17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17.

Vương Nhất Bác muốn thoải mái ôm Tiêu Chiến một cái, cho nên bọn họ chuyển xuống ghế sau ngồi. Tiêu Chiến tựa vào ngực Vương Nhất Bác, trong không gian tĩnh lặng ven sông, đắm mình với bản Talking to the moon êm đềm dịu dàng, Tiêu Chiến thậm chí còn ước gì thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này.

Tiêu Chiến nửa nằm nửa ngồi, anh trở mình để đối mặt với Vương Nhất Bác, dùng sức ôm lấy chàng trai của anh. Nếu như vài ngày trước anh hỏi Vương Nhất Bác rằng tại sao trước kia anh không phát hiện ra bản thân mình yếu đuối chỉ là một câu nói đùa, thì hiện tại cuối cùng anh cũng phải chấp nhận đó là sự thật. Tiêu Chiến anh vốn dĩ chẳng phải là người không biết mệt mỏi không có điểm yếu, nhưng bù lại anh thật sự rất may mắn, bởi vì cứ cố chấp muốn giả vờ kiên cường thì thật sự là rất rất thảm, không phải sao?

Mà trong không khí yên tĩnh thế này, cho dù là những câu thâm tình hay lời ngon tiếng ngọt Vương Nhất Bác đều không muốn nói, chỉ nhẹ nhàng khoát tay lên lưng Tiêu Chiến rồi khẽ vỗ về, để mặc cho Tiêu Chiến thích ôm thế nào thì ôm. Thật ra Vương Nhất Bác cũng đang cực kỳ hưởng thụ, bởi vì cho dù một câu cũng chưa nói nhưng Vương Nhất Bác ít nhiều hiểu được cái ôm này của Tiêu Chiến đến cùng là cất giấu bao nhiêu tâm sự. Vương Nhất Bác là một người tầm thường, cực kỳ tầm thường, hiện giờ trong lòng cậu tràn ngập cảm giác thành tựu, là cảm giác thành tựu khi có được Tiêu Chiến một cách hoàn toàn, một cách triệt để.

Gần đến nửa đêm, bờ sông càng trở nên vắng vẻ, những người đi dạo đã về hết từ sớm, cuối cùng Tiêu Chiến cũng muốn về nhà. Bọn họ vẫn bàn tay đan chặt bàn tay, Tiêu Chiến khẽ siết một cái:

"Nhất Bác, về nhà đi."

"Được."

Xe nổ máy chạy về hướng nội thành, Tiêu Chiến duỗi eo một cái, nói rằng về nhà rồi Vương Nhất Bác phải tắm cho anh, anh mệt rồi, lười cử động. Vương Nhất Bác không nhịn được, bật cười rồi nói:

"Được thôi bảo bối, sau khi về nhà nhất định anh không được nhúc nhích đấy, phải nghe lời biết không?"

Tiêu Chiến cũng phối hợp với cậu, nửa thân trên nghiêng sang một bên, tay chống cằm, nói:

"Biết rồi, không nhúc nhích một tí nào luôn."

Vương Nhất Bác quay đầu sang nhìn Tiêu Chiến, khóe môi cong lên thành một nụ cười gian tà.

Lúc đang chờ đèn đỏ ở ngã tư, còi báo của xe cấp cứu vang lên càng lúc càng lớn, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác theo bản năng lập tức đề cao tinh thần, quả nhiên ngay sau đó một chiếc xe cấp cứu lướt qua bên cạnh xe bọn họ rồi lao vút đi.

"Nhất Bác, đi hướng này là chạy đến bệnh viện chúng ta phải không?"

Vương Nhất Bác hất cằm một cái, nói:

"Giờ này, nếu không phải ngoại thương hoặc tai nạn giao thông thì chính là bệnh cấp tính."

Y như rằng, Vương Nhất Bác vừa dứt lời thì chuông điện thoại của Tiêu Chiến đã vang lên, là số máy riêng của khoa Cấp cứu. Người gọi điện thoại cho Tiêu Chiến chính là Mưu Triết, trung tâm cấp cứu vừa đưa vào một bệnh nhân có vết thương xuyên qua lồng ngực, đe dọa đến tính mạng, bác sĩ trưởng khoa của khoa Cấp cứu Ngoại mời Tiêu Chiến đến bệnh viện hội chẩn. Vương Nhất Bác gần như bám sát phía sau xe cấp cứu, liên tục vượt qua không biết bao nhiêu cái đèn đỏ, sau đó dừng xe ngay trước cổng của khu cấp cứu.

Người bị thương là nam, khoảng trên dưới ba mươi tuổi, cả người đều là máu, ra ngoài đón bệnh nhân ngoại trừ Mưu Triết còn có cả bác sĩ trưởng khoa của khoa Cấp cứu vừa mới chạy tới.

"Trưởng khoa Tiêu." Mưu Triết bước đến bên cạnh Tiêu Chiến.

"Hôm nay trong khoa là ai trực ban?"

"Là một bác sĩ nội trú học chuyên tu, Cấp cứu bảo là có ca bị thương nặng cho nên tôi tự mình đến đây."

Tiêu Chiến đưa mắt đánh giá người bệnh đang nằm trên cáng, ngoại trừ người đàn ông tính mạng đang bị đe dọa này ra thì cũng không thấy người nhà hoặc bạn bè đi cùng. Y tá cấp cứu nói nồng độ oxy trong máu của người bệnh rất thấp, đã tiêm Adrenaline nhưng không cải thiện được, người bệnh có vết thương hở ở ngực cho nên không thể hồi sinh tim phổi, đã cho thở oxy nhưng hiệu quả cũng không rõ rệt. Đến khi đẩy vào phòng thủ thuật, y tá 'roẹt' một tiếng kéo rèm lại. Trưởng khoa Cấp cứu hỏi Tiêu Chiến rằng bây giờ lập tức đẩy lên phòng phẫu thuật à. Nhưng mà người bị thương chắc chắn không thể kiên trì được đến lúc lên tới bàn phẫu thuật, Tiêu Chiến dám khẳng định điều này.

"Không kịp nữa rồi, ép tim ngoài màng tim. Chạy máy thở, chuẩn bị Adrenaline, Canxi clorid, dao phẫu thuật, dụng cụ mở ngực, kìm, panh. Nhất Bác, khử trùng, sau đó giúp anh mổ tốt ca này."

"Trưởng khoa Tiêu." Bác sĩ Lý trưởng khoa của khoa Cấp cứu thoáng ngăn anh lại.

"Tiêu lão sư, môi trường khoa Cấp cứu nhỡ may xảy ra lây nhiễm."

Tiêu Chiến nhìn thẳng vào mắt của Vương Nhất Bác:

"Lây nhiễm thì sẽ có phác đồ điều trị lây nhiễm, nhưng nếu chết rồi thì chẳng còn gì để bàn nữa."

Tiêu Chiến cởi áo khoác ném sang một bên, đeo khẩu trang chuyên dụng, đi găng tay vô khuẩn:

"Những người không có phận sự thì ra ngoài, trưởng khoa Lý, sắp xếp một y tá chắc tay của khoa anh đi theo, sau đó liên hệ với phòng phẫu thuật của khoa Cấp cứu các anh, sau khi ép tim ngoài màng tim thành công thì lập tức đưa sang để xử lý khoang ngực rồi khâu lại, còn ở đây tạm thời giao cho tôi."

"Trưởng khoa Tiêu, nhưng..."

Tiêu Chiến có chút nóng nảy:

"Nhìn nồng độ oxy trong máu đi trưởng khoa Lý."

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên:

"Dao phẫu thuật?"

Một y tá vội vàng đẩy xe vào trong, cô có chút luống cuống, đến bàn tay mở săng vô khuẩn cũng run lên.

"Lùi ra phía sau đi." Vương Nhất Bác đi găng tay vô khuẩn đâu vào đấy thì tiến lên một bước.

Vương Nhất Bác nhanh chóng bước đến bên phải người bệnh, dùng kéo cắt mở quần áo, rửa sạch vết thương. Vương Nhất Bác cầm dao phẫu thuật rồi đưa cho Tiêu Chiến, cậu và anh sóng vai mà đứng, Tiêu Chiến cúi người rạch một đường cong từ dưới vú trái đến đường nách trước của bệnh nhân, tìm được xương sườn số bốn.

"Nhất Bác, cố định con dao kia. Mưu Triết, cắt."

Mưu Triết cẩn thận từng ly từng tí mà tách xương sườn số bốn ra, Tiêu Chiến dùng tay sờ vào trái tim người bệnh:

"Không cảm nhận được nhịp tim."

Tiêu Chiến thực hiện ép tim ngoài màng tim, chỉ giây lát lại nói:

"Dụng cụ mở lồng ngực."

Mưu Triết cạy mở lồng ngực ra, Tiêu Chiến nhận lấy cây kéo mà Vương Nhất Bác đưa qua để cắt mở màng tim, nhằm cải thiện áp lực trong khoang màng ngoài tim.

"Theo dõi dấu hiệu sinh tồn."

Tiêu Chiến không hề ngẩng đầu lên, tập trung ép từng nhịp, ép tim ngoài màng tim cần phải đảm bảo tốc độ khoảng tám mươi nhịp mỗi phút, vì phải đề phòng nguy cơ thủng cơ tim cho nên mỗi động tác của Tiêu Chiến phải vô cùng cẩn thận.

Vương Nhất Bác cẩn thận giữ chắc thứ sắc bén làm người bệnh bị thương nặng kia, hai mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chiến. Anh đang nhíu mày thật chặt, dường như đến ngay cả hít thở cũng cực kỳ cẩn thận.

"10ml Canxi Clorid 10%."

Y tá nghe Tiêu Chiến nói vậy thì nhanh chóng làm theo, cô cầm bơm tiêm đã lấy sẵn thuốc, nhưng lại đứng im bên cạnh Tiêu Chiến không dám động đậy.

"Tiêm thẳng vào trong buồng tim, mau lên."

"Trưởng... trưởng khoa Tiêu."

Tay y tá đang cầm bơm tiêm chứa thuốc run lẩy bẩy, mắt thấy chuẩn bị đâm trượt tới nơi. Vương Nhất Bác vội vàng nắm lấy cổ tay của cô y tá, dùng sức thật mạnh, làm cho cô y tá đâm chuẩn vào vị trí chính xác.

"Tiêm vào!" Vương Nhất Bác gần như là quát lên.

Y tá sợ hãi hết mức có thể, cũng không biết là bản thân đang làm cái gì, càng không biết là cô làm cách nào mà rời khỏi vị trí bên cạnh giường thủ thuật nữa.

Gần mười lăm phút sau, đợi Mưu Triết kiểm tra đi kiểm tra lại dấu hiệu sinh tồn, cuối cùng cũng đạt mức tiêu chuẩn, thế nhưng mọi người vẫn còn rất căng thẳng vì sợ xảy ra rung thất*.

(*Rung thất: là tình trạng tim đập nhanh bất thường, xung điện rối loạn khiến cơ tim ở tâm thất rung lên với tần số cao hơn bình thường nhiều lần, không có giá trị bơm máu ra động mạch như co bóp thông thường. Rung thất xảy ra khiến máu không được bơm tốt đến các cơ quan trong cơ thể khiến chúng nhanh chóng rối loạn và dẫn tới tử vong.)

"Trưởng khoa Tiêu, tim đập lại rồi." Trong giọng nói của Mưu Triết không giấu nổi vui sướng.

Tiêu Chiến chậm rãi rút hai tay ra:

"Theo dõi chặt chẽ, cầm máu, đo huyết áp liên tục, đẩy đến phòng phẫu thuật của khoa cấp cứu."

Tiêu Chiến rời khỏi phòng thủ thuật, hai tay đều cứng đờ. Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua bóng lưng của Tiêu Chiến, nhưng mà cậu còn phải phối hợp với Mưu Triết hoàn thành nốt phần việc còn lại, cậu không thể ra ngoài cùng Tiêu Chiến được.

Tiêu Chiến tháo đôi găng tay đầy máu ra rồi ném vào trong thùng đựng rác thải y tế, anh duỗi ngón tay ra rồi nắm tay lại vài lần liên tục, cuối cùng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chờ đến khi đẩy tới phòng phẫu thuật, xử lý vết thương do vật sắc bén gây ra, xử lý lồng ngực, khâu lại màng tim, đặt ống dẫn lưu rồi cuối cùng là đóng ngực xong xuôi thì cũng đã gần bốn giờ sáng. Lúc Vương Nhất Bác cắm xong máy đo áp lực tĩnh mạch trung tâm rồi ra ngoài thì nhìn thấy Tiêu Chiến đang gần như là ngồi liệt trên ghế trong phòng thay đồ.

"Xong rồi à?"

Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống bên cạnh Tiêu Chiến rồi nắm lấy tay anh:

"Y tá đang cắm ống thông tiểu rồi, sẽ đẩy ra ngoài ngay thôi. Bảo bối, quá trâu bò luôn!"

Tiêu Chiến chớp chớp mắt, cuối cùng cũng mỉm cười:

"Trong trường hợp cần cấp cứu khẩn cấp, cho dù là đang ở bệnh viện hay ở bất kỳ hoàn cảnh nào, nên mở ngực thì phải mở ngực, vấn đề lây nhiễm tính sau, phải đặt việc cứu mạng người lên trước."

Vương Nhất Bác đứng dậy sau đó ôm lấy Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cũng không khách khí nghiêng người tựa hẳn vào bụng dưới của cậu.

"Xin nghe lời dạy bảo của Tiêu lão sư."

"Nhất Bác, tại sao cùng em đứng trên bàn mổ lại thấy đặc biệt vững tâm thế nhỉ?"

Vương Nhất Bác có chút ngạc nhiên, mở to mắt:

"Cái này không phải nên là em nói mới đúng sao?"

Tiêu Chiến vẫn cố chấp lắc đầu, Vương Nhất Bác cũng không tranh luận cùng anh nữa.

"Về nhà thôi."

Tiêu Chiến ngồi thẳng người dậy, nhìn đồng hồ treo tường rồi nói:

"Sắp năm giờ đến nơi rồi, còn về nhà làm gì nữa?"

Vương Nhất Bác thật sự muốn khuyên Tiêu Chiến đã là Đại Ngưu trong giới y khoa thì nên tự giác một chút, cấp cứu suốt đêm ngày hôm sau còn làm việc cái gì? Thế nhưng Vương Nhất Bác cũng biết nếu Tiêu Chiến thật sự là người như vậy, thế thì anh cũng không thể tuổi còn trẻ mà đã ngồi vững ở vị trí này và có được thực lực cao chừng ấy.

"Vậy thì đi ăn sáng đã, đi nào."

Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến đứng lên khỏi ghế, thay quần áo, sau đó lại lập tức nắm lấy tay Tiêu Chiến, ngay cả lúc đi trên hành lang cũng không buông tay ra. Vương Nhất Bác mở cửa xe cho Tiêu Chiến, thậm chí đến dây an toàn cũng muốn thắt đâu vào đó cho anh luôn. Tiêu Chiến ngăn cậu lại, cười cười nhìn Vương Nhất Bác đang đứng cạnh cửa xe, nhẹ giọng nói:

"Làm gì thế? Mau lên xe đi."

Vương Nhất Bác hơi mím môi lại, sau đó vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái:

"Em cảm thấy anh quá vất vả rồi."

"Vậy... ăn một bữa ngon nhé?"

Vương Nhất Bác khởi động xe:

"Bảo bối, anh chọn đi. Muốn ăn gì nào?"

Mới đầu Tiêu Chiến đúng thật là cũng định suy nghĩ kỹ càng, thế nhưng lại đổi ý, nói:

"Tiểu long bao, ăn ở cái nhà mà em với Hạo Nhiên hay ăn lúc còn là nghiên cứu sinh đi thực tập ấy."

Vương Nhất Bác quay đầu sang nhìn thoáng qua Tiêu Chiến một cái:

"Món đó thì có gì ngon? Đi ăn buffet Bulgaria đi, em là VIC*, không cần đặt trước."

"Nhưng anh muốn ăn tiểu long bao cơ."

Vương Nhất Bác cũng hết cách, chỉ có thể nghe theo:

"Được, vậy thì ăn tiểu long bao."

(*VIC: Very Important Client, khách hàng rất quan trọng.) 

_______________________


Các bạn ạ, làm y vất vả lắm, nhất là còn làm khoa Cấp cứu ngoại (như mình), cho nên mọi ngừi ơi, hãy tôn trọng công sức ngày đi làm đêm gõ lạch cạch của mình zới, đừng đọc trên web leak lậu nựa.


。゜゜('O') ゜゜。

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net