28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

28.

Cuối cùng thì Tiêu Chiến cũng phải nói ra một sự thật rõ ràng rằng, với tình trạng của ông Tống hiện nay, tất cả những phác đồ điều trị đều không có bất kỳ tác dụng gì.

Vào ngày thứ sáu sau khi xác định ông Tống đã nhiễm toan cùng suy hô hấp mức độ nhẹ, ông ấy được chuyển vào phòng hồi sức tích cực. Sau khi tổng kiểm tra phòng xong xuôi, ê kíp phẫu thuật của Tiêu Chiến và ê kíp phẫu thuật của Hoàng Tông Trạch bớt chút thời gian nghỉ trưa, tập trung ở phòng họp, chính thức sắp xếp lịch để thiết lập hệ thống tuần hoàn ngoài cơ thể. Hoàng Tông Trạch đưa ra câu hỏi cho Tiêu Chiến:

"Những cơ quan nội tạng khác của bệnh nhân cũng đã bắt đầu có dấu hiệu suy kiệt, chú chắc chắn người nhà bọn họ sẽ chấp nhận việc duy trì cơ thể của ông ấy trong vài ngày ngắn ngủi sao?"

Tiêu Chiến thoáng hạ mắt, anh không dám chắc chắn. Sáng hôm nay lúc bệnh nhân tiến vào ICU*, vợ của ông ấy đã không đợi được mà lôi kéo Tiêu Chiến ngay trong lúc anh đang bận rộn tổng kiểm tra phòng rồi hỏi anh xem chồng bà còn có thể sống được mấy ngày. Tất cả những bác sĩ của khoa Ngoại tim mạch đi theo kiểm tra phòng đều nghe được không nhiều thì ít.

(*ICU: viết tắt của Intensive Care Unit, là Đơn vị Hồi sức tích cực (hay còn gọi là chăm sóc đặc biệt), là khu vực điều trị cho các bệnh nhân nặng, có đội ngũ bác sĩ, y tá chuyên khoa theo dõi thường xuyên từng bệnh nhân. Tại đây, người ta dùng máy móc để theo dõi mọi chỉ số của bệnh nhân, từ nhịp tim, thân nhiệt đến tỉ lệ oxy trong máu...)

Vương Nhất Bác luôn đứng ở bên cạnh Tiêu Chiến thì nghe cực kỳ rõ ràng, nhưng chuyện này Vương Nhất Bác không có tư cách lên tiếng. Tiêu Chiến lựa chọn không trả lời câu hỏi của Hoàng Tông Trạch thì Vương Nhất Bác cũng chỉ có thể ngậm miệng im lặng.

"Trưởng khoa Tiêu, một trong số những nhân tố ảnh hưởng rất lớn đến việc quyết định tiến hành phẫu thuật cấy ghép là đánh giá xem cơ thể nhận có cần phải tiến hành phẫu thuật cấy ghép nữa hay không. Hiện giờ cơ thể của bênh nhân, ngoại trừ hai phổi đã không có giá trị sử dụng, hệ hô hấp và trái tim cũng đã bắt đầu suy kiệt, cho nên thứ cần cấy ghép lúc này không phải chỉ là hai lá phổi thôi đâu. Lùi thêm một vạn bước nữa để mà nói, cho dù có cơ thể cho thì người hiến tạng cũng phải là người vừa chết não, tất cả các cơ quan nội tạng đều phải khỏe mạnh, đó chưa nói đến việc mức độ phù hợp của những cơ quan nội tạng đó với cơ thể của người nhận có đạt chuẩn hay không, điều này gần như là không khả thi. Kể cả trời cao thương xót ông ta đi chăng nữa, thì liệu rằng chúng ta đây đến cùng là có thể kéo một người tới năng lực duy trì dấu hiệu sinh tồn cũng không còn xuống khỏi bàn phẫu thuật hay không còn chưa chắc."

Nói đến đây thì Hoàng Tông Trạch tạm dừng vài giây rồi mới nói tiếp:

"Hôm nay đến đây họp đều là thân tín của chú cũng như là thân tín của anh, A Chiến, anh nói thật nhé, danh tiếng của chú không thể bị tổn hại theo kiểu này, mà cũng không cần thiết phải tổn hại theo kiểu này."

Tiêu Chiến vẫn im lặng, mỗi câu mà Hoàng Tông Trạch nói ra đều đúng trọng điểm, Tiêu Chiến anh dù chỉ phản bác một câu cũng là không hiểu lý lẽ mà lại còn có vẻ cuồng vọng tự đại. Nhưng Tiêu Chiến cực kỳ chán ghét cái cảm giác bất lực khi không thể chống lại những nhân tố khách quan, cũng chán ghét phải thỏa hiệp với cái gọi là "danh tiếng" không thể không giữ gìn. Chẳng qua là loại phẫu thuật này, mặc dù có thất bại, cho dù tỉ lệ phẫu thuật thành công của anh vì vậy mà bị kéo tụt xuống thấp một chút, nhưng nếu đã là người sáng suốt thì cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên lắm, cũng không thể dựa vào nó mà phủ nhận giá trị thực lực của Tiêu Chiến. Thật ra trên khía cạnh này cũng chẳng ai "tính rõ ràng" được cả, kể cả đến Tiêu Chiến mỗi ngày cũng có thể gặp vài lần phẫu thuật thất bại, đại đa số mọi người đều như vậy, mặc kệ ca phẫu thuật đó chỉ là một ca bắc cầu thông tim* bình thường hay là một ca cấy ghép nội tạng mà phần lớn bác sĩ Ngoại khoa ngay cả chạm cũng không dám chạm.

(*Bắc cầu thông tim: Phẫu thuật bắc cầu động mạch chủ - động mạch vành (CABG), là phương pháp phẫu thuật dùng một đoạn mạch máu của chính bệnh nhân để khâu nối từ động mạch chủ đến động mạch vành sau chỗ hẹp, cung cấp máu đã oxy hóa đến cho khu vực cơ tim đang bị thiếu máu và đảm bảo lưu lượng máu nuôi tim.)

"Thiết lập tuần hoàn ngoài cơ thể cũng được, nhưng theo ý kiến đánh giá của Ngoại cấy ghép bọn anh thì mặc dù có tạng hiến phù hợp, chất lượng cơ thể của bệnh nhân cũng không đạt chuẩn để phẫu thuật cấy ghép."

Toàn bộ những người tham gia ê kíp phẫu thuật đều không dám hé răng, Lưu Hạo Nhiên ngồi phía sau Hoàng Tông Trạch liên tục liếc qua chỗ Vương Nhất Bác, nhưng mà nhìn Vương Nhất Bác có vẻ thật sự bình tĩnh. Đó cũng là bởi vì chẳng có gì để Vương Nhất Bác phải mất bình tĩnh, vấn đề này nếu đến ngay cả Tiêu Chiến cũng không thể trả lời được thì cho dù cậu có biểu hiện bất kỳ loại cảm xúc nào cũng chẳng thể tháo gỡ được vấn đề. Chẳng lẽ cậu còn có thể vung tiền cho những Đại Ngưu Ngoại khoa này rồi bảo họ cùng phẫu thuật ca này với bảo bối nhà cậu à? Cái kiểu cư xử buồn cười đó chỉ có mấy thằng trẻ trâu chưa trải sự đời mới làm thôi.

Cuối cùng Tiêu Chiến cũng lên tiếng:

"Em biết, với tình trạng hiện tại của bệnh nhân thì khả năng rất lớn là vừa lên đến bàn phẫu thuật đã phải bẽ mặt trực tiếp tuyên bố tử vong. Thế nhưng chúng ta chủ động bỏ cuộc lại là một khái niệm khác hoàn toàn so với việc người nhà bệnh nhân bỏ cuộc, hiện giờ liệu có bao nhiêu bác sĩ sẽ dẫn dắt người nhà bệnh nhân đi theo hướng từ bỏ điều trị, lại có rất ít người giống như người nhà ông Tống, nói khó nghe là đã bắt đầu trông mong ông ấy nhanh chóng nhắm mắt xuôi tay để có thể thở phào nhẹ nhõm. Hầu hết mọi người đều sẽ vì người thân của mình sắp chết mà đau đớn khổ sở, nếu như lúc này ngay cả chúng ta cũng không thể cho bọn họ một chút sức mạnh, vậy thì bọn họ biết dựa vào ai đây?"

Hoàng Tông Trạch gật đầu liên tục, nói:

"Nói cực kỳ có lý, cũng là những lời phát ra từ đáy lòng khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa. Nhưng mà A Chiến này, người nhà bệnh nhân ném mấy chục vạn tệ vào để mua cái gì chú biết không? Chính là để mua một lần phẫu thuật thất bại của chuyên gia phẫu thuật Ngoại tim mạch hàng đầu như chú đấy. Chú muốn giúp người nhà bệnh nhân để họ yên tâm vững lòng, nhưng những người luôn có ý đồ muốn so vai ganh đua với chú họ sẽ không nhìn vào điều này đâu. Đúng, từ trên xuống dưới khoa Ngoại chú nói được là được, mặc kệ là người nhà đồng ý ký tên trên giấy tờ hay là không ký thì chỉ cần chú nói một câu, tất cả đều phải nghe theo chú. Nhưng mà những người đang ngồi trong căn phòng này mới thật sự chân chính là người của chú, của anh, là những người không muốn chú cố gắng nhưng chẳng đạt được gì, đây là sự thật."

"Lão Hoàng, có quá nhiều người đang nhìn chằm chằm vào ca phẫu thuật này. Trong viện cũng tạo áp lực xuống, muốn mượn ca giải phẫu có độ khó cao này để nâng cao danh tiếng, vậy nên không có nói nhiều làm gì."

Hoàng Tông Trạch cười lạnh một tiếng, nói:

"Đừng nhắc đến chuyện này nữa, mấy cái người đeo cà vạt nhưng môi trên mím chặt lấy môi dưới trong viện ấy đang muốn thành lập một đội hình trong mơ để thể hiện rằng bọn họ là bệnh viện đa khoa có năng lực phẫu thuật Ngoại khoa đứng đầu trong nước, nhưng mà bác sĩ trực tiếp cầm dao phẫu thuật ca này thì nhận được cái gì? Ngoại cấy ghép bọn anh không chùn chân lùi bước, cũng không phải là không có bản lĩnh làm ca này, làm phẫu thuật cấy ghép là chuyện mà bọn anh nghiên cứu cả đời, thế nhưng, làm thì cũng phải làm một cách có giá trị."

Tiêu Chiến thở dài, vẻ mặt của anh cực kỳ nghiêm túc:

"Nói vậy cũng đúng, cũng rất có lý. Thật ra, mặc dù trong lòng chúng ta hiểu rõ, lên bàn phẫu thuật thì bệnh nhân không gắng gượng được, thế nhưng không thể bỏ qua bất kỳ một phương án nào có cơ hội, đây cũng là yêu cầu của em đối với trên dưới khoa Ngoại lớn. Đã cầm dao phẫu thuật thì không có nếu như, chắc là, có lẽ, e rằng, không chắc... chỉ có bất kể khi nào bất cứ chỗ nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng chu đáo để đứng trên đài phẫu thuật."

Hoàng Tông Trạch im lặng hồi lâu, sau đó mới gật đầu một cái rồi nói:

"Ok, phương án đồng thời cấy ghép cả tim lẫn phổi kia, Ngoại cấy ghép hết sức tán thành. Chúng ta phải theo dõi xem chuyên gia nội tiết có thể khống chế lượng đường trong máu của bệnh nhân đến mức nào, tuy bây giờ vẫn ở mức lý tưởng, nhưng mà vấn đề chuyển hóa Glucose trong máu sau phẫu thuật vẫn là một trở ngại lớn. Chúng ta phải hội chẩn cùng chuyên gia nội tiết để đưa ra tiên lượng trước."

Vương Nhất Bác nghe Hoàng Tông Trạch nói xong thì nâng mắt lên nhìn anh ta, anh ta từ một người bạn lâu năm tận tình khuyên bảo vừa rồi lắc mình một cái đã biến thành chuyên gia ngoại khoa đầy quyền uy, khoảnh khắc đó làm Vương Nhất Bác có chút chấn động. Tình huống tan rã trong không vui mà cậu nghĩ đến hoàn toàn không xảy ra, bởi vì một câu "mặc dù trong lòng chúng ta hiểu rõ, lên bàn phẫu thuật thì bệnh nhân không gắng gượng được, thế nhưng không thể bỏ qua bất kỳ một phương án nào có cơ hội, đây cũng là yêu cầu của em đối với trên dưới khoa Ngoại lớn" của Tiêu Chiến, một câu này không hề mang theo ý muốn xử lý theo cảm tính, đó cũng không phải chỉ là cấp trên yêu cầu cấp dưới nghe theo, mà nó là những lời nhất định phải nhắn nhủ đến những người bạn đáng tin cậy của mình. Tận đến khi cuộc họp chấm dứt, chỉ còn lại mình cậu và Tiêu Chiến ở trong phòng, cậu vẫn không nói gì.

Lúc này tâm trạng của Tiêu Chiến cũng rất phức tạp, tạm thời anh không có tâm trí để quan tâm đến sự im lặng của Vương Nhất Bác. Thậm chí trong tiềm thức của Tiêu Chiến vẫn cho rằng, Vương Nhất Bác nhất định sẽ biểu hiện sự quan tâm trước anh một bước. Y như rằng, trong phòng họp lớn của khoa Ngoại, một chỗ chẳng mang chút ý vị tình cảm nào cả, Vương Nhất Bác vẫn là người bước về phía Tiêu Chiến trước.

"Sao nào Tiêu lão sư của em, tâm trạng không ổn à?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn Vương Nhất Bác, anh hé miệng cười khẽ:

"Cũng không hẳn là không ổn."

"Vậy thì là sao?" Vương Nhất Bác kéo chiếc ghế gần Tiêu Chiến nhất ra rồi ngồi xuống.

"Mâu thuẫn."

"Để bản thân khó xử cũng được thôi, không ngờ lại cuốn người khác vào rắc rối luôn phải không?" Giọng điệu của Vương Nhất Bác cực kỳ chắc chắn.

Tiêu Chiến đặt lòng bàn tay mình lên mu bàn tay của Vương Nhất Bác sau đó nhẹ nhàng nhéo hai cái:

"Sao em lại hiểu anh như vậy nhỉ?"

"Nói thừa." Vương Nhất Bác xoay cổ tay lại nắm lấy tay Tiêu Chiến, nói: "Em là chồng anh, em không hiểu anh thì ai hiểu anh hả?"

Đúng vậy, hiện giờ bên cạnh anh có cậu rồi. Nếu chuyện này xảy ra trước khi quen Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến sẽ tự nhốt mình trong văn phòng rồi một mình lẩn quẩn trong mớ suy nghĩ của bản thân mà không thể thoát ra.

"Nhất Bác, anh chỉ là muốn, ở thời điểm anh còn chưa bị hiện thực hoàn toàn đánh bại, có thể kiên trì thì cứ kiên trì đi, anh cũng không thể đảm bảo là sẽ kiên trì được bao lâu. Những điều lão Hoàng nói đều vô cùng chính xác, còn cực kỳ có lý, trong lòng anh biết rõ. Nhưng mà ban đầu anh học Y chính là vì mong muốn cứu sống được thật nhiều người, nhưng sau khi làm trưởng khoa chúng ta cùng với làm trưởng khoa Ngoại lớn, những thứ anh cần phải cân nhắc lại càng lúc càng nhiều, trong đó thứ quan trọng nhất chính là kiểm tra đánh giá khoa phòng, lão Hoàng cũng đã thay anh nghĩ đến cả rồi. Hôm nay dự họp đều là những người thân tín của hai bọn anh, cho nên anh ấy mới nói thẳng với anh rằng tiếp tục tốn tâm tư trên người một bệnh nhân như vậy đúng là trăm hại mà không có một lợi..."

Tiêu Chiến vẫn còn chưa kịp nói hết thì Vương Nhất Bác đã ngắt lời anh:

"Nhưng mà ở thời điểm anh muốn chịu trách nhiệm với người bệnh đến cùng, trưởng khoa Hoàng vẫn dẫn theo cả khoa Ngoại cấy ghép cố gắng cùng anh mà. Bảo bối, tốt biết bao, anh không phải một thân một mình tiếp tục kiên trì."

"Anh còn tưởng rằng em sẽ cảm thấy suy nghĩ của anh thật nực cười."

Khóe miệng của Vương Nhất Bác cong lên:

"Chữa bệnh cứu người thì nực cười ở chỗ nào chứ? Anh đừng quên, so với anh thì em mới là một con tốt nhỏ còn chưa được ngâm qua thuốc nhuộm đâu, em cười anh kiểu gì hả?"

"Có vẻ như anh lại tạo ra chút ảnh hưởng mang tính tiêu cực cho ngôi sao tương lai của Ngoại tim mạch rồi, không đủ tiêu chuẩn đảm nhận thân phận cố vấn."

Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến rồi nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay anh, nói:

"Em đã từng nói rồi, cố vấn chỉ là ba năm, bảo bối phải làm cả đời, mấy cái thứ chân lý vô dụng rồi giá trị quan đúng đắn gì gì đó thích vứt đến chỗ nào thì vứt đến chỗ đó đi. Bây giờ ấy, điều anh bận tâm cũng chính là điều em bận tâm, việc anh muốn kiên trì cũng là việc em muốn kiên trì. Hơn nữa trên thế giới này sẽ không có cái gọi là uổng công vô ích, nếu như tất cả những phương án mà anh đã nghiên cứu không thể hiện giá trị trên người bệnh nhân này, vậy thì vào một ngày nào đó trong tương lai nó chắc chắn sẽ thể hiện được giá trị trên người một bệnh nhân đang cần đến nó. Còn em, em chỉ lo lắng đến việc bảo bối của em sẽ quá vất vả thôi, những việc khác, em đều ủng hộ anh."

Cũng không biết có phải là vì ánh mặt trời chiếu vào trong phòng quá chói chang hay không, Tiêu Chiến bỗng dưng cảm thấy bản thân cực kỳ muốn rơi lệ:

"Vương Nhất Bác, có em ở bên tốt thật đấy."

Vương Nhất Bác nâng tay lên đỡ lấy gáy Tiêu Chiến, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve gò má anh.

"Những người đang yêu nhau chẳng phải là có một câu, nói thế nào nhỉ? À, là 'khi anh gọi cả tên lẫn họ của em thì em nhất định phải nghe cho kỹ vào' phải không?"

Giọng điệu của Vương Nhất Bác cực kỳ thoải mái, vốn chỉ muốn đùa Tiêu Chiến để anh cười một cái, nhưng mà Tiêu Chiến không những không cười, còn gật đầu rồi nói:

"Đúng, vậy nên em nghe cho kỹ vào, anh đang nói cực kỳ nghiêm túc đấy, có em ở bên tốt thật đấy." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net