18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

18.

Lúc Vương Nhất Bác đến phòng làm việc lấy di động ra mới biết là hết pin tắt nguồn từ lâu, cậu bèn cắm sạc rồi sau đó mới bắt đầu một ngày làm việc mới. Đầu tiên là kiểm tra phòng, tiếp đến là cắt chỉ, rửa vết thương, xem phim X-quang, thương lượng công việc cho y tá rồi nói chuyện với người nhà bệnh nhân, đợi đến khi quay về phòng làm việc cũng đã gần mười một giờ. Nhưng mà cậu vừa mới bước được chân trước vào trong phòng làm việc đã bị tiếng kêu từ phía đằng xa của Lưu Hạo Nhiên gọi giật lại. Vương Nhất Bác giữ vững trọng tâm hơi ngửa lưng ra phía sau nghiêng đầu nhìn Lưu Hạo Nhiên đang chạy về phía này.

"Bạn có chuyện gì thế?"

Lưu Hạo Nhiên lôi kéo Vương Nhất Bác đứng tựa vào bức tường trên hành lang:

"Bận từ sáng đến giờ mới có thời gian đến tìm bạn, nghe nói sáng nay bạn theo trưởng khoa Tiêu làm cấp cứu? Ép tim ngoài màng tim?"

"Hả?"

"Lời bọn họ đồn là thật đấy à? Chơi luôn ở phòng cấp cứu thật à?"

"Ừ đúng! Chuyện của bạn là chuyện này à?"

Vẻ mặt của Lưu Hạo Nhiên ghét bỏ thấy rõ:

"Tại sao thấy cái vẻ mặt to mồm mà không biết ngượng này của bạn tôi lại muốn đấm bạn thế nhỉ? Chúng ta làm ngoại khoa thật, nhưng mà có thể dễ dàng thấy một lần ép tim ngoài màng tim sao? Trưởng khoa Tiêu trâu bò thật đấy."

Vương Nhất Bác gật gật đầu:

"Cực kỳ trâu bò."

Lưu Hạo Nhiên trừng mắt liếc cậu một cái:

"Bạn miêu tả cho tôi nghe thử chút coi, thao tác của trưởng khoa Tiêu thế nào?"

"Giống trong tài liệu giảng dạy miêu tả đấy."

Vương Nhất Bác nhìn thấy trong mắt Lưu Hạo Nhiên cháy lên một ngọn lửa, giống như muốn bùng nổ đến nơi rồi thì nói thêm một câu:

"Thật mà, thao tác giống hệt như trong tài liệu giảng dạy."

Trước khi Lưu Hạo Nhiên xoay người bước đi còn ném lại một câu:

"Bạn có biết tôi bận đến mức nào không? Còn tưởng rằng đến tìm bạn hóng hớt có thể coi như là đi cửa sau trá hình, thôi bỏ đi."

Vương Nhất Bác cảm thấy mông lung như một trò đùa, thế nhưng cũng không gọi Lưu Hạo Nhiên lại, thật sự là cậu cảm thấy mỗi câu mà cậu nói đều không phải là nói qua loa cho xong chuyện mà. Vương Nhất Bác nhướng một bên mày, dứt khoát bước vào trong văn phòng.

Cầm di động lên, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, là từ mẫu thân đại nhân nhà cậu. Cuộc đầu tiên là từ đêm qua, mẹ Vương Nhất Bác đã gọi cho cậu vài cuộc, mặc dù để chế độ im lặng nhưng cậu vẫn thấy, không nghe máy là vì không muốn nghe trước mặt Tiêu Chiến thôi. Dù sao thì cậu vẫn chưa thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng cuộc điện thoại này là mẹ cậu mang theo thiện ý gọi đến. Vương Nhất Bác đi ra ngoài cầu thang thoát hiểm rồi mới gọi điện lại cho mẹ cậu.

"Thằng nhóc cún con thối này, cuối cùng con cũng có động tĩnh rồi hả?"

"Mẹ, con bận cả một buổi sáng, đêm qua còn chạy theo cấp cứu đến gần sáng, suốt đêm có được ngủ đâu."

Mẹ của Vương Nhất Bác vốn còn muốn trách cậu vài câu, thế nhưng vừa nghe thấy một đêm không ngủ còn bận cả buổi sáng cho nên mới không nghe điện thoại thì cơn tức cũng tiêu đi một nửa. Thế nhưng mẹ cậu vẫn nói một câu:

"Hôm qua có cấp cứu à? Hôm qua suýt chút nữa thì mẹ đây cũng phải đi cấp cứu."

"Mẹ, mẹ đừng có nói lung tung, bệnh viện của con cả đời đều không hoan nghênh mẹ."

"Đừng có ngả ngớn."

"Úi trời thông qua điện thoại thôi mà mẹ cũng cảm thấy được hả?"

"Tấm ảnh ngày hôm qua đăng lên là sao? Nói rõ."

"Chụp đẹp thế còn gì."

"Con định làm cái trò gì đấy hả? Con trai, có phải lại nhìn trúng tiền của con hay không? Sao lại thế này? Con lại còn đăng lên vòng bạn bè? Con đừng thấy người ta đẹp..."

"Mẹ, đấy là cố vấn của con, cũng là sếp con luôn đấy. Mẹ cũng cảm thấy người ta quá đẹp luôn phải không?"

Mẹ của Vương Nhất Bác đang cầm điện thoại ngẩn cả người, đối với cái nghề nghiệp bác sĩ mà Vương Nhất Bác theo đuổi này bà và lão Vương không hề nói gì để phản đối, nhưng tuyệt đối cũng không nói những điều kiểu hoàn toàn ủng hộ. Dù sao thì sản nghiệp nhà họ Vương sớm hay muộn sẽ đều quy hết vào trong tay Vương Nhất Bác, cho nên sớm một ngày hay muộn một ngày cũng không quan trọng, bọn họ vẫn luôn hy vọng Vương Nhất Bác theo nghiệp kinh doanh. Đó là lý do mà cả hai ông bà đều không quan tâm đến chuyện tầng lớp quản lý ở đơn vị mà Vương Nhất Bác đang công tác đến cùng là sắp xếp kiểu gì.

"Trẻ như vậy sao?"

"Mẹ, con thích anh ấy lắm ý." Vương Nhất Bác nói câu này giống như làm nũng, nhưng giọng điệu thì thực sự nghiêm túc, chẳng khác nào năm ấy khi cậu thi đại học thì nguyện vọng là muốn theo học Đại học Y khoa Thánh Tác vậy.

"Bảo chú Quyền năm lần bảy lượt đưa cơm đến nhà con, là ăn cùng cậu ấy?"

"Chậc, sao chú Quyền lại không giữ bí mật cho con tí nào thế nhỉ?"

Vương Nhất Bác không hề tức giận, cậu cũng đã nói rồi mà, cậu đoán trước được rồi, lần đầu tiên cậu bảo chú Quyền bố trí đưa bữa tối đến thì chú ấy cũng sẽ khai báo rõ ràng với bà Vương.

"Con trai, người ta cũng là nam đấy."

"Ơ, thế thì làm sao ạ? Với những người theo nghành Y như bọn con thì nam hay nữ cũng chỉ khác nhau mỗi cơ quan sinh dục thôi."

"Vậy con có biết cái gọi là cơ quan sinh dục ấy quan trọng với nhà chúng ta đến mức nào không?"

"Mẹ, con biết, cho nên con nói mẹ chứ, tiêu tiền nhiều một chút, không cần quan tâm là kim cương châu báu đắt đến mức nào, mẹ thích thì cứ mua, hưởng thụ đi mẹ."

Mẹ của Vương Nhất Bác thực sự là bị cái khả năng nói nhảm đánh trống lảng hơn người của cậu làm tức đến mức muốn ngất xỉu.

"Mẹ chưa để ba con nhìn thấy đâu, từ trước đến nay Wechat của ông ấy gần như là không có giá trị sử dụng, mà mẹ cũng cài đặt trên di động của ba con là không nhìn thấy vòng bạn bè của con. Ba con không rành mấy thứ này cho nên chắc là không phát hiện ra đâu. Con trai, từ trước đến nay con chơi đùa bỡn cợt chọc ghẹo thì mẹ cũng không quản con, lần này lại còn đăng lên vòng bạn bè, hơi quá trớn rồi đấy, lại còn đăng cái gì không biết!"

Sự "tri kỷ" của mẹ Vương cũng không hề làm Vương Nhất Bác cảm động đến rơi lệ, cậu không những không muốn giấu ba cậu mà cậu còn muốn tìm dịp nào đó dẫn Tiêu Chiến về nhà nữa cơ.

"Mẹ, không cần thiết."

"Thằng nhóc nhà con..."

Vương Nhất Bác ngắt lời mẹ cậu, nói:

"Con đang bận lắm, con sẽ sắp xếp thời gian về nhà thăm mẹ, không hẹn trước đâu. À đúng rồi mẹ, mẹ đừng bất ngờ đến nhà con đấy, con sợ mẹ bị đả kích."

Trong tòa nhà lớn của họ Vương, bà Vương ngồi trong phòng khách, bị cuộc điện thoại vừa rồi của Vương Nhất Bác chọc đến mức tức cũng không được mà không tức thì không cam lòng. Cũng không biết có phải là vì từ khi Vương Nhất Bác còn nhỏ thì mọi việc đều thuận theo ý cậu hay không mà lớn lên Vương Nhất Bác lại có cái tính đã quyết làm gì thì sẽ làm tới cùng. Bà Vương quá hiểu tính cậu rồi, hiểu đến mức bà không biết phải ngăn cản Vương Nhất Bác thế nào mỗi khi cậu đã quyết định làm điều gì đó.

Tình huống của bệnh nhân bị suy phổi kia không được tốt lắm, ông ta được chuyển đến Thánh Tác cũng đã hai tuần rồi, chức năng của phổi dần dần xuống cấp, điều trị bằng thuốc không có tác dụng. Bởi vì đặt ống nội khí quản suốt một thời gian dài, bệnh nhân đã có phản ứng thải trừ vô cùng nghiêm trọng. Ông ấy là một người thành đạt, ông ấy muốn duy trì mạng sống, mặc dù ông ấy không thể nói chuyện nhưng vẫn ủy thác người nhà hỏi Tiêu Chiến rằng có phải chỉ cần phẫu thuật thành công thì nhất định có thể sống tiếp hay không? Tiêu Chiến cũng nghe ra một tầng ý nghĩa khác trong những lời này, anh biết, ít nhất đã từng có một lần người bệnh muốn buông bỏ tính mạng.

Chẳng qua là Tiêu Chiến lại không thể đáp lại ông bằng một lời khẳng định, cái cách nói chuyện chu toàn kiểu này của bác sĩ bọn họ rất nhiều lúc cũng khiến Tiêu Chiến cực kỳ chán ghét. Thế nhưng không còn cách nào khác, tùy tiện khẳng định bất kỳ điều gì cũng có thể khiến rất nhiều người bị tính sổ, dù sao chăng nữa đây cũng là cả một hệ thống, không ai có thể khăng khăng làm theo ý mình cả.

Lúc bọn họ tan tầm cũng không tính là muộn, hơn sáu giờ Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đã rời khỏi bệnh viện. Tiêu Chiến kể cho Vương Nhất Bác nghe nội dung cuộc trò chuyện hôm nay của anh và người nhà bệnh nhân. Vương Nhất Bác cảm thấy cậu có thể hiểu được sự đấu tranh của người bệnh khi lựa chọn giữa sự sống và cái chết, có nhiều lúc sống không bằng chết thì chẳng thà chết đi cho rồi. Nhưng mà đã là con người thì ai cũng tham lam, rất nhiều thứ nếu lúc sống không hưởng thụ thì khi chết cũng chẳng mang theo được, đương nhiên sẽ tiếc rẻ, sau đó sẽ nghĩ dù có sống thoi thóp thì vẫn phải sống.

"Bảo bối, vậy nên mới nói còn sống được ngày nào thì phải sống thật ý nghĩa ngày đó."

Tiêu Chiến không nhịn được bật cười:

"Sao bỗng dưng em lại thích nói triết lý giống mấy ông cụ thế nhỉ?"

Vương Nhất Bác chớp chớp mắt:

"Không đến mức đó chứ?"

Sau đó cậu mới phản ứng lại, hình như cũng đúng, dù sao thì cũng là cậu chính miệng thừa nhận với Tiêu Chiến rằng trước mặt Tiêu Chiến thì Vương Nhất Bác cậu thích giả vờ làm người lớn.

"Chờ qua đợt này, em dẫn anh về nhà ăn cơm được không?"

"Về nhà?" Tiêu Chiến theo bản năng hỏi lại.

"Ừm, không phải là nhà chúng ta, nhà ba mẹ em ấy, cái nhà mà em ở từ nhỏ đến lớn cơ."

Tiêu Chiến không biết phải trả lời cậu thế nào.

Nói là quá nhanh à? Vậy thì giống như anh vừa làm bộ làm tịch lại vừa hơi nhát chết.

Hay là lập tức đồng ý? Lại cũng hơi sợ thật.

"Để làm gì? Đây là muốn cho anh chứng kiến tiết mục máu chó kiểu công tử ca con nhà giàu vì tình yêu mà bất hòa với ba mẹ, đầu tiên đóng băng tất cả thẻ tín dụng rồi thu xe thu nhà, cuối cùng ép công tử nhà giàu phải cúi đầu trước tiền bạc mà vứt bỏ tình yêu sao?"

Tuy biết là Tiêu Chiến chỉ đang trêu cậu thôi, nhưng anh làm một tràng như vậy cũng khiến Vương Nhất Bác nghe xong thì đần cả người.

"Bảo bối, bớt bớt xem mấy phim truyền hình chiếu lúc tám giờ đi."

"Anh còn có may mắn trở thành nhân vật chính luôn rồi?"

"Vậy tại sao em lại phải diễn vai vì phải cúi đầu trước tiền tài mà vứt bỏ tình yêu? Bảo bối, tốt xấu gì anh cũng là trưởng khoa Ngoại lớn của bệnh viện, một chuyên viên phẫu thuật ngoại khoa, chẳng lẽ anh lại không nuôi nổi em, không để em ăn bám anh được à? Em rất là sẵn lòng mà."

"Được, nếu đã ăn bám thì phải biết tự giác, dốc sức hầu hạ anh cho tốt vào, biết chưa?"

Gặp phải đèn đỏ, Vương Nhất Bác dừng xe lại trên con đường cái rộng lớn, sau đó rướn người ghé sát về phía Tiêu Chiến, còn đưa tay sờ soạng phần thân dưới của anh một phen:

"Bảo bối, em dốc sức như vậy vẫn còn chưa đủ hả? Thiên địa lương tâm ơi!"

Đây là trên đường cái, tuy rằng người khác không nhìn thấy nhưng Tiêu Chiến vẫn có chút chột dạ, vành tai đỏ ửng cả lên. Anh đẩy Vương Nhất Bác ngồi thẳng lại:

"Em đừng có nghịch."

"Về nhà em tính sổ với anh sau." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net