3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.

Phòng khám đúng thật là chật kín người không còn chỗ chen, còn một khoảng thời gian không ngắn nữa mới bắt đầu tới giờ khám theo yêu cầu, thế nhưng đã có rất nhiều người đến đây xếp hàng, nhìn vẻ mặt của họ cũng đủ biết là đã đợi từ lâu rồi. Tình trạng như thế này, so với bệnh viện tuyến I trực thuộc học viện mà ngày trước Vương Nhất Bác thực tập thì bệnh viện đa khoa Thánh Tác chỉ có hơn chứ không có kém.

Vốn dĩ Vương Nhất Bác còn nghĩ cậu là người đến đầu tiên, kết quả là vừa mở cửa đã thấy Tiêu Chiến ngồi yên vị trên ghế rồi. Cậu nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ vài lần:

"Tôi không đến muộn đấy chứ?"

Tiêu Chiến nhìn vẻ mặt của Vương Nhất Bác thì cong miệng cười, nói với Vương Nhất Bác:

"Còn rất sớm."

Vương Nhất Bác yên tâm, bước vài bước đến cái bàn phía trước Tiêu Chiến, đặt một cái túi giấy vàng trước mặt anh:

"Tiêu lão sư, bữa sáng, tôi tiện đường."

Tiêu Chiến chỉ giương mắt nhìn Vương Nhất Bác, không đáp lời.

"Từ giờ đến trưa anh có ba mươi người lấy số khám chỉ định, vẫn là nên ăn chút gì đi."

Nói xong, Vương Nhất Bác ngồi xuống bàn máy tính đặt chéo góc bên trái trước mặt Tiêu Chiến, mở máy tính lên, chuẩn bị nhập thông tin của những người hôm nay đến lấy số khám chỉ định của Tiêu Chiến.

"Sao cậu biết là tôi còn chưa ăn?"

"Cảm giác thôi, chuẩn không?"

Tiêu Chiến không trả lời, mở miệng túi ra nhìn vào bên trong, có đồ uống, có sandwich cá ngừ kẹp hai quả trứng rán. Tiêu Chiến chỉ lấy cái cốc giấy đựng đồ uống ra rồi mở nắp, là Latte Hazelnut nóng. Vương Nhất Bác nhìn anh, nhướng mày một cái, sau đó quay đầu chuẩn bị làm việc.

Dù sao thì bệnh viện tuyến I và bệnh viện Đa khoa Thánh Tác đều là bệnh viện trực thuộc học viện Y Thánh Tác, phần mềm công tác cũng không khác gì nhau, Vương Nhất Bác đương nhiên là vừa làm đã thông, không cần làm phiền trưởng khoa Tiêu di giá đến hướng dẫn.

Vừa đến tám giờ ba mươi, bệnh nhân đầu tiên lập tức bước vào. Cùng Tiêu Chiến đến khám theo yêu cầu tại khoa khám bệnh không quá giống lúc đi tổng kiểm tra phòng cùng Tiêu Chiến ngày hôm qua. Tuy đều nghiêm túc như nhau, nhưng không hiểu sao cậu vẫn cảm thấy lúc khám theo yêu cầu thì gần gũi hơn một chút.

Một buổi sáng này Vương Nhất Bác xem tám cái phim chụp CT phổi, đây cũng là do Tiêu Chiến cố ý chỉ đạo. Dù sao thì từ trước đến nay kinh nghiệm của bác sĩ cũng không phải là được tích lũy qua sách vở. Nói một cách tổng thể thì hôm nay Tiêu Chiến rất hài lòng, Vương Nhất Bác không những có thể từ trên phim chụp đọc được chứng bệnh thông thường chuẩn xác mà còn có thể nghĩ đến những chứng bệnh có nguy cơ mắc phải. Giống như lúc này, phim chụp CT cho thấy người bệnh có một khối áp xe trong phổi, ngoài ra thì không có vùng tổn thương bất thường nào khác, chẳng qua là cái u nang này quá lớn, Vương Nhất Bác cảm thấy có thể đây là một khối u.

Vương Nhất Bác lôi phim xuống khỏi hộp đèn đưa cho Tiêu Chiến, chú ý đến chuyện người bệnh vẫn còn đang trong phòng cho nên nói mười phần kín đáo:

"Tiêu lão sư, diện tích của cái u nang này lớn quá, vẫn nên cân nhắc những nhân tố khác, làm tầm soát ung thư* chứ?"

(*Tầm soát ung thư: Tầm soát ung thư sớm là các biện pháp, các thủ thuật được thực hiện trên cơ thể người bệnh nhằm phát hiện sớm những tế bào có biểu hiện ác tính.)

Tiêu Chiến đưa mắt nhìn chẩn đoán của bác sĩ ở bệnh viện địa phương của bác gái ghi, lại nhìn phim chụp phổi, suy nghĩ của anh và Vương Nhất Bác giống nhau, không ngoại trừ khả năng đây không chỉ là u nang mà là khối u. Bác gái kia vừa nghe thấy mấy chữ tầm soát ung thư thì trong lòng run lên, bà đưa mắt liếc nhìn chồng mình ngồi bên cạnh, sắc mặt có chút thay đổi.

"Sao thế bác sĩ, sao lại phải làm tầm soát ung thư? Bác sĩ trong bệnh viện ở quê chúng tôi nói đây chỉ là u nang thôi mà."

Giọng điệu của Tiêu Chiến vô cùng hiền hòa, anh nói:

"Bác gái, hiện tại nhìn phim CT của bác, dựa vào kinh nghiệm của chúng tôi thì cần phải làm tầm soát ung thư. Các xét nghiệm này cũng không có gì nghiêm trọng, rất nhiều người lúc đến kiểm tra sức khỏe định kỳ đều đăng ký làm."

Chẳng qua mặc dù Tiêu Chiến nói lễ phép súc tích, bác trai bên cạnh vẫn phát giận thật lớn:

"Cái gì mà dựa vào kinh nghiệm của các cậu, mấy tên nhóc con lông còn chưa dài thì lấy đâu ra kinh với nghiệm. Mấy bệnh viện lớn như các cậu không phải là lúc nào cũng bày vẽ ra đủ loại kiểm tra để moi tiền của dân nghèo bọn tôi sao. Kiểm tra rồi xét nghiệm từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, cuối cùng chẳng có vấn đề gì to tát cả, chỉ có tiền là chảy hết vào túi các cậu thôi."

"Làm kiểm tra là để tiện cho chúng tôi tiến thêm một bước đến mục đích xác định rõ ràng bệnh trạng của bác thôi. Mặc dù chỉ là một cái u nang đơn thuần thì bác cũng phải làm phẫu thuật, xét nghiệm toàn diện là những tư liệu và bằng chứng để chúng tôi hoàn thiện phương án giải phẫu."

"Lại còn phải phẫu thuật?"

Bác gái kia đột nhiên lớn tiếng quát lên làm cho cả Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đều cau mày.

"Bác gái, bác không định điều trị ở bệnh viện Thánh Tác sao?" Vương Nhất Bác hỏi.

Bác gái ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác đang đứng bên cạnh Tiêu Chiến một cái, rồi lại nhìn Tiêu Chiến:

"Không chữa ở đây nữa, đây là tìm hai đứa sinh viên đến lừa gạt chúng tôi đấy chứ. Phí đăng ký còn đắt như vậy, đúng là phí tiền."

Bác gái đứng dậy khỏi ghế, cướp lấy bệnh án và phim CT ở trên bàn, muốn bỏ đi.

"Ôi bác ơi." Vương Nhất Bác lên tiếng ngăn cản: "Chúng cháu đây, không phải là sinh viên, bác sĩ phụ trách khám bệnh cho bác hôm nay là Trưởng khoa Ngoại kiêm Trưởng khoa Ngoại tim mạch của bệnh viện đa khoa Thánh Tác, bác sĩ Tiêu Chiến. Tiếng tăm vang dội đến mức nào thì bác đến bất kỳ bệnh viện nào hỏi thăm ai ai cũng biết. Nhưng vấn đề này không quan trọng, mà quan trọng là chúng cháu cảm thấy bác nên kiểm tra xem thế nào. Đây là trách nhiệm của bác sĩ bọn cháu đối với bác, chẳng phải bác vừa nói phí lấy số khám chỉ định rất đắt đấy sao."

Bác trai và bác gái liếc nhau:

"Vậy... làm phẫu thuật cái này có tốn tiền lắm không?"

Giọng nói của bác trai kia lộ rõ vẻ luống cuống, ung thư đúng là thứ khiến người ta vừa nghe đã sợ, chứ đừng nói đến những người lớn tuổi không hiểu biết nhiều về y học hiện đại, cảm thấy sắp không còn mạng mà sống đến nơi rồi.

Tiêu Chiến kê mấy cái xét nghiệm, làm xong thì giao phiếu chẩn đoán lại cho bác trai, đáp:

"Tất cả chi phí khám chữa bệnh ở bệnh viện chúng tôi đều rất hợp lý."

Bác gái run lẩy bẩy nhận lấy phiếu chẩn đoán, hai người ra ngoài.

Buổi sáng còn một người lấy số cuối cùng, lý do nhập viện của người bệnh là đau ở phía sau lưng, đã chụp X – quang xong xuôi rồi, chẩn đoán là dày dính màng phổi ở phổi trái, theo như bệnh sử có ghi thì một tháng trước người này đã từng bị tràn dịch màng phổi. Tiêu Chiến xem qua bệnh án cũ của ca này, cũng không có vấn đề gì lớn, chắc chắn là dày dính màng phổi không sai được, trái gió trở trời bắt đầu đau ở phía sau lưng là điều không thể tránh khỏi. Sau khi bệnh nhân đi rồi Tiêu Chiến mới đóng nắp bút máy lại, hỏi:

"Thế nào, ngày đầu tiên khám bệnh theo yêu cầu thấy sao?"

"Học được không ít từ Tiêu lão sư." Vương Nhất Bác cười nói.

Tiêu Chiến đứng lên khỏi ghế, hai người họ một trước một sau bước ra khỏi phòng. Tiêu Chiến nói:

"Trưởng khoa Tiết ở bệnh viện trực thuộc tuyến I cũng là tiền bối của tôi, đến anh ấy cũng khen ngợi cậu rất nhiều khi cậu đi thực tập nghiên cứu sinh bên ấy, tôi còn có thể dạy cậu được gì chứ."

"Không phải Tiêu lão sư nói là chưa từng xem qua tài liệu của tôi sao?"

Tiêu Chiến quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, thấy cậu vẻ mặt tràn đầy ý cười nhìn lại mình. Hôm qua Tiêu Chiến sau khi tan tầm thì buổi tối rảnh rỗi không có chuyện gì làm, bèn lật qua lật lại hồ sơ của Vương Nhất Bác xem thử, nhưng mà anh chỉ đáp:

"Nghe đồn."

"Ồ." Vương Nhất Bác dài giọng ồ lên một tiếng: "Dù sao thì tôi cũng không có cách nào tin được."

Mặt Tiêu Chiến bắt đầu đổi sắc, cho nên Vương Nhất Bác vội vàng nói tiếp:

"Ý tôi là đại thần của khoa Ngoại tim mạch nói vào nói ra đều là những câu khen tôi như vậy, tôi có chút không đỡ nổi."

Tiêu Chiến trợn trắng mắt liếc cậu một cái:

"Thế mà tôi thấy cậu đón nhận vui vẻ đấy chứ."

"Đó là bởi vì tôi biết Tiêu lão sư nhất định sẽ không nói dối."

Tiêu Chiến chuyển sang chuyện khác:

"Đi nhà ăn?"

"Tôi định mời Tiêu lão sư đi ăn món gì đó ngon ngon."

Tiêu Chiến nâng cổ tay lên chỉ chỉ vào mặt đồng hồ:

"Chỉ có một tiếng nghỉ trưa thôi."

"Buổi tối thì sao, tôi mời anh ăn cơm?"

Tiêu Chiến không đồng ý nhưng cũng không từ chối.

Nhà ăn của công nhân viên chức cũng không tệ lắm, vì thật ra Vương Nhất Bác cũng không phải là người kén chọn. Cậu bưng khay đựng đồ ăn đi sau Tiêu Chiến khoảng một bước chân, nhìn nhìn menu suy nghĩ xem trưa nay nên ăn cái gì. Có một vài cô gái trẻ đứng gần đó lên tiếng chào hỏi Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nghe được thì cũng quay đầu lại, nhìn thấy mấy người kia chắc chắn là thiếu nữ mơ mộng rồi. Vương Nhất Bác cười khẽ một mình, nhìn thấy Tiêu Chiến nhận một chai sữa chua uống từ tay một y tá trẻ.

Đợi y tá đó đi rồi Vương Nhất Bác mới nghiêng người sang nói thầm với Tiêu Chiến:

"Tiêu lão sư, đây cũng không phải sữa chua uống bình thường đâu, đây là tấm lòng của con gái nhà người ta đấy, anh không uống nổi đâu."

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua chai sữa chua uống, sau đó nhét vào tay Vương Nhất Bác:

"Vậy cậu uống thay tôi."

Vương Nhất Bác lại thả chai sữa chua uống vào khay của anh, nói:

"Tôi cũng không uống, cũng có phải là cho tôi đâu. Nhưng nếu là Tiêu lão sư tự mình lấy cho tôi một chai thì tôi sẽ uống ngay lập tức."

Vương Nhất Bác nói xong thì nhướng mày nhìn một hàng dài sữa chua uống đang xếp chỉnh tề trên bàn. Cái liếc mắt mà Tiêu Chiến vừa mới ném sang nhìn qua cũng không thân thương gì cho lắm, nhưng Vương Nhất Bác lại giống hệt như càng bị lườm càng thấy vui, cười tươi đến mức để lộ cả hàm răng trắng đều đặn. Vương Nhất Bác nghĩ lần đùa bỡn này của cậu cực kỳ thành công. Không nghĩ đến Tiêu Chiến xoay người lại hỏi cậu một câu:

"Cậu đây là đang muốn 'tấm lòng' của tôi hả?"

Vương Nhất Bác sững người.

Tiêu Chiến nhếch miệng cười, quay lại với cái khay đựng đồ ăn, nói với dì nhà bếp muốn hai chay một mặn. Vương Nhất Bác cũng đi qua, nói:

"Tiêu lão sư, anh từ dưới cổ xuống bụng rồi từ bụng đổ lên cũng quá bằng phẳng, muốn 'tấm lòng' của anh cũng không không dễ xử lý lắm thì phải."

Tiêu Chiến lấy xong đồ ăn thì xoay người lại, trước hết là đặt chai sữa chua uống mà Vương Nhất Bác thả lại vào trong khay đựng trên bàn, sau đó vươn tay lấy hai chai khác, cũng không thèm nói lại với Vương Nhất Bác dù chỉ một chữ, đi thẳng đến khu bàn ăn.

Vương Nhất Bác "ơ" một tiếng rồi cười cười, quay đầu đưa khay ăn cho dì nhà bếp, nói:

"Cho cháu giống trưởng khoa Tiêu ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net