22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

22.

Chủ nhật Vương Nhất Bác phải đi trực, đồng hồ báo thức còn chưa kịp kêu thì cậu đã tỉnh rồi. Tiêu Chiến nằm sát bên cạnh, cho nên động tác xuống giường của Vương Nhất Bác vô cùng khẽ khàng, nhẹ chân nhẹ bước đi vào phòng tắm rửa mặt. Nhưng đến khi cậu mở cửa bước ra thì Tiêu Chiến vẫn tỉnh giấc, đang chuẩn bị xuống giường.

"Không phải hôm nay anh không cần đến bệnh viện à?"

Tiêu Chiến đi về phía Vương Nhất Bác, cậu nhanh chóng vòng tay ôm lấy anh.

"Lạnh."

Tiêu Chiến thành thành thật thật đứng một lúc, còn chưa tỉnh ngủ nên hai mắt còn đang mơ màng:

"Ăn bánh mì nướng kiểu Pháp được không?"

"Bảo bối nấu cái gì em ăn cái đó."

Hôm nay Tiêu Chiến không định ra ngoài, cho nên anh chỉ rửa mặt chứ không sửa sang đầu tóc, bánh mì nướng kiểu Pháp làm cực kỳ đơn giản, thêm trứng ốp la cùng chân giò hun khói thái lát mỏng là đã được một bữa sáng đơn giản rồi. Trong khoảng thời gian đợi đồ ăn Vương Nhất Bác cũng không nhàn rỗi, cậu không biết nấu ăn nhưng pha cà phê thì vẫn có thể.

Bọn họ ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến:

"Cả ngày hôm nay anh ở nhà à?"

Tiêu Chiến uống một ngụm cà phê, cảm thấy mùi vị cực kỳ được, nghe thấy cậu hỏi vậy thì nhướng mày nói:

"Nếu trong viện không có việc gì quan trọng thì ở nhà cả ngày."

"Uầy, ở nhà chờ em đi làm về, cảm giác này, cái cảm giác này."

Tiêu Chiến bật cười:

"Cảm giác này thế nào?"

"Quá sướng luôn." Nói xong, Vương Nhất Bác xin một miếng chân giò hun khói nhiệt độ vừa phải rồi đưa lên miệng: "Còn có người nấu bữa sáng cho nữa chứ."

"Ở bệnh viện nếu gặp cậu ấm nhà họ Tống kia thì đừng cãi nhau nhé."

Vương Nhất Bác chun mũi một cái, nói:

"Em không thèm để ý đến anh ta."

Ăn xong bữa sáng thì Vương Nhất Bác phải đi luôn, cậu cũng sắp muộn giờ rồi. Tiêu Chiến đi cùng cậu ra đến cửa, thấy Vương Nhất Bác cầm chìa khóa xe của anh lên thì đưa tay ngăn cậu lại một chút:

"Em cầm chìa khóa xe của anh làm gì đấy?"

"Cái gì mà của anh của em, em muốn lái xe của anh đi làm, không được à?"

Tiêu Chiến thả tay cậu ra. Vương Nhất Bác hất hất cằm về phía tủ âm tường bên trong có treo ba chiếc chìa khóa xe của cậu, nói:

"Nếu anh muốn ra ngoài thì anh đi cái nào cũng được."

Nói xong, Vương Nhất Bác xáp đến gần Tiêu Chiến hôn anh một cái:

"Buổi tối gặp lại nhé bảo bối."

"Buổi trưa nhớ ăn cơm đấy."

Vương Nhất Bác gật đầu, nháy mắt với Tiêu Chiến rồi mở cửa đi ra ngoài.

Chờ Vương Nhất Bác đi rồi, Tiêu Chiến cũng không có việc gì cần phải làm, bèn lấy hoa quả đã cắt sẵn cùng với nước khoáng có ga trong tủ lạnh rồi đi lên tầng chui vào thư phòng. Nếu nói đến việc cần thiết phải làm gấp thì thật sự không có, nhưng mà những việc hàng ngày Tiêu Chiến cần phải làm cũng quá nhiều.

Trong nhà của Vương Nhất Bác hiện giờ đã có rất nhiều đồ vật nọ kia của Tiêu Chiến, đây đều là những dấu ấn chứng minh cho việc anh đã hoàn toàn chuyển đến sống ở đây. Tiêu Chiến nhìn thấy luận văn về khối u trung thất trên màn hình máy tính để bàn của Vương Nhất Bác. Anh biết là cậu đang theo đuổi đề tài này, nhưng mà anh chưa từng xem qua. Bây giờ đang ở nhà một mình, ngược lại Tiêu Chiến muốn nhìn thử xem vị học trò ưu tú này của anh kết hợp lý luận thực tiễn cùng với câu chữ lời văn như thế nào. Không nghĩ rằng anh tập trung để đọc, lại còn đứng ở vị thế của người có trình độ cao hơn để phê chữa thì thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, đến khi liếc mắt một cái nhìn đồng hồ ở góc máy tính thì đã là hơn mười hai giờ trưa rồi. Tiêu Chiến lấy di động ra chụp ảnh màn hình máy tính lại rồi gửi cho Vương Nhất Bác, trang đang hiển thị còn có cả nội dung mà anh đã phê chữa.

"Viết cũng không tồi."

Vương Nhất Bác đang ở trong phòng làm việc, từ sáng đến giờ cậu cũng không nhàn rỗi, sắp xếp lại bệnh án rồi viết tổng kết ca bệnh, những việc này tuy rằng toàn là việc vặt vãnh, nhưng hiện tại cậu cũng mới chỉ là bác sĩ nội trú, cũng chẳng có mấy dịp để mà thể hiện tài năng. Không cần biết là kỹ năng nghiệp vụ cao siêu đến đâu, cũng không quan tâm là từ lúc làm nghiên cứu sinh còn đi thực tập thì điểm xuất phát đã cao thế nào, cho dù cậu có thể đi theo một vị Đại Ngưu hàng thật giá thật lên bàn phẫu thuật hay dự hội chẩn, thì những công việc của chức vụ mà cậu đang đảm nhiệm phải làm cũng không thể sơ suất. Lúc nhìn thấy người gửi tin nhắn Wechat là Tiêu Chiến thì Vương Nhất Bác mới tạm thời buông công việc trên tay xuống rồi cầm di động lên. Vương Nhất Bác trả lời:

"Tiêu lão sư vất vả rồi."

"Có bận không?"

Vương Nhất Bác trực tiếp nhấn gọi video, Tiêu Chiến đang cầm di động cho nên bắt máy rất nhanh.

"Không có ai ở đó à?"

Vương Nhất Bác quét camera một vòng quanh phòng làm việc.

"Làm gì có ai."

Sau đó mới quay màn hình điện thoại đối diện với mình:

"Mà có người thì sao? Em không tin hiện giờ khắp Thánh Tác có người còn không biết anh là bạn trai em."

Được rồi, Tiêu Chiến cũng không phủ nhận điều này.

"Không ăn trưa à?"

"Chắc chắn là Tiêu lão sư cũng không ăn."

"Anh phải xem xét luận văn giúp em đấy, cực kỳ vất vả, mất ăn mất ngủ luôn."

"Yo, ai là bé ngoan đang tranh công ở đây thế nhỉ?"

Vương Nhất Bác mặc áo blouse trắng, khung cảnh lại là phòng làm việc chung của Ngoại tim mạch, Tiêu Chiến vừa nghe thấy câu này của cậu thì chẳng hiểu sao lại thấy có chút thẹn thùng, tựa cằm lên trên bàn trách móc Vương Nhất Bác một câu:

"Em nói nhỏ thôi."

Vương Nhất Bác ghé sát vào điện thoại, hạ thấp âm lượng của bản thân tới mức gần như tiếng thì thầm, nói:

"Yo, ai là bé ngoan đang tranh công ở đây thế nhỉ?"

Tiêu Chiến bị cậu trêu đến phì cười:

"Trông có phiền không cơ chứ."

"Thế anh nói thật một câu cho em biết, em có phiền hay không?"

Tiêu Chiến vừa đi ra khỏi thư phòng vừa nói:

"Làm sao lại phiền được chứ? Vương đại thiếu gia."

"Chậc, hôm qua cũng đâu có gọi em như vậy đâu."

Tiêu Chiến trừng mắt lườm Vương Nhất Bác một cái:

"Lượn giùm đi."

Sau đó không nói hai lời lập tức ngắt máy.

Hơn ba giờ chiều Vương Nhất Bác mới ăn một cái bánh sandwich kẹp trứng sốt mayonnaise, vẫn là lúc vừa nãy cuối cùng mới làm xong công việc đi ra ngoài nói chuyện tào lao với Mưu Triết một hai câu rồi được người ta đưa cho.

Buổi chiều chủ nhật, toàn thể khoa Ngoại tim mạch ổn định, Mưu Triết và Vương Nhất Bác ngồi ở khoảng không gian bên trong bàn hướng dẫn khám bệnh. Mưu Triết còn nói với Vương Nhất Bác rằng, làm gì mà phải làm việc nghiêm túc hăng hái như vậy? Không biết là vì thật lòng yêu thương nghề nghiệp nên mới nhiệt tình làm việc hay là muốn không kể lớn nhỏ mà chia sẻ ưu phiền với lão đại khoa bọn họ.

Vương Nhất Bác nhét miếng cuối cùng của cái sandwich vào miệng rồi nói:

"Đương nhiên là vì nhiệt tình yêu thương công việc rồi, đồng thời cũng không rước lấy phiền toái về cho Tiêu lão sư nhà em."

"Thôi dẹp mẹ đi, người ngày hôm qua chặn họng người nhà bệnh nhân không phải là chú à?"

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn Mưu Triết:

"Sư huynh, vẫn còn FA phải không?"

"Liên quan?"

"Anh thế này FA cũng đáng."

"Ơ hay, thắng làm vua thua giở trò công kích đời sống riêng tư à?"

Vương Nhất Bác cũng không muốn giải thích với Mưu Triết lý do vì sao mà cậu cãi nhau với người nhà bệnh nhân, dù sao chuyện này đúng hay sai còn phải tùy vào lập trường người nhìn.

Không có cấp cứu, cũng không có bệnh nhân nào xảy ra tình huống đột ngột cần Vương Nhất Bác phải tăng ca, sau khi giao ban xong cậu chỉ cần ấn vân tay chấm công là có thể về, lúc này trời vẫn đang còn sáng sủa lắm. Vương Nhất Bác không chút kiêng dè mà lái xe của Tiêu Chiến xuyên qua đường trong bệnh viện Thánh Tác, sau đó ra khỏi cổng chạy lên trên đường cái. Buổi chiều cậu có thời gian nên định tranh thủ ghé qua một nhà hàng thuộc hệ thống Michelin để mua dâu tây RyuGin*, tuy Vương Nhất Bác không thích ăn đồ ngọt nhưng Tiêu Chiến lại rất thích. Cậu mua xong lên xe đóng cửa xe lại, nhưng chưa vội lái đi mà còn chụp một tấm ảnh món đồ ngọt được đóng gói cẩn thận trong chiếc hộp tinh xảo rồi gửi cho Tiêu Chiến.

"Đi mua đồ ăn ngon cho anh nhé."

"Oa! Vậy tối nay ăn bò bít tết đi."

(*Dâu tây RyuGin: Là một món tráng miệng được mệnh danh là có quy trình chế biến phức tạp nhất trong lịch sử của nhà hàng RyuGin thuộc chuỗi nhà hàng Michelin 3*, giá là 800 tệ tức khoảng gần 3 triệu tiền Việt một quả.)

Vương Nhất Bác đang muốn trả lời tin nhắn của Tiêu Chiến thì chợt nghe thấy có người gõ gõ cửa kính xe cậu. Cậu ấn mở kính cửa xe, vừa mới hạ được một nửa thì đối phương đã lên tiếng:

"Chiến..."

Vừa nhìn thấy không phải là người định gọi tên thì anh ta lập tức ngưng bặt, nét mặt thay đổi, có chút nghi ngờ mà ừm một tiếng.

"Ngại quá, tôi nhận nhầm người..."

Nhưng Vương Nhất Bác nhìn vẻ mặt của anh ta cùng với câu dang dở khi nãy còn chưa nói xong thì đã biết, anh ta nghĩ rằng người ngồi trên xe là Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác còn chưa muốn chạy xe đi, cậu ngồi trong xe nhìn thoáng qua người đàn ông đứng bên ngoài xe, trông cách ăn mặc cũng đủ biết không phải là tầng lớp đi làm hưởng lương phổ thông, hơn nữa cái khu vực mà anh ta xuất hiện cũng không dành cho tầng lớp lao động. Nếu như những điều Vương Nhất Bác phân tích là đúng vậy thì vừa rồi danh xưng mà anh ta còn chưa gọi hết, là Chiến Chiến?

Điều này làm Vương Nhất Bác không nhịn được.

"Nhận nhầm người nhưng không nhận nhầm xe. Anh là bạn của Tiêu Chiến?"

Người nọ có vẻ không muốn nói thêm gì với Vương Nhất Bác, anh ta lấy điện thoại di động ra rồi cười với Vương Nhất Bác một cái nhìn như cũng hữu hảo, sau đó xoay người bước đi hai bước.

"Không cần gọi điện thoại cho anh ấy để xác nhận xem ai đang lái xe của anh ấy đâu, tôi là bạn trai của anh ấy."

Người đàn ông kia quay đầu lại, trên mặt không còn vẻ thỏa đáng đúng mực như ban đầu nữa, anh ta đưa mắt đánh giá khuôn mặt Vương Nhất Bác, có một ý tưởng thoáng qua trong đầu, hóa ra là tiểu bạch kiểm*, vì thế nhếch mép cười cực kỳ khinh thường:

"Bạn trai?"

(*Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.)

Vương Nhất Bác nhướng một bên mày lên, hiện giờ cậu có thể khẳng định chắc chắn rằng, người này là một trong số những người mến mộ Tiêu Chiến. Người đàn ông kia bước ngược trở lại, đứng bên cạnh xe, nghiêng đầu nhìn lướt qua chiếc Range Rover:

"Không nghe thấy Chiến Chiến nói là em ấy có bạn trai bao giờ."

Vương Nhất Bác nhíu mày lại.

"Lái xe của em ấy đến một chỗ cao cấp hưởng thụ hư vinh, đúng thật là chuyện mà mấy thằng nhóc các cậu có thể làm ra."

Người đó lại nhìn chiếc hộp đặt ở ghế phó lái.

"Không tệ, đồ ăn nhà hàng này ngon đấy."

Vương Nhất Bác hoàn toàn không bị chọc giận, ngược lại còn bật cười:

"Lái một chiếc Range Rover đến chỗ này mua chút đồ ngọt, ở trong thế giới của anh đã được xem là hưởng thụ hư vinh rồi à? Ngại quá, cuộc sống thường ngày của tôi đã như thế này rồi."

Vương Nhất Bác chỉ chỉ chiếc hộp đang đặt trên ghế phó lái:

"Đồ ăn của nhà hàng này rất ngon, nhưng mà đây là Dâu tây RyuGin xử lý phân tử bán riêng không kèm theo bữa tối. Anh không biết Tiêu Chiến có bạn trai là bởi vì anh còn không bước chân được vào vòng tròn cuộc sống của anh ấy. Đừng gọi anh ấy là Chiến Chiến, cứ làm như thân thiết lắm vậy."

Người đàn ông kia cười lạnh, lắc lắc đầu tỏ vẻ khinh thường không thèm nhìn đến. Nhưng Vương Nhất Bác còn khinh thường không thèm nhìn đến anh ta hơn nhiều.

"Hoặc là, hiện giờ anh có thể gọi điện thoại cho anh ấy xác minh xem, có phải là anh ấy có bạn trai rồi không?"

Nói xong Vương Nhất Bác đóng cửa kính lại rồi khởi động xe lái đi.

Lúc Tiêu Chiến nhận được điện thoại của Từ Trạch Khải thì có chút kinh ngạc, đây là người mà anh đã từng từ chối một cách rõ ràng dứt khoát, hơn nữa còn tuyệt đối giữ khoảng cách, cho nên cũng đã lâu rồi Từ Trạch Khải không liên lạc với anh. Vậy nên cuộc điện thoại này Tiêu Chiến bắt buộc phải nghe, bởi vì rất có thể là có chuyện gì đó quan trọng.

Lúc Tiêu Chiến vừa bắt máy thì câu dạo đầu của Từ Trạch Khải chính là:

"Chiến Chiến."

Tiêu Chiến nhấp môi dưới, thật sự là nghe không quen, bèn nhanh chóng chuyển hướng đề tài hỏi anh ta xem có phải là có chuyện gì không?

Từ Trạch Khải nói:

"Lúc nãy anh thấy xe của em ở bãi đậu xe ngầm của Shuanghui."

Tiêu Chiến biết là Vương Nhất Bác qua đó.

"À, không phải là tôi lái đâu."

Từ Trạch Khải giả vờ như anh ta vẫn chưa tiến đến chào hỏi:

"Ồ? Thật à, vậy ai lái thế?"

"Là bạn trai tôi, em ấy đi mua ít đồ."

Tiêu Chiến nói rất tự nhiên, giống như Từ Trạch Khải cũng chỉ là bạn bè bình thường của anh thôi. Nhưng trong lòng Từ Trạch Khải biết rõ, hai người bọn họ không thể nào làm bạn bình thường được.

"Cậu ta có chỗ nào tốt?"

Tiêu Chiến đang cầm di động, nét mặt thay đổi hẳn, từ giọng điệu của Từ Trạch Khải thì có thể nghe ra anh ta đã chạm mặt với Vương Nhất Bác rồi, vậy thì anh ta còn gọi cuộc điện thoại này làm gì? Để xác minh à?

"Chuyện này không liên quan đến anh." Tiêu Chiến muốn cúp máy.

"Chiến Chiến, anh tôn trọng em, anh biết em bận rộn nhiều việc, cho nên anh vẫn luôn chờ em, anh cũng không làm phiền em. Nhưng mà cậu ta, dựa vào cái gì?"

"Dựa vào tôi thích em ấy. Anh Từ, cuộc điện thoại này của anh, quấy rầy tôi, cũng xúc phạm tôi... À không, là xúc phạm đến em ấy."

"Nếu những lời kiểu em quá bận rộn không có tâm trí nghĩ đến chuyện tình cảm đều là em dùng để lừa gạt anh, vậy thì Tiêu Chiến, anh sẽ không bỏ cuộc đâu."

Tiêu Chiến dứt khoát cúp máy, anh cảm thấy được không chỉ tâm lý mà cả sinh lý của bản thân cũng tràn ngập bài xích, thậm chí còn phải lập tức thả điện thoại lên bàn, giống như chỉ cần cầm điện thoại thôi cũng có thể khiến anh không được thoải mái rồi.

Sau khi Vương Nhất Bác về đến nhà thì đặt hộp đồ lên bàn, tiếp đến mới vòng tay ôm Tiêu Chiến vào lòng:

"Chiến Chiến?"

Tiêu Chiến cắn môi dưới:

"Trùng hợp vậy sao?"

"Chiến Chiến?" Vương Nhất Bác siết chặt tay, gằn giọng nhắc lại lần nữa.

"Anh ta gọi như vậy..."

"Anh cũng đồng ý sao?"

"Anh không đáp lại anh ta bao giờ, vẫn luôn..."

"Còn có mấy người không biết tự lượng sức mình nữa?" Vương Nhất Bác cách một lớp quần ngủ mà mân mê cánh mông Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lùi về phía sau một bước, Vương Nhất Bác vừa thấy cũng lập tức bước lên phía trước một bước.

"Làm gì có ai?"

"Không có thật?"

Tiêu Chiến nắm lấy cánh tay của Vương Nhất Bác làm điểm tựa rồi hơi ngã người về phía sau, cười cười nhìn cậu, hỏi:

"Em ghen đấy à?"

"Vâng! Sau này những người không liên quan ấy, nên xóa số thì xóa số, nên chặn thì chặn luôn đi. Chiến Chiến cơ à? Giỏi thật đấy."

Tay của Tiêu Chiến trượt lên trên rồi bám lấy bả vai của Vương Nhất Bác, nói:

"Được rồi mà, anh ta thích gọi như thế anh cấm làm sao được, anh cũng đâu thèm để ý đến anh ta. Vừa rồi anh cũng chỉ nói với anh ta là bạn trai anh lái xe của anh ra ngoài mua ít đồ thôi, sau đó không thèm nói thêm gì nữa."

"Hôn một cái xem nào." Vương Nhất Bác hất hất cằm.

Tiêu Chiến ôm lấy mặt Vương Nhất Bác rồi hôn liên tiếp ba lần lên mặt cậu:

"Mua cái gì đấy?"

"Dâu tây RyuGin."

"Tình cảm thật đấy."

"Tình cảm cũng là tình cảm với anh, không phải sao?"

Tiêu Chiến buông mi cười nhẹ:

"Lên tầng thay quần áo đi, sau đó xuống đây giúp anh."

Vương Nhất Bác cong ngón trỏ lại quẹt nhẹ qua mũi Tiêu Chiến một cái, cười nói:

"Chiến Chiến!"

Sau đó mới buông anh ra đi lên tầng. Tiêu Chiến nhìn theo bóng lưng đang bước lên cầu thang của cậu, ý cười tràn khắp khuôn mặt, không cách nào ức chế được. 

____________ 

Cứ mỗi lần tôi chuẩn bị quên mất việc bác sĩ Vương là thiếu gia con nhà giàu vl giàu thì Vương đại thiếu sẽ dùng không cách này thì cách khác nhắc nhở tôi rằng anh ta thiếu gì thì thiếu chứ khum hề thiếu tiền =)))))))))) má ơi, gần 3 trịu một quả dâu, đi mua hẳn 1 hộp về cho ngừi iu ăn chơi chơi =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net