24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

24.

Tiêu Chiến xuống tầng, đi ngang qua sân, có một chiếc Rolls Royce Phantom dừng trên bãi đất trống, Tiêu Chiến không cần suy nghĩ nhiều cũng biết đây nhất định là xe nhà Vương Nhất Bác. Anh mở cửa xe, cúi người ngồi vào xe, bên trong có một quý bà vô cùng tao nhã, Vương Nhất Bác lớn lên rất giống bà.

"Xin chào dì, thật có lỗi, giờ này cháu vẫn chưa thể rời khỏi bệnh viện, cho nên phải làm phiền dì đến đây rồi."

Mẹ của Vương Nhất Bác đưa mắt đánh giá chàng trai mà bà đã được nhìn qua ảnh do con trai bà chụp, rất khéo léo đúng mực, cho dù là biểu cảm khuôn mặt hay là cách ăn nói. Bà không vội đáp lời mà lên tiếng với tài xế trước:

"Đậu xe sát vào một bên, cậu xuống xe chờ tôi."

Chờ tài xế xuống xe, mẹ của Vương Nhất Bác mới nói chuyện cùng Tiêu Chiến, bà nói:

"Ở bệnh viện bận rộn lắm hả?"

Tiêu Chiến nói:

"Chỉ cần không có ca phải điều trị khẩn cấp và bệnh nhân đột phát cần cấp cứu, cháu có thể tự do sắp xếp quỹ thời gian của mình."

Mẹ của Vương Nhất Bác nâng mắt lên nhìn Tiêu Chiến, câu này của anh diễn đạt rất rốt, ý tứ trong lời anh nói đơn giản là trừ những lúc phải giành giật với thần Chết thì anh có thể đi đi lại lại thoải mái trong bệnh viện này.

"Cậu là cố vấn luận văn tiến sĩ của Nhất Bác à?"

"Vâng ạ."

"Nếu cậu đã là người hướng dẫn cho nó, vậy tại sao còn hồ đồ cùng nó vậy?"

Giọng điệu của mẹ Vương Nhất Bác không hề mang theo một chút ác ý cùng khắc nghiệt nào, thậm có còn có vài phần muốn tận tình khuyên bảo.

Tiêu Chiến nhìn thẳng vào bà, nói:

"Thưa dì, dì hẳn là người hiểu rõ em ấy nhất, em ấy đã lớn đến ngần này rồi, đã từng làm chuyện gì hồ đồ chưa ạ? Nếu ngay cả việc em ấy làm cũng không phải là hồ đồ, vậy thì cháu sao có thể gọi là hồ đồ cùng em ấy được chứ?"

"Nhất Bác muốn theo ngành Y là một việc hồ đồ đấy."

Tiêu Chiến mím nhẹ môi, khóe miệng cong lên thành một nụ cười:

"Trong những bác sĩ Ngoại tim mạch trẻ tuổi trên khắp Trung Quốc, Nhất Bác cũng là người đứng số một số hai, ừm... không đúng, em ấy chính là người xuất sắc nhất. Nếu như đây là một việc hồ đồ, vậy thì em ấy nghiêm túc làm một việc gì đó sẽ còn có thể đạt được thành tựu xuất sắc đến mức nào nữa?"

Dù sao chăng nữa thì đây cũng là một lời khen dành cho Vương Nhất Bác, thân là mẹ của cậu đương nhiên trên mặt bà cũng vô thức hiện lên ý cười:

"Cậu ngược lại rất tán thưởng nó."

"Thưa dì, nếu dì đã tự mình đến tìm cháu, vậy thì nhất định dì đã biết, đối với em ấy cháu không chỉ là tán thưởng."

Cuối cùng thì mẹ của Vương Nhất Bác cũng cong một bên khóe miệng mỉm cười, dáng vẻ thế này cực kỳ giống thần thái ngày thường của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến hạ mắt, chẳng hiểu sao bỗng dưng lại thấy hơi nhớ nhớ Vương Nhất Bác rồi.

"Nói cho cùng thì cũng là một bác sĩ Ngoại khoa xuất sắc, từ lúc nhìn thấy tôi đến giờ cũng không sợ hãi rụt rè dù chỉ một chút nhỉ?"

"Thưa dì, cháu không hề có ý định diễu võ dương oai trước mắt dì, không sợ hãi rụt rè là bởi vì cháu tin rằng dì sẽ không mang theo địch ý lớn để đến gặp cháu. Nhất Bác đã nói với cháu là dì biết chuyện hai bọn cháu ở bên nhau, cháu đây cũng phải tin tưởng em ấy."

"Cậu có biết giá trị con người của Nhất Bác không?"

Tiêu Chiến cười khẽ:

"Cháu không biết, cũng chưa từng nghĩ đến."

"Cậu chỉ cần nhìn từ khía cạnh ăn, mặc, ở, đi của nó là có thể nhìn ra được mà."

"Dì ạ, vậy dì có biết giá trị của cháu không?"

Mẹ của Vương Nhất Bác hơi cau mày lại.

"Ở trong lĩnh vực mà dì nói là Vương Nhất Bác hồ đồ, nhưng cũng là lĩnh vực mà Vương Nhất Bác yêu thích nhất, cháu có đủ khả năng dành cho em ấy những thứ tốt nhất, đó không phải những thứ có tiền là có thể giải quyết được."

"Người trẻ tuổi như các cậu thì biết cái gì gọi là tốt nhất?" Cuối cùng ngữ khí của mẹ Vương Nhất Bác cũng mang theo chút chế giễu.

"Chí ít không phải chỉ là tiền, dì nói xem có đúng không?"

"Xem ra cậu cũng không sợ tôi nói ra những câu kiểu mong cậu rời khỏi Vương Nhất Bác nhỉ?"

Tiêu Chiến hơi gục đầu xuống:

"Sao mà không sợ được hả dì? Cháu sợ chứ. Dì là mẹ của em ấy, dì không đồng ý cũng nói lên rằng tình yêu này của chúng cháu sẽ không có được sự chúc phúc của người nhà."

Tiêu Chiến một lần nữa nhìn thẳng bà, nghiêm túc nói:

"Nhưng vẫn là câu nói kia, cháu tin tưởng em ấy."

"Hai ngày này tôi thường suy nghĩ xem đến cùng cậu là người như thế nào. Con tôi chưa bao giờ gióng trống khua chiêng khoe khoang chuyện tình cảm của nó trên vòng bạn bè, thậm chí nó còn không kiêng dè tôi và ba nó. Đương nhiên là trong những tư liệu về cậu mà tôi tìm được cũng không viết cả sự thong dong bình tĩnh này của cậu vào, chẳng qua cũng không quá khó tưởng tượng, dù gì thì cũng là một người chuyên cầm dao phẫu thuật, sao có thể dễ dàng hoang mang lúng túng được chứ?"

Tiêu Chiến im lặng, anh rất vui vẻ khi anh là người đầu tiên, anh cũng hy vọng anh sẽ là người cuối cùng. Anh không trách móc chuyện người nhà Vương Nhất Bác điều tra anh, giống như câu mà bà Vương vừa nói khi nãy, "Cậu có biết giá trị con người của Nhất Bác không?", Vương Nhất Bác là một người có giá trị như vậy, việc điều tra người có liên quan đến cậu cũng chẳng có gì là lạ. Phút chốc sau đó Tiêu Chiến mới nói:

"Vậy nhìn thấy con người thật của cháu rồi, dì có thất vọng không?"

Bà Vương không trả lời câu hỏi của Tiêu Chiến, thay vào đó bà nói:

"Vương Nhất Bác không thể chịu một chút tổn thương nào."

"Cháu tuyệt đối sẽ không làm em ấy bị tổn thương."

Bà Vương nhận được câu đáp trả gần như không cần suy nghĩ nhiều của Tiêu Chiến thì cười khẽ, nói:

"Nhất Bác rất cố chấp."

"Nếu như bên trong quy tắc cố chấp của em ấy có cháu, vậy thì cháu sẽ luôn luôn ở bên em ấy."

Trong chốc lát bà Vương không thể nói rõ được cảm nhận của mình, bà có chút xuất thần mà nhìn Tiêu Chiến thật lâu. Từ cuộc trò chuyện ngắn ngủi này với Tiêu Chiến, bà phát hiện ra một điều, có rất nhiều chỗ Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác giống nhau đến mức cực hạn mà lại cũng khác biệt đến mức cực hạn, kiểu cực đoan này thật sự đáng sợ. Những người cực đoan ở cạnh nhau thường chia làm ba loại. Một là hai người đều cường điệu hóa tính cực đoan của mình như nhau rồi đối kháng cạnh tranh với nhau. Hai là cực kỳ để ý đến nhau nhưng cũng chỉ là hứng thú ngắn ngủi nhất thời trên quãng đường tìm kiếm những thiếu sót của bản thân. Ba là tán thưởng đối phương hệt như tán thưởng chính mình, khai thác những điều còn thiếu sót của đối phương cũng như của chính mình sau đó dùng hết sức để hoàn thiện bản thân. Trên đời này, chẳng ai có thể yêu một người khác hơn chính bản thân mình cả, bởi vì con người từ khi sinh ra vốn đã ích kỷ rồi. Cho nên nếu đã may mắn tìm được một "bản thân mình" khác để yêu, vậy thì cho dù là ai cũng không muốn buông tay, cho dù là ai thì cũng sẽ không thể buông tay.

"Mong rằng cậu sẽ không nói cho Nhất Bác biết chuyện tôi đã từng đến tìm cậu."

Tiêu Chiến cũng khôi phục lại sự tự nhiên thoải mái như lúc mới gặp bà Vương:

"Cháu cũng mong rằng sẽ sớm có cơ hội được gặp dì lần đầu tiên, đương nhiên là cùng với Nhất Bác."

Mẹ Vương Nhất Bác lấy một cái hộp nhung màu đen ra khỏi túi xách của bà rồi đưa cho Tiêu Chiến:

"Nhà họ Vương luôn có quà cho lần đầu gặp mặt."

Tiêu Chiến biết rằng anh không thể không nhận món quà này.

Anh nhìn theo đến khi xe của bà Vương nổ máy rời đi mới quay bước về khu điều trị. Lúc bước vào thang máy cũng không có ai, anh thở hắt ra một hơi thật dài. Tiêu Chiến mở chiếc hộp mà bà Vương đưa cho anh, một cái vòng tay da thuộc màu nâu, bên trên khảm một loạt kim cương màu vàng nhạt hình thoi, rất trang nhã nhưng cũng rất anh khí, tay nghề khảm cũng là hạng nhất, nói cho cùng thì cũng không phải bất kỳ một bậc thầy thủ công nào cũng có thể kết hợp kim cương và da thuộc một cách hài hòa thế này.

Đến tầng mười ba thì có người vào thang máy, Tiêu Chiến lập tức đóng cái hộp lại rồi thả vào trong túi áo blouse. Đối phương lên tiếng chào hỏi anh, anh cũng gật đầu một cái xem như đáp lại, thế nhưng suy nghĩ của anh thì vẫn đang còn ở mãi tận đâu đâu ấy. Tiêu Chiến vẫn đang còn nhớ đến cuộc gặp mặt với mẹ của Vương Nhất Bác, nghĩ lại xem bản thân có gì không thỏa đáng hay không? Cho dù rõ ràng là bất kỳ ai cũng có thể khẳng định được rằng bà Vương không hề cực lực phản đối, nhưng mà anh vẫn tự hỏi một lần rồi lại một lần rằng đến cùng thì lúc gặp mặt anh có thất lễ chỗ nào hay không? Thì ra, vừa rồi bề ngoài anh tỏ ra bình tĩnh bao nhiêu thì trong lòng anh cũng kích động bấy nhiêu, anh đã không tin tưởng bản thân có thể khiến mẹ của Vương Nhất Bác thừa nhận anh đến nhường nào thì anh cũng để tâm đến Vương Nhất Bác nhường đó.

Tiêu Chiến quay lại phòng làm việc, bệnh án vẫn mở ra trên mặt bàn, thế nhưng qua mười lăm phút vẫn không có lấy nổi một chữ lọt được vào đầu anh. Tiêu Chiến cầm di động lên nhắn tin Wechat cho Vương Nhất Bác, anh nhắn:

"Nếu không bận thì lên văn phòng anh."

Nhưng mà Vương Nhất Bác đang bận. Cậu nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn, nhưng mà cậu đang đeo găng tay vô khuẩn để cắt chỉ cho bệnh nhân. Người nhà đi cùng bệnh nhân đến phòng thủ thuật dù thấy Vương Nhất Bác đã sắp cắt chỉ xong rồi nhưng vẫn lảm nhảm không ngừng với cậu. Vương Nhất Bác cũng không thể cự tuyệt quá thẳng thắn, bởi vì dù sao tất cả những gì cô ta hỏi đều là về những việc mà ba cô ta cần phải chú ý sau khi phẫu thuật. Vương Nhất Bác chỉ đành hỏi một câu đáp một câu, giống hệt như trả bài trên lớp vậy, không hề có một chữ dư thừa. Nhưng cô ta vẫn liên tục tìm chủ đề khác để nói, đều là những chủ đề lấy ba cô ta làm trọng tâm, Vương Nhất Bác vừa trả lời vừa tháo găng tay xuống rồi lấy di động ra nhìn. Tiếng chuông báo tin nhắn vừa nãy đúng là thông báo tin nhắn Wechat mà Tiêu Chiến gửi đến. Vương Nhất Bác khóa màn hình lại rồi nhét di động vào trong túi áo blouse, nói:

"Ba cô cần nghỉ ngơi thêm, đừng để ông ấy đứng quá lâu, mau đỡ ông ấy quay về phòng bệnh đi. Y tá chưa phát phiếu kê in sẵn những việc cần chú ý sau phẫu thuật để có thể khôi phục tốt nhất sao? Lát nữa tôi sẽ nhắc y tá phụ trách phòng một tiếng, để các chị ấy đưa cho cô, có gì không hiểu thì cứ trao đổi thẳng với các chị ấy, đây là chuyên môn của các chị ấy."

Vương Nhất Bác vừa nói vừa rửa tay, chờ đến khi cậu lấy khăn lau khô tay xong thì nghiêng đầu một cái, vẻ mặt in rõ mấy chữ "Đi thong thả, không tiễn". Cô con gái của bệnh nhân kia chỉ có thể đỡ ba mình đi ra ngoài. Đối với cái kiểu tiếp cận này Vương Nhất Bác đã gặp nhiều nhưng không thể tránh, cũng thấy có chút bất đắc dĩ, cậu cũng đã quen rồi.

Vương Nhất Bác đi lên tầng hai mươi hai, cửa phòng làm việc của Tiêu Chiến đang khép hờ, cậu cũng không gõ cửa mà đẩy thẳng cửa bước vào. Tiêu Chiến đang ngồi xổm trước tủ đựng hồ sơ tìm cái gì đó. Vương Nhất Bác xoay người khóa cửa lại rồi nói:

"Đang làm gì đấy bảo bối?"

Tâm trạng vốn đã dần dần bình tĩnh lại chuẩn bị làm việc của Tiêu Chiến bị một tiếng "bảo bối" này của Vương Nhất Bác đánh sập. Anh đứng lên, Vương Nhất Bác đang đứng cách anh không xa, Tiêu Chiến không nói bất kỳ câu gì, chỉ bước nhanh hai bước rồi ôm lấy Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cảm thấy có gì đó sai sai, tâm trạng của Tiêu Chiến không được ổn lắm thì phải. Cậu nhanh chóng vòng tay đáp lại cái ôm của anh, hỏi:

"Sao nào?"

Tiêu Chiến lặng lẽ lắc lắc đầu, sau đó mới nói:

"Chỉ là muốn ôm em một cái thôi mà."

Vương Nhất Bác vẫn không tin, cậu buông Tiêu Chiến ra để nhìn rõ nét mặt anh:

"Không được lừa em, có chuyện gì vậy?"

Tiêu Chiến mỉm cười:

"Anh chỉ muốn làm nũng với em một chút thôi cũng không được à?"

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng thở ra, cậu ôm Tiêu Chiến vào lòng một lần nữa.

"Được chứ, anh thích là được, cả buổi sáng không gặp cho nên nhớ em à?"

"Đúng vậy."

Trong lòng Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng cậu vốn không có thói quen đoán mò này nọ. Nếu như thật sự xảy ra chuyện, Tiêu Chiến không muốn nói cũng có nghĩa rằng chưa đến lúc Vương Nhất Bác nên biết chuyện này, cho nên Vương Nhất Bác sẽ không truy hỏi đến cùng. Bởi vì ít nhất Vương Nhất Bác biết, cho dù thế nào đi chăng nữa, hiện giờ Tiêu Chiến nhớ cậu, cần cậu, đều là thật. 


__________________________

Góc xe cộ

Dưới đây là chiếc Rolls Royce Phantom của bà Vương đi, giá lăn bánh vào khoảng trên dưới 60 tỉ =)))))) quà gặp mặt là vòng tay nạm toàn kim cương màu vàng nà đủ hiểu giàu ở cái tầm nào rồi =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net