31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

31.

Vào ngày thứ năm sau khi ông Tống chạy ECMO, người nhà ký tên đề nghị tháo thiết bị, người cầm giấy tờ thủ tục đến cho người nhà ký tên chính là Vương Nhất Bác. Đây là lần đầu tiên cậu làm việc này, lúc còn thực tập ở bệnh viện trực thuộc cũng không phải là cậu chưa từng gặp trường hợp từ bỏ điều trị, nhưng mà khi đó Vương Nhất Bác hoàn toàn không đủ tư cách để làm việc này.

"Bởi vì hiện giờ ông Tống đã hôn mê sâu, cho nên sau khi tháo thiết bị cũng sẽ không quá đau đớn, bà cùng người nhà hãy ở cạnh ông ấy đi."

Vương Nhất Bác đóng phần giấy tờ mà người nhà đã ký tên lại rồi giấu ở sau người, cũng là không muốn để người nhà bệnh nhân phải nhìn mấy thứ kia thêm một lần nữa. Con người luôn luôn rối rắm như vậy, trong thời điểm mà bệnh nhân mỗi ngày phải đấu tranh với con ma bệnh tật, người nhà ai cũng đã từng một lần vì đôi bên cùng phải chịu áp lực và giày vò mà muốn bỏ cuộc, cũng có người đã thực sự muốn bỏ cuộc. Nhưng đến khi người thân của mình không còn trên thế gian này nữa, cảm giác đau khổ thật sự cũng lập tức ập đến. Vương Nhất Bác không cách nào phán xét những chuyện này đến cùng là đúng hay sai, bản thân không phải người trong cuộc, lại thấy quá nhiều sinh ly tử biệt cùng cái gọi là "Bệnh lâu trước giường con ngoan chẳng thấy", cho nên không thể hiểu được cảm giác này.

Tiêu Chiến đi ra từ ICU, anh chỉ nói vài câu an ủi người nhà rồi đi ra khỏi phòng bệnh, Vương Nhất Bác cũng đi theo Tiêu Chiến, trước khi bước đi còn quay đầu lại, cách một lớp cửa kính nhìn thoáng qua ông Tống.

Ở bên trong phòng bệnh ICU, trên cơ thể không còn gắn bất kỳ thiết bị nào để phối hợp điều trị, một mạng người, cứ như vậy mà tiêu tan.

Trên hành lang, có một vài bác sĩ cùng y tá đi theo phía sau Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng quay đầu sang nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của anh.

Hóa ra, sự vui sướng của vô số lần chạy đua với thời gian và vận mệnh để cướp bệnh nhân từ Quỷ Môn quan về cũng không thể nào che đậy được cảm giác buồn phiền và bất đắc dĩ trong một lần bó tay hết cách chỉ có thể tiễn chân bệnh nhân ra đi.

Tiêu Chiến dừng bước lại, Vương Nhất Bác cũng dừng lại theo anh, những đồng nghiệp khác cũng tản ra xung quanh tiếp tục công việc của mình rồi.

"Về khu điều trị trước đi, giấy chứng tử cùng với những thủ tục tiếp theo của ông Tống em làm nốt nhé. Anh còn phải đi gặp lão Hoàng, một lát nữa còn phải tham gia một cuộc họp trực tuyến, khi nào em tan tầm thì lên tầng tìm anh."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến một cái thật sâu:

"Anh không sao chứ?"

Tiêu Chiến thở dài:

"Đương nhiên là có rồi, tiếc nuối chứ, còn cả bất lực nữa. Anh và lão Hoàng còn cả hai ê kíp nữa chữa trị lâu như vậy, cuối cùng kết quả vẫn là phải rút ống thở."

"Nhưng ông ấy cũng đã sống lâu hết mức có thể rồi, phải không Tiêu lão sư?"

Tiêu Chiến cười khẽ, gật đầu với cậu.

Vương Nhất Bác đến bàn hướng dẫn khám chữa bệnh tìm Mưu Triết, nói với anh ta rằng có thể chuẩn bị làm giấy tờ chứng tử cho ông Tống rồi. Đương nhiên là Mưu Triết có nghe nói người nhà bệnh nhân đã ký giấy từ bỏ chữa trị, trong mắt một người không bao giờ để cảm xúc của cá nhân lẫn lộn vào công việc như Mưu Triết thì đây chính là một chuyện thường ngày không có gì lạ xảy ra trong bệnh viện. Anh ta hỏi Vương Nhất Bác:

"Chuyển bệnh nhân ra khỏi ICU luôn hay ở luôn đó chờ...?"

"Không chuyển."

Mưu Triệt gật gật đầu:

"Được, tuy rằng đây là bệnh nhân do trưởng khoa Tiêu chịu trách nhiệm điều trị, nhưng mà những việc tiếp theo chắc chắn là không cần phải phiền đến anh ấy đâu nhỉ? Anh làm xong thì trực tiếp đến tìm chú?"

"Ok, nhưng em bận lắm á sư huynh, có gì gọi điện thoại cho em."

Vương Nhất Bác đang muốn đi thì Mưu Triết đã gọi cậu lại. Vương Nhất Bác quay đầu lại hỏi có chuyện gì?

"Chú làm gì mà mặt mày nghiêm túc thế? Lần đầu tiên làm chuyện ấy cho nên thấy không ổn à?"

Vương Nhất Bác xoay người lại, chống khuỷu tay lên mặt bàn bằng đá rồi nói:

"Đâu phải vì lý do đó, chỉ là em cảm thấy Tiêu lão sư đã cố gắng suốt một thời gian dài, kết quả lại như vậy..."

"Ôi trời, được rồi, lần này lại là anh lo thừa. Anh còn định dùng dáng vẻ người đi trước khuyên nhủ chú một hai câu, nhưng mà cái tâm tình nhỏ này của chú anh an ủi không nổi, vẫn là mời Tiêu đại nhân tự mình đăng đàn đi."

"Em đâu có cần anh ấy an ủi, em còn đang xót anh ấy mệt mỏi mấy ngày nay kia kìa."

"Chậc chậc chậc, nhìn khuôn mặt dễ trêu hoa ghẹo nguyệt của chú thì đúng là không nghĩ rằng chú mày lại si tình đến vậy."

Vương Nhất Bác giương mắt lên nhìn:

"Bên trong mấy cái nhóm Wechat lung tung mà anh tham gia có phải là thường xuyên bàn tán đến em và Tiêu lão sư nhà em không?"

"Chú lại còn phải hỏi? Trưởng khoa Tiêu quyền cao chức trọng các cô ấy không dám mơ tưởng trèo lên, nhưng mà có không ít người vẫn chờ chú khôi phục tình trạng độc thân, sau đó làm người đến sau nhưng lại thành công trói được chú, từ nay trở đi tận hưởng cuộc sống ban ngày làm thiên sứ áo trắng, buổi tối làm thiếu phu nhân mị hoặc đấy. Chú phải biết là, chấp niệm gả vào hào môn của các cô em đó cực kỳ sâu, bám chặt núi xanh không buông tay, đụng phải nam tường chẳng quay đầu."

Vương Nhất Bác bĩu môi một cái:

"Tại sao trên thế giới này lại có lắm người coi đó là chủ nghĩa lý tưởng vậy nhỉ?"

Nói xong Vương Nhất Bác đi thẳng về hướng phòng làm việc mà không thèm quay đầu lại nữa, Mưu Triết ở phía sau cậu dùng hết sức ép giọng xuống hô một câu:

"Hoặc là nói cách khác, chẳng phải năm đó đúng là Cinderella đã cứu Disney khỏi bờ vực phá sản sao?"

Vương Nhất Bác giơ tay lên xua xua hai lần:

"Bớt giỡn đi."

***

Mẹ của Vương Nhất Bác biết là ban ngày cậu còn bận bịu công việc, đa số là không có thời gian để gọi điện tán gẫu dông dài, cho nên cố tình chọn thời gian sau giờ tan tầm nửa tiếng mới gọi điện thoại đến, vừa kịp lúc Vương Nhất Bác vào phòng nghỉ thay quần áo xong xuôi rồi bước ra.

Gần đây mẹ cậu rất chăm gọi điện thoại đến hỏi thăm, nói trong nói ngoài cuối cùng vẫn hỏi đến chuyện cậu và Tiêu Chiến dạo này sao rồi. Đương nhiên là Vương Nhất Bác ăn ngay nói thật chứ, muốn tốt bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Ngay lần đầu tiên mẹ hiền thân yêu gọi điện đến để quan tâm cuộc sống cá nhân của cậu thì Vương Nhất Bác đã hỏi ngay một vấn đề, đó là thái thượng hoàng nhà bọn họ đã biết chuyện hay chưa. Lúc ấy bà Vương đang cầm điện thoại bèn liếc sang bên cạnh một cái, sau đó nói như thế này.

"Ba con thế mà lại biết Tiêu Chiến, một người bạn của ông ấy năm ngoái bị phù phổi phải làm phẫu thuật, là do Tiêu Chiến làm."

Lúc ấy Vương Nhất Bác lập tức cảm thấy vững lòng hơn nhiều, mẹ cậu đương nhiên sẽ đứng về phía cậu rồi, mà ba cậu từ trước đến nay đối với những người ưu tú đều là thưởng thức có thừa.

Lần này bà Vương gọi điện đến cũng không có mục đích gì khác, chính là đêm nay chín giờ mười lăm ông chủ Vương sẽ đáp máy bay về nhà, bà muốn cùng nhau đi đón máy bay sau đó đi ăn khuya luôn.

Đây đúng là một cơ hội rất tốt, nhưng mà vào thời điểm như ngày hôm nay thì lại không tốt lắm. Tuy rằng Vương Nhất Bác biết chỉ cần cậu nói ra thì Tiêu Chiến sẽ đồng ý, hơn nữa còn có thể giải quyết thật tốt. Nhưng nếu là hôm nay thì Vương Nhất Bác nhất định không muốn để anh phải xốc lại một trăm phần trăm tinh thần để đi gặp ba mẹ cậu. Vương Nhất Bác từ chối, cậu nói:

"Bệnh nhân bị suy phổi mà Tiêu Chiến điều trị hơn một tháng hôm nay rút ống thở, mẹ, hay là để hôm khác gặp đi."

Bà Vương từ trước đến nay không tìm hiểu qua những chuyện trong bệnh viện bao giờ, bà vừa nghe thấy có người mất mạng thì theo phản xạ hỏi:

"Vậy cậu ấy có phải chịu trách nhiệm gì không?"

Vương Nhất Bác cười khẽ:

"Anh ấy đã làm hết trách nhiệm như vậy rồi còn có thể chịu thêm trách nhiệm gì nữa chứ, chẳng qua là có nhiều chuyện cần xử lý thôi. Vì để bữa cơm đầu tiên của một nhà bốn người chúng ta đạt đến trình độ hoàn hảo hết mức có thể, đẩy lên mấy ngày sau đi mẹ, hay là thứ bảy được không? Thứ bảy chúng con về nhà, mẹ trước hết phải giữ ba lại, đừng để ba ra ngoài đi xã giao."

"Lại còn một nhà bốn người."

"Vương thái thái, đừng mạnh mồm nữa, mẹ không chấp nhận mà lại còn để cho hai chúng con cùng đi đón lão Vương, không chấp nhận còn quan tâm đến việc Tiêu lão sư nhà con có cần chịu trách nhiệm hay không làm gì?"

"Rồi rồi rồi, thứ bảy cũng được."

Lúc Vương Nhất Bác cúp máy cũng là lúc cậu đã đi đến cửa văn phòng của Tiêu Chiến, tuy rằng đã tan tầm nhưng rất có thể lúc này vẫn đang có người ở trong văn phòng anh, cho nên Vương Nhất Bác vẫn đưa tay lên gõ cửa. Lúc bước vào mới thấy người thì đúng là không có, nhưng có rất nhiều giấy tờ đang bày bừa trên bàn.

"Làm gì đấy bảo bối?"

"Không phải lúc nãy đã nói là phải họp trực tuyến rồi sao, một cuộc hội chẩn từ xa, gửi qua đây cho anh vài cái bệnh án điện tử, anh chọn vài cái rồi in ra xem qua, chắc có lẽ mấy ngày nữa anh phải đi công tác ở thành phố Tùng Đài."

Vương Nhất Bác đi vòng qua bàn, thuận tay ôm lấy vai Tiêu Chiến rồi cúi người xuống xem mấy tờ giấy đang đặt trên bàn.

"Bệnh gì thế?"

"Phình động mạch chủ ngực."

"Mời anh đến làm chuyên viên đặc biệt à? Đúng là không có lúc nào thấy trên tay anh không có việc."

Tiêu Chiến bĩu môi nói:

"Giám đốc bệnh viện sắp xếp, nói là hướng dẫn giao lưu."

"Đừng nói là lại muốn để anh làm mẫu phẫu thuật nhé?"

"Tám chín phần mười."

Vương Nhất Bác đứng thẳng người dậy, dịch sang một bên rồi đặt nửa mông ngồi lên bàn:

"Được của nó phết nhờ."

Tiêu Chiến cũng dựa lưng về phía sau, đối diện với Vương Nhất Bác:

"Em có muốn đi không?"

Vương Nhất Bác ngạc nhiên:

"Đương nhiên là muốn rồi, đường đường là trưởng khoa Ngoại lớn của bệnh viện đa khoa Thánh Tác đến bệnh viện tuyến dưới hướng dẫn nghiệp vụ mà không mang theo tay sai đắc lực đi cùng, nghe nó có vô lý không? Cái này mà còn phải hỏi à?"

Tiêu Chiến thu dọn gọn những thứ trên bàn lại rồi đứng dậy thay quần áo:

"Từ trước đến nay anh dùng quyền mưu tư được chút nào đều dùng hết trên người em chút đó rồi."

Vương Nhất Bác cũng đi qua:

"Tất cả là do Tiêu lão sư quá thương em."

Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác rồi nhoẻn miệng cười, bọn họ một trước một sau đi ra khỏi văn phòng. Bình thường khoảng nửa tiếng sau giờ tan tầm thì mới là giờ cao điểm mà bác sĩ cùng y tá như bọn họ rời khỏi bệnh viện, cho nên trên đường xuống bãi đậu xe cũng gặp không ít đồng nghiệp. Vương Nhất Bác đã sớm không còn là người mới trong bệnh viện, tất cả những người cần quen trong khu nhà tổ hợp Ngoại thì đều đã quen cả, cũng có những người ngang ngang tầm tuổi hai người bọn họ trêu chọc một hai câu, nhưng mà cả hai cũng chẳng ngại, bởi vì dù sao công khai yêu đương cũng là sự lựa chọn của chính họ. Dường như một quãng đường ngắn thế này cũng đủ làm con người ta cảm thấy đặc biệt thoải mái, cho nên Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đương nhiên cũng gỡ xuống tâm trạng rối bời cùng sự mệt mỏi của cơ thể đã đè nặng trên vai suốt một ngày hôm nay ở bệnh viện.

Lúc lên xe, Vương Nhất Bác kể cho Tiêu Chiến nghe về cuộc điện thoại mà lúc nãy mẹ cậu gọi đến. Phản ứng đầu tiên của Tiêu Chiến chính là không nên từ chối lời đề nghị có chút chủ động này của dì mới phải. Vương Nhất Bác bật cười, nói:

"Bảo bối nôn nóng muốn gặp ba mẹ em đến vậy sao?"

"Vương Nhất Bác, đây là vấn đề lễ phép!"

"Chờ đến ngày mà ba mẹ anh về nước, em nhất định sẽ bỏ xuống toàn bộ thế giới để đi đón máy bay, nhưng mà nếu đổi lại là ba em thì không cần khách sáo như vậy đâu bảo bối. Hôm nay anh làm gì còn sức lực và tinh thần mà cố gắng đi gặp ba mẹ em chứ, anh nói anh không sao nhưng em thấy xót anh chết đi được đây này. Bây giờ em chỉ muốn về nhà ôm anh ngủ một giấc thật ngon thôi. Bảo bối của em hôm nay mệt muốn xỉu rồi, cho dù là ai cũng không được làm phiền nữa."

Tiêu Chiến thật sự không biết đến cùng là nên tức giận hay nên cảm thấy ấm lòng nữa, một lúc lâu cũng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Vương Nhất Bác đang tập trung lái xe. Đương nhiên là Vương Nhất Bác cảm nhận được ánh mắt của anh, cậu quay mặt sang nhìn thoáng qua anh rồi hỏi:

"Thứ bảy này về nhà anh thật sự là người đăng môn nhập thất luôn đấy bảo bối của em ơi, em chưa từng dẫn bất kỳ người nào khác về nhà em cả."

Không đợi Tiêu Chiến đáp lời thì Vương Nhất Bác đã cảm thấy hình như mình nói không đúng, vậy nên nghiêng đầu bồi thêm một câu:

"À, em nói sai rồi, anh cũng không phải là 'người khác', đáng lẽ phải nói như thế này, lần này về nhà thì anh sẽ chính thức trở thành người nhà em rồi."

'Vương Nhất Bác chính là ma quỷ!', trong đầu Tiêu Chiến lúc này đúng là đang nghĩ như vậy.

Dùng vẻ mặt nghiêm túc mà nói lời âu yếm, dùng lưỡi dao mang tên dịu dàng yêu thương đục khoét trái tim anh, khiến anh cam tâm tình nguyện nhận một dao rồi lại một dao. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net