27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

27.

Mẹ Vương Nhất Bác từ chối ý tốt muốn đưa bà về của đứa con trai cưng, tài xế trực tiếp chạy xe đến trước cửa nhà hàng, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến tiễn bà Vương lên xe. Tài xế mở cửa xe, bà Vương xoay người lại nhìn Vương Nhất Bác:

"Có thời gian thì về nhà ăn cơm, ba con nhớ con lắm đấy."

Vương Nhất Bác nhướng mày với mẹ mình rồi nói:

"Chẳng phải vừa rồi ba con gọi điện thoại cho mẹ sao? Mẹ về nhà từ từ kể lại cho ba nghe hôm nay mẹ ăn cơm với ai, còn phải miêu tả thật sinh động vào, phác họa sinh động lại hình tượng Tiêu lão sư của con cho ba biết, kể cho ba nghe anh ấy ưu tú đến mức nào nữa nhé mẹ. Mẹ yêu của con, mẹ gánh nặng đường xa phết đấy."

Tiêu Chiến kéo cánh tay của Vương Nhất Bác, nhỏ giọng nói với cậu:

"Nhất Bác, đừng nghịch."

Vương Nhất Bác chính là thích chơi xấu lại còn hay lảm nhảm với mẹ cậu như vậy, chủ yếu là bà Vương cũng nuông chiều đứa con trai cưng này, bà nghe thấy cậu nói vậy xong cũng không trách cứ mà ngược lại còn liếc Vương Nhất Bác một cái đầy khinh thường:

"Ngược lại là con đấy, có bận mấy cũng đừng quên ăn uống đầy đủ. Đúng là lớn rồi mà vẫn không làm người ta bớt lo."

Vương Nhất Bác lôi kéo Tiêu Chiến lại gần rồi vòng tay từ phía sau ôm lấy anh, nói:

"Mẹ, Tiêu lão sư nhà con mỗi ngày đều quản lý chuyện con có ăn cơm đầy đủ hay không, mẹ yên tâm đi."

Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, anh tự dưng lại bị Vương Nhất Bác kéo vào câu chuyện như vậy thì cũng có chút câu nệ.

"Nếu có thời gian thì về nhà cùng Nhất Bác nhé."

Tiêu Chiến hoảng hốt mất một giây mới dám chắc chắn rằng câu này là nói với anh, anh lập tức đáp lại.

"Dạ vâng, thưa dì."

Đợi đến khi mẫu thân đại nhân lên xe rời đi thì Vương Nhất Bác mới nắm tay Tiêu Chiến đi lấy xe:

"Còn định dẫn anh đi xả hơi một chút, có phải là uống say rồi không?"

Tiêu Chiến nâng tay lên sờ sờ mặt, không biết là có hồng hay không, nhưng mà anh cảm thấy nóng:

"Anh vẫn ổn mà."

"Mẹ em rất tốt phải không?"

Tiêu Chiến gật gật đầu.

Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến một cái, những chuyện khác thì tạm thời chưa cần nhắc tới. Từ nhà hàng mà ban nãy bọn họ ăn cơm đến cửa thang máy xuống bãi đỗ xe ngầm của Shuanghui cũng không xa lắm, nhưng mà Tiêu Chiến bị gió thổi trong chốc lát cho nên hơi hoa mắt chóng mặt.

"Loại rượu mà dì thích ấy, nặng thật đấy."

Vương Nhất Bác ghé sát lại bên cạnh Tiêu Chiến rồi nâng tay lên ôm anh:

"Lần sau không cần phải uống nữa, chẳng qua đây là lần đầu tiên ăn cơm cùng mẹ em nên mới muốn lấy lòng bà một chút thôi. Bảo bối của em khó chịu lắm sao?"

Tiêu Chiến nhếch miệng cười khẽ:

"Anh đâu có yếu ớt như vậy, đừng nghiêm trọng hóa vấn đề."

Trên đường lái xe về nhà, Vương Nhất Bác cố tình thả chậm tốc độ, Tiêu Chiến tựa vào ghế một lúc lâu cuối cùng cũng có thể làm bản thân bình tĩnh lại chút ít. Ăn cơm cùng mẹ của Vương Nhất Bác sao anh có thể không căng thẳng được chứ? Sự bình tĩnh thong dong của Tiêu Chiến có thể đặt trên công việc, nhưng nếu đặt trên những chuyện liên quan đến Vương Nhất Bác thì anh không cách nào duy trì được. Vương Nhất Bác vươn tay sang nắm lấy tay anh, tầm nhìn của Tiêu Chiến chuyển từ cảnh đường phố bên ngoài sang khuôn mặt của Vương Nhất Bác, chẳng qua là Vương Nhất Bác không nói gì hết, chỉ siết chặt lấy tay anh, cho nên Tiêu Chiến cũng không nhiều lời.

Lúc về đến nhà cũng chưa quá muộn, Tiêu Chiến nói anh muốn đi tắm rửa trước, Vương Nhất Bác sau khi cởi đồ thay đồ thì xuống phòng bếp dưới tầng pha một cốc nước mật ong ấm rồi mới quay lên phòng. Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng Tiêu Chiến đang sấy tóc, vì thế cậu đặt cốc nước xuống rồi bước thẳng vào phòng tắm, cởi quần áo ở nhà ra rồi nói:

"Uống ly nước mật ong đang để ở đầu giường đi nhé bảo bối."

Tiêu Chiến buông máy sấy xuống quay lại nói với Vương Nhất Bác:

"Cảm ơn mình nhé."

Vương Nhất Bác nhướng một bên mày lên nhìn Tiêu Chiến đang cong miệng cười:

"Lên giường chờ em, đắp chăn kín vào, em chưa bật điều hòa đâu đấy."

Kết quả là lúc Vương Nhất Bác đi ra khỏi phòng tắm thì Tiêu Chiến đã nghe lời dùng chăn quấn mình lại thật kín, chỉ thò mỗi đầu ra ngoài. Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn cái cốc để đầu giường, Tiêu Chiến đã uống hết sạch rồi. Nhìn thấy Vương Nhất Bác đi ra, Tiêu Chiến khóa màn hình di động lại ném sang một bên rồi cười híp cả mắt với cậu. Có lẽ là Tiêu Chiến uống chút rượu thì đều sẽ thế này, hoặc là hôm nay anh muốn mượn rượu để cố tình làm nũng với Vương Nhất Bác, ai mà biết được. Dù sao thì mặc kệ điểm xuất phát là gì, Tiêu Chiến hiện giờ chính là Tiêu Chiến đang nằm trên đầu quả tim của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến kéo chăn ra chờ Vương Nhất Bác lên giường, cậu vừa nằm xuống thì anh lập tức xáp lại gần:

"Nước mật ong rất vừa miệng."

"Vừa miệng sao?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên:

"Em nếm thử chút không?"

Khóe miệng của Vương Nhất Bác vô thanh vô tức cong lên thành một nụ cười, cậu nắm lấy cằm Tiêu Chiến rồi hôn chóc lên môi anh:

"Ừm, bảo bối của em ngọt quá."

Vương Nhất Bác đỡ đầu của Tiêu Chiến tựa lên bả vai cậu sau đó nói:

"Bảo bối, có phải là nên nói rõ mọi chuyện rồi không?"

"Hửm? Nói rõ cái gì cơ? Anh đã thẳng thắn từ chối Từ Trạch Khải như vậy rồi, vẫn còn chưa được hả?"

"Không phải anh ta." Giọng điệu của Vương Nhất Bác vô cùng nhẹ nhàng, có lẽ bởi vì Tiêu Chiến vẫn còn có chút men say trong người nên làm cho Vương Nhất Bác bất giác muốn dỗ dành.

"Vậy thì nói rõ là nói rõ cái gì?" Tiêu Chiến đoán được, nhưng mà anh quyết định giả ngu.

Vương Nhất Bác nâng cằm Tiêu Chiến lên để anh đối diện với tầm mắt của cậu:

"Gặp lão phật gia nhà em lúc nào thế?'

"Hả? Vừa mới đây thôi."

Vương Nhất Bác xoay người đè Tiêu Chiến dưới thân, ngón tay phác họa từng đường nét đẹp như tạc trên khuôn mặt anh:

"Xem ra bảo bối có say đâu, vẫn đang còn tỉnh lắm."

Tiêu Chiến cười hì hì.

"Đừng nghĩ đến việc nói dối cho qua chuyện, mẹ em làm khó dễ anh à?"

Việc đã đến nước này, Tiêu Chiến nghĩ cũng chẳng cần giấu diếm gì nữa, anh lắc lắc đầu rồi nói:

"Dì tặng quà cho anh ý, tặng một cái vòng tay đính thật nhiều kim cương màu vàng nhạt."

"Uầy, em cũng không có thứ tốt đến vậy đâu, sao anh không đeo?"

"Anh đã đồng ý với dì rồi, khi nào em dẫn anh đến gặp dì thì đó là lần đầu tiên anh và dì gặp nhau. Chúng ta mỗi ngày đều ở bên nhau, tự dưng thòi ra một cái vòng tay thì anh đeo kiểu gì? Anh không biết giải thích như thế nào với em hết á."

Vương Nhất Bác điểm điểm chóp mũi của Tiêu Chiến:

"Hai người ấy, sao lại phải giấu em chứ?"

Tiêu Chiến ôm lấy phần nối giữa vai và cổ của Vương Nhất Bác, nói:

"Anh hiểu dì nghĩ gì mà, trong lòng dì chỉ muốn trước tiên biết được một nửa còn lại của em đến cùng là người như thế nào thôi. Hơn nữa anh còn là nam, dì không hề có địch ý gì với anh cả, anh nghĩ nhất định là em đã nói gì đó với dì, anh cũng không tò mò quá trình, anh chỉ biết mọi việc có kết quả tốt là được. Hôm nay không phải dì đã dặn chúng ta về nhà cùng nhau rồi sao?"

Vương Nhất Bác ngẩn người hồi lâu rồi mới hỏi:

"Vậy nên, ngày hôm đó bỗng dưng anh nhắn tin bảo em lên tầng, là lúc anh vừa gặp mẹ em xong à?"

Tiêu Chiến gật gật đầu:

"Khi đó anh đặc biệt muốn gặp em."

"Không làm khó anh thật đấy chứ? Nếu như có thì anh nói với em, để em xót anh thương anh dỗ dành anh, chẳng lẽ sau khi hành hạ em một trận mà không đủ để giúp anh cân bằng tâm lý à?"

Tiêu Chiến cắn môi dưới một cái rồi nhoẻn miệng cười:

"Không có thật mà, dì nói em là một người cố chấp. Anh nói, nếu như bên trong sự cố chấp của em có anh, vậy thì anh sẽ vĩnh viễn ở bên em."

Cổ họng của Vương Nhất Bác giống như bị ai thít chặt lại, cậu phải khịt khịt mũi mới có thể lên tiếng:

"Sao lại nói là 'nếu như' chứ?"

"Anh không dám lớn giọng khiêu chiến với thời gian."

"Đau lòng quá đi mất." Vương Nhất Bác vẫn còn nằm nghiêng, một bên nửa đè trên người Tiêu Chiến, tựa cằm lên vai anh, nhẹ nhàng thì thầm bên tai: "Bảo bối của em không tin em."

"Nhưng mà chỉ cần em không buông tay, vậy thì bảo bối của em cũng sẽ không buông tay."

Tay của Vương Nhất Bác lần mò trong chăn tìm đến tay của Tiêu Chiến, sau đó mười ngón tay đan chặt vào nhau.

"Nói được làm được nhé?"

"Nói được làm được."

Vương Nhất Bác khẽ hôn lên dái tai của Tiêu Chiến, nói:

"Gọi một tiếng 'mình ơi' nghe xem có ngọt không nào?"

Tiêu Chiến cảm thấy ngứa cực kỳ, nghiêng đầu sang một bên muốn tránh, Vương Nhất Bác đương nhiên là kéo anh lại không cho anh trốn. Vậy nên Tiêu Chiến dứt khoát dựa sát vào người Vương Nhất Bác, vùi đầu vào lồng ngực cậu, ậm ừ hờn dỗi nói:

"Mình ơi, anh say rồi."

Vương Nhất Bác ôm lấy anh:

"Vậy bây giờ làm thế nào được nhỉ?"

Tiêu Chiến cười hớ hớ, cực kỳ vui vẻ, sau đó ngẩng đầu lên nói:

"Ngoại trừ nước mật ong ra thì mình còn cái gì khác để cho anh uống không?"

Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến xuống phía dưới, ra hiệu cho anh sờ sờ hạ thân cậu:

"Xem anh biểu hiện thế nào đã."

Tiêu Chiến chống tay hơi nâng nửa người trên lên nhìn Vương Nhất Bác, tay thì làm việc còn miệng thì hỏi cậu:

"Anh có lần nào biểu hiện không tốt sao?"

Vừa dứt lời, Tiêu Chiến đã xoay người cưỡi ngồi lên đùi Vương Nhất Bác, dùng sức kéo chăn lên rồi trùm kín cả hai lại bên trong. Tối đen, ngột ngạt, không thở nổi, hơn nữa còn có độ ấm trong khoang miệng của Tiêu Chiến, ướt át, độ mạnh yếu mỗi lần anh liếm mút... Vương Nhất Bác không cần động đậy, cậu chỉ cần nằm yên hưởng thụ cảm giác tuyệt vời này. Cậu cong chân lên chống xuống giường, hai bên đùi kẹp lấy cổ và xương hàm của Tiêu Chiến, cậu luồn tay vào mái tóc mượt mà rồi ấn đầu Tiêu Chiến xuống để anh mút sâu thêm chút nữa. Tiêu Chiến nằm trong chăn bị sặc ho lên hai tiếng, Vương Nhất Bác lần mò tìm được cánh tay của Tiêu Chiến thì dùng sức túm lấy anh kéo lên rồi vén chăn ra, tận hưởng ánh sáng, cảm giác mát mẻ cùng sự thoáng đãng. Bờ môi của Tiêu Chiến bóng loáng ánh nước, khóe mắt cũng đỏ ửng lên, vô cùng ướt át.

"Có ngon không?" Vương Nhất Bác hỏi anh.

"Ngon chứ." Giọng nói của Tiêu Chiến vô cùng nhẹ nhàng, anh vặn vẹo vòng eo nhỏ cọ sát phần thân dưới của mình vào dương vật của Vương Nhất Bác. "Hôn anh đi."

Vương Nhất Bác xoay người đè Tiêu Chiến dưới thân:

"Hôn ở đâu nào?"

"Ở đâu cũng muốn."

"Thế em hôn chỗ này nhé bảo bối?"

Ngón tay của Vương Nhất Bác mơn trớn vuốt ve chỗ kín đáo dưới thân Tiêu Chiến vài lần, thành công khiến eo anh lập tức mềm nhũn.

"Ưm... Đúng rồi..." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net