26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

26.

Không phải tất cả những nơi đắt đỏ đều mở ở Shuanghui, nhưng nếu đã mở ở Shuanghui thì nhất định là đắt đỏ.

Không biết có phải là Vương Nhất Bác vẫn còn âm thầm phân cao thấp với người đàn ông mà ngày hôm đó cậu gặp ở chỗ này hay không mà bữa tối ngày hôm nay cậu nhất định phải ăn ở trong này, cậu thậm chí còn mong sao có thể chạm mặt nhau là tốt nhất. Cậu cùng Tiêu Chiến một trước một sau xuống xe, Vương Nhất Bác đứng ở đầu xe chờ Tiêu Chiến đi về phía mình, lúc anh đến gần cậu còn vươn tay ra ý bảo anh nắm lấy tay cậu.

"Dính người thế không biết."

Tuy rằng Tiêu Chiến nói vậy nhưng vẫn nắm lấy tay Vương Nhất Bác.

"Anh thử nói xem, hôm nay có thể thấy người nào đó ở đây không?"

"Hửm?" Vẻ mặt của Tiêu Chiến tràn đầy nghi hoặc: "Ai cơ?"

"Chiến Chiến ấy."

Tiêu Chiến dừng bước, đứng im tại chỗ, Vương Nhất Bác đang nắm tay anh cũng bị bắt phải dừng lại.

"Em thật sự rất sát phong cảnh mà cũng cực kỳ không hiểu tình thú."

Tiêu Chiến mặt không đổi sắc thế này trái lại làm cho Vương Nhất Bác vui vẻ, cổ tay cậu hơi dùng lực một chút kéo Tiêu Chiến tiếp tục đi:

"Còn không phải vì người kia vẫn còn để lại ký ức mới mẻ trong em sao?"

"Có mà em lòng dạ hẹp hòi ấy."

Vương Nhất Bác mặc kệ dòng xe thường xuyên ra vào mà cũng không thèm để ý đến chuyện có siêu nhiều camera theo dõi gắn xung quanh bãi đỗ xe ngầm, vòng tay ôm lấy thắt lưng Tiêu Chiến rồi kéo anh đến trước người mình. Vương Nhất Bác kéo khá mạnh, Tiêu Chiến va vào mạn sườn của cậu thì đau đến nhăn cả mặt. Chẳng qua là hiện giờ Vương Nhất Bác cũng không để ý đến chút đau đớn ngắn ngủi này của anh, trực tiếp hỏi Tiêu Chiến một câu:

"Những chuyện liên quan đến anh, em lòng dạ hẹp hòi thì có gì sai? Anh có ý kiến gì sao?"

"Không có không có." Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác một chút: "Anh bằng lòng để em quản anh mà, được chưa?"

Vương Nhất Bác thả lỏng tay, hai người lại tiếp tục bước về phía buồng thang máy:

"Nếu như anh ta dám tới làm phiền anh thì cứ để em thanh lý môn hộ cho."

Vốn chỉ là một câu nói đùa thôi, nhưng mà không nghĩ tới Từ Trạch Khải đúng là có một tấm lòng kiên trì bền bỉ. Chiều hôm nay anh ta kết thúc công việc sớm, cố ý lái xe đến cổng bệnh viện Thánh Tác trước giờ tan tầm. Anh ta không gọi điện cho Tiêu Chiến trước, anh ta đoán Tiêu Chiến sẽ không nghe máy. Hơn nữa anh ta cũng không muốn lãng phí thời gian qua điện thoại, gặp mặt trực tiếp vẫn tốt hơn nhiều. Không gọi điện cho Tiêu Chiến là một quyết định đúng đắn, bởi vì Tiêu Chiến đã sớm làm theo lời Vương Nhất Bác nói, "nên xóa thì xóa, nên chặn thì chặn".

Từ Trạch Khải tuổi còn trẻ mà đã là phận ông chủ, bám đuôi như thế này đúng là rất mất mặt. Thế nhưng hôm qua anh ta đã tốn công chờ dưới tòa nhà của Tiêu Chiến cả buổi, Từ Trạch Khải đoán là đêm hôm qua Tiêu Chiến không về nhà, anh ta tự lừa gạt bản thân rằng Tiêu Chiến phải đi trực đêm. Nhưng rõ ràng Tiêu Chiến là trưởng khoa, bác sĩ tuyến ba, làm gì có chuyện vô duyên vô cớ phải trực đêm bao giờ?

Chờ ở cổng Thánh Tác thì đương nhiên không thể nhìn thấy xe của Tiêu Chiến, nhưng chiếc G800 vừa phóng ra ngoài lại hấp dẫn ánh mắt của Từ Trạch Khải, bởi vì phần lớn đàn ông đều không có sức chống cự với chiếc xe này. Nhưng khi Từ Trạch Khải quan sát kỹ một chút thì cũng vừa lúc xuyên qua tấm kính cửa xe thấy được Tiêu Chiến đang ngồi ở ghế phó lái, tươi cười cực kỳ xinh đẹp.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đứng trong buồng thang máy để chờ thang máy xuống. Đến vào giờ này thật ra rất khó bấm gọi được thang máy, nhưng mà bãi đỗ xe dưới lòng đất này quá lớn, muốn đi bộ đến lối ra thì đường lại khá là xa, cho nên bình thường mọi người đều lựa chọn chờ một chút. Từ Trạch Khải đi theo bọn họ, anh ta không vội vàng bước vào buồng thang máy mà lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Chiến. Có thể là anh ta muốn nhìn xem ở trước mặt chàng trai kia, đến cùng thì Tiêu Chiến sẽ xử lý cuộc điện thoại của anh ta thế nào?

Kết quả là, anh ta không gọi được.

Những cảm xúc mà Từ Trạch Khải đã đè nén trong lòng từ lâu lập tức bùng nổ. Cho dù là ai, nhìn thấy người mà mình tơ tưởng nhớ nhung mấy năm trời cũng không dám đi quá giới hạn, lúc này lại đang tươi cười trong lòng người khác, thì đều sẽ đau, đều sẽ ghen. Nói cho cùng, dù đối phương không yêu mình thì cũng không phải là cái cớ để coi nhẹ rồi bóp chết tình cảm đơn phương của bản thân.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều nghe thấy tiếng bước chân, theo phản xạ cùng quay đầu lại nhìn, là Từ Trạch Khải. Vương Nhất Bác quay đầu sang liếc Tiêu Chiến một cái, khóe miệng nhếch lên, vừa khéo như thế này thì đúng là ý trời rồi. Từ Trạch Khải đi về phía bên cạnh Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cảm thấy có chút khó xử, nhưng mà anh không muốn buông tay Vương Nhất Bác ra lại không thể giả vờ không quen biết, cho nên chỉ có thể gạt hết tất cả sang một bên rồi lên tiếng:

"Trùng hợp thế nhỉ?"

"Lâu rồi không gặp."

Từ Trạch Khải nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến không chớp mắt, hành động này làm cho Tiêu Chiến không biết phải làm thế nào, đành quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác. Vậy nên đương nhiên là Từ Trạch Khải không chờ được câu trả lời của Tiêu Chiến. Mười ngón tay của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vốn đang đan vào nhau, cậu bước lên hai bước rồi chắp tay sau lưng, hiệu quả của động tác tự nhiên này chính là cậu chắn trước mặt Tiêu Chiến còn Tiêu Chiến thì đứng sau lưng cậu.

"Thật ra là mới gặp tôi chưa được bao lâu nhỉ? Không nghĩ rằng hôm nay tôi đến đây 'hưởng thụ hư vinh' lại gặp được người quen. À quên, cũng không thể nói là người quen được, vì tôi còn chẳng biết tên anh. Bảo bối, bạn anh tên là gì thế?"

Tiêu Chiến không nói gì, còn Từ Trạch Khải thì đương nhiên là không muốn tự giới thiệu, anh ta nói:

"Chiến Chiến, không nghĩ rằng em sẽ lựa chọn một thằng oắt con ấu trĩ đến mức nực cười thế này, càng không nghĩ rằng người mà anh quý trọng nhiều năm như vậy cuối cùng cũng chỉ xem trọng đồng tiền thôi sao?"

"Anh..."

Vương Nhất Bác siết nhẹ tay Tiêu Chiến ra hiệu cho anh không cần nói gì nữa.

"Thế thì vì cái gì mà anh còn chưa chịu thua? Cho dù là vì tiền cũng không thèm chọn anh. Nếu mà là tôi ấy, một là dựa vào vốn liếng của bản thân mình mà so sánh với người yêu hiện tại của người ta, hai là nếu không đủ bản lĩnh cùng thực lực mà làm như vậy thì tốt nhất đừng tự rước nhục rước bực vào người. Làm người cái gì có thể không biết nhưng nhất định phải biết điều, chẳng ai tự dưng lại muốn nghe mắng cả đâu."

Từ Trạch Khải nhìn Tiêu Chiến, anh chỉ im lặng đứng đằng sau chàng trai nhìn qua đã biết thuộc kiểu người không biết sợ là gì kia, giống như anh chẳng cần phải có bất kỳ một tia cảm xúc nào vì chuyện này.

"Tối hôm qua anh đến nhà em tìm em nhưng không thấy em về nhà. Hy vọng là sau khi anh rời đi thì em mới về nhà, cho nên anh không gặp em, phải không?"

Cuối cùng thì Tiêu Chiến thẳng thắn đón lấy ánh mắt của Từ Trạch Khải, anh nói:

"Tôi đã nói rất rõ ràng với anh từ lâu rồi, một là bạn bè, hai là người dưng. Thế nhưng chúng ta đều là người thông minh, tôi đã nói như vậy thì anh cũng nên biết rằng, tôi và anh chỉ có thể làm người dưng. Bởi vì tôi không quăng lưới khắp nơi hay bồi đắp quan hệ, về tình cảm mà anh dành cho tôi, tôi chỉ có thể nói cảm ơn. Tôi chuyển đến sống chung cùng bạn trai tôi được một thời gian rồi, đã lâu tôi không về nhà."

Thang máy đến rồi, Tiêu Chiến kéo theo Vương Nhất Bác bước vào, lúc anh ấn nút đóng cửa thang máy thậm chí còn không thèm nhìn đến không muốn liếc đến Từ Trạch Khải dù chỉ là một cái. Ở trong lòng Tiêu Chiến, yêu chính là yêu mà không yêu thì chính là không yêu, nếu đã không yêu một người thì không nên để người đó có ảo tưởng rằng tình yêu của họ sẽ được đáp lại. Hơn nữa hiện giờ anh có Vương Nhất Bác rồi, anh chỉ muốn nhìn thẳng về con đường tương lai phía trước của hai người, tốn công vô ích nhìn ngang nhìn dọc làm gì.

Từ lúc cửa thang máy đóng lại cho đến khi ra khỏi thang máy Tiêu Chiến vẫn chưa lên tiếng, thật sự là dọa chết Vương Nhất Bác rồi, cậu vội vàng giữ Tiêu Chiến lại:

"Làm sao vậy bảo bối? Em nói sai gì à?"

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, chẳng hiểu sao ánh mắt lại thành ra thế này, Vương Nhất Bác nhìn thấy bên trong mắt anh toàn là ấm ức tủi thân, vì vậy cậu lại hỏi thêm một câu:

"Em nói gì sai thật sao?"

"Anh yêu em không phải là vì tiền của em."

Vương Nhất Bác đầu tiên là ngẩn cả người, sau đó mới bật cười rồi ôm Tiêu Chiến vào lòng, trước mặt người qua người lại hôn chụt chụt lên hai má đã vô thức phồng mà chính chủ nhân cũng không biết của anh.

"Mấy lời đó chẳng phải là nói để cho cái người không tôn trọng anh tí nào kia nghe thôi sao? Đương nhiên là em biết anh yêu em vì cái gì, còn anh sao lại cứ để trong lòng vậy hả?"

Tiêu Chiến vẫn không nói lời nào.

"Được rồi mà bảo bối, đừng để anh ta làm ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta được không nào? Nếu anh còn tiếp tục bơ em là em đưa thẳng anh về nhà luôn đấy."

Nói xong, Vương Nhất Bác còn ghé sát lại bên tai Tiêu Chiến bồi thêm một câu:

"Sau đó làm anh đến khi anh phải xin tha, làm anh đến khi anh chỉ rên được chứ không nói được? Hửm?"

"Vương Nhất Bác, em là động vật sống bằng nửa người dưới hả?"

Vương Nhất Bác đứng thẳng lên, mắt thấy trên mặt Tiêu Chiến đã xuất hiện ý cười thì tiếp tục trêu anh:

"Vậy sao anh không tự xét lại bản thân xem tại sao anh lại có sức hấp dẫn lớn đến vậy?"

Tiêu Chiến thật sự là không thể nào lắm lời cùng Vương Nhất Bác thêm nữa, đành lôi cậu đi về hướng nhà hàng mà hai người đã bàn bạc từ trước. Vừa mới bước vào cửa thì chuông điện thoại của Vương Nhất Bác đã vang lên, cũng chẳng phải ai khác, là mẹ hiền thân yêu của cậu gọi đến, nói là nhìn thấy xe cậu trong bãi đậu xe của Shuanghui. Vương Nhất Bác nhướng một bên mày, nói:

"Chuẩn không cần chỉnh rồi mẹ ơi, con đến ăn bữa cơm thôi."

Bà Vương thoáng nghĩ, chắc hẳn không phải đi với người khác. Vương Nhất Bác lại hỏi tiếp:

"Mẹ, mẹ đến đây làm gì đấy?"

"Vừa mới đi SPA xong, đang chuẩn bị về."

"À." Vương Nhất Bác tự hỏi hai giây, cậu vốn muốn mời mẹ cậu đến đây cùng ăn cơm, sau đó lại nghĩ gặp mặt lần đầu như thế này cũng không được chính thức cho lắm, vậy nên nói: "Vậy mẹ nhớ bảo tài xế lái xe chậm một chút."

"Hết chuyện để nói rồi à?"

Vương Nhất Bác tạm thời che micro của điện thoại lại, nhẹ giọng hỏi Tiêu Chiến:

"Em mời mẹ em đến đây được không?"

Tiêu Chiến gần như không chút do dự gật gật đầu, dù sao thì đây là người mà Tiêu Chiến nhất định phải kính trọng, hơn nữa hai người cũng đã từng gặp nhau rồi.

Vương Nhất Bác làm công tác tư tưởng cho Tiêu Chiến, nói mẹ cậu là một người rất dễ nói chuyện lại thương cậu đến cỡ nào, chủ yếu là muốn làm Tiêu Chiến bớt căng thẳng đi một chút, bảo anh không cần quá quan trọng hóa chuyện này.

Bốn phía của nhà hàng này đều dùng kính cường lực thay tường, có thể trực tiếp nhìn ra bên ngoài, bàn của hai người họ lại ở góc ngoài cùng, cho nên Tiêu Chiến vừa lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn quanh đã thấy mẹ của Vương Nhất Bác đang bước vào. Anh lập tức cúi đầu xuống giả vờ như không có chuyện gì, anh phải giả vờ là chưa từng gặp mẹ của Vương Nhất Bác bao giờ, đây là lời giao hẹn từ lần gặp mặt trước đó. Thế nhưng động tác nhỏ của Tiêu Chiến vẫn lọt vào mắt Vương Nhất Bác, trong lòng cậu đang còn cảm thấy khó hiểu, không biết Tiêu Chiến bị làm sao, theo bản năng quay đầu nhìn lại phía sau tìm đáp án, vừa khéo nhìn thấy mẹ cậu đẩy cửa bước vào.

Vương Nhất Bác trong lòng có chút hồi hộp, loại cảm giác này không biết từ đâu mà có. Không quá hai mươi giây sau, bà Vương đã bước đến chỗ này, Vương Nhất Bác không vội vàng đứng lên đón mẹ cậu mà quay đầu sang nhìn Tiêu Chiến một cái, thấy anh đang buông mắt nhìn xuống.

"Nhất Bác."

Bà Vương gọi tên Vương Nhất Bác trước, hành động này giúp Tiêu Chiến có cơ hội thuận lý thành chương mà "phân tích" xem người đến là ai, cũng là cho anh một bậc thang để bước xuống. Vì vậy Tiêu Chiến trước hết đứng lên cùng Vương Nhất Bác trước, thế nhưng anh không nói chuyện mà chỉ nhìn Vương Nhất Bác, giống như là đang chờ Vương Nhất Bác giới thiệu vậy. Chẳng qua là Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, cậu giơ tay lên cao búng một cái ra hiệu cho phục vụ mang thêm ghế dựa đến, sau đó để mẹ cậu ngồi xuống ghế của cậu trước.

"Mẹ, đây là Tiêu Chiến."

Bà Vương nhìn Tiêu Chiến một vòng từ trên xuống dưới, sau khi cởi áo blouse trắng ra thì thần sắc dường như lại thêm vài phần gần gũi. Cuối cùng ánh mắt của bà Vương dừng lại trên cổ tay Tiêu Chiến, anh không đeo sợi vòng tay mà hôm nọ bà tặng. Sau khi phục vụ mang thêm ghế dựa đến thì Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến mới lần lượt ngồi xuống. Trong lúc mà mẹ cậu đang chọn món, Vương Nhất Bác vẫn luôn nhìn bà chằm chằm, kiểu gì thì kiểu cũng cảm thấy mẹ cậu bình tĩnh quá mức cho phép. Tiếp đến cậu quay đầu sang nhìn Tiêu Chiến, trên mặt anh không xuất hiện quá nhiều biểu cảm mà anh cũng không nói gì nhiều, chỉ đáp lại bà Vương rằng anh không dị ứng với món nào cả.

Vương Nhất Bác phải lái xe cho nên không thể uống rượu, nhưng mà mẹ của cậu thì lại thích uống một vài ly. Vương Nhất Bác ghé sát lại gần Tiêu Chiến, thấp giọng nói với anh:

"Uống với mẹ chồng tương lai của anh vài ly đi."

Bà Vương đương nhiên là cũng nghe thấy cậu nói gì, nếu đây đã là lần gặp mặt đầu tiên của bọn họ thì bà đúng là nên nể mặt Vương Nhất Bác một chút, cũng không cần thiết phải đưa cho Tiêu Chiến cái gọi là ra oai phủ đầu, nhưng mà lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của con trai mình bà vẫn có chút không quen.

Tửu lượng của Tiêu Chiến đúng là kém thật, ngay cả loại vang đỏ mà bà Vương thích uống cũng là quá nặng với anh, Vương Nhất Bác chỉ có thể cản lại:

"Mẹ, hiện giờ Tiêu Chiến không thể say được đâu, thời gian này anh ấy phụ trách một ca bệnh có thể phải cấp cứu bất cứ lúc nào, anh ấy không uống nổi nữa rồi."

Nhưng mà trong trường hợp thế này, không phải Vương Nhất Bác nói không uống thì Tiêu Chiến sẽ không nâng ly, anh cảm thấy như vậy thì không được hay cho lắm, vậy nên thấp giọng gọi cậu một tiếng:

"Nhất Bác."

Gò má của Tiêu Chiến đã hơi phiếm hồng, Vương Nhất Bác không nhịn được mà đưa tay lên vuốt ve một chút:

"Bảo bối, không sao đâu."

Bà Vương hắng giọng một tiếng, sau đó nói:

"Nhà bọn họ có Hắc mai biển mọc tự nhiên đấy, còn ướp lạnh sẵn rồi."

Vương Nhất Bác lập tức quay lại ra hiệu nhân viên phục vụ, gọi một phần lên. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net