy tận cấp bốn? Cái này... cơ hội mong manh lắm."

"Đúng vậy. Nhưng mà bác sĩ như chúng ta vẫn phải liên tục thay đổi phác đồ điều trị cho đến khi người bệnh không còn dấu hiệu sinh tồn, hoặc là đến khi người nhà bệnh nhân chủ động yêu cầu rút ống thở thì mới thôi."

"Em lại có cơ hội học lén?"

Tiêu Chiến xòe tay ra, Vương Nhất Bác vô cùng thông minh, lập tức duỗi cánh tay đang gác trên cần số sang cho anh nắm:

"Quang minh chính đại mà học, nếu thật sự có thể chờ được phổi nguyên, anh sẽ dẫn em theo để quan sát học hỏi."

"Tiêu lão sư thật có trách nhiệm."

"Chậc chậc, anh đây là lấy việc công làm việc tư."

Vương Nhất Bác rụt tay lại, tiện thể kéo luôn bàn tay của Tiêu Chiến đang nằm gọn trong lòng bàn tay mình lại, đưa lên miệng hôn một cái:

"Em thích thế lắm! Tối nay muốn ăn gì hả bảo bối?"

"Muốn ăn gì thì em nấu à?"

Vương Nhất Bác cười hệ hệ hệ, nói:

"Bảo bối, ngoại trừ ăn em thì em lập tức có thể thỏa mãn anh, còn ăn cái khác thì em phải gọi một cuộc điện thoại đã."

"Lại gọi quản gia nhà em đưa sang à? Thôi, đi siêu thị đi."

"Anh quá mệt rồi."

Tiêu Chiến vô cùng hưởng thụ việc Vương Nhất Bác yêu thương anh có thừa, nhưng mà anh cũng hiểu được rằng rất nhiều thời điểm cần phải chủ động để hai chân mình chạm đất, như vậy thì mỗi bước đi cùng nhau mới càng thêm kiên định. Xe đã chạy ra khỏi bệnh viện, Tiêu Chiến có thể buông tất cả những thứ gọi là thân phận, vỏ bọc, gánh nặng trên vai mình xuống, rướn người lại gần Vương Nhất Bác, nói:

"Nhưng mà lúc còn chưa có em thì cuộc sống của anh vốn dĩ là như vậy, bây giờ có em rồi thì anh cũng có thể cùng em trải qua cuộc sống như vậy mà."

"Tiêu lão sư rửa tay nấu canh làm cho em có chút được sủng mà kinh."

"Haizz." Tiêu Chiến thở dài một tiếng dạt dào cảm xúc: "Cũng chẳng biết là anh sẵn lòng vì ai nữa."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net