25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

25.

Rõ ràng là lúc kiểm tra phòng sáng thứ hai, Tiêu Chiến tự mình khám lâm sàng cho bệnh nhân suy phổi, những chức năng khác của cơ thể ông ấy đều không có biến chứng gì. Nhưng mà chiều thứ ba thì người nhà bệnh nhân báo lại rằng tay chân của bệnh nhân tê cứng, Tiêu Chiến lại khám lâm sàng một lần nữa, bệnh nhân làm động tác nâng cánh tay lên rất khó khăn, cũng không làm được động tác cầm nắm, dùng ngoại lực tác động thì bệnh nhân cũng gần như không có cảm giác. Tiêu Chiến quay đầu lại nói với Vương Nhất Bác:

"Xét nghiệm máu thường quy, phân tích khí máu*."

Vương Nhất Bác rút iPad ra viết phiếu xét nghiệm. Tiêu Chiến nói với người nhà bệnh nhân:

"Đợi lát nữa y tá sẽ đến lấy máu xét nghiệm cho ông Tống, sau khi có kết quả xét nghiệm tôi sẽ mời bác sĩ chuyên khoa Nội hô hấp đến xem."

"Trưởng khoa Tiêu, sao lại còn phải mời bác sĩ chuyên khoa Nội? Ông nhà tôi làm sao vậy?"

"Vẫn phải chờ kết quả xét nghiệm trước đã, tôi bố trí xét nghiệm khẩn cấp, nửa giờ sau đến khoa xét nghiệm lấy kết quả."

Đợi đến khi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng đi ra khỏi phòng bệnh cao cấp, hai người bọn họ gần như là đồng thanh nói:

"Nhiễm toan*."

(*Xét nghiệm khí máu: Xét nghiệm khí máu động mạch (ABG) đo độ axit (pH), nồng độ (P) O2 và CO2 trong máu động mạch. Xét nghiệm này được dùng để xem khả năng đưa khí oxy vào trong máu và thải CO2 ra ngoài máu của phổi. Mẫu máu được dùng cho xét nghiệm ABG phải được lấy từ động mạch chứ không phải tĩnh mạch.

*Nhiễm toan: ở đây là chỉ Nhiễm toan hô hấp, xảy ra khi CO2 tích tụ quá nhiều trong cơ thể. Thông thường, phổi sẽ loại bỏ khí CO2 trong khi thở nhưng trong một số trường hợp phổi không đáp ứng được chức năng này sẽ dẫn đến tình trạng Nhiễm toan.)

Tiêu Chiến nhếch miệng cười khẽ:

"Không tồi nha."

"Cái này mà còn không biết thì anh cứ thẳng chân đá em về học viện Y để nấu lại đúc lại luôn đi cho rồi. Hệ hô hấp của người bệnh suy kiệt, các phế nang cũng chỉ là túi chứa CO2 thôi, lượng khí CO2 trong người hoàn toàn không thể đào thải, loại biến chứng này không sớm một ngày thì muộn một ngày cũng sẽ có."

Tiêu Chiến nhướng mày, nói:

"Cao nhất là được nửa tháng."

Vương Nhất Bác hiểu rõ ý Tiêu Chiến muốn nói là gì. Thật ra làm nghề Y đôi khi cũng rất mâu thuẫn, bác sĩ luôn hy vọng bệnh nhân của mình có thể khỏe mạnh, nhưng khi đứng trên bàn phẫu thuật đối diện với một bệnh nhân nặng nguy hiểm tính mạng thì bác sĩ cũng sẽ phải mạo hiểm chấp nhận rủi ro rằng bệnh nhân không thể qua khỏi. Cho nên dù có phẫu thuật thành công thì loại phẫu thuật này cũng là lấy thanh danh đổi lấy mạng người. Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến một cái, muốn nói thêm gì đó nhưng cảm thấy giờ nói gì cũng không ổn, cho nên bỏ qua không nói nữa. Tiêu Chiến cảm nhận được Vương Nhất Bác vừa liếc anh một cái, cho nên hỏi:

"Sao đấy?"

"Anh vẫn muốn làm ca phẫu thuật này à?"

"Anh có quyền lựa chọn sao?"

Vương Nhất Bác dừng bước, Tiêu Chiến cũng dừng lại, mặt đối mặt với cậu:

"Ai mà chẳng có lúc muốn ích kỷ."

Tiêu Chiến hơi nghiêng đầu tự hỏi trong vòng hai giây:

"Muốn làm chứ! Chết não là không thể tránh khỏi, nếu như có thể cứu sống được cơ quan hô hấp của ông ấy thì ít nhất là vẫn có thể sống tiếp."

Vương Nhất Bác cười khẽ:

"Y giả nhân tâm."

"Cực kỳ áp lực."

(*Y giả nhân tâm: Người hành nghề y cứu người thì phải có tấm lòng nhân hậu.)

Tiêu Chiến đút hai tay trong túi áo blouse, Vương Nhất Bác kéo tay phải của Tiêu Chiến ra ngoài. Đây là trên hành lang, còn là chiều thứ ba có rất nhiều người đi qua đi lại, đáy mắt của Tiêu Chiến hiện lên chút chấn động. Nhưng Vương Nhất Bác không buông tay, bàn tay cậu trượt từ trên cánh tay xuống dưới bàn tay phải của anh rồi nhẹ nhàng nắm lấy:

"Tiêu lão sư đã ra tay thì kiểu gì cũng sẽ cứu được người."

Tiêu Chiến dùng sức siết chặt tay cậu một cái sau đó ra hiệu cho cậu buông tay, bọn họ tiếp tục đi về phía bàn làm việc của y tá. Các y tá đang ngồi đây thấy Tiêu Chiến đến thì đều đứng lên chào một tiếng trưởng khoa Tiêu, Tiêu Chiến gật đầu đáp lại rồi nói:

"Đưa điện thoại cho tôi."

Y tá đặt điện thoại nội bộ của bệnh viện lên trên mặt bàn đá, Tiêu Chiến quay số gọi điện đến văn phòng của trưởng khoa La bên Nội hô hấp. Vương Nhất Bác hỏi y tá xem đã nhận được chỉ định xét nghiệm của bác sĩ dành cho bệnh nhân nằm ở phòng cao cấp chưa, đối phương đáp là có đồng nghiệp đang chuẩn bị dụng cụ ở phía sau, chuẩn bị qua đó lấy máu. Sau khi Tiêu Chiến cúp máy thì anh quay đầu lại nói với Vương Nhất Bác:

"Trưởng khoa La của Nội hô hấp qua đây ngay đấy, em sắp xếp đầy đủ lại toàn bộ phim chụp, kết quả xét nghiệm cùng với bệnh án của bệnh nhân đi, đến văn phòng lớn hội chẩn."

Những y tá đang trực ở bàn làm việc đều nhìn chằm chằm Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, dù sao quan hệ yêu đương không thèm giấu diếm của hai người này cũng đã trở thành một trong những chuyện nhất định phải bàn tán trong lúc nhàn rỗi của khoa Ngoại tim mạch, phần lớn y tá các cô đều mở miệng ra là tiếc nuối, tiếc nuối cho chính bản thân mình, trai đẹp thì đã ít mà lại còn yêu nhau thế này. Nhưng mà dù tiếc thì tiếc, các cô cũng không nhịn được mà tìm tòi nghiên cứu xem lúc hai người đều là cực phẩm nhân gian ở bên nhau thì sẽ như thế nào? Cho nên lúc có thể tận mắt nhìn thấy thì ngay cả việc che đậy cũng quên mất.

"Dẫn theo em đi hội chẩn à?"

Tiêu Chiến bật cười, đi trước vài bước, Vương Nhất Bác lập tức xoay người đuổi theo:

"Anh lười kể lại lần nữa cho em nghe lắm, em tự đi mà nghe lấy."

Y tá ở phía sau nhìn theo bóng lưng của hai người sau đó quay sang nhìn nhau, tiếp đến cười thầm, cười đến mức đuôi lông mày cũng nhiễm ý cười.

"Đánh cược không? Ai theo đuổi ai?"

"Mấy năm nay trưởng khoa Tiêu là trai đẹp độc thân nổi tiếng. Nếu không phải là anh ấy nhìn trúng trước làm gì có cửa thành người yêu? Tớ cược là trưởng khoa Tiêu theo đuổi."

"Ỏ? Nam thần cao lãnh bị niên hạ chó săn nhỏ bắt được không phải là càng rung động hơn sao?"

Sau khi Mưu Triết bước ra từ phòng bệnh gần bàn làm việc của y tá nhất thì vừa lúc nghe được mấy cô em đang tám chuyện ở bàn làm việc, anh ta cầm kẹp hồ sơ gõ gõ hai cái xuống mặt bàn, mấy cô em bị dọa giật cả mình, quay đầu lại nhìn thấy là Mưu Triết thì mới thở phào ra.

"Rảnh rỗi quá nhỉ?"

"Bác sĩ Mưu, không phải là anh thân với Nhất Bác lắm à? Hai người bọn họ là ai theo đuổi ai thế?"

"Chậc." Mưu Triết bĩu môi với cô em y tá: "Gọi người ta thì gọi Nhất Bác, gọi anh thì gọi là bác sĩ Mưu. Gọi Nhất Bác thân thiết như thế người ta cũng có đáp lại em không?"

Mấy y tá đang hóng hớt đều phì cười:

"Làm gì có ai như anh hả Mưu Triết?"

"Được lắm, giờ còn gọi thẳng cả tên đầy đủ luôn. Ai theo đuổi ai thì có liên quan gì đến các em? Cũng có phải là theo đuổi các em đâu? Làm việc đi, chuyện của trưởng khoa Tiêu là chuyện mà chúng ta có thể bàn tán sau lưng sao? Đừng nói lung tung nữa."

Mấy cô y ta đều ngượng ngùng làm tiếp công việc trên tay, Mưu Triết nhếch mép một cái rồi cũng quay về bàn hướng dẫn khám chữa bệnh.

Đã có kết quả xét nghiệm của ông Tống, giá trị pH nhỏ hơn 7.35, xác định là Nhiễm toan, hơn nữa giá trị PO2 thể hiện ông ấy cũng đã bước đầu tiến vào giai đoạn suy hô hấp. Trưởng khoa La của Nội hô hấp cũng tự mình đến khám cho bệnh nhân, sau khi trở lại văn phòng lớn, trưởng khoa La nói với Tiêu Chiến rằng, tình trạng cực kỳ gay go. Đương nhiên là Tiêu Chiến biết điều này, phổi của bệnh nhân đã suy kiệt, chức năng của cơ thể cùng khả năng miễn dịch suy giảm nhanh chóng, trước khi có phổi để thay thì ông ấy không thể chịu được bất kỳ hình thức phẫu thuật mở ngực để can thiệp điều trị nào. Nhưng suy hô hấp thì cực kỳ phiền phức, còn có biến chứng xuất huyết đường hô hấp nữa, nếu đã dẫn đến suy tim thì thật sự là cho dù có đợi được phổi nguyên thì cơ hội sống cũng xa vời, bất kỳ lúc nào cũng có thể tuyên bố bệnh nhân không qua khỏi.

"Trưởng khoa Tiêu, tôi có thể kê một đơn thuốc phối hợp, thế nhưng cậu cũng biết là hoàn toàn chẳng có chút tác dụng thực tế nào cả."

Tiêu Chiến hơi cau mày lại:

"Thông khí nhân tạo thì sao? Hay là cho thở máy thử xem?"

"Trưởng khoa Tiêu, nhà bọn họ có tiền, đương nhiên cũng có thể trả được chi phí phẫu thuật, nhưng mà lần này bước lên bàn phẫu thuật cũng có thể phải sượng mặt bước xuống, khả năng rủi ro cao lắm. Với tư cách là người chịu trách nhiệm điều trị chính cậu sẽ phải gánh rất nhiều thứ đấy, không bằng cứ để cho ông ấy sống thêm được ngày nào thì tốt ngày đó."

Sau khi trưởng khoa La rời đi thì Vương Nhất Bác cũng có việc cần phải làm, còn Tiêu Chiến cũng quay về văn phòng của mình. Anh vừa ngồi xuống ghế chưa được bao lâu thì vợ và con của ông Tống đã đến gõ cửa văn phòng anh."

Tiêu Chiến rất hiếm khi gặp người nhà bệnh nhân trên văn phòng của mình, nếu có việc đều sẽ gặp ở phòng bệnh hoặc văn phòng bác sĩ trong khu điều trị nội trú. Có thể là bởi vì vừa xác định tình trạng của ông Tống cực kỳ gay go làm anh sinh ra lòng trắc ẩn, Tiêu Chiến cũng không bắt bọn họ vòng xuống tầng đến khu điều trị rồi có gì nói sau.

Bà Tống vừa ngồi xuống thì nói thẳng:

"Trưởng khoa Tiêu, anh nói thật cho tôi biết, chồng tôi còn có thể kiên trì được bao lâu?"

"Tôi sẽ cố gắng được càng lâu càng tốt."

"Trưởng khoa Tiêu, hy vọng trước khi các anh xác định rằng ông ấy phải đi, hãy báo với tôi một tiếng."

Tiêu Chiến nhấp môi dưới, anh nghĩ rằng người nhà muốn chuẩn bị trước chuyện hậu sự cho tốt để bệnh nhân ra đi cũng nở mày nở mặt. Không nghĩ rằng ngay sau đó lại nghe thấy bà Tống nói:

"Nhà chúng tôi có rất nhiều tài sản cần chữ ký của ông ấy mới có thể chuyển quyền sở hữu."

Tiêu Chiến nâng mắt lên nhìn, trên mặt bà Tống và cậu Tống cũng có cảm xúc đau thương, nhưng mà bọn họ vẫn phải mang theo phần đau thương này lên kế hoạch để làm sao có thể nắm được tất cả tài sản của ông Tống trong tay một cách đơn giản nhất, chứ không phải là sau khi ông Tống đột ngột qua đời phải thông qua hàng loạt thủ tục rườm rà mới có thể giải quyết được vấn đề này. Mười ngón tay của Tiêu Chiến đan vào nhau đặt trên bàn, anh nói:

"Việc này tôi không thể quyết định được."

Giọng nói của Tiêu Chiến không hề trộn lẫn chút cảm xúc nào, bởi vì anh thật sự không biết hẳn là nên dùng cảm xúc gì để đối mặt với bọn họ.

Lúc tan tầm, trên đường về nhà, Tiêu Chiến cũng nói về chuyện này, Vương Nhất Bác hiểu được vì sao Tiêu Chiến lại cười nhạt khinh thường đối với phần "bạc bẽo" này, chính cậu cũng cảm thấy thế, cậu nói:

"Bảo bối, lúc một người chuẩn bị phải rời khỏi thế gian này ấy, tất cả tình cảm mà mang ra so sánh với tiền bạc thì đúng là lấy trứng chọi với đá."

Cũng đúng, Tiêu Chiến đã từng nhìn thấy rất nhiều người nhà bệnh nhân còn thẳng thắn dứt khoát hơn, cũng từng nhìn thấy những gia đình bởi vì không muốn bệnh nhân phải chịu khổ thêm nữa mà ký tên đồng ý từ bỏ điều trị.

"Nhất Bác, em nói xem, tiền có quan trọng không?"

"Quan trọng chứ." Vương Nhất Bác không hề do dự một chút nào: "Nếu không có tiền thì hiện giờ ông Tống kia có khi đã cúng xong bốn mươi chín ngày rồi ấy."

Rõ ràng là một đề tài rất nặng nề, ấy thế mà Vương Nhất Bác lại có thể chọc Tiêu Chiến 'phì' một tiếng bật cười.

"Cái giả thuyết này của em đúng là..."

"Cực kỳ chân thật."

Được rồi, Tiêu Chiến cũng không thể phản bác lại lời cậu.

Anh nghiêng người dựa vào phần tựa lưng của ghế, đối mặt với Vương Nhất Bác:

"Trước khi tan làm anh đã gọi điện cho lão Hoàng bàn bạc về tình trạng của ông Tống, anh đã bảo anh ấy bất cứ lúc nào cũng phải sẵn sàng chuẩn bị thiết lập tuần hoàn ngoài cơ thể."

Vương Nhất Bác quay đầu sang nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, sau đó mới quay đầu lại nhìn đường. Hồi lâu cậu vẫn không lên tiếng nói gì, chỉ cảm thấy cực kỳ xót Tiêu Chiến, không bởi vì lý do nào khác, chỉ là cậu thương anh đến xót lòng thôi.

"Tối nay ăn gì được nhỉ?" Tiêu Chiến đặt tay lên bên trên cánh tay của Vương Nhất Bác đang gác ở phần tay vịn cạnh bảng điều khiển trung tâm.

Vương Nhất Bác lật cổ tay, bàn tay chuyển từ úp thành ngửa, ra hiệu muốn cùng Tiêu Chiến nắm tay.

"Anh chọn đi bảo bối. Hay là đi ăn hàng rồi sau đó đi xem phim? Hoặc là đi xông hơi massage gì gì đó được không?"

"Mới thứ ba mà, xả hơi sớm thế?"

"Vì mới thứ ba nên mới cần xả hơi, hôm nay chẳng phải trưởng khoa Tiêu xuống phòng khám sao? Ngồi suốt buổi sáng khám gần ba mươi số kia đấy."

Tiêu Chiến nhướng một bên mày, nói:

"Thế thì tối nay anh có thể ngủ sớm một chút không?"

Vương Nhất Bác liếm môi dưới rồi nói:

"Cái này thì không thể." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net