32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

32.

Thứ bảy, mới sáng sớm mà Tiêu Chiến đã phải lén lút, anh rón ra rón rén xuống giường, khoác tạm một bộ quần áo rồi bước ra khỏi phòng ngủ, sau khi nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi mới khẽ thở phào một hơi.

Tiêu Chiến bước xuống tầng rồi ngồi vào ghế sô pha trong phòng khách, anh gọi điện thoại cho mẹ anh, bây giờ ở Los Angeles mới đang là cuối buổi chiều. Lúc mẹ Tiêu bắt máy thì cực kỳ vui vẻ, lập tức hỏi thẳng:

"Có phải là nhớ mẹ rồi không?"

"Mẹ, thế mẹ có nhớ con không? Còn cả ba nữa, biết rõ con bận rộn không tiện ra nước ngoài cũng không thèm về nhà thăm con."

"Bận rộn yêu đương chứ gì?"

Tiêu Chiến nhếch môi nói:

"Công việc của con rất là bận mà."

Bỗng nhiên điện thoại trên tay mẹ Tiêu bị người ta cướp mất.

"Con trai à, mẹ con cho ba xem ảnh rồi, lớn lên cũng không tệ đâu, nhỏ tuổi hơn con phải không? Vậy thì có biết chăm sóc người khác không đấy? Ba và mẹ con lại không ở bên cạnh con."

Mẹ Tiêu lại cướp điện thoại về, nói:

"Lão Tiêu, ông đừng có lảm nhảm nữa, con trai, cũng không thể chỉ trông cậy vào người khác chăm sóc con, vẫn phải chăm sóc lẫn nhau mới tốt có hiểu không? Nói chuyện yêu đương thì sao có thể ngồi không hưởng lộc được chứ."

Tiêu Chiến cười thành tiếng:

"Mẹ, mẹ sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn nói thành ngữ được cơ à?"

"Gì? Mẹ đây cũng nói tiếng Trung Quốc vài chục năm đấy nhé."

Bỗng dưng mẹ Tiêu ngớ người ra một phát rồi mới cảm thấy có gì đó sai sai, hỏi tiếp:

"Con trai, chỗ con bây giờ mới là sáu giờ sáng thôi phải không? Sao con lại dậy sớm gọi điện thoại cho mẹ thế? Cãi nhau với tiểu soái ca hả? Nó bắt nạt con à?"

"Không phải đâu mẹ ơi, em ấy chẳng bao giờ làm thế."

"Vậy con dậy sớm như vậy làm gì? Hôm nay cuối tuần mà? Vẫn phải đi làm à?"

"Mẹ, con là có chuyện muốn nói với mẹ đấy."

Ở đầu dây bên kia, mẹ Tiêu nuốt một ngụm nước bọt rồi mới hỏi:

"Không phải là con muốn đến Los Angeles đăng ký kết hôn đấy chứ?"

Tiêu Chiến 'phì' một tiếng bật cười:

"Đăng ký kết hôn cái gì chứ, chỉ mới nói qua tình hình trong điện thoại rồi cho xem một tấm ảnh thôi, còn chưa dẫn người thật đến gặp ba mẹ mà."

"Vậy giờ này mà con đã gọi điện thoại để làm gì?"

"Mẹ, hôm nay con muốn cùng em ấy về nhà ăn cơm, là về nhà của ba mẹ em ấy."

"Hả?" Mẹ Tiêu ngạc nhiên, mà ba Tiêu cũng ghé sát lại gần điện thoại để nghe.

"Con cảm thấy con hẳn là nên nói qua với ba mẹ một tiếng."

"Nhà bọn họ có hiểu lý lẽ giống nhà chúng ta không? Lần trước không phải con nói là con đã gặp qua mẹ nó rồi à? Lần đó còn hỏi con thế nào con lại nói không có thời gian kể. Nếu như con trai mẹ mà phải chịu thiệt thì không cần đi."

"Sẽ không đâu mẹ." Tiêu Chiến điều chỉnh tư thế rồi nằm xuống ghế sô pha: "Nếu như con phải chịu thiệt thì Nhất Bác sẽ không dẫn con về đâu."

"Con trai ơi." Ba Tiêu lại cướp lấy điện thoại: "Cũng không được giấu hai ông bà già này tự mình chịu ấm ức đâu nhé."

"Biết rồi mà ba, ba yên tâm đi, sao đến ba cũng nghĩ lung tung như mẹ con thế?"

Mẹ Tiêu ở đầu dây bên kia mắng Tiêu Chiến một câu 'thằng nhóc thỏ con thối', sau đó nói:

"Mẹ đây mà không coi con như của báu của quý mẹ cũng không thèm nói, ai mà biết nhà bọn họ kiểu gì."

"Mẹ yên tâm đi. À mẹ này, nếu như ba mẹ không bận thì sắp xếp về nước một chuyến đi, con và Nhất Bác đều làm việc ở bệnh viện, em ấy bây giờ vẫn chỉ là bác sĩ tuyến một thôi, cũng không tiện ra nước ngoài."

"Ôi dào, mẹ đã bàn bạc với ba con xong xuôi hết rồi, đợi ông ấy sắp xếp công việc đâu vào đó thì chúng ta sẽ về nước thăm con. Mẹ cũng nóng lòng muốn gặp tiểu soái ca lắm."

"Mẹ, em ấy không hề ăn ảnh tí nào đâu."

"Úi trời, không ăn ảnh mà đã đẹp trai như thế rồi ấy hả?"

Tiêu Chiến nhướng một bên mày lên, giống như cực kỳ tự hào.

Thời gian trước luôn bận rộn với công việc, tinh thần căng thẳng, đã lâu không nói chuyện với gia đình, lần này Tiêu Chiến gọi điện thì tán gẫu hơi lâu, thế nhưng mà khi anh nhẹ chân nhẹ tay quay lại phòng ngủ thì Vương Nhất Bác vẫn còn đang ngủ. Tiêu Chiến bò lên giường một lần nữa rồi lăn lại gần Vương Nhất Bác, cậu lập tức ôm lấy anh, lầm bầm một câu.

"Đi đâu nãy giờ đấy?"

Thật ra Vương Nhất Bác vẫn chưa dậy, đây là mơ mơ màng màng nói thôi. Tiêu Chiến nhỏ giọng đáp một câu:

"Đi WC thôi mà."

Nhà Vương Nhất Bác vốn cách âm, rèm lại còn chưa kéo ra, cho nên nằm trong phòng dù trời sáng rồi thì vẫn có thể ngủ lại như thường. Tiêu Chiến cực kỳ vững dạ, cho nên ngủ lại rất nhanh mà cũng rất sâu.

***

Lúc bọn họ đến tòa biệt thự nhà họ Vương thì cũng đã là ba giờ chiều. Xe của Vương Nhất Bác đi từ ngoài cổng vào cũng phải đánh một vòng lớn mới tới được cửa chính, nhưng mà Tiêu Chiến chưa từng nghĩ đến việc dùng những thứ này để cân nhắc đến cái gọi là giá trị con người của Vương Nhất Bác, bởi vì dù trong nháy mắt Vương Nhất Bác trở thành một thằng nhóc nghèo rớt mùng tơi thì Tiêu Chiến vẫn sẽ yêu cậu như lúc ban đầu.

Vương Nhất Bác đương nhiên là đã kể cho Tiêu Chiến nghe chuyện ba cậu đã nghe qua tên của Tiêu Chiến, nhưng mà những cuộc phẫu thuật lớn lớn nhỏ nhỏ mà Tiêu Chiến đã làm thật sự là quá nhiều, người trong cả nước đến Thánh Tác giải phẫu can thiệp phù phổi lại càng nhiều không đếm xuể, Tiêu Chiến thật sự không thể nhớ ra vị bạn làm ăn kia của chú Vương là ai.

Chú Vương cũng không hề nghiêm khắc khó gần như trong tưởng tượng của Tiêu Chiến, nhưng đương nhiên là cũng không giản dị dễ gần thậm chí là có chút trẻ con như ba anh. Tiêu Chiến lễ phép chào chú dì, còn Vương Nhất Bác phụ trách phần việc làm sinh động bầu không khí, đứng ở bên phe Tiêu Chiến làm hết khả năng để anh có thể thả lỏng tinh thần như thường trong lần gặp mặt này. Chú Quyền dẫn theo giúp việc nhà họ đặt từng đĩa từng đĩa hoa quả lên bàn trà, Vương Nhất Bác xiên một miếng khế đưa cho Tiêu Chiến, sau đó chính cậu cũng xiên một miếng lên ăn.

"Mẹ, quà thì đợi chúng con về rồi mở sau nhé, chọn hơi bị cẩn thận luôn đấy, chắc chắn ba mẹ sẽ thích."

Bà Vương nhìn Vương Nhất Bác vài giây, cuối cùng khóe miệng cong lên thành một nụ cười, bà tất nhiên là thật sự hiểu tính con mình, hiện giờ cậu vui vẻ hạnh phúc như vậy có phải là thật sự phát ra từ nội tâm hay không ấy, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay.

"Công việc ở viện chắc là bận rộn lắm hả?"

Tiêu Chiến nghe thấy chú Vương lên tiếng thì lập tức nhìn qua, cậu đáp lời:

"Chúng cháu làm Ngoại khoa nên chủ yếu vẫn là phẫu thuật thôi ạ, cháu thì còn có rất nhiều công việc liên quan đến hành chính phải làm nên tương đối phiền phức, cũng may là có Nhất Bác giúp cháu nhiều lắm."

Lão Vương đưa mắt liếc Vương Nhất Bác một cái:

"Nó á? Không phải nó chỉ thích dao phẫu thuật thôi à?"

Tiêu Chiến cười khẽ:

"Nền tảng cơ bản của Nhất Bác rất tốt, em ấy có một bài luận văn học thuật vô cùng hoàn thiện, cháu còn đang muốn liên hệ với bên tập san Y học để đăng tải lên đây."

"Thật á?" Vương Nhất Bác ngạc nhiên hỏi: "Anh đã đề cử thì chẳng phải là sẽ không có biên tập nào từ chối nổi sao? Sao anh không nói cho em biết?"

"Việc nhỏ thôi mà."

Lần trước, khi bà Vương kể cho lão Vương nghe về lần đầu tiên mà hai người gặp mặt, thì cũng kể lại câu tuyên bố "Đủ khả năng dành cho Vương Nhất Bác những thứ tốt nhất" của Tiêu Chiến nói, lão Vương cực kỳ tán thưởng câu nói này, một người đủ ưu tú cũng như đủ năng lực nói những câu như vậy thì không hề nực cười một chút nào. Mặc dù ông thật sự không hề quen thân với Tiêu Chiến nhưng cũng biết chàng thanh niên tài tuấn trong giới y học này không phải chỉ có hư danh.

"Lúc trước Nhất Bác đòi học y cực kỳ kiên quyết." Lão Vương chậm rãi nói.

Vương Nhất Bác quay mặt sang nhìn ba cậu, nói:

"Những chuyện mà con đã nhận định thì có chuyện nào con không kiên quyết sao? Ba, con như vậy không phải là giống tính ba sao?"

Lão Vương buông mắt nhìn xuống chứ cũng không nhìn về đám con cháu bọn họ, ông nói:

"Con trai chú thích dao phẫu thuật chứ không thích kinh doanh, sản nghiệp của nhà họ Vương lớn như vậy nó có thể thừa kế bất kỳ lúc nào, nhưng đoán chừng thừa kế này cũng chỉ là thừa hưởng mà thôi. Thật ra sau khi nghĩ thông suốt thì chuyện này cũng đơn giản, ngày mà chú cùng mẹ nó không còn nữa, có lưu lại bất kỳ thứ gì trên thế giới này cũng đều không có ý nghĩa, cũng chỉ có mình đứa con trai này là có ý nghĩa. Chỉ cần nó có thể không phải lo cơm áo gạo tiền, sống cuộc sống mà bản thân nó thích là được rồi."

"Ba... Tự dưng nói mấy chuyện này làm gì?"

"Tiêu Chiến, nếu đã đến nhà rồi thì cũng không phải là người ngoài nữa, bởi vì nhà họ Vương của chú cực kỳ nghiêm túc với cái gọi là 'bước qua cửa' này, từ nhỏ Vương Nhất Bác nó đã hiểu điều này rồi. Nó đã đưa cháu về nhà, thái độ của nó thế nào chú và mẹ nó đều biết rõ, cũng không can thiệp đến việc thanh niên các cháu yêu đương. Nhưng mà có một chuyện chú vẫn muốn nói, chú đã trải sẵn cho con trai chú một con đường, nó lại không đi. Vậy nên trên con đường mà nó đã lựa chọn, chú cũng mong cháu đừng để nó phải đi quá quanh co."

"Thưa chú, cháu đảm bảo."

Vương Nhất Bác một mặt bị những lời bình thản đạm nhiên này của ba cậu làm cho rung động, một mặt lại cảm thấy đáng lẽ ra trên quãng đường mà cậu và Tiêu Chiến bầu bạn với nhau thì nhất định cậu phải là người che chở cho Tiêu Chiến chu toàn mới đúng. Thế nhưng dùng lý trí mà nghĩ, những thứ hiện giờ cậu có thể cho Tiêu Chiến cũng chỉ là cuộc sống vật chất mà người khác không cách nào dễ như trở bàn tay đã có được cùng với một tình yêu chân thành, toàn tâm toàn ý làm bạn. Còn ở cấp độ mà ba cậu vừa nói đến kia, cậu đúng thật là lực bất tòng tâm. Vương Nhất Bác hơi cúi đầu, một cảm giác thất bại khó mà diễn tả thành lời dâng lên, cảm giác thất bại này chính là đến từ một thứ không thể thay đổi mang tên "năm tháng". Tiêu Chiến đương nhiên là nhìn ra được tâm tình của Vương Nhất Bác, nhưng mà giờ phút này anh lại không thể nói bất kỳ điều gì để an ủi cậu.

Sau khi kết thúc một bữa tối vô cùng hòa hợp, dì Vương nói đầu bếp làm mấy món tráng miệng tinh xảo rồi bưng đến chòi hóng mát trong sân biệt thự nhà họ Vương. Một nhà bốn người bọn họ ngồi dưới ánh đèn ban đêm mà trò chuyện trời nam đất bắc, nói đến con đường học hành của Tiêu Chiến, hỏi thăm qua tình hình của ba mẹ anh, trò chuyện những việc trong bệnh viện của hai người, thỉnh thoảng khen ngợi thiên phú trong lĩnh vực Ngoại khoa của Vương Nhất Bác cùng sự cố gắng của cậu.

Gần mười giờ đêm bọn họ mới rời khỏi biệt thự để về nhà mình.

Lên xe rồi Tiêu Chiến mới thở phào ra một hơi thật dài:

"Cũng ổn chứ hả?"

"Hửm?" Vương Nhất Bác còn chưa phản ứng được anh đang muốn nói đến chuyện gì.

"Biểu hiện của anh ấy."

Vương Nhất Bác bật cười, cậu đưa tay cho Tiêu Chiến nắm lấy:

"Bảo bối của em có khi nào biểu hiện không ổn đâu. Không nhìn ra sao? Ba em cực kỳ tán thưởng anh."

"Chú là một người thông minh như vậy, có lẽ là đã nhìn ra được anh yêu em nhiều đến mức nào, cho nên mới yên tâm giao con trai cưng của chú cho anh đấy."

Vương Nhất Bác siết chặt tay Tiêu Chiến thêm một chút.

"Bảo bối yêu em nhiều đến mức nào cơ?"

"So với em yêu anh thì không nhiều hơn là mấy." Tiêu Chiến giơ ngón trỏ cùng ngón cái lên, thể hiện một khoảng trống chỉ bằng khe hở rộng hai mi li mét, nói: "Chỉ nhiều hơn một chút xíu như thế này thôi."

Vương Nhất Bác quay sang nhìn Tiêu Chiến, anh đang mỉm cười vô cùng đẹp.

Cậu nghĩ, hiện giờ nhất định là Tiêu Chiến đang rất hạnh phúc, hạnh phúc giống hệt như cậu vậy. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net