21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21.

Hai người ngủ một giấc đến tận khi bị chuông điện thoại của Tiêu Chiến đánh thức. Tiêu Chiến ngủ rất say, cho nên chuông điện thoại đã vang lên hồi lâu, khó khăn lắm anh mới mở mắt rồi vươn tay cầm lấy điện thoại đang vứt trên tủ đầu giường lên được. Là số máy riêng trong viện, Tiêu Chiến theo phản xạ lập tức tỉnh táo hơn hẳn. Mưu Triết gọi điện tới, nghe thấy Tiêu Chiến giọng còn ngái ngủ thì vô thức liếc qua đồng hồ rồi thầm nghĩ, hơn mười giờ sáng rồi mà trưởng khoa Tiêu vẫn còn ngủ?

"Trưởng khoa Tiêu, làm phiền anh, tình trạng của bệnh nhân nằm phòng cao cấp không được tốt lắm."

Nếu đã đặc biệt xin ý kiến của Tiêu Chiến thì nhất định đó là bệnh nhân suy hai phổi do anh phụ trách kia, Tiêu Chiến lập tức lên tinh thần, hỏi:

"Làm sao thế?"

"Trưởng khoa Tiêu anh đừng lo lắng, dấu hiệu sinh tồn của người bệnh không có gì đáng lo ngại, chẳng qua là dùng máy thở một thời gian dài sinh ra phản ứng thải trừ làm cho bệnh nhân rất đau đớn. Bắt đầu từ sáng nay ông ấy đã đòi rút ống nội khí quản, người nhà khuyên kiểu gì cũng không được, tôi cũng đã qua đó xem rồi, cũng đã khuyên ông ấy phối hợp điều trị. Nhưng mà nói chung là ông ấy đã suy sụp đến mức cực điểm rồi, tôi cũng không còn cách nào khác, đành phải gọi đồng nghiệp mảng Chăm sóc giảm nhẹ* đến, để bọn họ tâm sự cùng người bệnh một chút. Nhưng mà vừa nghe nhắc đến đội ngũ Chăm sóc giảm nhẹ là người nhà ông ấy đã liên tục phản đối, nói là làm cái gì mà cần đến Chăm sóc giảm nhẹ. Hôm nay thứ bảy biết là làm phiền anh, nhưng mà hiện tại cảm xúc của người bệnh không ổn định, người nhà lại bởi vì chuyện muốn gọi đội ngũ Chăm sóc giảm nhẹ đến mà đang làm ầm lên ở đây, cho nên tôi chỉ có thể gọi cho anh."

(*Chăm sóc giảm nhẹ: hay Hospital Care, là một lĩnh vực mới trong y học, là cách thức tiếp cận đa ngành để chăm sóc y khoa và điều trị tích cực tận tình trên tinh thần tiếp cận toàn diện người bệnh sắp chết hay bệnh ở giai đoạn cuối. Chăm sóc giảm nhẹ tập trung vào việc giúp đỡ cho người bệnh giảm bớt các triệu chứng, đau đớn về thể chất và căng thẳng tinh thần khi bị chẩn đoán mắc bệnh y khoa không chữa được.)

Lúc Tiêu Chiến dịch người lên để với tay lấy điện thoại thì Vương Nhất Bác cũng bị đánh thức, nghe thấy Tiêu Chiến nghe máy một lúc lâu mà vẫn chưa xong thì mới ôm chầm lấy Tiêu Chiến cọ cọ rồi hỏi:

"Bảo bối, ai gọi thế?"

Mưu Triết ở đầu dây bên kia vốn đang còn dè dặt vì lo lắng không biết gọi điện cho Tiêu Chiến thế này có bị mắng không, loáng thoáng nghe thấy một giọng nói khác trong điện thoại thì suýt chút nữa cắn đứt cả lưỡi. Tiêu Chiến hắng hắng giọng, nói:

"Tôi qua ngay đây."

Anh cúp máy rồi quay sang bóp mũi Vương Nhất Bác một cái:

"Mưu Triết gọi điện đến."

Vương Nhất Bác mơ mơ màng màng mở mắt ra:

"Trong khoa có việc gì à?"

Thằng nhóc này được lắm! Vương Nhất Bác hoàn toàn không cảm thấy để Mưu Triết nghe thấy rõ ràng bên người Tiêu Chiến đang còn ngái ngủ có một Vương Nhất Bác, hơn nữa còn gọi anh là "bảo bối" thì có gì không ổn. Thôi thì Tiêu Chiến cũng cảm thấy không có gì là không ổn, cho nên anh vén chăn ra, vỗ đẹt một cái lên mông Vương Nhất Bác rồi nói:

"Rời giường, đưa anh đến bệnh viện."

Bọn họ nhanh chóng đánh răng rửa mặt, Tiêu Chiến vừa làm vừa nói qua với Vương Nhất Bác những chuyện xảy ra. Vương Nhất Bác lắc lắc đầu:

"Biết ngay mà, Chăm sóc giảm nhẹ mấy năm nay được thúc đẩy mạnh mẽ như vậy, chính thức hướng dẫn tuyên truyền cũng không ít, thế nhưng vẫn làm cho ai nghe thấy cũng lập tức biến sắc."

Tiêu Chiến lấy một cái áo khoác hợp với bộ quần áo mà Vương Nhất Bác đang mặc trên người xuống khỏi móc treo rồi đưa cho cậu:

"Kiểu chăm sóc trước khi chết này, phần lớn mọi người đều sẽ để ý đến phần 'trước khi chết' chứ không để ý đến phần 'chăm sóc', nhưng rõ ràng ý nguyện ban đầu của chuyên ngành là muốn quan tâm chăm sóc mà."

Bọn họ ra khỏi cửa rồi lên xe, Vương Nhất Bác lái xe rất nhanh, dù sao thì cả hai đều không biết hiện tại tình huống ở bệnh viện cụ thể là như thế nào. Mưu Triết vừa thấy Vương Nhất Bác thì ánh mắt vô thức tránh sang chỗ khác, sau đó lập tức chào một tiếng trưởng khoa Tiêu. Ngược lại Tiêu Chiến vô cùng thản nhiên, anh cũng không rảnh đến phòng làm việc thay áo blouse trước mà đi thẳng vào phòng bệnh. Vương Nhất Bác đi theo phía sau, cách Tiêu Chiến khoảng một bước chân. Mưu Triết vốn đi song song với Tiêu Chiến thì thả chậm bước chân để sóng vai với Vương Nhất Bác, không nói một câu, chỉ dựng thẳng ngón cái lên với cậu. Vương Nhất Bác nhướng mày rồi tặc lưỡi một cái, cũng không muốn nói nhiều thêm câu nào.

Cửa của phòng bệnh cao cấp đang mở, thế nhưng Tiêu Chiến vẫn đưa tay lên gõ ba lần, có người ló đầu ra nhìn, là vợ của bệnh nhân, vừa thấy người đến là Tiêu Chiến thì bà lập tức nghiêm mặt thêm vạn phần.

"Trưởng khoa Tiêu, bác sĩ phụ trách phòng của các cậu sao lại như thế?"

Tiêu Chiến biết rõ quý bà đây là đang muốn ám chỉ cái gì, nhưng mà anh vẫn bỏ qua vấn đề này, đi đến bên cạnh giường bệnh nhân, hơi hơi cúi người hỏi ông:

"Ngài Tống, ngài khó chịu chỗ nào?"

Ông Tống không thể mở miệng nói chuyện, cho nên ông chỉ có thể duỗi tay chỉ chỉ vào cổ họng mình, phát ra những tiếng a a không rõ. Đến người ngoài nghe thôi cũng thấy vô cùng khổ sở chứ đừng nói ông còn là đương sự tự mình chịu đựng những thứ này. Tiêu Chiến đi đến gần giường hơn để ông Tống có thể dễ dàng nhìn thấy anh, Tiêu Chiến nói:

"Bà Tống, tình hình của ông Tống hiện giờ tôi đề nghị không rút máy thở. Trong lúc cơ thể ông Tống phải chịu đựng đau đớn thì đồng thời, ông ấy cùng bà và con của ông bà nhất định cũng phải đón nhận những nỗi đau tâm lý với mức độ khác nhau. Bác sĩ Mưu tìm chuyên viên Chăm sóc giảm nhẹ đến cũng là vì muốn ít ít nhiều nhiều giúp đỡ bà cùng ông Tống chuẩn bị tâm lý trước."

Nhắc đến bốn chữ "Chăm sóc giảm nhẹ" thì sắc mặt của bà Tống lập tức thay đổi:

"Chồng tôi còn đang sống yên lành, không cần đến cái gọi là Chăm sóc giảm nhẹ."

Tiêu Chiến cũng không biện bạch nhiều:

"Đồng nghiệp của tôi có chỗ còn chưa suy xét chu toàn, tôi thay anh ấy xin lỗi."

Sau đó anh xoay người lại đối mặt với người bệnh, nói:

"Chúng tôi sẽ dốc hết sức, hy vọng ông Tống nghĩ thoáng một chút."

"Các người dốc hết sức cái gì? Các người chẳng chịu làm bất kỳ cái gì hết." Con trai của ông Tống đứng lên khỏi ghế sô pha, trong giọng nói toàn là ý trách móc.

Vương Nhất Bác vốn dĩ chỉ đứng một bên quan sát, người này vừa mở miệng thì Vương Nhất Bác lập tức nhướng mày nhìn về phía gã.

"Ba tôi nằm ở chỗ này đã nửa tháng, mỗi ngày ngoại trừ truyền dịch dinh dưỡng cùng một vài thứ dịch truyền chưa nghe tên bao giờ ra, các người còn làm được cái gì? À, còn cắm ống nội khí quản cho ba tôi, ông ấy đã đủ khổ rồi, thế mà vẫn phải chịu sự tra tấn của máy thở đến mức nôn mửa, rồi ông ấy còn nhiễm trùng, các người dốc hết sức chỗ nào?"

"Máy thở có thể duy trì mạng sống cho ba anh, anh muốn rút?"

Mọi người nghe tiếng thì lập tức nhìn qua, người nói là Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc tựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực.

"Này, mày nói chuyện kiểu gì đấy?"

"Anh Tống..." Tiêu Chiến muốn hấp dẫn lực chú ý của gã về phía mình.

Thế nhưng Vương Nhất Bác đã lập tức lên tiếng đáp trả:

"Nói thật chứ nói kiểu gì? Anh cũng nói là ba anh nhiễm trùng, nhưng mà những viêm nhiễm đó có nặng hơn rồi ảnh hưởng đến những chức năng khác trong cơ thể ông ấy không? Không có phải không? Đó không phải là do phác đồ điều trị của trưởng khoa Tiêu mà là do ba anh tự bình phục à?"

"Nhất Bác, im ngay!" Tiêu Chiến quay đầu lại gằn giọng nghiêm khắc nói.

Nhưng mà Vương Nhất Bác không nghe theo lời anh, cậu bước về phía trước hai bước rồi đứng bên cạnh Tiêu Chiến:

"Những thứ mà trưởng khoa Tiêu có thể làm là đợi đến lúc có phổi lành thì cố gắng hết sức làm phẫu thuật, khi còn chưa đợi được phổi lành thì phải cố gắng duy trì dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân ở mức ổn định. Phổi đã suy thì không thể hồi phục được, gia đình anh, kể cả bản thân ông Tống trong lòng cũng hiểu rõ. Đúng thật là những đau đớn khổ sở trong lúc chữa bệnh thì người khác không thể chia sẽ giúp gia đình anh dù chỉ một phần, thế nhưng gia đình anh làm khó bác sĩ điều trị thì có thể giải quyết được vấn đề gì? Dù sao thì anh cùng mọi người trong nhà anh cũng biết, nếu bây giờ thật sự rút máy thở theo yêu cầu của bệnh nhân thì chẳng còn bất kỳ cơ hội nào để mà tính sau nữa."

"Tsk!"

Tiêu Chiến khẽ tặc lưỡi một tiếng ra hiệu, Vương Nhất Bác nhướng mày, nghe lời rồi im miệng.

Bệnh nhân rất khó chịu, từ sáng đến giờ ông đã khó chịu lắm rồi, ông yêu cầu rút ống thở vì đúng thật là ông đã muốn buông xuôi. Chí ít là vào sáng nay lúc cả nhà ông làm ầm làm ĩ khắp khu điều trị của khoa Ngoại tim mạch lên, ông thật sự muốn chết quách đi cho rồi. Bà Tống không nói nên lời, chỉ có thể im lặng gạt nước mắt. Con của ông bà thì như là tìm được một chỗ trút giận vậy, không thèm nói lý mà ngang ngược nói:

"Bác sĩ chúng mày nói chuyện cùng người nhà bệnh nhân kiểu ấy hả?"

"Anh Tống, đừng quấy rầy ba anh nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài rồi nói tiếp nhé. Anh cũng nói rõ tình trạng của ba anh cho tôi biết."

Tiêu Chiến bước về phía trước một bước, che chắn Vương Nhất Bác ở sau lưng mình. Vương Nhất Bác cũng không thèm để cái cậu ấm nhà họ Tống này vào mắt, từ lúc ông Tống nhập viện cho đến giờ cậu đã nhìn ra tên này chỉ là một tên công tử bột không có bản lĩnh gì. Ánh mắt khinh thường của Vương Nhất Bác bị vị quý tử nhà họ Tống kia nhìn thấy, gã nói bằng giá nào cũng muốn đến bộ phận Dịch vụ y tế tố cáo thái độ của Vương Nhất Bác không tốt.

"Được thôi, nhưng tôi nói câu nào đúng câu đó, anh cũng đừng phủ nhận. Thứ bảy mà trưởng khoa Tiêu cũng đến bệnh viện xử lý chuyện nhà anh là vì tình nghĩa chứ không phải vì bổn phận. Anh ấy khuyên gia đình anh kiên trì cũng là hy vọng ba anh có thể tiếp tục sống, tiền chạy máy thở cũng chẳng có đồng nào vào được ví của trưởng khoa Tiêu, đã thế anh ấy còn vì duy trì mạng sống cho ba anh mà ngày đêm tăng ca."

Tiêu Chiến quay lại giữ chặt lấy cổ tay Vương Nhất Bác, nhẹ giọng gọi tên cậu sau đó lắc lắc đầu. Vương Nhất Bác liếm môi một cái, nhịn xuống không nói tiếp nữa. Tiêu Chiến mời cậu Tống kia ra ngoài phòng bệnh, anh cũng không đến mức ăn nói khép nép, nhưng mà thái độ vô cùng hòa nhã, anh nói:

"Tôi là bác sĩ điều trị của ba anh, tôi sẽ cố hết sức chữa trị cho ông ấy, trách nhiệm của tôi cũng chỉ dừng lại ở chỗ này, còn những vấn đề khác tôi sẽ không đề cập đến. Về phần những lời mà học trò của tôi nói, anh có thể đến chỗ Dịch vụ y tế khiếu nại. Thế nhưng khi bọn họ đến hỏi tôi, tôi cũng sẽ báo cáo với bên Dịch vụ y tế rằng, những lời học trò của tôi nói đều là sự thật. Tình hình hiện giờ, nhổ ống nội khí quản của bệnh nhân thì chẳng khác nào chấm dứt mạng sống của ông ấy."

Lần này thì cậu Tống kia nhìn ra được Tiêu Chiến sẽ cương quyết bảo vệ học trò của mình, kể cả gã có khiếu nại lên bộ phận Dịch vụ y tế thì cũng sẽ chỉ nhận được một lời giải thích mà thôi. Chẳng qua là mấy ngày nay tình trạng của ba gã như vậy làm cả nhà căng thẳng như tên đã lên dây thôi, chứ giai đoạn trước mọi xét nghiệm cùng kiểm tra làm cho ba gã đều là do Vương Nhất Bác đảm nhận, có tận tâm tận lực hay không trong lòng gã cũng hiểu rõ.

Sau khi cậu ấm kia đi vào phòng bệnh rồi, Mưu Triết cũng cảm thấy sự tồn tại của bản thân lúc này hơi dư thừa cho nên thoắt cái đã lách người chuồn mất. Tiêu Chiến buông ra một tiếng thở dài, nghiêng đầu sang nhìn Vương Nhất Bác. Cậu dựa vào hàng tay vịn dài gắn trên tường, nói:

"Đến đi, dạy dỗ đi, em nghe."

Cậu nói như vậy ngược lại khiến Tiêu Chiến không mở nổi miệng. Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh:

"Nhà bọn họ giận cá chém thớt trút bực tức lên người anh, em còn không được ra mặt nói một câu vì anh à? Vậy anh muốn em phải làm sao?"

"Em cũng nói là người ta giận cá chém thớt, hiện tại tình trạng của bệnh nhân không tốt, người nhà có chút mẫn cảm cũng rất bình thường."

"Em không nghe nổi."

"Đến văn phòng."

Vương Nhất Bác theo Tiêu Chiến đi cầu thang bộ lên tầng hai mươi hai, Tiêu Chiến đóng cửa phòng làm việc lại thì giọng điệu dịu đi không ít:

"Anh biết là em không muốn để bọn họ làm khó anh."

"Biết là tốt rồi."

Vương Nhất Bác vẫn còn xụ mặt ra, giống như người làm sai là Tiêu Chiến vậy. Tiêu Chiến bị một chiêu đánh đòn phủ đầu này của cậu chọc cho bật cười, nói:

"Sau này, có thể nào đừng hành động theo cảm tính được không? Việc này anh có thể tự mình giải quyết, người nhà bệnh nhân bệnh nặng hoặc nguy hiểm tính mạng anh gặp nhiều lắm, nghe tai phải ra tai trái thôi, anh cũng không để ý, không làm tổn thương anh được."

Vương Nhất Bác đi đến ghế sô pha rồi ngồi xuống:

"Vâng, Tiêu lão sư kinh nghiệm đầy mình."

"Hừ!" Tiêu Chiến nhanh chóng bước hai bước rồi ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, sau đó túm cổ áo cậu kéo lại gần, nói: "Em nói lung tung cái gì đấy?"

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn Tiêu Chiến:

"Em nói không đúng à?"

"Ai kinh nghiệm đầy mình cơ?"

Vương Nhất Bác nâng tay ôm lấy vòng eo của Tiêu Chiến, nói:

"Tiêu lão sư đấy! Chẳng phải anh vừa nói anh gặp nhiều lắm rồi sao?"

"Có vậy mà em nói anh kinh nghiệm đầy mình?"

"Em nói có sai đâu?"

Vương Nhất Bác vừa dứt lời thì tay đã bắt đầu không thành thật, một tay cởi khuy áo khoác rồi vén áo T-shirt của Tiêu Chiến lên, trực tiếp sờ soạng eo anh. Tay còn lại đang đỡ sau lưng cũng chui hẳn vào trong cạp quần bò rồi. Tiêu Chiến thả cổ áo của Vương Nhất Bác ra để ngăn cản bàn tay hư hỏng của cậu, còn muốn đứng lên, thế nhưng Vương Nhất Bác đã dứt khoát kéo anh lại. Vì cú lôi kéo này mà Tiêu Chiến ngã ngồi hẳn lên đùi Vương Nhất Bác.

"Em sai rồi Tiêu lão sư ơi."

Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra, thế nhưng lực cánh tay của Vương Nhất Bác cực kỳ khỏe, Tiêu Chiến muốn giãy dụa cũng không được.

"Không phải em chỉ đùa anh thôi sao? Bảo bối ơi em sai thật rồi mà."

Tiêu Chiến rũ mi hạ mắt nhìn cậu:

"Sai chỗ nào?"

"Cho dù có xót anh vì anh phải tăng ca, có xót anh vì anh bị người nhà bệnh nhân làm khó, có xót anh vì thứ bảy còn phải đến bệnh viện xử lý mấy chuyện lộn xộn này thì cũng không được có thái độ không tốt với người nhà bệnh nhân."

Tiêu Chiến trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, thế nhưng lại cắn cắn môi dưới che giấu ý cười, trái lại càng thêm mê hoặc, cực kỳ rung động lòng người. Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến chặt hơn nữa:

"Sao em lại có thể khốn nạn như vậy nhỉ? Còn để bảo bối phải thu dọn cục diện hỗn loạn kia giúp em. Bảo bối phạt em đi, em tình nguyện 'đóng thuế' cho bảo bối."

Tiêu Chiến nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của Vương Nhất Bác, nói:

"Phạt em không được 'đóng thuế' trong vòng một tuần."

Vương Nhất Bác mò tay vào trong áo T-shirt của Tiêu Chiến, chuẩn xác tìm được đầu vú của Tiêu Chiến rồi vặn một cái:

"Thế thì anh đừng không chịu nổi rồi đến xin em nhé bảo bối."

Tiêu Chiến vặn vẹo, Vương Nhất Bác thuận thế bèn đẩy anh nằm xuống sô pha, nhanh chóng đè Tiêu Chiến dưới người, cậu vuốt ve sườn mặt quyến rũ của anh rồi cúi đầu hôn một cái:

"Cho dù là ai cũng không được phép vô duyên vô cớ làm phiền anh. Em có thể tỏ ra nhún nhường cùng người khác đề duy trì cái gọi là quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, nhưng anh thì không được, hoặc chí ít là anh đừng để em nhìn thấy. Đến nói anh một câu em còn không nỡ, con mẹ nó sao mấy người đó dám?"

Đầu ngón trỏ của Tiêu Chiến trượt từ chóp mũi cao thẳng đến bờ môi quyến rũ của Vương Nhất Bác, nói:

"Ở một mức độ nào đó mà nói, ngành của chúng ta cũng coi như là một ngành dịch vụ."

"Vậy anh, chỉ được phục vụ mình em." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net