15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15.

Sau khi chính thức tiếp nhận khám chữa cho bệnh nhân suy cả hai phổi, công việc của Tiêu Chiến vốn đã bận rộn giờ lại còn phải tranh thủ từng giây từng phút. Vương Nhất Bác là học trò của Tiêu Chiến, cho nên lượng công việc của cậu bất tri bất giác cũng tăng theo. Vương Nhất Bác không hề mang tâm tình ngại khó, từ bước công tác kiểm tra sơ bộ ban đầu khi người bệnh nhập viện đều là do Vương Nhất Bác tự mình hướng dẫn tự mình theo dõi. Cũng bởi vì như vậy nên Tiêu Chiến thuận lý thành chương dẫn theo cậu vào dự cuộc hội chẩn cùng với khoa Ngoại Cấy ghép, cho dù cậu mới chỉ là bác sĩ nội trú mà thôi.

Kiểu gì cũng sẽ có người gièm pha, ít hay nhiều mà thôi, thế nhưng Tiêu Chiến là lãnh đạo cao nhất của toàn bộ khoa Ngoại, anh muốn dẫn theo ai thì dẫn, những lời bất mãn đương nhiên cũng sẽ không nói trước mặt anh. Chẳng qua vẫn có thể nghe được một vài lời nói ra nói vào liên quan đến việc "Tiêu Chiến làm việc thiên tư". Lúc Hoàng Tông Trạch trò chuyện cùng Tiêu Chiến cũng nhắc đến việc này, anh nói:

"Em là cố vấn tiến sĩ của cậu ấy, những ca phẫu thuật do em mổ chính cậu ấy đều có tư cách dự thính. Tất cả những phác đồ điều trị của bệnh nhân này chẳng phải Lưu Hạo Nhiên cũng là một trong những người được biết rõ sao?"

Hoàng Tông Trạch nhếch mép từ chối cho ý kiến về chuyện này, chỉ nói:

"Cũng có rất nhiều người vót nhọn cả đầu cũng muốn tham gia cuộc hội chẩn lần này, xem có thể học được chút này chút kia không, nhưng lại không đủ tư cách. Tiểu Vương đúng là phải khiến người khác ghen tị đến đỏ mắt."

Tiêu Chiến cười nhạt, trong nụ cười này mang theo vài phần khinh thường thậm chí là có một chút lạnh lùng:

"Cả người Vương Nhất Bác từ trên xuống dưới ấy mà, thứ làm cho người khác phải đỏ mắt cũng không chỉ là cậu ấy có cơ hội tham gia một cuộc hội chẩn nho nhỏ."

"Nói rất đúng" Hoàng Tông Trạch cười lớn một tiếng: "Con G800 kia của cậu ấy là một ví dụ, anh đây cũng đỏ cả mắt."

Tiêu Chiến ném cho Hoàng Tông Trạch một cái liếc mắt khinh bỉ, thấy trên hành lang cũng không có ai thì Tiêu Chiến còn trêu ghẹo thêm một câu:

"Chậc, biết làm sao bây giờ? Người như thế mà lại là của em."

Nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt của Hoàng Tông Trạch dần dần cứng lại, anh ta sâu kín liếc Tiêu Chiến, cảm thấy vừa đáng ghét lại vừa cực kỳ ngứa mắt, sau đó xoay người bước đi. Tiêu Chiến bị vẻ mặt của Hoàng Tông Trạch làm cho phì cười, mở cửa phòng làm việc, hôm nay anh còn cả một đống chuyện cần phải làm.

Vào buổi tối, gần mười giờ rồi mà Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vẫn còn chưa về nhà, hơn nữa chỉ cần cả hai không chủ động khép bệnh án cùng tài liệu trên tay lại thì khẳng định là không biết khi nào mới xong việc. Cấy ghép cả hai bên phổi độ khó quá lớn, mặc dù hợp sức cùng Hoàng Tông Trạch thì Tiêu Chiến cũng không dám chắc chắn một trăm phần trăm rằng hệ thống mạch máu, khí quản và trái tim trong quá trình phẫu thuật có thể ăn khớp không xảy ra sơ suất nào, thế nhưng chuyện này lại không được phép xảy ra sơ suất. Cho nên Tiêu Chiến mới muốn cấy ghép cả tim lẫn phổi cùng nhau, nhưng kết quả xét nghiệm lại thể hiện rõ ràng rằng bệnh nhân còn bị tiểu đường, cái này thì cần có chuyên gia của khoa Nội tiết phối hợp điều trị, ít nhất là phải đảm bảo lượng đường trong máu của bệnh nhân ổn định một thời gian dài. Mà nếu như đợi đến khi có người hiến tạng mà tạng của người hiến lại không phù hợp để cấy ghép thì tất cả sự cố gắng cùng những phương án đặt ra đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Tiêu Chiến tháo kính xuống, day day hai huyệt Tình Minh*, đôi mắt nhức mỏi đến mức dù có nhắm mắt lại cũng không ép ra nổi một giọt nước mắt sinh lý nào để điều tiết. Vương Nhất Bác rướn người sang vươn tay giúp Tiêu Chiến nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay đang chống trên bàn, nói:

"Mệt rồi thì về nhà thôi."

(* Huyệt Tình Minh: Là huyệt nằm cách đầu trong góc mắt 0,1 thốn.)

Tiêu Chiến mở mắt ra, chun chun mũi:

"Mệt quá đi mất."

Vương Nhất Bác đứng lên khỏi ghế, đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, ghé lại gần hôn lên thái dương rồi bóp bóp bả vai của anh:

"Về nhà thôi bảo bối, về nhà rồi nằm xem tiếp."

"Nhưng mà..."

"Đi thôi, dùng sự mệt mỏi của anh để đổi lấy sức khỏe của người khác, em không làm được."

Tiêu Chiến bật cười, anh đóng nắp bút máy lại, đứng lên:

"Về nhà có được massage không?"

"Về nhà massage toàn thân cho bảo bối. Đi nào, thay quần áo thôi."

Ở trên xe, Tiêu Chiến hạ chỗ dựa lưng của ghế thấp xuống một chút sau đó tựa vào, Vương Nhất Bác thì lái xe. Tiêu Chiến bỗng nhiên cảm thấy có người ở bên cạnh thật tốt, người này còn bằng lòng yêu anh xót anh, thật sự là quá tốt. Vương Nhất Bác không nói chuyện với Tiêu Chiến, cậu biết cho dù là đề tài gì, chỉ cần là cậu nói thì nhất định anh sẽ đáp lại, nhưng mà tuần này Tiêu Chiến đã quá mệt mỏi rồi. Cuối tuần thì không được nghỉ ngơi, công việc của khoa không thể chậm trễ, ngay cả việc ở phòng khám cũng không đẩy được cho ai chứ đừng nói đến phẫu thuật, nếu anh có thể nghỉ ngơi thì cứ để anh nghỉ ngơi đi. Xe chạy vào trong sân của biệt thự, Tiêu Chiến mở cửa xe, tốc độ đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác vô cùng chậm, nhưng Vương Nhất Bác vẫn luôn đứng ở bên cạnh xe chờ anh. Tiêu Chiến vòng tay ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, cả người gần như treo trên người cậu:

"Sao nào?" Trong màn đêm yên tĩnh, giọng nói của Vương Nhất Bác trở nên vô cùng dịu dàng.

"Trước kia sao anh lại không cảm thấy bản thân mình yếu đuối thế này nhỉ?"

Vương Nhất Bác bật cười:

"Bởi vì trước kia không có em đấy."

"Vậy thì em đáng ghét chết đi được."

Vương Nhất Bác vòng tay ôm lấy eo Tiêu Chiến rồi kéo anh vào lòng:

"Được rồi, bây giờ cứ để bảo bối ghét em trước đã."

Tiêu Chiến thân mật với cậu trong chốc lát, sau khi cảm thấy vừa lòng thỏa ý mới lui lại một bước rời khỏi cái ôm ấp của Vương Nhất Bác.

Sau khi đi vào phòng ngủ, thay quần áo bẩn ra rồi tắm một cái cho thoải mái dễ chịu, Tiêu Chiến cũng thấy bắp thịt trên người nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Vương Nhất Bác đang ngồi trước bàn làm việc trong phòng ngủ, nghe thấy tiếng bước chân của Tiêu Chiến mới ngẩng đầu lên khỏi việc đang tập trung làm.

"Ăn khuya không?"

Tiêu Chiến lắc lắc đầu:

"Làm gì đấy?"

"Phòng bệnh có mấy vấn đề cần tổng kết, em tranh thủ thời gian viết cho xong."

Mấy thứ thủ tục hình thức này tuy không có chút ý nghĩa thực tế nào nhưng lại bắt buộc phải làm, đây cũng là chỗ để các bác sĩ nội trú thể hiện chiều sâu trình độ của mình. Tiêu Chiến nghiêng đầu một cái, nói:

"Em đi tắm rửa đi, anh làm giúp em."

"Không cần đâu, chút việc nhỏ này làm gì mà phải phiền đến trưởng khoa Tiêu cơ."

"Trưởng khoa Tiêu đang ra lệnh cho em đấy."

Vương Nhất Bác đứng dậy:

"Chậc, trưởng khoa Tiêu, cho em hôn một cái."

Tiêu Chiến nghiêng người né tránh rồi vỗ bộp lên mông Vương Nhất Bác:

"Tắm rửa nhanh lên còn ra đi ngủ."

Đến khi tắt đèn nằm trên giường rồi thì Tiêu Chiến cũng không né tránh gì Vương Nhất Bác nữa, cảm giác khi làn da hoàn toàn dán sát vào nhau chẳng hiểu sao lại luôn có thể khiến người ta yên lòng, giống như hiện giờ Tiêu Chiến chỉ còn cảm thấy vô cùng vững tâm.

"Nhất Bác, ca ghép phổi này anh nhất định phải thành công."

"Nhất định anh sẽ thành công mà."

"Anh muốn cho em xem."

Trái tim Vương Nhất Bác cảm thấy cực kỳ ấm áp:

"Bảo bối, trong suy nghĩ của em, không có việc gì mà anh không làm được, cho dù là việc khó đến mức nào chăng nữa. Cho dù là lúc em còn ở học viện Y hay là lúc em đi thực tập ở bệnh viện trực thuộc, chỉ cần nhắc đến anh thì lập tức có thể nghe được lời khen ngợi của mọi người."

Tiêu Chiến lẳng lặng mỉm cười.

"Vậy nên em có thể ôm anh như thế này đã là phúc phận của em, làm em cảm thấy em mỗi ngày phải càng thêm quý trọng hơn."

Tiêu Chiến nhắm mắt lại:

"Vậy em ôm anh chặt thêm chút nữa, anh muốn ngủ rồi."

Ngày hôm sau, ở bệnh viện, Vương Nhất Bác vừa mới cầm phim X-quang lồng ngực của bệnh nhân ra khỏi phòng bệnh để lúc sau kiểm tra lại một chút thì đã bị Mưu Triết trực tiếp cản lại ở bàn hướng dẫn.

"Ê, Nhất Bác, chú lại đây."

Vương Nhất Bác nhìn Mưu Triết đang tỏ vẻ thần thần bí bí một cái, sau đó mang theo vẻ mặt nghi ngờ đi về phía anh ta. Mưu Triết nhìn trái nhìn phải thấy không có ai khác mới nói:

"Vừa rồi trong hội nghị thường kỳ mỗi tháng của bệnh viện, trưởng khoa Tiêu nhà chú chơi trội thực sự luôn. Ba bộ đề án giải phẫu cấy ghép phổi mà chỉ dùng mười phút đồng hồ liên tục để tóm tắt tổng kết, làm cho mọi người ở hội trường nghe đến ngẩn cả người."

Ba bộ đề án của Tiêu Chiến ra sao thì Vương Nhất Bác đều hiểu rất rõ, cậu vừa nghe Mưu Triết nói thì lập tức bật cười, dựa vào mặt bàn bằng đá của bàn hướng dẫn khám bệnh, nói:

"Sư huynh, anh cũng đã biết đường gọi là trưởng khoa Tiêu nhà em, thế mà lại không quay video lại, để cho một người không đủ tư cách dự hội nghị như em có thể xem lại phong thái của bảo bối nhà em."

"Bây giờ anh cũng coi như là có chút hiểu tính chú, nếu như anh thực sự lén la lén lút quay video lại cho chú xem, chú xem xong có khi còn chẳng cảm ơn anh lấy một lời, ngược lại còn oán trách tại sao trong di động của anh lại lưu giữ mỹ nhan thịnh thế của Tiêu lão sư nhà chú, sau đó sẽ bám theo anh như một cái đuôi bắt anh phải xóa bằng sạch thì mới thôi."

Vương Nhất Bác dựng thẳng ngón cái lên với Mưu Triết, nói:

"Sư huynh, nói gì thì nói anh vẫn là một trong số ít những người hiểu rõ em."

"Lượn nhanh còn kịp, đang cần làm gì thì làm tiếp đi."

Mưu Triết không muốn phải ăn cơm chó, còn Vương Nhất Bác thật sự cũng không có thời gian nói chuyện tào lao, cậu cầm túi to đựng phim X-quang lồng ngực đặt trên bàn hướng dẫn lên rồi trở về phòng làm việc. Sau khi cậu xác nhận được phác đồ điều trị tiếp theo dành cho bệnh nhân này xong thì mới nhắn cho Tiêu Chiến một tin nhắn Wechat.

"Bảo bối, có phải lại lan tỏa sức quyến rũ không đúng chỗ rồi không?"

Tiêu Chiến đang từ khu hành chính về khu điều trị, giám đốc bệnh viện gọi sang, cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, gây chút áp lực rồi lại tâng bốc nịnh nọt vài câu, ông ta rất thích dùng cái chiêu này. Tiêu Chiến không hiểu cậu nói gì, cho nên trả lời bằng một cái emoji gương mặt mang dấu chấm hỏi. Đang ở phòng làm việc chung, xung quanh Vương Nhất Bác cũng không có đồng nghiệp nào, cho nên cậu đổi thành gửi voice mess.

"Ở hội nghị thường kỳ ấy, mười phút đồng hồ tóm tắt tổng kết."

"Em cũng biết chuyện này à?"

Vương Nhất Bác đi ra khỏi phòng làm việc, mở cửa cầu thang thoát hiểm rồi mới gọi điện thoại cho Tiêu Chiến. Tiêu Chiến bắt máy rất nhanh.

"Ở Thánh Tác em cũng có tay trong đấy."

Ở đầu dây bên kia Tiêu Chiến cười nói:

"Mưu Triết chứ gì?"

"Rõ ràng như vậy sao?"

"Quá rõ ràng luôn tình yêu của anh ơi."

"Đang ở đâu đấy?"

"Đang đi về khu chúng ta đây."

Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn đồng hồ:

"Từ sáng đã nói trước là hôm nay không tăng ca rồi mà, đừng thay đổi kế hoạch chứ."

"Đã đồng ý với em rồi thì đương nhiên là không thay đổi."

"Vậy thì tan làm em chờ anh trong xe nhé."

Nói như vậy xong thì Vương Nhất Bác cúp máy, sau đó quay về phòng làm việc bắt tay vào làm cho xong việc. Còn chưa đầy năm phút nữa là đến giờ tan làm thì Tiêu Chiến xuất hiện trong phòng làm việc của bác sĩ ở tầng hai mươi mốt, phần lớn mọi người vẫn còn chưa đến phòng nghỉ để thay quần áo, Vương Nhất Bác cũng vậy. Có vài người chú ý đến Tiêu Chiến, vội vàng chào một tiếng trưởng khoa Tiêu. Vương Nhất Bác nghe thấy thì ngẩng đầu lên, Tiêu Chiến đang đi về hướng này, sau đó đứng bên cạnh bàn làm việc của cậu.

"Tan làm chưa?"

Vương Nhất Bác nhướng một bên mày lên, sau hai giây im lặng thì có chút đắc ý cười cười. Cậu tắt máy tính, cầm lấy điện thoại trên bàn rồi đứng lên, sóng vai cùng Tiêu Chiến đi ra khỏi phòng làm việc chung. Vương Nhất Bác nói:

"Đi ăn Minokichi nhé?"

Tiêu Chiến bĩu môi một cái xem như đồng ý.

Những đồng nghiệp phía sau được dịp mở mang tầm mắt, đầu tiên là bởi vì Tiêu Chiến quang minh chính đại đến đây tìm người, tiếp đến là vì bọn họ bàn đến chuyện đi ăn một bữa đồ Nhật có khi phải trị giá lên đến hàng vạn tệ mà qua loa đơn giản như là đang rủ đi ăn một bát mỳ ramen hiệu Ajisen vậy. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net