4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.

Buổi chiều Tiêu Chiến có một cuộc phẫu thuật đã lên lịch từ trước, sau khi ăn cơm cùng Vương Nhất Bác thì quay về khu nội trú, đương nhiên Vương Nhất Bác cũng đi theo.

Cửa thang máy mở ra ở tầng hai mươi mốt, khoa Ngoại tim mạch, Vương Nhất Bác cần ra khỏi thang máy trước, cậu quay đầu lại nói với Tiêu Chiến:

"Tiêu lão sư, tan tầm tôi đến văn phòng của anh tìm anh?"

"Để làm gì?"

"Không phải đã hẹn tối nay mời anh ăn một bữa ngon sao?"

Tiêu Chiến cũng không thực sự quên mất, lúc này anh chỉ nhếch môi không nói chuyện. Vương Nhất Bác bước ra khỏi thang máy, hai ngón tay thành hình chữ V cong lại vẫy vẫy, nói hẹn gặp lại với Tiêu Chiến, tận đến khi cửa thang máy đóng lại cậu mới đi vào khu phòng bệnh.

Mưu Triết lại đang ngồi ở bàn hướng dẫn khám bệnh, anh ta đang làm việc với máy tính, cơm hộp mở nắp mới ăn chưa được mấy miếng để bên cạnh.

"Đàn anh, thao tác vô khuẩn thực hành kiểu gì đây."

Mưu Triết ngẩng đầu lên, vừa thấy Vương Nhất Bác đã mừng như thấy người thân:

"Chú bước nhanh cái chân lại đây, sáng nay anh bận một đống chuyện còn chưa kịp làm bệnh án điện tử, chiều nào trưởng khoa cũng sẽ xem qua, anh đang cuống cả lên."

Vương Nhất Bác nhét hai tay vào túi áo blouse trắng lắc lư đi vòng qua bàn đón tiếp, nói:

"Chiều hôm nay trưởng khoa có lịch phẫu thuật mà, anh cuống cái gì."

Động tác trên tay Mưu Triết khựng lại, bừng tỉnh đại ngộ.

"Anh quên mất đấy."

"Ơ?" Mưu Triết quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác: "Sao chú lại biết."

Vương Nhất Bác kéo Mưu Triết đứng lên khỏi cái ghế trước bàn máy tính, nói:

"Sáng nay em và Tiêu lão sư cùng ra phòng khám mà. Bác sĩ Mưu, anh không thể vì em chỉ là một bác sĩ nội trú nho nhỏ cho nên xem nhẹ em thế chứ, từ sáng đến trưa em cũng đâu có ở trên khoa."

Mưu Triết cầm lấy hộp cơm của mình, nói:

"Anh lấy đâu ra thời gian mà nhìn chú, khu điều trị nhiều việc nhiều người như vậy. Ở đây ấy, quẹt thẻ chấm công xong thì chú có làm việc hay không hoàn toàn phụ thuộc vào hai chữ tự giác. Nhưng quan trọng là, cho dù chú không muốn làm việc thì công việc cũng sẽ tự tìm đến chú thôi. Anh đến phòng nghỉ ăn cơm cho xong đã, giao lại cho chú nhé."

Vương Nhất Bác làm một cái dấu tay OK với Mưu Triết, sau đó Mưu Triết mới xoay người bước đi.

Việc làm bệnh án điện tử cũng không có gì cần yêu cầu chuyên môn cao, chỉ là ghi lại tình trạng mỗi ngày của bệnh nhân, nhưng bản thân mỗi ca bệnh lại có rất nhiều điều để học hỏi, nhìn lời dặn của các bác sĩ đối với từng trường hợp người bệnh khác nhau mà người đi trước đã đưa ra, sau đó kết hợp với việc ngẫm nghĩ xem nếu đặt bản thân mình vào tình huống đặc biệt của người bệnh lúc đó thì sẽ đưa ra phương án điều trị như thế nào. Nếu như giống nhau thì không cần phải nói gì thêm, nhưng một khi phát hiện ra có điểm khác nhau thì cần phải nghiên cứu sâu hơn, xem đến cùng là bản thân nhận định có chỗ sai lầm hay là do những người đi trước đã nghĩ đến một phương án trị liệu toàn diện và chính xác hơn, đây đều là những thứ rất đáng để phân tích.

Trước khi lên phòng mổ thì Tiêu Chiến muốn xuống tầng dạo qua một vòng. Bình thường chiều nào anh cũng sẽ bớt chút thời gian xuống khoa nhìn qua xem tình hình thế nào, lần này vì phải chuẩn bị làm phẫu thuật cho nên xuống sớm một chút. Lúc đi đến bàn hướng dẫn khám bệnh thì không thấy Mưu Triết đâu, ngược lại thấy Vương Nhất Bác đang ngồi đó tập trung làm việc với màn hình máy tính. Tiêu Chiến lấy cái bút đang ghim ở túi áo trước của áo blouse xuống, gõ gõ vài cái lên mặt bàn làm bằng đá cẩm thạch của bàn hướng dẫn khám bệnh. Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại:

"Tiêu lão sư."

"Bác sĩ Mưu đâu?"

"Đang bận việc." Vương Nhất Bác đứng lên, bước đến trước mặt người đang đứng trước bàn: "Tìm anh ấy?"

Tiêu Chiến khẽ lắc lắc đầu, nói:

"Cũng không có chuyện gì quan trọng."

"Vậy tìm tôi?"

Tiêu Chiến nâng mắt lên, trong ánh nhìn còn mang theo một chút lạnh lùng.

"Có chuyện gì anh cứ việc dặn dò, tôi không phải là đệ tử của anh sao."

"Bớt lảm nhảm." Nói xong, Tiêu Chiến quay người bước đi.

"Tiêu lão sư phẫu thuật suôn sẻ nhé, hẹn buổi tối gặp lại nhé Tiêu lão sư."

Tiêu Chiến đến quay đầu lại cũng lười, mở cửa bước đi.

Đóng cửa sắt của khu điều trị lại thì Tiêu Chiến dừng chân, quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa được nhân viên vệ sinh của bệnh viện lau chùi quá mức đến trắng toát, rõ ràng là chẳng nhìn thấy gì cả, anh lại lắc lắc đầu nở một nụ cười.

Buổi tối lúc tan tầm, có một bệnh nhân cần tạm thời cắt bỏ mô hoại tử, cho nên quá giờ tan làm gần một tiếng đồng hồ Vương Nhất Bác mới đi đến văn phòng của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đóng cửa vô cùng kín, cho nên Vương Nhất Bác tưởng anh về rồi, chẳng hiểu sao có chút thất vọng, tuy nhiên cậu vẫn đưa tay lên gõ cửa thử.

"Vào đi."

Vương Nhất Bác nghe thấy một câu này thì lập tức nhấn tay nắm cửa xuống, mở cửa bước vào.

"Tôi cứ nghĩ là anh về rồi."

Tiêu Chiến đóng cặp tài liệu lại, nói:

"Có việc cần làm."

Vương Nhất Bác bước thêm hai bước tiến tới gần bàn làm việc của Tiêu Chiến, hỏi:

"Vậy tôi chờ anh thêm lát nữa?"

"Không cần, đi thôi."

Vương Nhất Bác nhướng một bên mày lên, cũng không nói thêm gì nữa.

Tiêu Chiến đứng dậy bước đến bên cạnh móc treo quần áo, sau đó cởi áo blouse trắng ra giũ thẳng rồi treo ngay ngắn lên. Vương Nhất Bác quay người nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy được bãi đỗ xe phía trước tòa nhà, trời vẫn chưa tối hẳn, hơn nữa đèn cao áp bên trong viện cũng đã sáng, mặc dù đang đứng trên tòa nhà cao hơn hai mươi tầng nhưng Vương Nhất Bác vẫn có thể thấy rõ xe của mình.

"Không đi à?"

Vương Nhất Bác quay đầu lại, hai người bọn họ im lặng nhìn nhau vài giây, không ai nói gì.

"Đi chứ, Tiêu lão sư muốn ăn gì?"

Thật rõ ràng, bây giờ căn bản vốn không phải là lúc lải nhải về mấy thứ quy định chống khuẩn gì gì đó.

(*Theo quy định thì áo blouse phải được giặt hàng ngày, treo trong tủ đựng hoặc giá treo chuyên dùng để treo trang phục y tế.)

Hai người bọn họ sóng vai bước đến bãi đỗ xe, xe của Vương Nhất Bác đang đỗ sát lối ra hơn, cậu nghiêng đầu, ý mời Tiêu Chiến lên xe. Thế nhưng Tiêu Chiến không động đậy:

"Cậu nói địa chỉ đi, tôi đi theo cậu sau."

Vương Nhất Bác mở cửa xe, cũng không vội bước lên. Cậu khoát tay lên trên khung cửa, dùng giọng điệu nghiêm túc nói:

"Làm gì có chuyện cùng ra ngoài ăn cơm lại còn đi hai xe, bây giờ còn đang là giờ cao điểm nữa, vừa tắc đường vừa không có chỗ đậu xe, đi thôi."

"Không lái xe thì sáng mai tôi đi làm kiểu gì."

"Ầy!!!!" Vương Nhất Bác vẫn cố chấp nghiêng đầu ra hiệu, nói: "Tôi đến đón anh, chuyện này quan trọng gì đâu."

Nói xong, Vương Nhất Bác lập tức lên xe, căn bản là không muốn cho Tiêu Chiến cơ hội tiếp tục phản bác.

Tiêu Chiến cũng hết cách, chỉ có thể ngồi vào ghế phó lái, sau khi đóng cửa xe thì nói:

"Cậu cũng không cần biết là đón tôi thì có tiện đường hay không à."

Vương Nhất Bác khởi động xe bắt đầu chạy ra khỏi bãi đỗ:

"Tiện thì tiện mà không tiện thì cũng phải tiện thôi. Để đón Tiêu lão sư tôi có phải chạy từ phía đông thành phố đến phía tây thành phố, ngủ ít đi một chút cũng không thành vấn đề."

Tiêu Chiến bật cười:

"Tinh thần và thể lực không dồi dào chính là việc tối kỵ nhất ở bệnh viện, nhất là với những người làm ngoại khoa như chúng ta."

"Ơ kìa? Tiêu lão sư, tôi ngủ ít một chút cũng không có nghĩa là tinh thần và thể lực của tôi không dồi dào mà. Với lại, mới sáng sớm đã có thể phục vụ Tiêu lão sư như vậy chẳng phải là cả ngày hôm đó tinh thần sẽ được nâng cao, đầu óc tỉnh táo, thần thanh khí sảng hay sao."

Tiêu Chiến hơi xoay người sang nhìn về phía Vương Nhất Bác:

"Tôi có cảm giác là đời sống tình cảm thường ngày của nhân tài mới nổi ở khoa Ngoại tim mạch rất là phong phú đấy."

Vương Nhất Bác cười cười, nói:

"Bốn chữ nhân tài mới nổi không dám nhận, mà cái gọi là đời sống tình cảm phong phú cũng không dám gánh."

Tiêu Chiến không nói chuyện.

"Tại sao tôi lại làm Tiêu lão sư hiểu nhầm như vậy nhỉ?" Vương Nhất Bác âm dương quái khí trêu chọc.

Tiêu Chiến đương nhiên không thể nói là anh có cảm giác mình đang bị cậu tán tỉnh, nói tóm lại là bởi vì những lời cậu nói nghe cũng không chối tai, chẳng qua là dù thế nào chăng nữa cũng vẫn cảm thấy cực kỳ không thích hợp.

Nhưng lại giống như không có gì là không thích hợp.

Tiêu Chiến nói lảng sang chuyện khác:

"Mưu Triết phân bệnh nhân cho cậu chưa?"

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không muốn trả lời câu hỏi của mình thì cũng không cố gắng hỏi đến cùng nữa, bĩu môi nói:

"Đã phân rồi, từ phòng 7 đến phòng 10 của khu I, buổi chiều tôi đã sang thăm hỏi tình trạng của bọn họ rồi."

Tiêu Chiến rất hài lòng về hành động này của Vương Nhất Bác.

Cuối cùng thì nhà hàng vẫn là do Vương Nhất Bác chọn, đồ Nhật, mỗi ngày chỉ tiếp đón tám bàn khách, điều kiện cứng nhắc này Tiêu Chiến cũng biết. Vừa mới xuống xe Tiêu Chiến đã hỏi Vương Nhất Bác ngay:

"Cậu đây là đặt bàn trước rồi sau đó bị cho leo cây, vậy nên mới tìm đến tôi mời tôi đi ăn hả?"

"Làm sao tôi dám làm vậy với Tiêu lão sư chứ. Nhà hàng này này, chủ nhà hàng luôn giữ cho tôi một bàn, tôi muốn đến ăn khi nào cũng được."

Tiêu Chiến hiểu rõ, hóa ra là nhà hàng của bạn.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến một trước một sau bước vào trong nhà hàng, đúng thật là có người đang ngồi ở quầy bar bước đến tiếp đón:

"Vương đại thiếu gia hôm nay đại giá quang lâm cũng không thèm gọi điện thoại báo trước luôn."

Vương Nhất Bác bắt tay với Lưu Tử Ngang, sau đó vai đụng vai coi như chào hỏi, nói:

"Công việc ở bệnh viện bận quá, tôi cũng quên mất, hôm nay được không, có được ăn không đấy."

"Ai không thể chứ riêng bạn thì lúc nào cũng có thể, vào đi."

Nói xong, Lưu Tử Ngang dẫn theo Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đi vào phòng riêng nằm ở sâu nhất bên trong, theo Tiêu Chiến được biết thì đúng là chưa từng thấy mở cửa.

"Bạn có lộc ăn đấy, cá ngừ vây xanh vừa được đưa đến sáng nay, còn có cả nhum biển tươi nữa."

Vương Nhất Bác mừng thầm trong lòng, ít nhất thì bữa cơm đầu tiên cậu mời Tiêu Chiến cũng rất gì và này nọ, không kém cỏi lắm. Sau khi tất cả vào trong phòng ngồi xuống, Lưu Tử Ngang mới nhìn về phía Tiêu Chiến rồi hỏi Vương Nhất Bác:

"Bạn hả? Chưa thấy dẫn tới đây bao giờ, giới thiệu làm quen một chút đi."

Vương Nhất Bác vỗ tay một cái, nói:

"Đây là cố vấn luận văn của tôi đấy bạn ạ, trưởng khoa Ngoại tim mạch của Thánh Tác, sau này nhỡ may bạn có việc gì thì có thể đến tìm anh ấy là chuẩn nhất."

Tiêu Chiến nhếch môi thành một nụ cười.

Lưu Tử Ngang chào hỏi cùng Tiêu Chiến trước, sau đó mới ném cho Vương Nhất Bác một cái liếc mắt:

"Tôi hi vọng cả đời này tôi đừng va phải việc gì mà cần phải đi tìm bạn cùng anh ấy. Thôi được rồi, nếu không bị dị ứng hay cần kiêng thứ gì thì tôi lên đồ ăn cho mọi người nhé?"

Vương Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến, Tiêu Chiến bày tỏ rằng mình không kiêng thứ gì cũng không bị dị ứng với thứ gì.

"Vương thiếu gia, vẫn lên món cao cấp nhất chứ nhỉ."

"Đúng rồi."

Lưu Tử Ngang nhướng một bên mày lên coi như chào tạm biệt với Vương Nhất Bác rồi đóng cửa lại, bước đi.

"Đến thường xuyên?" Tiêu Chiến hỏi.

"Ăn đồ Nhật thì sẽ đến chỗ này."

Tiêu Chiến nhìn quanh một vòng đánh giá phòng ăn, cũng không lớn lắm, không chứa được nhiều người. Anh còn chưa kịp lên tiếng tiếp chuyện thì Vương Nhất Bác đã nói:

"Trước đây tôi cũng chưa từng hẹn hò ở chỗ này bao giờ."

Tiêu Chiến sửng sốt.

Vương Nhất Bác thấy anh như vậy thì mới kịp phản ứng lại là câu này còn có thể hiểu theo nghĩa khác, nhưng mà cậu cũng cũng lười bổ sung, chỉ nói:

"Hôm nay hai chúng ta gặp may rồi, không phải ngày nào cũng có cá vây xanh đâu." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net