16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16.

Còn vì cái gì mà trưởng khoa Tiêu giờ tan tầm lại đi vào phòng làm việc của bác sĩ, dùng cách này để tuyên bố chủ quyền ấy hả?

Khu điều trị có thang máy riêng dành cho công nhân viên chức, nếu không phải trong thời gian làm việc thì hộ lý cũng có thể sử dụng để đưa vỏ ga cùng vỏ chăn sạch sẽ lên từng phòng bệnh. Vì để có đủ không gian dành cho hộ lý nên Tiêu Chiến đứng nép hẳn vào góc trong cùng của thang máy. Một chồng rồi lại một chồng vỏ chăn lẫn vỏ ga gần như là che khuất hẳn Tiêu Chiến, cho nên lúc thang máy đi lên tầng ba, hai cô y tá đi vào hoàn toàn không chú ý đến việc trong thang máy ngoại trừ hộ lý có còn người khác nữa. Có một trong hai người vừa bước vào thang máy đã nói:

"Cậu nghe ai nói thế? Không thể nào, tớ không tin!"

"Không tin? Hân Nhiên của Ngoại Tim mạch nói mà cậu còn có thể không tin? Sáng nào hai người bọn họ chẳng đi làm cùng nhau, tớ khuyên cậu nên hết hy vọng đi."

"Tớ mặc kệ, từ lúc đi học ở Học viện Y tớ đã thích cậu ấy rồi, hiện giờ cậu ấy còn đi làm ở bệnh viện chúng ta, còn ngay ở khu nhà chúng ta làm, tớ nhất định phải thử. Cậu nhờ Hân Nhiên xin Wechat của cậu ấy cho tớ đi."

Tiêu Chiến hơi nghiêng đầu nhìn hai cô gái đang thì thầm với nhau ở phía trước, thấy một trong hai người hạ giọng:

"Cả khu điều trị này của chúng ta đều mang họ Tiêu đấy, nếu cậu thực sự thích cậu ấy đến vậy thì chờ bọn họ chia tay rồi làm gì thì làm được không?"

Đến tầng mười lăm khoa Ngoại tổng hợp, cả hai cô đều bước ra khỏi thang máy:

"Tớ mặc kệ, tớ thích Vương Nhất Bác."

Ra khỏi thang máy rồi cho nên cô nàng cũng chẳng thèm hạ giọng nữa. Tiêu Chiến nhướng mày, khóe miệng cong lên, trong lòng không biết là đang cảm thấy không vui hay đang dễ chịu nhỉ? Chính anh cũng không nói rõ được.

***

Lúc đi đến bãi đậu xe, Tiêu Chiến vừa mới mở cửa ghế phó lái ra thì đã bị Vương Nhất Bác dùng tay đẩy ngược đóng lại. Loại xe dòng G này tiếng đóng cửa xe luôn luôn giống như tiếng súng được lên đạn, trong lúc bệnh viện đã vào giờ tan tầm lại càng thêm vô cùng bắt tai. Tiêu Chiến cũng không biết là Vương Nhất Bác không đi đến cửa xe phía bên ghế lái, anh giật cả mình, quay đầu lại nhướng mi lẳng lặng hỏi Vương Nhất Bác xem có chuyện gì?

Một tay của Vương Nhất Bác vẫn còn chống vào cửa xe, cho nên hiện giờ nhìn qua Tiêu Chiến giống như là đang bị Vương Nhất Bác kabedon vào thân xe, anh liếc qua cánh tay của Vương Nhất Bác một cái.

"Tiêu lão sư sợ rồi à?"

Tiêu Chiến nghiêng đầu một cái, sau đó dứt khoát dựa hẳn vào thân xe làm hoàn toàn từ thép của G800.

"Em làm cái trò gì đấy?"

"Cuối cùng em cũng được cấp chứng chỉ hành nghề rồi à?"

Tiêu Chiến bật cười:

"Không phải từ lúc em còn là nghiên cứu sinh thì đã được cấp chứng chỉ tư cách hành nghề dành cho bác sĩ rồi sao?"

"Tiêu Chiến, anh đừng giả ngốc."

Tiêu Chiến thu lại ý cười, nhướng mày nói:

"Sao? Anh không được phép à? Công khai tuyên bố chủ quyền ấy?"

"Chậc." Nét mặt của Vương Nhất Bác vô cùng nghiêm túc, tiến thêm nửa bước ghé sát vào trước mặt Tiêu Chiến: "Anh đúng thật là, cướp đoạt đi cái lạc thú vốn dĩ thuộc về em."

Vương Nhất Bác vừa dứt lời thì bèn lấy điện thoại ra khỏi túi quần bò, nhấn mở camera. Tiêu Chiến hoàn toàn không biết Vương Nhất Bác định làm gì, mở miệng định hỏi:

"Làm gì..."

Nhưng còn chưa nói hết thì đã bị Vương Nhất Bác giữ lấy cằm, miệng đối miệng nuốt phần còn lại của câu nói xuống, cho nên anh đơn giản là nhắm mắt lại, trước hết tận hưởng nụ hôn mỹ hảo khiến cho người khác phải hâm mộ đã.

Tiếp đến là một tiếng 'tách' vang lên.

Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra, Tiêu Chiến nhìn trái nhìn phải, những người qua đường lập tức giả vờ rằng mình không hề nhìn lén, tiếp tục đi thẳng. Còn Vương Nhất Bác đến một cái liếc mắt cũng lười ném cho người qua đường, trực tiếp đăng tấm ảnh kia thẳng lên vòng bạn bè, caption là "Xin đừng làm phiền". Tiêu Chiến buông mắt nhìn xuống:

"Đã muốn làm như vậy từ lâu rồi hả?"

"Nếu như buổi tối ngày đầu tiên anh đồng ý cho em chụp thì em đã đăng từ hôm đó rồi."

Tiêu Chiến vỗ bộp một cái lên ngực Vương Nhất Bác, nói:

"Em còn định đăng cả cái thứ kia?"

Vương Nhất Bác phì cười, mở cửa xe ra để Tiêu Chiến lên xe, chờ anh ngồi yên vị rồi cậu mới nói:

"Trêu anh đấy, báu vật kia của anh chỉ có thể để mình em nhìn thôi."

Nói xong, Vương Nhất Bác đóng cửa xe lại rồi ngồi vào ghế lái, xe vù một cái phóng đi, để lại ngàn vạn đề tài cho mọi người ở Thánh Tác bàn tán xuyên đêm đó.

Vương Nhất Bác đăng ảnh lên vòng bạn bè xong thì cực kỳ tiêu sái, nhưng mà điện thoại của cậu thì nguy đến nơi rồi, cho dù là chuông báo Wechat hay âm báo cuộc gọi đến đều vang lên không ngừng. Hai cuộc gọi đầu tiên Vương Nhất Bác còn nghe máy, sau đó dứt khoát bật chế độ im lặng không thèm để ý đến nữa. Nếu như bệnh viện không cho phép công nhân viên chức tắt máy thì chắc chắn là Vương Nhất Bác đã vội vàng tắt nguồn cầu thanh tịnh rồi. Về phía Tiêu Chiến thì đương nhiên là không có động tĩnh gì rồi, trong vòng bạn bè của Vương Nhất Bác người có thể quấy rầy đến anh chắc chỉ có mỗi Hoàng Tông Trạch, mà Hoàng Tông Trạch lại hết lần này đến lần khác là người biết chuyện giữa hai bọn họ sớm nhất. Trên đường nhàn rỗi không có việc gì làm, Tiêu Chiến cũng làm mới vòng bạn bè sau đó tiện thể nhìn bức ảnh mới chụp kia.

Chụp cũng đẹp phết đấy chứ!

"Làm gì đấy bảo bối? Thưởng thức mỹ nhan thịnh thế của chính mình à?"

Tiêu Chiến khóa màn hình lại:

"Anh đang suy nghĩ xem hiện giờ có bao nhiêu em trai em gái đang cầm điện thoại nhìn dòng trạng thái mới nhất của em đăng mà đau lòng muốn chết."

Vương Nhất Bác cong ngón tay lại gãi nhẹ cằm Tiêu Chiến một chút:

"Anh vui là được rồi, anh còn quan tâm đến người khác làm gì."

Tiêu Chiến tiện đà bắt lấy tay cậu, đề phòng cậu lại tiếp tục động chân động tay:

"Lái xe cho cẩn thận."

Đến nhà hàng rồi, chọn món xong xuôi, Vương Nhất Bác mới lướt lướt qua di động, những người bạn không liên quan gì đến y học của cậu thì cảm thán rằng anh người yêu mà cậu mới cưa được đúng là cực phẩm trong cực phẩm, còn đám anh em trong Học viện Y thì cho dù nói gì cũng kết lại bằng một câu "Vương Nhất Bác cậu trâu bò thật đấy", mà giờ phút này Vương Nhất Bác cũng chỉ có thể lướt qua tất cả những tin nhắn cùng bình luận kia thôi. Cậu lướt đến tin nhắn có chứa voice mess của Lưu Hạo Nhiên ở dưới cùng Wechat:

"Tiên sư bố nhà bạn đấy Vương Nhất Bác, tôi tăng ca mà điện thoại cũng réo không ngừng. Tôi sẽ không phụ trách việc giải quyết tốt nợ phong lưu cho bạn đâu, lại càng không đi theo sau đít bạn mà dọn dẹp tàn cuộc hộ bạn. Cho nên tôi nói với các cô em ấy rồi, Vương Nhất Bác khăng khăng một lòng mặt dày mày dạn theo đuổi đến cùng, quỳ gối cầu xin mới cưa đổ được người ta, cho nên chắc chắn là sẽ không chia tay đâu, bảo các cô ấy tốt nhất là nên hết hy vọng đi. Vì bạn quấy rầy tôi lúc tôi tăng ca cho nên cũng đừng trách tôi chặt đứt hết đường lui của bạn."

Nghe xong đoạn voice chat dài đến mấy chục giây này thì Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều bật cười. Tình bạn dài gần tám năm giữa Vương Nhất Bác và Lưu Hạo Nhiên trước đó vào một buổi tối hai người bật đèn ngủ tâm sự xuyên đêm Vương Nhất Bác đã kể cho Tiêu Chiến nghe qua rồi. Giống như lúc đầu Vương Nhất Bác để bụng đến sự tồn tại của Hoàng Tông Trạch, Tiêu Chiến cũng rất để bụng đến Lưu Hạo Nhiên. Tiêu Chiến cũng không đến mức ghen tuông, chẳng qua là anh có chút đố kỵ. Lưu Hạo Nhiên từng ở bên cạnh cậu bé nhà anh tám năm, là tám năm đấy. Nhắc đến thì đúng là chỉ trải qua trong chớp mắt, thế nhưng đây lại là một quãng thời gian cực kỳ quan trọng trong quá trình trải nghiệm cùng trưởng thành của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác rất hiểu anh, ở lúc mà Tiêu Chiến im lặng hồi lâu Vương Nhất Bác đã ôm anh một cái thật chặt.

"Bảo bối, từ nay về sau em làm gì cũng sẽ đều có anh ở bên."

"Tiêu lão sư đã nghe rõ chưa, khăng khăng một lòng, mặt dày mày dạn lại còn cộng thêm cả quỳ gối cầu xin." Vương Nhất Bác khóa màn hình lại, không xem điện thoại nữa.

"Trọng điểm mà Hạo Nhiên nói đến không phải là bảo em liệu mà giải quyết hết nợ phong lưu đi sao?"

Vương Nhất Bác vội vàng đưa di động của mình đến trước mặt Tiêu Chiến, nói:

"Làm gì có đâu, em thề em hứa em đảm bảo là em không nợ nần ai hết."

Tiêu Chiến đương nhiên là sẽ không xem điện thoại của cậu, tuy rằng nếu anh muốn thì anh có thể mở mật khẩu khóa màn hình di động của cậu, nhưng mà trêu ra trêu đùa ra đùa, Tiêu Chiến xưa nay chưa từng nghi ngờ sự chân thành của Vương Nhất Bác.

Từ trước đến nay Tiêu Chiến luôn thích ăn đồ Nhật, cũng bởi vì chuyện này mà Vương Nhất Bác nhắc đi nhắc lại rằng không nghĩ bữa cơm đầu tiên của hai người cậu đánh bừa mà trúng ngay sở thích của anh. Sau khi ăn xong một bữa tối thỏa mãn, hai người bọn họ cũng không về thẳng nhà, Tiêu Chiến thích mở một list nhạc mình thích sau đó chậm rãi chạy xe trên đường cái, bình thường đây là cách anh giải tỏa bản thân khi phải chịu áp lực quá lớn. Trên đường tuy rằng ít xe qua lại, thế nhưng Vương Nhất Bác chỉ khống chế tốc độ xe ở khoảng năm mươi đến sáu mươi kilomet trên giờ, cậu và Tiêu Chiến câu được câu không trò chuyện với nhau, trọng tâm câu chuyện có khi là bệnh viện, có khi là một chuyện gì đó thú vị trong quá khứ, còn nếu không thì sẽ không dự báo trước mà nhắc đến mấy chuyện chỉ người lớn mới hiểu. Nhịp sống vẫn luôn vội vàng và căng thẳng bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng yên ả, hơn nữa chiều muộn hôm nay lúc tan tầm một người phát sóng trực tiếp từ hiện trường, một người nghênh ngang tuyên bố chủ quyền khắp nơi, hiện giờ Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều cực kỳ vui vẻ, cho nên Tiêu Chiến cũng hết sức dung túng Vương Nhất Bác cùng với việc cậu mồm mép tép nhảy không ngừng.

Vương Nhất Bác dừng xe ở đài vọng cảnh bên bờ dòng sông chảy quanh thành phố, Tiêu Chiến hạ cửa kính xe xuống, đặt tay phải lên cửa xe rồi nghiêng đầu gối lên trên cánh tay:

"Nếu không phải gần đây bận bịu nhiều việc thì thật sự muốn uống một chút rượu."

Vương Nhất Bác vặn nhỏ âm lượng phát nhạc xuống sau đó kéo nhẹ cổ tay Tiêu Chiến:

"Cẩn thận cảm lạnh."

Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác, cực kỳ muốn nói rằng "Cảm lạnh cũng được mà, cảm lạnh thì em chăm anh", nhưng mà chuyện của bệnh viện làm cho anh ngay cả sức mà nhõng nhẽo cũng chẳng còn. Tiêu Chiến đóng cửa kính lại, rướn người về phía Vương Nhất Bác:

"Rõ ràng là anh lớn tuổi hơn em."

Vương Nhất Bác quay người sang nhìn Tiêu Chiến, hai tay cậu xoa nắn hai bắp tay cho anh, ngón cái vuốt ve nhẹ nhàng, tình yêu dịu dàng thấm đẫm trong từng động tác:

"Đúng vậy, anh lớn hơn em, nhưng mà trước mặt anh em lại cứ thích tỏ vẻ người lớn đấy."

Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt của Vương Nhất Bác đang gần trong gang tấc đến ngây cả người, anh thật sự rất muốn hỏi:

"Vương Nhất Bác, em có yêu anh không?"

Anh muốn hỏi, mà anh cũng mở miệng hỏi thật.

Vương Nhất Bác giống như là bị đập cho một gậy vào đầu, nhưng không phải vì cậu không yêu nên hoang mang, mà là vì cậu yêu nhưng không biết nên nói thành lời thế nào mới có thể chân thành hết mức có thể, không hề khoa trương, không chút lúng túng.

"Vương Nhất Bác, anh yêu em."

Bàn tay đang xoa bóp bắp tay Tiêu Chiến của Vương Nhất Bác bỗng nhiên siết chặt, Tiêu Chiến bị cậu siết có chút đau, thế nhưng bây giờ anh chỉ nghĩ đến việc muốn nói với Vương Nhất Bác mấy câu.

"Lúc còn chưa gặp được em, anh đã thật sự nghĩ rằng cứ một mình như vậy suốt đời. Khi đó anh cảm thấy, anh không có thời gian để chịu trách nhiệm với một nửa còn lại của mình, cho nên dứt khoát không cần làm liên lụy đến nhau thì hơn. Anh đã từng từ chối rất nhiều người, lúc ấy anh còn tự cho rằng bản thân cao thượng. Nhưng đến khi gặp được em, anh phát hiện ra rằng anh cũng chỉ là một con người bình thường đến không thể bình thường hơn, bận bịu thì đã làm sao, mệt mỏi thì lại thế nào, anh không chỉ muốn yêu, mà anh còn muốn được yêu nữa."

"Bảo bối, em yêu anh."

Vương Nhất Bác gần như là vội vàng muốn chứng minh cho anh thấy. Trong đêm tối, Tiêu Chiến nhoẻn miệng cười, ngọn đèn đường vàng nhạt ấm áp bên ngoài hòa cùng với ánh trăng bàng bạc dịu dàng phủ lên người anh, khiến nụ cười đó trở nên đẹp đến mức không bút mực nào tả xiết.

"Là anh nói trước."

Vương Nhất Bác nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt ve từ khóe miệng lên gò má của Tiêu Chiến, nói:

"Cái này mà cũng phải tranh sao?"

Tiêu Chiến gật gật đầu, đáp:

"Anh là lão sư của em mà."

Vương Nhất Bác nháy mắt một cái, nói:

"Lão sư thì chỉ làm ba năm thôi, nhưng bảo bối thì phải làm cả đời đấy."

"Nói được làm được nhé?"

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hôn lên môi Tiêu Chiến, gom hết cả yêu thương dịu dàng mà đáp lại anh.

"Bảo bối, Wechat của em không hề chia nhóm, em cũng không hề chặn tài khoản của ba mẹ em." 

_______

Vương đại thiếu, khôn hồn thì nhè ngay tấm ảnh đó ra đây, công khai mau nếu không thì pắn pỏ (メ' ロ ')︻デ═一

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net