29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

29.

Tối hôm đó Tiêu Chiến làm thêm giờ, cùng với Hoàng Tông Trạch, thật ra nếu nói là muốn bàn bạc về phương án phẫu thuật thì cũng không phải, bởi vì ai cũng biết rõ là chẳng có ý nghĩa gì cả. Lần tăng ca này chỉ là muốn tranh thủ một khoảng thời gian trong guồng công việc trôi như nước chảy thường ngày, tìm một cơ hội để xoa dịu chút căng thẳng trên cuộc họp ban ngày rồi sau đó hoàn toàn ném nó ra sau đầu thôi. Thật ra Vương Nhất Bác cũng không biết mối quan hệ hai anh em tốt bọn họ đã dịu đi được chút nào hay chưa, nhưng mà cậu vẫn lấy lý do không nỡ để Tiêu Chiến đã tăng ca rồi còn phải ăn cơm dưới căng tin cho nên muốn tự mình đi mua đồ ăn, nhường lại cho Tiêu Chiến và Hoàng Tông Trạch một ít không gian riêng.

Vương Nhất Bác gọi điện thoại cho Lưu Hạo Nhiên, cậu ta nói cậu ta đang ở phòng bệnh của Ngoại cấy ghép, đang chuẩn bị lên tầng hai mươi hai đây. Vương Nhất Bác trực tiếp cản cậu ta lại:

"Bạn đến bãi đậu xe tìm tôi."

"Tôi còn đi tìm Hoàng lão sư có việc bạn ơi."

"Tsk! Bạn đến chỗ tôi trước, mua bữa tối xong rồi về."

Lưu Hạo Nhiên trợn tròn mắt nhìn:

"Tôi không nghe nhầm phải không? Bạn đây là đói quá nên đảm đương luôn phần việc của shipper giao đồ ăn à?"

"Bớt nói nhảm!"

Lưu Hạo nhiên đi từ trên tầng xuống cũng không mất nhiều thời gian, thế nhưng cậu ta vừa chui lên xe đã thấy Vương Nhất Bác trưng ra một khuôn mặt đáng ghét, giống như tất cả mọi người đều đang nợ Vương đại thiếu rất nhiều tiền vậy. Lưu Hạo Nhiên nhướng một bên mày lên hỏi:

"Cái vẻ mặt gì đấy bạn? Tôi cũng đâu có lề mề."

Vương Nhất Bác khởi động xe:

"Thì tôi cũng có nói gì bạn đâu?"

"Thế sao trên mặt bạn lại khắc hai chữ 'không vui' to tướng vậy?"

"Tiêu lão sư nhà tôi đang gặp khó khăn như vậy thì tôi vui kiểu gì?"

Lưu Hạo Nhiên bĩu môi một cái, nhớ lại cuộc họp lúc trưa nay:

"Thật ra đứng trên lập trường của Tiêu lão sư nhà cậu thì làm vậy cũng không sai, anh ấy là bác sĩ điều trị chính, cho đến một giây trước khi tuyên bố bệnh nhân tử vong thì anh ấy đều phải chuẩn bị tốt để phẫu thuật bất cứ khi nào. Hoàng lão sư đây là không muốn Tiêu lão sư lãng phí thời gian, tinh thần, sức lực và làm tổn hại title của bản thân vì một ca phẫu thuật ngay cả khả năng bắt đầu cũng gần như không thấy. Đến hai chúng ta cũng có thể thấy rõ ràng, hiện giờ cơ thể của ông Tống kia hoàn toàn không đủ khả năng chống đỡ một cuộc giải phẫu dài đến tận mười mấy tiếng đồng hồ."

Vương Nhất Bác liếc Lưu Hạo Nhiên một cái:

"Bạn và người thầy yêu quý của bạn có vẻ thống nhất tư tưởng cao độ phết nhờ."

"Bạn đừng có lôi khía cạnh này ra, lý do vì sao chẳng lẽ bạn còn không rõ hả? Chính vì người chịu trách nhiệm là trưởng khoa Tiêu, vừa lúc trưởng khoa Tiêu còn là người gánh trách nhiệm chính, cho nên bạn mới có thể cảm thấy rằng việc dốc toàn lực để cứu chữa cho bệnh nhân này là việc nhất định cần phải làm. Tôi cũng nghe nói cả rồi, mấy ngày hôm nay người nhà ông ta rõ ràng là có ý muốn từ bỏ, trưởng khoa Tiêu không phải là đang tự làm khó bản thân mình sao?"

"Vậy không cần gánh lấy trách nhiệm này mới đúng sao?"

"Đúng vậy, bạn nhất định phải kiên quyết bảo vệ sự công bằng cho trưởng khoa Tiêu."

Vương Nhất Bác im lặng trong vài giây, nói:

"Kiên quyết bảo vệ cái rắm gì chứ? Tôi chẳng thể giúp được anh ấy dù chỉ là những việc nhỏ nhất. Ít nhất Hoàng lão sư nhà bạn còn có thể cùng anh ấy cấp cứu ở thời điểm vạn bất đắc dĩ, còn tôi thì làm được gì chứ?"

Lưu Hạo Nhiên giơ tay lên đấm một phát vào bả vai của Vương Nhất Bác cho đỡ tức, Vương Nhất Bác quay sang cau mày lườm Lưu Hạo Nhiên rồi gắt:

"Lên cơn à?"

"Bạn tự cảm thấy bản thân thất bại kiểu này mới là lên cơn á. Ngoại trừ việc không thể theo trưởng khoa Tiêu làm cấp cứu thì những việc khác bạn cũng không làm được luôn hả? Trong lúc anh ấy lực bất tòng tâm không còn biện pháp thì anh ấy không cần một bờ vai để dựa vào à? Bạn chỉ muốn cùng anh ấy khoe khoang tình cảm chứ không nghĩ đến việc che gió chắn mưa cho anh ấy hả?"

Những lời này của Lưu Hạo Nhiên lại càng làm Vương Nhất Bác cảm thấy khó chịu hơn. Những hình ảnh của Tiêu Chiến nhiều ngày nay cùng với tình trạng nguy kịch của bệnh nhân kia lóe lên trong đầu cậu, nhiều hơn cả là những lần ở văn phòng hoặc là ở trong thư phòng của nhà bọn họ Tiêu Chiến dẫn theo Vương Nhất Bác cùng nhau phân tích tình trạng bệnh nhân rồi đề ra phương án, còn có cả cảnh tượng khi đặt ra giả thuyết trong lúc phẫu thuật có thể xuất hiện những vấn đề gì, rồi những lúc bọn họ không kìm lòng được mà liếc mắt đưa tình với nhau trong lúc bàn bạc... Bỗng nhiên Vương Nhất Bác mới ý thức sâu sắc được rằng cậu đến cùng đã học được không biết bao nhiêu thứ từ trên ca bệnh này. Tiêu Chiến chỉ hận không thể lấy hết mỗi câu mỗi chữ trong đầu anh ra để đưa cho Vương Nhất Bác cậu.

Bỗng nhiên Vương Nhất Bác phanh gấp lại, dừng xe ven đường. Lưu Hạo Nhiên sợ hết cả hồn:

"Vương Nhất Bác bạn con mẹ nó bị thần kinh à?"

Chẳng qua là Vương Nhất Bác hoàn toàn không nói câu nào, cho nên Lưu Hạo Nhiên cũng không biết là cậu đang nghĩ cái gì, một lúc lâu sau Vương Nhất Bác mới nổ máy xe lần nữa.

Nhưng mà cậu vẫn không nói gì cả.

Lưu Hạo Nhiên có chút bất đắc dĩ, lắc lắc đầu nói:

"Nào có ai muốn làm người bình thường khi yêu phải không bạn?"

***

Chuông điện thoại của Tiêu Chiến vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của anh và Hoàng Tông Trạch, người gọi điện đến chính là Vương Nhất Bác, cậu nói nhà hàng đông lắm, chắc là phải đợi một chút. Khóe miệng của Tiêu Chiến cong lên:

"Không sao mà, có thế thôi mà cũng phải đặc biệt gọi điện về báo một tiếng hả?"

"Em chỉ muốn gọi điện thoại cho anh thôi mà."

Giọng nói ở đầu dây bên kia rõ ràng là vẫn quen thuộc như thế, nhưng chẳng hiểu sao Tiêu Chiến nghe xong một câu tưởng chừng như thản nhiên mà thật ra là tràn ngập tình ý này thì trái tim lại khẽ rung lên.

"Nếu chờ lâu quá thì không cần chờ đâu, mua tạm gì đó rồi mau trở về."

Vương Nhất Bác nhoẻn miệng cười, nói:

"Sao? Nhớ em à?"

"Ừ."

Tiêu Chiến thẳng thắn thừa nhận như vậy ngược lại làm Vương Nhất Bác không biết phải tiếp lời thế nào, phải vài giây sau cậu mới nói:

"Bảo bối đợi em thêm một lát nữa thôi nhé."

Đợi Tiêu Chiến cúp máy xong thì Hoàng Tông Trạch mới buông iPad xuống, đóng bệnh án lại, hỏi:

"Nhất Bác à?"

"Ừm."

Hoàng Tông Trạch cười cười:

"Từ lúc chú và cậu ấy ở bên nhau thì anh cảm giác chú buông lỏng bản thân hơn rất nhiều đấy."

"Thật à?" Tiêu Chiến nhướng một bên mày lên: "Sao em không phát hiện ra nhỉ?"

"Nhưng mà chú cũng cố chấp hơn nhiều."

Tiêu Chiến từ chối cho ý kiến.

"Chú vốn đã rất xuất sắc rồi, thật sự không cần dồn sức để chứng tỏ bất kỳ điều gì."

Tiêu Chiến không sợ Hoàng Tông Trạch phát hiện ra tâm tư của anh. Đây là chiến hữu đã phấn đấu cùng anh rất nhiều năm, cũng là người bước từng bước một cùng anh trong khoa Ngoại lớn nơi nơi giấu dao này, cho nên mặc dù bọn họ có ý kiến trái ngược với nhau trên phương diện công việc đi chăng nữa thì cũng sẽ không bao giờ trở thành hai người đứng ở hai đầu chiến tuyến khác nhau. Vậy nên cái chuyện để Hoàng Tông Trạch liếc mắt một cái đã nhận ra sự "cố chấp" của Tiêu Chiến anh cũng chẳng là việc gì đáng phải xấu hổ cả.

"Đương nhiên là anh không quả quyết rằng chú vì muốn chứng minh bản thân cho nên mới để tâm đến case phẫu thuật cấy ghép này như vậy, nhưng ít nhất cũng có hai mươi phần trăm là vì mục đích cá nhân đi. Nói chung là chú muốn dùng năng lực của chú để đẩy Nhất Bác tiến thêm một bước, nếu như anh đoán không sai thì trong kế hoạch ban đầu của chú ấy, chú muốn đợi đến khi có phổi nguyên thì sẽ để cậu ấy cùng làm phẫu thuật với chú, có phải không?"

"Đó đều là những việc em đủ khả năng làm được."

Hoàng Tông Trạch gõ gõ bệnh án trên bàn, nói:

"Không đề cập đến chuyện bệnh nhân này nữa, nói chuyện riêng, anh đã bảo với chú từ trước rồi, trong tình yêu ấy, những người bỏ vốn ra quá nhiều thì đều là kẻ ngốc."

Tiêu Chiến giương mắt lên nhìn Hoàng Tông Trạch:

"Đó là lý do mà anh vẫn luôn không tìm một người bầu bạn cố định à?"

"Chú đừng nói lảng sang chuyện khác."

"Đương nhiên em biết người nào bỏ ra nhiều vốn hơn thì người đó thua. Nhưng mà em cũng biết em và Vương Nhất Bác đều cam tâm tình nguyện thua trên tay đối phương. Anh có biết trong một khoảng thời gian ngắn nhanh chóng xây dựng nên sự tin tưởng và ăn ý đến mức như hai bọn em là khó đến mức nào không? Nói chung là anh không hiểu được đâu."

Hoàng Tông Trach xòe tay mình ra rồi ngắm nhìn, sau đó nói:

"Ừ ok, cứ coi như là anh không hiểu đi, nhưng mà lúc mới yêu thật đẹp biết bao nhiêu, qua khoảng thời gian này thì sao? Bỏ vào càng ít thì dứt ra càng dễ."

Tiêu Chiến mở ngăn kéo lấy cái hộp mà mẹ của Vương Nhất Bác tặng anh ra, sau đó mở cho Hoàng Tông Trạch xem.

"Nhìn đẹp phết đấy, cũng không rẻ nhỉ, cậu ấy tặng à?"

"Mẹ em ấy tặng."

Hoàng Tông Trạch đang muốn vươn tay lấy để xem thử thì khựng lại:

"Mẹ cậu ấy á?"

"Ừ."

"Gặp phụ huynh luôn rồi? Không phải chứ lão Tiêu, anh tưởng rằng chú..."

"Anh tưởng cái gì cũng sai bét." Tiêu Chiến đóng hộp lại rồi thả vào trong ngăn kéo: "Bản thân em cũng không biết vì cái gì mà em lại để ý đến em ấy như vậy? Rõ ràng bọn em không hề bị thời gian dài ngắn níu kéo, cũng không bị cái gọi là 'thói quen' ép chặt không buông, đó mới là điều thật sự đáng sợ. Em cũng biết em không phải là người đầu óc lúc nào cũng chỉ tràn ngập tình yêu trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt gì gì đó, cũng không phải là em chưa từng yêu tha thiết một người khác, nhưng mà thật sự là không hề giống nhau. Em đối với em ấy, có rất nhiều việc là em cam tâm tình nguyện làm, bao gồm cả việc em dọn sạch chướng ngại rồi trải sẵn đường cho em ấy bước trên lĩnh vực mà em coi trọng nhất. Đây là năng lực của bản thân em thì tại sao em lại không nên dùng?"

Hoàng Tông Trạch có chút kinh ngạc, trong thế giới quan của anh ta không tồn tại kiểu tình yêu như vậy, nhưng mà anh ta lại không có cách nào mở miệng phủ định phần "tin tưởng và ăn ý" trong lời Tiêu Chiến nói.

"Lúc mà rốt cuộc anh cũng gặp được duyên phận trời định của mình, anh sẽ tin tưởng rằng trên thế giới này thật sự tồn tại loại tình cảm như vậy. Lão Hoàng, vừa rồi em nói em cam tâm tình nguyện, là thật, chính em nhiều khi cũng cảm thấy hoảng hốt, nhưng mà em vẫn rất hưởng thụ."

"Làm anh em tốt của chú, anh đây nên chúc chú hạnh phúc hay khuyên chú dừng cương trước bờ vực? Nhưng mà con mẹ nó chứ đến cùng là đầu óc chú bị hỏng chỗ nào thế hả?"

Tiêu Chiến bật cười, nói:

"Vẫn là câu nói kia, khi nào anh gặp được một nửa chân chính của anh thì anh sẽ biết, ngoại trừ người đó ra anh thật sự sẽ không muốn để mắt đến bất kỳ ai khác. Em bây giờ là đang yêu đương mù quáng như vậy đấy."

"Cậu ấy, trẻ tuổi, có bản lĩnh, bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền. Lão Tiêu chú..."

"Em cũng đâu có kém, cả hai bọn em chẳng ai là đơn phương tình nguyện cả."

Hoàng Tông Trạch cười một cách thản nhiên:

"Được, nói chung là sống trên đời thì nên làm những điều mà mình muốn làm, giống như anh đây này, hoặc giống như chú cũng thế."

Đợi đến khi Hoàng Tông Trạch, Lưu Hạo Nhiên, còn có hai bác sĩ phó khoa đến sau bước ra khỏi văn phòng của Tiêu Chiến thì đồng hồ cũng đã chỉ chín giờ mười lăm phút tối. Vương Nhất Bác dọn dẹp qua loa những thứ bày trên bàn trà trước ghế sô pha một chút, cuối cùng nhìn cũng gọn gàng hơn được vài phần. Xong xuôi đâu đó Vương Nhất Bác mới đứng thẳng người dậy rồi quay lại nhìn Tiêu Chiến, anh đang ngồi trên ghế dựa, chống khuỷu tay xuống bàn làm việc, hai bàn tay đan vào nhau đỡ lấy cằm, chăm chú quan sát Vương Nhất Bác.

"Nhất Bác, em lại đây."

"Sao nào?" Vương Nhất Bác bước tới, vòng qua cái bàn đi đến bên cạnh Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, Vương Nhất Bác vừa lại gần thì anh đã lập tức đứng lên ôm chầm lấy cậu:

"Mệt chết đi được, ôm một cái. Hôm nay anh đã phải nói quá nhiều."

Vương Nhất Bác ôm lấy anh, cậu hơi ngửa người ra sau, cánh tay dừng sức bế Tiêu Chiến lên khỏi mặt đất vài giây sau đó buông anh ra. Sau khi Tiêu Chiến đứng vững trên mặt đất thì khẽ đẩy Vương Nhất Bác một cái, rời khỏi vòng tay của cậu, nở một nụ cười cực kỳ đẹp. Vương Nhất Bác vuốt ve khuôn mặt anh, nhìn anh lúc này càng giống như đang trải qua năm tháng tĩnh hảo thì trong lòng Vương Nhất Bác lại càng xót anh hơn.

"Em thật sự không thể tưởng tượng ra trong mấy năm mà chúng ta còn chưa quen nhau, khoảng thời gian từ khi anh bước đi dưới chân người khác cho đến lúc anh đứng trên tất cả bọn họ ấy, anh đã trải qua như thế nào?"

Nói xong Vương Nhất Bác lại cười nhạt một tiếng:

"Giống như hiện giờ em đang ở cạnh anh, nhưng em cũng không cách nào có thể cảm nhận được những thứ mà hiện tại anh đang phải cảm nhận."

Tiêu Chiến nhận ra nét mặt của Vương Nhất Bác thay đổi, thế nên mới nói dấu ấn của tuổi tác là thứ không thể nào bỏ qua được. Mặc dù so sánh với bạn cùng trang lứa Vương Nhất Bác cũng đã đủ bình tĩnh, cơ trí, trưởng thành, thế nhưng thỉnh thoảng cậu vẫn sẽ để lộ ra chút trẻ con, thỉnh thoảng cũng sẽ bận tâm chuyện này chuyện kia. Tiêu Chiến cũng không phải là ngoại lệ, cho nên Tiêu Chiến đương nhiên là không cảm thấy Vương Nhất Bác có chỗ nào không tốt.

Tiêu Chiến bước bên giá móc áo, vừa cởi áo blouse ra rồi thay quần áo thường ngày vào vừa nói với Vương Nhất Bác:

"Anh ấy mà, không cần người khác phải cảm nhận được cảm xúc của bản thân anh, vì lý do gì mà anh lại phải muốn em trải nghiệm một lần những thứ đang đè nén anh cùng cảm giác bất lực mà anh không muốn nói đến? Nhưng mà ấy, anh lại cần một người giống như em vậy, một người ở bên anh, nghĩ tất cả mọi cách để tặng anh ngọt ngào cùng hạnh phúc."

Tiêu Chiến kéo cửa văn phòng ra, tiện tay tắt đèn đi:

"Đi thôi Nhất Bác, về nhà nào."

Ánh đèn từ ngoài hành lang lách mình qua khe cửa đang mở ra rồi tiến vào phòng, Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác đang bước về phía này, anh đang muốn nhấc chân đi ra ngoài, kết quả lại bị Vương Nhất Bác túm lấy cổ tay kéo ngược lại, cậu vòng tay ra phía sau đóng cửa lại, văn phòng lập tức chìm vào bóng tối.

"Làm gì... Ưm!"

Vương Nhất Bác đè Tiêu Chiến lên tường rồi hôn anh thật sâu, là cướp đoạt, là một nụ hôn mang đầy tính chiếm hữu.

"Nhất Bác..." Tiêu Chiến đẩy cậu ra, hé miệng thở dốc.

Vương Nhất Bác gần như là dựa toàn bộ sức nặng cơ thể lên người Tiêu Chiến, vùi đầu vào cổ anh. Cậu thật sự cảm thấy trái tim mình đập mạnh tới mức sắp nhảy ra ngoài đến nơi rồi. Tiêu Chiến không nói thêm gì, anh chỉ lẳng lặng chờ người đang ôm lấy anh bình tĩnh lại.

"Tiêu Chiến, em yêu anh, thật sự rất yêu anh." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net